Trên không trung hiện ra một vầng quang hoa, giống như một dòng suối chảy trên mặt đất.
Phàm là nơi nào chúng chảy qua đều biến thành một vùng gió tanh mưa máu.
Dưới lực lượng vừa cương vừa nhu mà Tiểu Kiếm Hải thể hiện ra, uy lực của nó được đề cao không cách nào hình dung nổi.
Dọc theo đường đi, vô tận kiếm quang dường như một con quái thú cực lớn, một đường thẳng tắp mà đi, kim cương viên nhân bị cuốn vào trong kiếm quang, ngoại trừ các kim cương có tu vi cực cao, còn lại đều biến thành vong hồn dưới kiếm quang, khiến một mảnh kiếm quang không gì không phá nổi đem đến cho người ta cảm giác kinh tâm động phách.
Nhưng mà, nơi kiếm quang đi qua cũng không phải chỉ tồn tại một mặt máu tanh.
Nếu gặp phải nhân tộc tu luyện giả may mắn còn sống, những người có năng lực chống chọi trong đại quân kim cương viên nhân đến tận bây giờ đều là các cao thủ chân chính, kiếm quang sẽ lập tức nhanh chóng phóng tới, đem tu luyện giả bị thương, thậm chí còn đang hấp hối vào bên trong.
Tới lúc này, nhân tộc có thể sống sót mỗi người đều là tinh anh trong tinh anh, đều là cường giả chân chính. Bọn họ chỉ cần sống sót vậy thành tựu ngày sau khó có thể hạn lượng.
Điểm này, tất cả mọi người đều tin chắc không hề nghi ngờ.
Bỗng nhiễn, phía xa truyền tới vài tiếng huýt sáo điên cuồng mà thê lương.
Những tiếng huýt sáo này như tiếng sấm cuồn cuộn từ nơi đó tràn tới, mà cùng lúc này, kim cương viên nhân chiến ý đại thịnh, động tác của họ so với trước càng thêm hung lệ vài phần.
Trong vòng tròn kiếm quang, Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư liếc mắt nhìn nhau, bon họ đều thấy trong mắt đối phương một tia tiếc nuối cùng bất đắc dĩ.
Bọn họ sở dĩ có thể ở đây giết chóc tứ phương, nguyên nhân lớn nhất không phải kim cương bộ tộc đông đúc, mà chính vì ở đây không có cường giả kim cương hoàng tộc.
Không có lực lượng mạnh nhất trong tộc tọa trấn, thực lực của kim cương viên nhân không khỏi giảm mạnh.
Thế nhưng lúc này, khi nghe thấy tiếng huýt sáo như sấm nổ kia vọng tới, những kim cương viên nhân này đều như biến đổi, trên người toát ra vài phần hung hãn, cho dù là kim cương viên nhân chính diện chống chọi với kiếm quang cũng dần nhiều lên.
Đến lúc này, bọn họ đều rõ ràng, cường giả trong kim cương tộc đã xuất hiện, mà nguyện vọng càn quét chiến trường như chốn không người của họ cũng tan thành mây khói.
Tuy rằng không cam lòng nhưng hai người không chút chần chờ.
Số lượng lớn linh lực tuôn ra, Độn Thiên Châu dưới chân bay vút lên, lần cuối cùng không cố kỵ tung hoành giữa đại quân kim cương viên nhân.
Nhưng mà, vào lúc này mấy tiếng tru lớn vọng lại từ phương xa.
Sau đó, bốn kim cương toàn thân là tơ vàng lưu chuyển, đột ngột xuất hiện, từ trong đám kim cương phổ thông nhảy dựng lên.
Một bước nhảy của họ quả thật kinh thế hãi tục, trong nháy mắt đã tới trước mặt kiếm quang thật lớn kia.
Tám cánh tay như gọng sắt hung hăng chộp tới kiếm quang.
Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư điều khiển kiếm quang phân biệt đại biểu cho nhu cùng cương, âm cùng dương, lạnh cùng nóng, dưới tác dụng của hai loại cực đoan, có thể phóng ra uy năng gấp bội.
Đó cũng là lý do đám kim cương phổ thông không dám đối mặt trực diện với kiếm quang, thế nhưng, bốn tên kim cương viên nhân này rõ ràng khác hẳn.
Những sợi tơ vàng ( từ giờ để là kim ti nhé ) lưu chuyển không ngừng trên người chúng, rung động phóng ra một mảnh quang mang thật lớn, dưới sự thủ hộ của quang mang, hai thủ chưởng của chúng không ngờ túm vào trong kiếm quang, tựa hồ muốn lôi ra vật gì.
Nhưng mà, một đoàn kiếm quang như chim bị đánh động, giật mình bay vút về phía trời cao.
Đám kiếm quang bị tám thủ chưởng túm lại, chúng lưu động không ngớt, không hề thương tổn mà ngược lại còn tiếp tục cứu được hai người nữa.
Bốn kim cương viên nhân đồng thời rít gào, bọn họ đang định tiếp tục đuổi theo thì đám kiếm quang trong tay chợt nổ tung, ánh sáng chói mắt phát ra khiến trong thời gian ngắn bọn họ không mở nổi hai mắt.
Bốn người trên không trung dừng lại một chút rồi chậm rãi hòa vào đoàn kim cương viên nhân, tám đôi mắt nhìn chằm chằm kiếm quang đang dần biến mất phía chân trời lộ ra hung quang cường liệt.
Sau đó, bọn họ nhất tề giơ cao cánh tay, đấm thùm thụp vào ngực mình, phát ra âm thanh rống giận rung trời.
Đa số kim cương viên nhân bắt đầu chậm rãi tiến về hướng đại doanh nhân tộc chạy đi.
Bọn họ không dùng tốc độ cao của kim cương viên nhân mà chậm rãi hành quân, nhưng bước chân trầm như núi cùng khí thế to lớn sinh ra một cỗ áp lực khó hình dung đè ép về phía trước.
"Rầm, ầm, ầm....."
Vô số tiếng bước chân nện trên mặt đất phát ra âm thanh như tiếng trống, khắp mắt đất dường như bị chấn động mà run lên.
Bọn chúng, rút cuộc áp sát đại doanh nhân tộc.
*****
"Bộp....."
Một đạo quang hoa chợt rơi xuống sau đó mảnh kiếm mạc thật lớn tan rã.
Bên trong kiếm mạc, ngoại trừ Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư vẫn tay trong tay như trước, tình hình của đám còn lại không lạc quan lắm. Trong đó có sáu, bảy phần đã dốc hết tiền lực, sau khi được hai người Trịnh Hạo Thiên cứu nhất thời hôn mê bất tỉnh. Tuy rằng một trận chiến này có chỗ tốt cực lớn đối với họ trong thời gian sau này, nhưng lúc này nếu không nhận được trị liệu thì bọn họ không còn cái gọi là thời gian sau này nữa.
"Cứu người!"
Giọng nói quen thuộc vang lên, dưới mệnh lệnh của Cao Thăng, vố số người chạy ra dìu đám thương binh vào đại trận.
Bọn người Cao Thăng, La Khắc Địch, Dư Uy Hoa nhanh chóng bước lên.
Cao Thăng trầm giọng nói: "Trịnh sư đệ, Cừu sư muội, lần này số người cứu được ít hơn nhiều, các ngươi hẳn là phát hiện ra rất ít nhân tộc phải không?"
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, hắn và Cừu Hinh Dư đã mấy lần đi về.
Mỗi lần đều cứu được không ít tinh anh nhân tộc, có thể là hơn một nghìn, có thể nhiều hơn, có thể ít hơn.
Thế nhưng, không thể phủ nhận, số người lần này họ cứu được là ít nhất.
Bởi vì qua thời gian dài chiến đấu, hầu như nhân tộc đã không còn người sống sót.
Cao Thăng nghiêm nghị nói: "Trịnh sư đệ, ta biết tấm lòng ngươi nhân hậu, muốn cứu sống đồng đội từ trong tay kim cương tộc trở về. Thế nhưng ta muốn nói cho ngươi, chỉ bằng thực lực một người như ngươi, đó là chuyện tuyệt đối không có khả năng." Hắn hít sâu một hơi nói: "Từ giở trở đi, ngu huynh không cho phép các ngươi ra ngoài lần nữa." Hắn dường như lập lời thề nói: "Tuyệt đối không được."
Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên có chút cảm kích nói: "Cao sư huynh, chúng ta nghe ngươi."
Cao Thăng sửng sốt, sắc mặt có vài phần cổ quái.
Vốn hắn cho rằng còn phải bỏ nhiều công sức khuyên răn vị sư đệ cố chấp này, không ngờ hắn sáng khoái đáp ứng như thế.
Cừu Hinh Dư dịu dàng cười, giống như làn gió xuân chợt thổi qua khiến mọi người trong nháy mắt thất thần.
"Cao sư huynh, nhân tộc có thể cứu hầu như đã cứu hết rồi, hơn nữa kim cương hoàng tộc cũng đã xuất hiện, coi như là còn người sống, chỉ sợ..." Nàng chậm rãi lắc đầu, mà sắc mặt mọi người cũng theo tin tức này mà trầm xuống.
La Khắc Địch trầm giọng nói: "Kim cương hoàng tộc đã xuất hiện?"
"Đúng." Trịnh Hạo Thiên không chút do dự trả lời.
Mọi người trao đổi ánh mắt, bọn họ đều biết, kim cương hoàng tộc xuất hiện cũng biểu lộ rằng, trận quyết chiến đã chính thức bắt đầu.
Một lát sau, một người tiến lên, ôm quyền với Trịnh Hạo Thiên, nói: "Trịnh huynh, tại hại Phong Thần nhai - Ôn Báo muốn thỉnh giáo một việc."
Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình, trên mặt vẫn cười dài nói: "Thì ra là sư huynh của Phong Thần nhai, không biết có chuyện gì phân phó?"
Ôn Báo liên tục xua tay nói: ''Trịnh huynh khách khí rồi, phân phó thì không dám, tại hạ chỉ muốn hỏi một việc, không biết Trịnh huynh có biết nơi hạ lạc của sư đệ Nghiêm Tuấn?"
"Nghiêm Tuấn?" Trịnh Hạo Thiên hơi nhíu mày, tựa hồ tự hỏi cái gì, cả nửa ngày sau, hắn đột nhiên bừng tỉnh: "Có phải là Nghiêm Tuấn huynh ở cùng chỗ với Thiên Tinh Môn - Trì Thiên Thủy cô nương?"
Mấy người Cao Thăng đều toát ra vẻ khinh bỉ, trong đó người cao ngạo như La Khắc Địch hoàn toàn không che giấu biểu tình.
Ôn Báo đỏ bừng mặt, hắn hầu như muốn phất áo bỏ đi, nhưng vừa nghĩ tới thân phận Nghiêm Tuấn, trong lòng hắn kêu khổ không ngớt.
Than nhẹ một tiếng, Ôn Báo nói: "Trịnh huynh có điều chưa biết, sư đệ của tệ xá chính là tôn tử được Thái Thượng trưởng lão của bản môn sủng ái nhất, trước khi hắn tiến vào đây quyết chiến, lão nhân gia đã phân phó ta cẩn thận chăm sóc, vô luận thế nào cũng không để lạc mất."
Trịnh Hạo Thiên vẻ mặt kinh ngạc nỏi: "Nghiêm Tuấn sư huynh không phải đã về đây rồi sao? Lẽ nào lại rời đi?"
Ôn Báo giật mình, hỏi: "Nghiêm sư đệ đã trở về?"
Trịnh Hạo Thiên gật đầu, vẻ mặt không giải thích được nói: "Trịnh mỗ lần thứ hai trở về cứu một nhóm khoảng ba nghìn người, ta nhớ kỹ Nghiêm Tuấn huynh hẳn là trong số đó."
Sắc mặt Ôn Báo trở nên vô cùng xám xịt, hắn miễn cưỡng nói: "Trịnh huynh, nhưng chúng ta không tìm thấy Nghiêm sư đệ."
Trịnh Hạo Thiên xoa tay than: "Ôn huynh xin lỗi, tại hạ nhiều lần đi lại vội vàng, thật sự không thể nhớ kỹ hành tung của từng người. Nhưng mà ta có thể cam đoan với ngươi, chỉ cần người nào còn cứu được, ta tuyệt đối không đứng nhìn."
Sắc mặt Ôn Báo phiền muộn, mà hai người quen thuộc với Trịnh Hạo Thiên là Cao Thăng cùng Dư Uy Hoa đều nhìn về phía hắn, tựa như nhận ra cái gì.
Khi hai người Trịnh Hạo Thiên bao lấy đám người cứu đi chắc chắn có thể thấy bọn họ bởi những người này ở bên trong kiếm quang, nhưng hai người không thể quan tâm đến tình huống của từng người, vì thế Ôn Báo muốn mở miệng cũng không biết nói thế nào.
La Khắc Địch đột nhiên hừ lạnh: "Ôn huynh, lệnh sư đệ làm chuyện gì trong lòng hắn hẳn rõ ràng, có thể hắn xấu hổ, vì thế mới trốn đi."
Ôn Báo sắc mặt nhăn nhỏ lúc biến thành màu đỏ, lúc biến thành màu xanh.
"Rầm, rầm, ầm...."
Bỗng nhiên trong không gian truyền tới một trận rung chuyển.
Tất cả ngưng trọng ngẩng đầu nhìn lại.
Ở phương xa, vô cùng vô tận kim cương viên nhân lần lượt hiện ra, bước chân của họ chỉnh tề đi về phía trước, không ngừng tiến đến nơi này.