Gió xuân thổi tới, đất đai thức giấc, băng tan sông chảy cuồn cuộn, vạn vật sinh sôi.
Thời gian như thoi đưa, thoáng qua đã một năm.
Trong một năm này, bên trong Biền Tây thành một mảnh yên lặng, tràng phong ba phát sinh một năm trước dường như biến mất, sau đó đều bị mọi người lãng quên.
Bên trong Hùng Lang sơn, trong một huyệt động nào đó, đột nhiên vang lên một tiếng quát chói tai.
Trịnh Hạo Thiên trầm lưng đứng tấn, một quyền đánh ra, trước mặt mắt một cỗ dư lực cường đại gào thét lao ra, quyền phong sục sôi như sóng, nặng như núi.
Quyền phong đụng vào vách động phát ra tiếng oanh minh lớn.
Thở dài một hơi, Trịnh Hạo Thiên thu quyền đứng thẳng lên, trong ánh mắt toát ra vẻ hài lòng.
Một năm này, Cừu Hinh Dư sử dụng đan dược, cố gắng cô đọng linh khí, mà hắn cũng không nhàn rỗi, hắn tu luyện, muốn củng cố vững chắc cảnh giới.
Bao nỗ lực gian khổ không uổng phí, hôm nay hắn rút cuộc tấn chức Liệp Vương.
Một quyền đánh ra, chân khí ly thể, uy lực vẫn như trước.
Nếu như không phải vách động quá mức cứng rắn, một quyền của hắn tuyệt đối có thể lưu lại một lỗ thủng trên mặt thạch bích.
Chỉnh lại y phục bên hông, Trịnh Hạo Thiên thở dài một hơi.
Vậy là ở đây đã tròn một năm, mặc dù có Ích cốc đan, bên trong huyệt động cũng có hồ nước để tắm, nhưng cô năm quả nữ, sinh hoạt cũng có chút bất tiện.
Đôi mắt vừa chuyển , Trịnh Hạo Thiên nhìn về phía một góc động.
Cừu Hinh Dư xếp bằng trên mặt đất, đôi mắt nàng nhắm chặt, khí tức trên người bắt đầu bùng phát, bộ ngực no đầy theo sự hô hấp của nàng mà không ngừng phập phùng, hình thành cảnh tượng khiến kẽ khác động tâm.
Hôm nay Trịnh Hạo Thiên đã mười sáu, hơn một tuổi, hắn cũng vào giai đoạn phí huyết phương cương.
Hơn nữa, ở chung với Cừu Hinh Dư một năm, khiến hắn hiểu được vài thứ mà trước đây hắn chưa từng biết, đương nhiên mấy thứ này chỉ ở trong lòng hắn, vô luận thế nào hắn cũng không thể mở miệng.
Hắn đi tới bên người Cừu Hinh Dư, học bộ dạng nàng ngồi xuống, hai tay nâng cằm, lẳng lặng nhìn nàng.
Lúc này, tâm tình hắn không thể bình tĩnh lại, hắn mơ hồ nghĩ, nếu mình cứ vậy nhìn nàng cả đời tựa hồ cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Nhưng mà nếu thực sự bọn họ ở chỗ này cả đời mà nói, như vậy cha, cùng đám bạn của hắn chắc sẽ thương tâm gần chết.
Trong lúc nhất thời trong lòng Trịnh Hạo Thiên lại bối rối.
"Hà........."
Cừu Hinh Dư phun ra một ngụm trọc khí, thân thể nàng toát ra khí tức cường đại, một cỗ hơi thở phóng lên cao, trong nháy mắt phóng ra xung quanh, không khí toàn bộ huyệt động nhất thời bị biến đổi, thậm chí còn phát ra âm thanh ong ong kỳ dị.
Trịnh Hạo Thiên nhìn không chuyển mắt, đối với hiện tượng này hắn không chút cử động.
Cừu Hinh Dư mở mắt, nhất thời thấy bộ dáng Trịnh Hạo Thiên lúc này, trên mặt nàng hiện ra nét ửng đỏ, tựa như trát thêm một tầng son, khuôn mặt cực kì động nhân.
Nếu bọn họ vừa quen biết lại nghe Trịnh Hạo Thiên nói thế, Cừu Hinh Dư nhất định cho hắn là kẻ lăng nhăng, tuyệt đối không buông tha.
Nhưng lúc này trải qua hoạn nạn, đồng thời hai người ở chung một năm, quan hệ của bọn họ đã sớm thân thiết hơn xưa.
Tuy rằng bọn họ chưa từng hứa hẹn thề thốt cái gì, nhưng rung động trong nội tâm đang dần nảy mầm.
Cừu Hinh Dư yêu kiều hừ một tiếng, khóe miệng hơi nhếch, nói: "Hạo Thiên, nói cho ngươi một tin tức tốt."
"Tin tức tốt?" Trịnh Hạo Thiên giật mình đôi mắt hắn sáng ngời: "Hinh Dư tỷ, ngươi thành công rồi?"
Bọn họ ở chung lâu ngày, cũng trở nên ăn ý, hiện tại chỉ cần một ánh mắ là có thể nhận ra ý tứ đối phương.
Vì thế Trịnh Hạo Thiên đoán mười trúng chín.
Cừu Hinh Dư trong lòng chợt hờn dỗi nghĩ, tên đầu gỗ này chẳng lẽ không đoán sai một lần được sao?
Nhưng mà vừa nghĩ hắn hàm hậu ngay thắng, không nịnh nót, tuy dáng vẻ thô kệch nhưng chính nàng đối với hắn lại có vài phần kính trọng.
Nàng chậm rãi gật đầu: "Ngươi xem."
Vươn ngọc thủ, trước mặt nàng xuất hiện một vòng nhỏ, khí lưu xung quanh Cừu Hinh Dư đột nhiên biến hóa.
Một cố quang mang đỏ nhạt chậm rãi bay ra, nàng liên tục xoay tròn, vòng tròn nhỏ này trở thành một dòng suối chảy.
Sau một lát, cổ tay Cừu Hinh Dư run lên, suối nhỏ biến mất vô tùng, mà quang mang màu đỏ cũng biến mất.
"Đây là khí xoáy?" Trịnh Hạo Thiên ao ước hỏi.
"Không sai, muốn trở thành Linh khí sư phải tự mình hình thành khí xoáy." Trên mặt Cừu Hinh Dư hiện lên một nụ cười đắc ý.
Tuy rằng nàng tử nhỏ có thiên phú trở thành linh khí sư, đồng thời dưới sự chỉ dẫn của cha cũng chậm rãi tu hành, nhưng theo thiên phú của nàng có thể vào năm hai mươi tuổi trở thành Linh Khí sư cũng là cực hạn.
Mà ở trong cái huyệt động này một năm ngắn ngủi không ngờ có thể hình thành nên khí xoáy, tấn chức linh khí sư, chuyện nàng đối với nàng là kinh hỉ ngoài ý muốn, tự nhiên hiện ra chút đắc ý.
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười gật đầu, nói: "Hinh Dư tỷ, ngươi đã trở thành Linh khí sư, vậy có thể tu luyện Cực âm nội mị thuật rồi."
Cừu Hinh Dư có chút để ý nói: "Ngươi nóng ruột như vậy làm gì?"
Nàng trong lòng thầm nghĩ lẽ nào hắn không muốn cùng mình ở chỗ này? Hoặc là mình tự đa tình rồi?
Không hiểu tại sao trong lòng nàng hiện lên chút do dự.
Trịnh Hạo Thiên thở dài: "Ta có chút nhớ nhà, cũng muốn gặp cha, cùng đám Dư Uy Hoa."
Cừu Hinh Dư giật mình, trong lòng xấu hổ một trận, nàng sắc mặt đỏ ửng, lập tức quay đầu chuyển trọng tâm câu chuyện, nói: "Hạo Thiên, ta trước hết xem nội dung cực âm nội mị thuật tâm pháp."
Muốn xem nội dụng trên ngọc bài nhất định phải là Linh Khí sư.
Cừu Hinh Dư lúc trước muốn xem mà bất lực, nhưng hiện tại đã đủ cảnh giới, nàng cũng không cần tốn sức nữa.
"Trên đó nói gì?" Trịnh Hạo Thiên hai mắt sáng ngời, nói: "Cần bao lâu có thể luyện thành."
"Nếu dùng Cực âm đan, vậy trong nửa năm có thể thành công, đồng thời rời khỏi đây." Cừu Hinh Dư nhẹ giọng nói.
Trịnh Hạo Thiên đại hỉ, nhưng ánh mắt xoay chuyển, trong lòng xuất hiện một tia không muốn.
Lúc trước không biết trước ngày rời đi hắn nóng lòng về nhà, nhưng khi biết rồi, tâm trạng hắn đột nhiên mất mát.
Trong khi ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều phát hiện một tia không nỡ trong mắt đối phương.
Cừu Hinh Dư than nhẹ. nói :"Hạo Thiên, nửa năm này ngươi định làm gì?"
Trịnh Hạo Thiên cười khổ: "Đương nhiên là tu luyện chân khí."
Trong huyệt động này ngoài tu luyện cũng chỉ có tu luyện.
Loại buồn chán này nếu là một kẻ hoạt bát tiến vào nơi đây chỉ sợ vì tĩnh mịch mà phát rồ, tuy rằng bọn họ có hai người đỡ cô quạnh, đôi khi mở lòng tâm tình để trút ưu phiền trong lòng, còn lại đều là tu luyện giết thời gian.
Cừu Hinh Dư trầm ngâm, nói: "Hạo Thiên, nếu không ngươi cũng thử luyện khí xem."
Trịnh Hạo Thiên chỉ vào mặt mình, hoài nghi: "Ngươi bảo ta luyện khí? Lẽ nào ngươi quên ta là một luyện yêu vũ giả a."
"Luyện yêu vũ giả đồng thời cũng có thể tu luyện linh khí." Cừu Hinh Dư chăm chú nói: "Chân khí của người đã đạt tới cảnh giới liệp vương, như vậy tận lực củng cố, chờ ngày trở lại, ta xin cha kiếm một bí pháp dành cho luyện yêu vũ giả cho ngươi, như vậy tài năng của ngươi có thể tiến xa hơn."
Trịnh Hạo Thiên lúc này mới chợt hiểu, là Cừu Hinh Dư lo lắng cho con đường tu luyện của mình, do đó mới chỉ đường cho hắn, ngược lại đối với sự phát triển sau này của hắn có ảnh hưởng lớn.
Trong thiên hạ bí pháp cho luyện yêu vũ giả nhiều không đếm xuể, nhưng mỗi loại công pháp đều có hiệu quả khác nhau, yêu hóa biến thân cần sử dụng bí pháp đích truyền, có thể phát ra uy lực cường đại.
Trịnh Hạo Thiên thuộc loại nhà gấu cực hiếm, nếu thực sự có một pháp quyết thích hợp đó chính là chuyện tốt vô cùng.