Chiến Thiên

Chương 41: Q.3 - Chương 41: Mật báo.






"Hai tấm..."

"Hai tấm..."

"Đương nhiên là hai tấm.."

Một người hai tấm, với tốc độ khá nhanh như vậy, chỉ trong chốc lát, cả chồng phù trước mặt Trịnh Hạo Thiên đã lưa thưa không còn bao nhiêu.

Hơn nửa gần như tất cả đám tu luyệng giả tam giai đều không hẹn mà cùng lựa chọn nhị giai Sinh Mệnh phù.

Tuy ràng giá của chúng là cao nhất, nhưng đám tu luyện giả kia vẫn không thèm để ý đến chút nào mà thi nhau đòi mua, giống như đang sợ bị người khác đoạt mất vậy.

Cuối cùng, sau khi bán cho hơn một trăm người, tất cả đống phù lục trước mặt Trịnh Hạo Thiên đã biến mất không còn một mầu.

Mà ở phía sau lại càng lúc càng có nhiều người đổ xô tới chỗ này.

Trịnh Hạo Thiên bắt đắc dĩ ôm quyền, nói: “Hôm nay hết hàng rồi. Các vị, lần sau có duyên gặp lại."

Những người phía trước đều nhìn nhau không biết nói gì, trong lòng đều thầm hận vì sao không tới sớm hơn một bước chứ.

Trong đám tu luyện giả tam giai ở đây cũng có không ít người tính tình nóng nảy, nếu là lúc bình thường, chỉ sợ bọn họ đã sớm chửi ầm lên rồi.

Nhưng chuyện Trịnh Hạo Thiên đối xử với Chương Đào thế nào chỉ trong nửa khắc ngắn ngủi đã truyền khắp toàn bộ tầng thứ mười. Đối diện với một vị ngọc phù sư trẻ tuổi, không biết lai lịch từ đâu, nhưng lại có thể luyện chế ra một lượng lớn thượng phẩm cùng cực phẩm Sinh Mệnh phù, đồng thời còn có gan không để cho Bá Vương phong mặt mũi, lại chẳng có bao nhiêu người dám liều mạng vuốt râu hùm.

Trịnh Hạo Thiên sửaa sang lại quần áo một chút rồi sải bước đi ra bên ngoài.

Phàm là những nơi hắn đi qua, đám đông đều tự giác giãn ra một con đường nhỏ, mãi cho đến khi rời khỏi tòa đại lâu này, toàn bộ nơi này lập tức nổ ra những tiếng tranh luận kịch liệt.

Có thể đến chỗ này, hơn nửa còn bán ra bảo bối quang hệ như Sinh Mệnh phù thì người này tám chín phần mươi là đệ tử trong môn.

Hơn nửa, có đám lượng đối địch với Chương Đào thì chỉ sợ là môn hạ của mười tòa trung phong còn lại.

Tất cả mọi người đều thì nhau đoán lai lịch người này, nhưng từ đầu đến cuối đều không có ai có thể đoán trúng.

Mấy người Trịnh Hạo Thiên vừa mới bước chân tới Vạn Kiếm tông đã bị chưởng giáo cường chế bế quan tu luyện, trùng kích vào cảnh giới nhị giai. Chuyện này thì ai ai cũng biết, mà cũng chính bởi vì ai ai cùng biết mấy đệ tự cực phẩm mới tới đó đang bế quan khổ tu, cho nên căn bản không ai có thể nghĩ đến bọn họ.

Rất nhanh, tin tức trong lòng Phi Thiên phong có xuất hiện một vị quang hệ ngọc phù sư đã truyền ra, hơn nửa vị ngọc phù sư này tuy cấp đẳng giai không cao nhưng lại có thể luyện chế ra Sinh Mệnh phù, phẩm chất cũng cao đến nỗi nghe rợn người.

Ngay lập tức, toàn bộ các phong đều âm thâm nghe ngóng, rốt cuộc là phong nào may mắn tuyền nhận được một vị môn hạ đệ tử tiềm lực vô cùng như vậy....

Trịnh Hạo Thiên tất nhiên không biết hành động của hắn tạo ra chấn động thế nào.

Sau khi hắn rời đại lâu, hắn tiếp tục lững thừng bước đi.

Đột nhiên, hai hàng lông mày của hắn khẽ nhíu lại, thân hình lóe lên một cái đã tiến vào trong một cái một cái hẻm nhỏ, tối tăm.

Nơi này mặc dù là trong lòng một ngọn núi khổng lồ, nhưng kết cấu bên trong cũng chẳng khác những tòa thành thị là bao. Loại ngóc ngách chỉ đủ một người đi lọt chỗ nào có.

sau khi đi vào trong cái hẻm nhỏ. Trịnh Hạo Thiên đột nhiên ngừng lại, hắn xoay người lại, híp mất lại, hai tay đặt vào dây lung bên hông, lạnh lùng nhìn về phía sau.

Chỉ một lát sau, một vị thanh niên nam tử không thèm ẩn náu mà chạy như điên vào trong hẻm.

Khi hắn nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên đang đứng chờ sẵn trước mặt, tựa hồ không hề cảm thấy bất ngờ, ngược lại còn cười rất thân thiết, nói: “Tại hạ Hoắc Khắnh Cương, bái kiến sư huynh."

Sau khi thấy đối phương, vẻ lạnh lẽo trong con ngươi Trịnh Hạo Thiên lập tức giảm đi không ít. Tuy trong lòng vẫn còn cảnh giác, nhưng vẻ địch ý cũng đã thu liễm đi rồi.

Hoắc Khắnh Cương rõ ràng lớn hơn Trịnh Hạo Thiên không ít, hơn nửa hắn còn là một luyện yêu võ giả tam giai.

Nhưng lúc này hắn lại gọi Trịnh Hạo Thiên là sư huynh, hơn nửa thái độ cũng hề có chút ngượng ngừng nào cả.

Ở trong tầng thứ mười, khi Chương Đào chế nhạo Trịnh Hạo Thiên thì chỉ có một mình Hoắc Khắnh Cương này có lòng tốt, khuyên hắn đến tầng thứ bảy bán phù lục.

Khi đó. Hoắc Khắnh Cương cùng không biết Trịnh Hạo Thiên bán ra cái loại phù lục gì, tâm tư của hắn và những người khác đều giống nhau, đều nghĩ rằng Trịnh Hạo Thiên chỉ là một ngọc phù sư nhị giai bình thường, cho nên mới chỉ điểm như vậy.

Hảo tâm tất gặp điều tốt, trước khi Trịnh Hạo Thiên rời khỏi tầng mười, đối phương đã lấy ba tấm nhị giai cực phẩm Sinh Mệnh phù tặng hết cho hắn, coi như là kết thúc một cái thiện đuyên.

Khẽ gật đầu. Trịnh Hạo Thiên không nhanh không chậm nói: “Thì ra là Hoắc sư huynh, không biết sư huynh đi theo tiểu đệ là có gì chỉ báo."

Hoắc Khắnh Cương thầm thở phào trong lòng một hơi. Nếu như Trịnh Hạo Thiên xưng hô với hắn là sư huynh, chứng tỏ hắn đúng là đệ tử Vạn Kiếm tông. Chỉ là Vạn Kiếm tông có vạn ngọn núi, có trời mới biết hắn thuộc phong nào.

Khẽ gật đầu. Hoắc Khắnh Cương vội vàng nói: “Sư huynh khách khí rồi. Hoắc mỗ lần này tới đây là chỉ muốn báo cho sư huynh một tin tức." Nói đến đây thanh âm của hắn đột nhiên thấp xuống: “Hắc mỗ vừa thấy Chương Đào đã quay lại bên ngoài đại lâu, đồng thời bên cạnh hắn còn có một vị nhị giai linh khí sư đi theo. Cho nên, sư huynh hãy mau chóng quay về phong của mình đi."

Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên phát lạnh.

Chương Đào dẫn người quay trở lại, mục đích là gì không cần hỏi cùng biết.

"Ngươi chẳc hắn, hắn chỉ mang theo một. vị nhị giai linh khí sư?”

Hoắc Khắnh Cương trịnh trọng gật đầu, thế thốt nói: “Người nọ là sư đệ tốt nhất của Chương Đào - Cảnh Hồng Xuyên, cũng là một nhân vật trong Bá Vương phong." sắc mặt hắn trở nên vô cùng ngưng trọng, nói: “Nghe nói bản thân người này chính là thượng phẩm linh khí sư, hơn nửa từ trước tới nay đều chuyên tâm võ đạo, chưa từng phân tâm tu luyện tạp học, tu luyện Vạn Kiếm tông tới cảnh giới bảy bảy bốn mươi chín đạo kiếm quang của nhị giai đỉnh phong. Mà bản thân Chương Đào cũng là thượng phẩm luyện yêu võ giả, sức mạng sau khi yêu hóa cũng không thể lường được. Hai người bọn họ liên thủ, xưng vương xưng bá trong tầng thứ mười giao dịch lâu, có rất ít người đám chống đối bọn họ."

Trịnh Hạo Thiên cẩn thận lắng nghe, lúc này mới khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đa tạ Hoẳc sư huynh chỉ điểm."

Hoắc Khắnh Cương liên tục xua tay nói: “Sư huynh quá khách khí rồi."

Bản thân hắn bất quá chỉ là một luyện yêu võ giả hạ phẩm mà thôi, căn bản không thể so sánh với một linh khí sư ít nhất là thượng phẩm trở lên như Trịnh Hạo Thiên. Mặc dù đẳng giai còn có chênh lệch một chút, nhưng tuyệt đối cùng không thể bù lại chênh lệch quá lớn của phẩm chất.

Hắn hướng về phía Trịnh Hạo Thiên khom người một cái thật sâu, nói: “Sư huynh xin hãy cẩn thận, cáo từ.”

Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ động, nói: “Hoắc sư huynh là môn hạ phong nào?"

Hoắc Khắnh Cương giật mình nói: “Tại ha đệ tử Bạch Thảo phong, sư huynh khẳng định chưa từng nghe nói đến."

Trong Vạn Kiếm tông có cả vạn ngọn núi, trừ bỏ mười một tòa trung phong và một trăm mười một tòa hạ phong ra, số phong còn lại nhiều không đếm xuể, ngay cả là đệ tử trong mông cũng rất ít người có thể nhớ được tên toàn bộ các phong..

Bạch Thảo phong từ khi lập phong tới nay chưa bao giờ được bước vào hàng ngũ một trăm mười một tòa hạ phong, trên căn bản chính là loại phong không có lịch sử chiến hách, cũng không có tương lai tươi sáng nhất. Hoắc Khắnh Cương tất nhiên sẽ không nghĩ rằng, một ngọc phù sư tiền đồ thênh thang rộng lớn như Trịnh Hạo Thiên lại biết tới Bạch Thảo phong.

Trên mặt Trịnh Hạo Thiên lộ ra một tia kinh ngạc.

Đúng là vô xảo bất thành thư (không khéo thì không thành chuyện), người có duyên với mình hôm nay lại là người của Bạch Thảo phong.

Hắn trầm ngâm một chút, nói: “Hoắc sư huynh, ta và ngươi mới gặp đã thân, ngày sau không ngại thì qua lại nhiều hơn một chút nhé."

Hoắc Khắnh Cựơng khẽ ngây người, tiếp đó là vui mừng như điên, vội vàng nói: “Đa tạ sư huynh để mắt đến tiểu đệ, xin hỏi sư huynh đang học nghệ trong tòa chủ phong nào?"

Theo suy nghĩ của hắn. Trịnh Hạo Thiên tám chín phần mười là môn hạ một tòa trung phong nào đó, nếu không ít nhất cùng phải học nghệ trong hạ phong. Đối diện với đệ tử những tòa phong như vậy, những người xuất thân vô danh như bọn họ càn bản là thấp kém hơn một bậc.

Trịnh Hạo Thiên khẽ xua xua tay, cười nói: “Hoắc sư huynh thứ lồi, tiểu đệ hiện giờ không thể nói được. Bất quá, ngươi yên tâm, nhiều nhất là nửa năm nửa, ngươi sẽ biết thôi."

Hoắc Khắnh Cương liên tục gật đầu, tuy trong lòng nghi hoặc, nhưng vẫn không dám mở miệng hỏi lí do.

Trịnh Hạo Thiên khẽ cười một tiếng nói: “Xin Hoắc sư huynh hầy về đi, tiểu đệ sau này nhất định sẽ tới Bạch Thảo phong bái phòng."

Hoắc Khắnh Cương khom người một cái thật sâu, sau đó mới xoay người rời khỏi cái hẻm nhỏ. Trong lòng hắn tràn đầy kinh hỉ, không thể tuởng được một chút lòng tốt của mình hôm nay không ngờ lại giúp hắn kết giao được một vị bằng hữu như vậy.

Đây chính là ngọc phù sư có thể luyện chế quang minh phù lục a, trên mặt hắn càng lúc càng hớn hở, thật sự là vận khí đến, ai cùng không thể ngăn.

Trịnh Hạo Thiên nhìn hắn rời đi, trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng giống như đã hạ quyết định.

Hắn rời khỏi cái hẻm nhỏ, vẫn chậm rãi đi như trước, bất quá lạỉ như vô tình hữu ý mà cứ lòng vòng cách tòa đại lâu không xa.

Sau một hắn, hắn đã phát hiện, quả nhiên mình đã bị người theo dõi.

Hắn âm thầm cười lạnh một tiếng, hướng về chỗ hoang vắng phía tây mà đi.

Bước chân hắn càng lúc càng nhanh, chỉ trong chốc lát đã rời khỏi thị trường giao dịch náo nhiệt, tiếp đó còn ra khỏi luôn cả lòng núi.

Nửa bên dưới của Phi Thiên phong sau khi bị đào rỗng, chia làm nhiều khu vực khác nhau. Vùng thị trường giao dịch này không thể nghi ngờ là lớn nhất và cũng là nơi thường lui tới nhất của môn nhân đệ tử các phong.

Cho nên nơi này cũng có các thông đạo thông ra bốn phương tám hướng bên ngoài.

Trịnh Hạo Thiên từ trong một cái thông đạo thật lớn đi ra, rồi lập tức chui vào trong một khu rừng rậm rạp.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, tầng biển mây vẫn ở nơi đó, tựa như đang ôm trọn lấy cả Phi Thiên phong, bảo vệ dưới đôi cánh của mình. Mỗi một lần ngẩng đầu lên nhìn Phi Thiên phong huyền phù trong không trung. Trịnh Hạo Thiên đều cảm thấy trong lòng kích động không thôi.

Phải có loại thần thông cường đại cỡ nào mới có thể đầy cả nửa ngọn núi lên không trung, đồng huyền phù vạn năm không rớt. Nếu một ngày nào đó mình cũng có được thần uy như vậy, thì kiếp này cho dù chết cũng không uổng.

Trong lòng hắn cảm khái không thôi. Đúng lúc này một loạt những tiếng chân vội vàng rất nhỏ truyền tới.

Đứng trước rừng cây, bọn họ tựa hồ hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục tiến vào.

Trịnh Hạo Thiên nhanh chóng thu liễm tâm thân, trên mặt cũng lộ ra một tia hưng phân.

Hắn mới tu luyện thành Vạn Kiếm tông nhị giai đỉnh phong, còn chưa có cơ hội thử nghiệm uy lực thực chiến của nó. Lúc này có người tìm tới, thật sự là cầu còn không được.

Một lát sau, hai vị nam tử men theo dấu vết hắn lưu lại dọc đường chạy tới chỗ này.

Đột nhiên bọn họ phát hiện Trịnh Hạo Thiên đang chắp tay sau lưng, lẳng lặng nhìn bọn họ, trong lòng không khỏi cả kinh, vội vàng dừng bước.

Một trong hai người này chính là gã đại hắn đầu trọc - Chương Đào, còn người kia là một vị nam tử trẻ tuổi mặt mày âm lãnh, dùng một đôi mất âm trầm nhìn chằm chằm Trịnh Hạo Thiên, bên trong thậm chí còn lóe lên một tia sát khí băng lạnh như có như không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.