Một lúc lâu sau, tiếng thét dài mới dần dần tan biến trong trời đất.
Thân thể Trịnh Hạo Thiên khẽ rung lên, nhất thời khôi phục lại hình dáng nhân loại, vẫy vẫy tay, ức vạn kiếm hải trên bầu trời hóa thành một dòng nước xoáy khổng lồ, đồng thời chui vào trong khí xoáy.
Lắc cổ vài cái, Trịnh Hạo Thiên cảm thấy mĩ mãn thở ra một hơi.
Từ khi hắn bước vào con đường tu hành, đã rất lâu không có cảm giác chiến đấu nhẹ nhàng vui vẻ như vậy.
Bởi vì trước đó hắn vẫn luôn dùng thân phận linh khí sư xuất hiện, mà ức vạn kiếm hải uy lực to lớn cũng đủ cho hắn dương danh thiên hạ rồi. Trừ phi dưới hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm, bằng không hắn căn bản không sử dụng yêu hóa biến thân để chiến đấu.
Nhưng mà, dùng Vạn Kiếm quyết chém giết địch nhân, làm sao có thể có cảm giác thống khoái như bây giờ chứ.
Khi chiến đấu với Địa ma Ma Vương Tạp Phí, hắn cũng không có sử dụng tam mục thần quang, cũng không vận dụng linh thể cùng Ma Vương. Gần như chỉ dùng lực lượng cường hãn đến khó tin của thân thể sau khi biến thân Cuồng Bạo Hùng Vương, đã thuận lợi giết chết đối phương.
Hơn nữa, quá trình này không hề dài. Tuy rằng song phương chiến đấu nhìn có vẻ thảm liệt vô cùng, nhưng từ lúc Ma Vương Tạp Phí từ trong rừng rậm đi ra, đến lúc hắn vong mạng tại đây, trước sau chỉ mất có nửa khắc chung mà thôi.
Nhưng chỉ có nửa khắc chung thời gian này đã mang lại cho Trịnh Hạo Thiên cảm giác thống khoái không cách nào hình dung.
Đây có thể là cảm giác mà luyện yêu vũ giả yêu thích nhất của.
Đến lúc này, hắn rút cuộc hiểu tại sao Dư Uy Hoa trở nên hiếu chiến như vậy, bởi vì loại cảm giác chiến đấu giáp lá cà này thực sự giống như rượu ngon làm say lòng người, khiến cho bản thân vũ giả không thể nào chống cự, mà trầm luân vào trong đó.
Nhưng mà Trịnh Hạo Thiên dù sao cũng không phải người thường, hắn chỉ cảm thán một lát, sau đó lập tức thu liễm tâm thần, quay đầu nhìn về phía sau.
Mắt thần hắn như điện, quét chung quanh một vòng, trong lòng cảm thấy nao nao.
Bởi vì hắn không phát hiện tung tích của An An.
Thần niệm phóng ra xa, tìm kiếm quanh khu vực này một lát, nhưng vẫn như cũ không phát hiện ra chút tung tích nào, hắn không khỏi trợn tròn mắt, chẳng lẽ An An không có tiến vào u cốc sao?
Bỗng nhiên, trong lòng hắn khẽ động, quay mặt nhìn về một phương hướng.
Địa phương này hắn đã tìm tòi qua, rõ ràng là không có bất cứ vấn đề nào, thế nhưng hiện tại ở nơi đó xuất hiện một ba động năng lượng nho nhỏ mà quỷ dị.
"An An..." Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Quả nhiên, năng lượng ba động tiêu tán, một thân hắc y xuất hiện, An An dường như ánh sao ẩn nấp trong đêm đen dần dần xuất hiện, nhìn hắn chăm chú.
"An An, giỏi lắm!" Trịnh Hạo Thiên giơ ngón cái lên, hắn chân thành nói: "Ngươi làm sao làm được ?"
Thực lực của An An trong đám linh giả cũng không tính là mạnh mẽ, thế nhưng công phu ẩn nấp hành tung của nàng quả thật khiến Trịnh Hạo Thiên ngả mũ thán phục.
Phải biết rằng, nhãn lực cùng thần niệm của Trịnh Hạo Thiên hơn xa linh giả bình thường, An An có thể lừa được hắn, như vậy chẳng khác nào nói rằng, nàng có thể lừa được đa số linh giả.
Trách không được ban đầu An An nói cái gì ẩn nấp trong u cốc, tùy thời hành động, thì ra nàng thực sự có thực lực này.
An An sâu kín nhìn Trịnh Hạo Thiên, khẽ thở dài: "Hạo Thiên, ngươi quá lỗ mãng đó."
Trịnh Hạo Thiên liên tục xua tay nói: "An An, đây cũng không thể trách ta." Hắn dừng một chút chỉ vào thi thể Ma Vương đã chết đến độ không thể chết thêm, nói: "Chỉ là một Ma Vương ba sao, ngươi còn muốn ta ẩn nấp ở chỗ này chờ cơ hội, đó là chuyện quá mất thời gian mà."
An An cười mà như không cười nhìn hắn, nói: "Không sai, đối với ngươi mà nói, quả thực là quá mất thời gian."
Trong lòng nàng thầm cảm thán, đây chính là chỗ tốt của thực lực cường đại a.
Kỳ thực, An An làm sao không muốn quang minh chính đại lao ra chém giết chứ, thế nhưng đáng tiếc, thực lực của nàng kém hơn Trịnh Hạo Thiên không ít.
Âm thầm ẩn nấp ám sát đầu Ma Vương kia còn có vài phần nắm chắc thành công, thế nhưng chính diện giao thủ, nàng tuyệt đối không nắm chắc chút nào.
Mà Trịnh Hạo Thiên thì khác, hắn có thực lực áp đảo đối phương, hành sự tự nhiên không cần kiêng kỵ chút nào.
Trịnh Hạo Thiên vươn tay, một đào hồng quang bắn ra ngoài, ở trên hư không lướt qua một vòng.
Theo đạo hồng quang lướt qua, máu tươi trong thi thể Ma Vương đang nằm trên mặt đất hầu như bị hút hết vào bên trong hồng quang, khi hồng quang hấp thu máu tươi gần như không còn, lại bay ngược về trốn trong Ôn Dưỡng Hồ Lô.
An An liếc đôi mắt đẹp, nói: "Huyết Quang kích?"
Nàng đã gặp qua chuôi thần binh này, cho nên cũng không xa lạ với nó.
Trịnh Hạo Thiên gật mạnh đầu một cái, lấy mảnh da chứa sao trên người Ma Vương xuống, nói: "An An, ngươi hấp thu đi."
An An lắc đầu, nói: "Đầu Ma Vương là do ngươi giết chết, ta cũng không muốn không làm mà hưởng."
Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Ngươi với ta cần gì phải phân chia rõ ràng như vậy, hơn nữa, chém giết đầu tam tinh dị tộc linh giả là chuyện không khó khăn gì với ta."
An An phải thừa nhận những lời này của hắn, chỉ cần nhìn một màn chiến đấu của hai bên, chỉ biết thực lực của họ không thể đánh đồng.
Chỉ cần Trịnh Hạo Thiên muốn, đồng thời có đủ vận khí, hắn chắc chắn có thể trong thời gian ngắn tiến vào cấp bậc cường giả ngoài bốn sao.
Nhưng mà, sau khi suy nghĩ một lát, An An kiên quyết lắc đầu, nói: "Đa tạ ý tốt của ngươi, nhưng ta vẫn không thể nhận."
Trịnh Hạo Thiên sửng sốt, hắn có chút buồn rầu, hỏi: "An An, vì sao ngươi lại từ chối?"
"Bởi vì nơi này là chiến trường linh giả." An An bình tĩnh nói, Trịnh Hạo Thiên cau mày, hắn đương nhiên biết nơi này là nơi nào, nhưng có quan hệ gì đến ý tốt của hắn chứ?
An An trầm giọng nói: "Trong chiến trường linh giả, thứ có thể khiến người khác tôn kính cùng sợ hãi, chính là đẳng cấp bậc. Cấp bậc sao càng cao, thực lực của họ càng mạnh. Thế nhưng tất cả đều phải dựa vào bản thân mà đạt được, nếu để người khác giúp đỡ mà chiếm được cấp bậc cao hơn, như vậy không phải việc tốt với bản thân, mà lại rước tới nguy hiểm cực lớn."
Thu hồi cánh tay, Trịnh Hạo Thiên xoay tấm da lên mu bàn tay mình một chút, một ngôi sao khác lại có vẻ rõ ràng hơn lúc trước.
Đúng như An An nói, đây là một thế giới mạnh sống yếu chết.
Ở đây không có lừa gạt, mà chỉ có thực lực chân chính mới quyết định cấp bậc sao của linh giả.
Nếu có người dùng thủ đoạn chiếm được cấp bậc sao vượt hơn so với thực lực, như vậy chờ đợi bọn họ không phải là sự kính ngưỡng của kẻ khác, mà chính là sự chém giết vô tình của kẻ cùng giai.
Mà An An tuy rằng là nữ lưu, nhưng tâm trí nàng cao ngạo, đừng nói là trong lòng có cố kỵ này, cho dù nàng không cố kỵ cũng tuyệt đối không nhận loại tặng vật gần như bố thí kia.
"An An, đã như vậy, ngươi cố gắng đề cao thực lực của mình nhé." Trịnh Hạo Thiên quay mặt về phía nàng đật đầu một cái, trầm giọng nói.
An An mỉm cười, nói: "Ta sẽ làm được."
Chỉ là trong lòng nàng nổi lên một tia khổ sáp, ngay cả ánh mắt nhìn Trịnh Hạo Thiên cũng xuất hiện một tia dị quang.
Thực lực đề thăng chính là chuyện mọi tu luyện giả đều ước ao, thế nhưng nói đề thăng thực lực dễ vậy sao? Lẽ nào ngươi cho rằng trên thế gian đều là kẻ quái thai như ngươi ư?
Trịnh Hạo Thiên lộn cổ tay, lấy ra một viên đá màu đen tinh khiết.
"An An, đây là lễ vật ta chuẩn bị cho ngươi, ngươi nhất định phải nhận lấy."
An An tiện tay nhận lấy, nhưng mà khi nàng chạm tay vào viên đá nho nhỏ kia, nhất thời cả người cứng đờ.
Lấy nhãn lực của nàng, tự nhiên có thể thấy viên đá này tuyệt không tầm thường, thần nhiệm đảo qua một vòng, nàng ngẩng đầu, ánh mắt khó tin nhìn Trịnh Hạo Thiên.
Trịnh Hạo Thiên cười, nói: "Không sai, đây là một viên Mặc Tinh Thạch, bên trong có hai con Ma Vương đã được thuần phục, chỉ cần ngươi dùng phương pháp lấy máu nhận chủ thu phục bọn chúng, bọn họ sau này có thể thành trợ thủ cho ngươi.
Ánh mắt An An hiện ra vẻ phức tạp, nàng chần chờ một lát nói: "Khỏa Mặc Tinh Thạch cùng hai đầu Thiên a, ngươi phải tốn bao nhiêu công sức mới có được đây?"
Trịnh Hạo Thiên thầm nghĩ trong lòng, cái gì mà tốn sức chứ?
Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, cái giá mình phải trả quả thực nhỏ bé không đáng kể.
Mặc Tinh Thạch là dùng Phượng Hoàng chỉ hỏa đổi lấy, phương hoàng chỉ hỏa đối với kẻ khác chính là chí bảo có một không hai, thế nhưng với hắn thì gần như chỉ cần xin phượng hoàng tàn phách trong đan điền một câu là có thể có được.
Mà đám Ma Vương là do hắn tiến vào trong Thiên Ma giới săn bắt được.
Chân chính khiến bọn chúng phục tùng chính là công lao của Mộng Yểm, về phần hắn, hầu như không tốn chút công sức.
Gãi đầu một chút, Trịnh Hạo Thiên cười nói: "Kỳ thực, không phải tốn công phu gì, thứ này không đáng nhắc tới."
An An ngẩng đầu, cặp mắt trong như mặt nước lẳng lặng nhìn Trịnh Hạo Thiên.
Miệng nàng nhếch lên vẻ tươi cười, một niềm vui vẻ chợt lan trên khuôn mặt, dần dần cả bộ mặt mang theo bộ dáng tươi cười.
Tuy rằng cách một tấm mạng che mặt, thế nhưng Trịnh Hạo Thiên vẫn cả nhận được một chút, đồng thời biết được niềm vui sướng đang lan tỏa trong lòng An An.
"Được, ta nhận."
An An thu lấy Mặc Tinh Thạch, chỉ là trong lòng nàng thầm nghĩ.
Một viên Mặc Tinh Thạch cực phẩm đã cải tạo thành thế giới hắc ám, hai đầu Ma Vương đã thuần phục, không ngờ không tốn chút công sức nào.
Nam nhân này, chắc hắn sợ ta không thu nhận cho nên mới cố ý nói dối như vậy a.
Lắc đầu một chút, An An nói: "Hạo Thiên, chúng ta đi thôi."
"Đi đâu?"
An An cười uyển chuyển, nói: "Đừng quên ta nhận được mệnh lệnh, còn hai mục tiêu nữa."
Trịnh Hạo Thiên vỗ trán, nói thật, hắn tình nguyện ở chỗ này nói chuyện nhân sinh với với An An cũng không muốn chạy tới nơi cách đây ngàn dặm mà ẩu đả chém giết.
Nhưng An An rõ ràng là không nghĩ thế, trong lòng nàng dường như có thêm một mục tiêu.
Trước khi đạt được mục tiêu này, nàng dường như sẽ không bao giờ dừng chân lại.
Hai người thu thập một phen, sau đó cùng nhau rời đi.
Nửa ngày sau, bọn họ tới một địa điểm khác.
Ở đây là một ngón núi cao hùng vĩ, ngẩng đầu nhìn lên, ngọn núi nấp trong mây, tựa như căng mắt không thấy đỉnh.
Bỗng nhiên trên ngọn núi truyền tới một tiếng hổ gầm, một tiếng gầm kinh thiên động địa, uy lực tuyệt luân.
Trịnh Hạo Thiên há to miệng, sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên cực kỳ cổ quái.