Chiến Thiên

Chương 248: Q.5 - Chương 248: Ngũ bách kiếm hợp nhất .






"Cuồng vọng..."

"Tìm chết"

"Kẹt kẹt..."

Từ bốn phương tám hướng truyền tới tiếng mắng nặng nhẹ khác nhau, sau đó, ít nhất có hơn trăm cường giả các tộc ùa tới.

Nơi này chính là bách tộc chiến trường, những người có thể tới đây đều là tu luyện giả cao giai của các tộc, bất kể là tư chất hay là thiên phú của họ như thế nào, có thể tu luyện tới cảnh giới cao giai, vậy thì khẳng định là cường giả chân chính thân kinh bách chiến.

Dạng cường giả này sẽ có lòng tự tin và tôn nghiêm cường đại, khi đối diện với sự gây hấn cuồng vọng như vậy của kẻ địch chưa được biết, rất khó có người có thể nhẫn nại được.

Trịnh Hạo Thiên dừng tiếng hú, đảo mắt một vòng, đã thu hết cường giả của các tộc vào mắt.

Tiếng hú của hắn tuy truyền tới địa phương cực xa, nhưng so với cương vực rộng vô biên như hiến trường xoáy mà nói, cũng chỉ có thể khiến cho cường giả nhất tộc ở phạm vi nhỏ nghe thấy được mà thôi.

Lúc này, những người nghe thấy tiếng hú gây hấn của hắn mà chạy tới có hơn trăm người.

Trong hơn trăm người này, không ngờ phân thành mười hai dị tộc khác nhau, trong đó còn có hai nhóm rõ ràng là cường giả nhân loại.

Có điều, hai nhóm cường giả nhân loại này sau khi nhìn thấy bốn người bọn Trịnh Hạo Thiên thì lại lộ ra vẻ ngạc nhiên và thương tiếc.

Nhân loại, tuy có thực lực cực kỳ cường đại, nhưng lại không phải lấy sự cuồng ngạo để vang danh thiên hạ. Theo lý mà nói, cường giả trong nhân loại không thể nào làm ra những chuyện điên cuồng như vậy được. Nhưng lúc này sự thực sờ sờ trước mắt, nhân loại xa lạ này không ngờ lại ở đây phát ra tiếng hú gây hấn với tất cả cường giả.

Những cường giả nhân loại này sau khi nhìn thấy đám người Trịnh Hạo Thiên, không khỏi đều oán thầm. Đây rốt cuộc là cao thủ trẻ tuổi do môn phái nào dạy dỗ ra vậy, chỉ sợ hôm nay phải ăn quả đắng rồi.

"Hắc hắc, không ngờ trong nhân loại cũng có kẻ điên như thế này." Một cường giả dị tộc cười lạnh nói.

Một người khác cười quái dị: "Bốn nhân loại này còn trẻ tuổi như vậy mà đã có thể tấn thăng cửu giai, xem ra là hạng nổi bật ở trong nhân tộc. Hừ hừ, cũng chỉ có dạng tiểu gia hỏa không biết trời cao đất dày như thế này mới có thể làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy."

Xung quanh lập tức vang lên các loại tiếng cười quái dị, chỉ có sắc mặt của hai nhóm cường giả nhân loại kia là đặc biệt khó coi.

Trong những người này đẳng cấp kém nhất cũng là cường giả bát giai, mà tuyệt đại đa số đều là tu luyện giả cửu giai, còn nhân số tu luyện giả thập giai thì chỉ có khoảng một phần năm.

Ở trước mặt thực lực cường đại như vậy, bất kỳ ai cũng đều cảm thấy bốn người Trịnh Hạo Thiên chắc chắn phải chết.

Còn hai nhóm nhân loại kia thì không phải là lo lắng cho an nguy của bốn tên tiểu gia hỏa này, mà là sợ những cường giả của dị tộc này sẽ liên thủ lại, dứt khoát diệt luôn cả hai nhóm người bọn họ.

Phải biết rằng, những người này có thể sinh tồn trong đệ ngũ xoáy của chiến trường thất xoáy, thực lực cũng thuộc loại khá.

Bình thường bởi vì chủng tộc khác nhau, cho nên không thể liên hợp lại, nhưng tình hình lúc này rất khó nói. Cho nên người dẫn đầu của hai nhóm người này trao đổi ánh mắt với nhau, đều chỉ huy đội ngũ của mình chậm rãi lui ra sau.

Trịnh Hạo Thiên thấy hết phản ứng của những người này, hắn cất tiếng cười to, nói: "Các vị có phải là muốn lấy tính mạng của tại hạ của, vậy thì lên mà lấy đi."

Bầu không khí lập tức trở nên ngưng trọng, các cường giả dị tộc tuy ai ai mắt cũng lộ hung quang, nhưng lại không có ai cam tâm tình nguyện làm chim đầu đàn.

Bốn nhân tộc cửu giai, không ngờ lại dám cuồng vọng như vậy, tất nhiên là phải có chỗ dựa. Tuy cường giả thập giai trong bọn họ không sợ hãi, nhưng cũng không có ai lại ngu ngốc ra tay trước, mà để cho người khác ngồi hưởng lợi.

Hai mắt của Dư Uy Hoa trợn lên, phẫn nộ quát: "Đám gia hỏa các ngươi, đã tới đây rít ra ríu rít rồi thì vì sao không dám xuất thủ." Hắn bước lên trước mặt Trịnh Hạo Thiên, tay lật một cái, đã lấy ra Phiên giang đào hải côn, quát: "Tên nào giỏi thì ra đây nhận một côn của gia gia."

Tuy hắn chưa yêu hóa biến thân, nhưng tiếng quát này lại giống như chuông đồng, chấn cho tai của của cường giả các tộc ngâm ngẩm đâu, cho dù là cường giả thập giai cũng không ngoại lệ.

Các cường giả dị tộc ngơ ngác nhìn nhau, vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, lúc này mới xác định bốn nhân loại này quả thật không đơn giản.

Mà biểu hiện của Dư Uy Hoa càng cuồng ngạo một cách không hợp lý, bọn họ cũng càng tỏ vẻ cẩn thận dè dặt hơn, không dám có ai động thủ.

Trịnh Hạo Thiên than khẽ một tiếng, nói: "Võ giả chi đạo là phải dũng cảm tiến tới. Các ngươi sợ hãi dè dặt như vậy, không ngờ lại không có ai dám ra tay đánh một chận, thật sự là khiến ta thất vọng." Ánh mắt của hắn biến thành lăng lệ như dao, quét qua mặt các cường giả dị tộc.

Phàm là các cường giả tiếp xúc với ánh mắt của hắn đều bất giác dấy lên cảm giác sợ hãi.

Những cường giả bát giai và cửu giai thì có người không chịu nổi mà lui ra sau một bước, còn các cường giả dị tộc thập giai thì càng lúc càng tức giận.

Đột nhiên, có người hô to: "Chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ lại sợ bốn nhân loại cửu giai ư? Mọi người cùng lên, chém chúng thành thịt băm đi."

Người này hét nghe rất có vẻ dữ tợn, nhưng câu nói này lại đã tiết lộ ra sự sợ hãi ở trong lòng mọi người.

Không ngờ lại có chủ ý tất cả xông lấy, lấy nhiều đánh ít.

Trịnh Hạo Thiên cười dài, nói: "Ta cầu còn không được."

Nói xong, hắn vung tay, quanh người lập tức xuất hiện các điểm sáng nhiều không đếm xuể.

Vào thời khắc hắn xuất thủ, ba người bọn Cừu Hinh Dư cũng không chịu tỏ ra yếu kém kích phát ra kiếm quang hoặc là yêu hóa biến thân.

Trong nháy mắt, trong khu vực này bị kiếm quang vô cùng vô tận bao phủ, từng đạo kiếm quang đó dùng lực lượng không gì sánh nổi tỏa ra, bao bọc những cường giả dị tộc không kịp đề phòng vào trong.

Có điều, sau khi kiến thức sự cuồng ngạo của đám người Trịnh Hạo Thiên, một số cường giả dị tộc tính tình cẩn thận đều đề cao cảnh giác, vừa thấy quanh người Trịnh Hạo Thiên lấp lánh tinh quang, lập tức lui ra sau, tránh thoát được một kiếp này.

Nhưng những người này chỉ là số ít, hơn một trăm người, trừ hơn mười vị cường giả nhân tộc và mười cường giả dị tộc nắm bắt thời cơ nhanh, phản ứng mẫn duệ ra, những người khác đều bị kiếm quang bao phủ.

Lúc này, trước mắt của tất cả mọi người đều là kiếm quang mãnh liệt, hơn nữa còn cảm thụ được loại nguy cơ cường liệt ở bên cạnh.

Cường giả có thể đặt chân và sống sót ở nơi này, bất kể tu vi bản thân họ như thế nào, ít nhất cũng đều là hạng thân kinh bách chiến, kinh nghiệm đối địch phong phú vô cùng.

Nếu không phải là vậy, ở nơi hung hiểm như bách tộc chiến trường, bọn họ căn bản không thể nào sinh tồn được tới hiện tại.

Cho nên, bọn họ có thể cảm ứng rõ ràng uy năng cường đại mà kiếm hải vô biên này mang theo, cũng đều là không dám chậm trễ, vội vàng dốc hết toàn lực của mình.

Bình thường mà nói, ở nơi nguy hiểm như thế này, giữa đồng tộc đều viện trợ lẫn nhau, bọn họ tụ tập lại cùng nhau, kết thành một trận thế nho nhỏ để cùng chống lại cường địch.

Lúc này cũng như vậy, hơn trăm người bị kiếm quang bao phủ kết thành chín tiểu trận, thúc đẩy lực lượng bản thân tới cực trí, ngăn cản kiếm quang lăng lệ vô song ở bên ngoài.

Không ngờ lại có người thốt lên kinh hãi: "Vạn Kiếm quyết, bọn chúng là môn hạ của đại lục Phiêu Miểu Vạn Kiếm tông."

Đại linh giới rộng lớn vô biên, không ai biết được rốt cuộc có bao nhiêu đại lục tồn tại.

Nhưng trong những người này lại không thiếu hạng kiến thức rộng rãi, có thể nhận ra lai lịch của Vạn Kiếm quyết cũng không phải là lạ.

Trịnh Hạo Thiên cười dài, nói: "Đã nhận ra Vạn Kiếm quyết, vậy thì để các ngươi thưởng thức uy lực của kiếm trận vậy."

Đối diện với nhiều cường giả như vậy, đám người Trịnh Hạo Thiên cũng không giữ lại bất kỳ cái gì.

Hai mươi ức kiếm quang của hắn và Cừu Hinh Dư đồng thời thích phóng ra, mà giữa bọn họ từng có phối hợp ăn ý nhất, một kiếm chủ nhu, một kiếm giống như ánh dương chiếu rọi, nóng rực như lửa, một kiếm như biển lớn cuồn cuộn, lạnh toát như băng.

Dưới sự phối hợp của song kiếm, không ngờ lại đẩy được uy năng của kiếm hải đại trận lên tầng cao nhất.

Nếu như bị vây khốn ở trong kiếm trận chỉ là một nhóm người, vậy thì dưới kiếm trận to lớn như vậy, sợ rằng đã không chống đỡ nổi rồi. Nhưng nơi này lại có cả chính nhóm cường giả, bọn họ tuy là chiến đấu riêng lẻ, nhưng cũng làm cho uy năng của kiếm trận suy yếu, chỉ có thể vây khốn họ chứ không thể nào kích sát được.

Dư Uy Hoa và Lâm Đình gầm lên một tiếng tức giận, đồng thời hoàn thành yêu hóa biến thân, hơn nữa còn lao về phía một đội cường giả.

Nơi mà họ đi qua, kiếm quang tự động tránh ra, giống như là những kiếm quang này nhận ra họ vậy, cho nên không mang tới bất kỳ thương tổn nào cho họ.

"Gừ..."

Trong một tiếng gầm của Dư Uy Hoa một côn đã hung hăng đập xuống.

Một côn này, khí thế như cầu vồng, uy thế chấn thiên, dưới ánh mắt kinh hãi gần chết của những cường giả đó, lồng phòng ngự mà bọn họ khó khăn lắm mới bố trí được không ngờ lại bị một côn này đập vỡ.

Lâm Đình thân hình nhoáng lên, đã vô thanh vô tức từ trong khe hở chui vào, trong mắt hắn kim quang chợ lóe, lập tức bắn lên người một vị cường giả cửu giai.

Sau khi bị kim quang bắn trúng, vị cường giả cửu giai đó gào lên một tiếng, trên người không ngờ lại bốc khói trắng dày đặc, trong không khí thập chí còn tỏa ra mùi khét lét điếc mũi.

Mà Lâm Đình xuất thủ không chút lưu tình, móng vuốt khổng lồ rạch một cái, lập tức cắt đứt cổ của tên cường giả cửu gia đã bị trọng thương, đang cự kỳ sợ hãi đó.

"Vù vù vù..."

Lồng phòng ngự một khi bị vỡ, vô số kiếm quang lập tức giống như dải ngân hà đổ xuống, chia cắt các người giả dị tộc còn lại, không cho họ liên thủ chống địch nữa.

Dư Uy Hoa và Lâm Đình hai người liên thủ, lập tức có hiệu quả, đặc biệt là dưới sự phối hợp của kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư, sức chiến đấu của họ được đề cao vô hạn.

"A..."

Tiếng hô thảm vang lên không ngừng, những cường giả dị tộc bát giai và cửu giai đó một khi mất đi sự hộ vệ của trận pháp mà rơi vào trong kiếm hải, lập tức biến thành dê bò đợi giết mổ, chỉ trong chốc lát, thân thể của họ đã bị vô số kiếm quang rạch qua, chết rất thê thảm.

Trịnh Hạo Thiên hai mắt mở to, hắn đột nhiên quát: "Để ta."

Dư Uy Hoa là Lâm Đình ngây ra, lúc này nhớ tới ý định ban đầu của Trịnh Hạo Thiên, hai người bọn họ xòe tay, làm ra tư thế đành chịu.

Trịnh Hạo Thiên vươn tay ra điểm một chỉ, kiếm hải đang kết hợp với kiếm quang của Cừu Hinh Dư bay lượn trong không trung lập tức phát sinh biến hóa vi diệu.

Năm ngàn vạn kiếm quang thoát ly thập ức kiếm vạn, hơn nữa còn hội hợp với nhau.

"Ngưng!"

Theo một tiếng quát to của Trịnh Hạo Thiên, ngũ thiên vạn kiếm quang bắt đầu dung hợp lại với nhau.

Có điều, lần này không phải là tam bách (ba trăm) đạo kiếm quang hợp nhất, mà là ngũ bách (năm trăm) đạo kiếm quang dần dần dung hợp làm một.

Một lát sau, trong khu vực này bạo phát ra vô số khí tức điên cuồng dâng trào mãnh liệt một cách không thể nào hình dung ra được.

Ngũ bách kiếm - hợp nhất!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.