Trịnh Hạo Thiên nhắm chặt hai mắt, trong đầu hiện lên nội dung thư tịch.
Đúng như suy nghĩ của Cừu Hinh Dư, đối với tinh thần thần thông Trịnh Hạo Thiên cực kì bài xích, vung đao tự cưng chính là một cụm từ ám ảnh với hắn, mỗi lần nghĩ đến tu luyện cái kia, hắn không rét mà run.
Vì vậy, hắn tuy xem qua cuốn thư tịch tu luyện tinh thần kia cũng đọc qua mật thuật trên đó, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ thử tu luyện, thậm chí còn sợ như gặp hổ.
Nhưng mà, khi Cừu Hinh Dư ngưng tụ khí toàn thành công, tấn chức Linh khí sư, gánh nặng trong lòng Trịnh Hạo Thiên vũng vô tung.
Lúc này, để phục vụ mục tiêu kia, Trịnh Hạo Thiên cố gắng hết sức chăm chỉ tu luyện trở thành một gã Linh khí sư khiến người ta tôn kính.
Lực lượng tinh thần đích xác thần bí khó nắm bắt, cho dù là tấn chức Linh Khí sư như Cừu Hinh Dư, cũng vô pháp hình dung được.
Nàng có thể hình thành khí toàn xung quanh cơ thể cũng là cực hạn của bản thân.
Trịnh Hạo Thiên không có bất cứ tham khảo nào, hắn chỉ có thể tự mình mày mò tìm cách nắm bắt.
Tinh thần lực........
Lực lượng tinh thần...........
Cái chết tiệt này rút cuộc là thứ gì?
Cả nửa ngày sau không thấy cảm giác gì, Trịnh Hạo Thiên hơi bực bội.
Nhưng hắn cũng hiểu, muốn có cảm ngộ tuyệt đối không phải chuyện dễ, bằng không Linh khí sư trên thế giới này cũng không thưa thớt như vậy.
Tâm thần dần dần tập trung, Trịnh Hạo Thiên dựa theo phương pháp trong thư tịch, kiệt lực trấn tĩnh tinh thần, đồng thời cảm ngộ không gian vô hạn.
Loại cảm giác này có vài phần giống như Thần bà, nếu như không phải Cừu Hinh Dư đã tấn chức, Trịnh Hạo Thiên hoàn toàn bán tính bán nghi với thư tịch này.
Dần dần, tâm tình Trịnh Hạo Thiên trầm xuống.
Không hiểu sao hắn tiến nhập vào một cảnh giới thần kì, xung quanh hắn tựa hồ đều an tĩnh xuống, lúc này ngay cả thời gian cũng trở nên ngưng đọng.
Đương nhiên đây chỉ là cảm giác của hắn, thời gian không có khả năng ngưng đọng lại.
Ý niệm của Hạo Thiên bay bổng, tinh thần hắn trở nên kì diệu, mơ hồ có xu hướng rời khỏi thân thể.
Trong lòng hắn nổi lên một trận rung động.
Mơ hồ, hắn thấy một cảnh tượng khó có thể quên.
Một mảnh ánh sáng, một mảnh bóng tối, một thế giới tối sáng luân hồi.
Loại cảm giác này cũng tựa hồ không xa lạ với hắn, một năm trước, hắn đối mặt với đàn sói, khi hắn chém giết bầy sói, cũng đã từng xuất hiện thế giới tối sáng này.
Nhưng mà, khi đó phiến thế giới này bị động xuất hiện, mà giờ khắc này tinh thần hắn tập trung cao độ chủ động phát hiện ra.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng khẽ run, hắn mơ hồ cảm giác là mình bắt được gì đó.
Mật thuật bên trong thư tịch như sóng biển ùa vào trong đầu hắn, khiến Trịnh Hạo Thiên há hốc miệng chính là, theo như miêu tả lực lượng tinh thần trong cơ thể hắn đã đủ cường đại, đồng thời thành công bắt đầu xoay tròn, như vậy có thể hình thành một vòng khí toàn, khí toàn này sinh ra một cỗ hấp lực cường đại, hút hết linh khí vào bên trong.
Đây là thần thông tinh thần, một khi hình thành khí toàn, nhất thời có thể phóng xuất ra tác dụng vô cùng ảo diệu, thành tựu ngày sau vô cùng vô hạn.
Đạo lý này kỳ thực cũng không khác chân khí là mấy, nhưng vấn đề là chân khí tu luyện dựa trên cơ sở rèn luyện thân thể, nhưng lực lượng tinh thần lại là lực lượng vô hình.
Có thể cảm ứng được lực lượng tinh thần có thể thử tu luyện, nhưng không cảm ứng được vậy cả đời đừng mong tu luyện.
Vì vậy số lượng Linh Khí sư mới thưa thớt hơn võ giả gấp trăm lần, bởi vì họ chú trọng thiên phú, hơn nữa loại thiên phú này vốn không thể bồi dưỡng.
Nhưng mà, khiến Trịnh Hạo Thiên không ngờ chính là, khi hắn trầm tĩnh triệt để, hoàn toàn có thể tiến nhập loại cảm giác minh tưởng này, hắn phát hiện bên trong não vực đã xuất hiện thêm một vòng khí toàn.
Hơn nữa, khí toàn này rất quỷ dị.
Sáng tối thay nhau biến hóa, chúng kết hợp cùng một chỗ, dường như cá với nước, không thể chia rẽ.
Tinh thần ý niệm kịch liệt rung động vài cái, Trịnh Hạo Thiên không khống chế được tinh thần mình nữa.
Lực lượng sáng tối trùng kích với hắn thật quá lớn, đến lúc này hắn mới hiểu ý tứ mấy lời của lão nhân yêu kia.
Nếu tu luyện cực âm nội mị thuật, như vậy thành tựu vượt xa Cừu Hinh Dư.
Có thể, lão nhân yêu đã nhìn thấu bí mật não vực của hắn, cho nên mới nói những lời này.
Cố gắng thu liễm tâm thần, Trịnh Hạo Thiên rút cuộc một lần nữa tĩnh tâm lại.
Hắn biết, hiện tại là thời khắc then chốt, nếu như hắn có thể thành công điều khiển đoàn quang ám lực lượng, vậy chẳng khác nào hắn đã hoàn toàn cô đọng, trở thành Linh khí sư.
Nhưng nếu không thể nắng vững lực lượng này trong tay, như vậy có trời mới biết hắn sẽ tiến nhập loại cảnh giới này là lúc nào, có thể phát ra lực lượng thần kỳ hay không.
Phải biết rằng, loại chuyện này trước đó chưa từng có ghi chép, hơn nữa hắn có thể khẳng định Cừu Hinh Dư cũng không thể giải thích tình huống này.
Nếu thất bại, lần sau minh tưởng, lực lượng quang ám sẽ biến mất vô tung, vậy thì hắn quả thực khóc không ra nước mắt.
Dần dần, tinh thần ý niệm bình ổn xuống, Trịnh Hạo Thiên tâm trầm như nước, không còn bất cứ ba động nào.
Nhiều lần tu luyện võ đạo, tuy rằng không có tác dụng tăng cường tinh thần, nhưng có thể trợ giúp ý chí cùng tâm tính hắn được rèn đúc.
Có thể trong thời gia ngắn bình tĩnh lại, đồng thời duy trì tâm cảnh tới mức bình tĩnh, nhân vật như vậy tuyệt đối là cường hãn hiếm có.
Một hồi sau, hắn chậm rãi kéo dài tinh thần ý niệm phảng phất được kéo dài ra, giống như một con nhện kéo tơ, nhẹ nhàng từng ly từng tí một, sau đó nhẹ nhàng chạm vào đoàn quang ám kia từng chút một.
Trong nháy mắt, một cỗ cảm giác cường liệt khó có thể hình dung tràn vào trong lòng Trịnh Hạo Thiên.
Lúc này hắn dường như nhận được lượng tin tức lớn từ quang minh cùng hắc ám, thế nhưng những tin tức này quả thực khó hiểu, có thể nói là không phải một người như hắn có thể hiểu được.
Hắn có một loại dự cảm kì dị, có thể đạt được thành tựa sau này, nhất định phải khai thác bí mật hôm nay.
Nhưng mà đối với Trịnh Hạo Thiên, hắn cũng không mong có thể giải thích bí mật quang ám, hắn chỉ cần có thể điều khiển cái quang đoàn khó hiểu này là được.
Từng sợi ý niệm rất nhỏ liên tiếp được hắn thu thập.
Khiến Trịnh Hạo Thiên mừng rỡ chính là, hắn ngoài ý muốn phát hiện, khi hắn phát ra tâm ý, không ngờ được đoàn lực lượng kia tán thành.
Đoàn lực lượng này mang lại cho hắn cảm giác cực kì quen thuộc, như là nó vốn là một bộ phận của hắn vậy.
Lúc này, Trịnh Hạo Thiên tựa như quay lại thân thể, hai chân hắn một lần nữa có thể cử động, cảm giác đột nhiên có năng lực đi lại, loại vui vẻ đến cực điểm này khiến hắn trong lòng chấn động.
Lực lượng quang ám dưới sự điều khiển của hắn chậm rãi lay động, hắn dừng một chút, sau đó thử điều khiển chúng.
Giống như là hắn tập thể dục vậy, tuy chậm rãi, nhưng có hiệu quả lớn.
Dần dần, hắn rút cuộc có thể điều khiển đoàn lực lượng này.
Một cỗ khí tức từ trong thân thể hắn tràn ra ngoài, tinh thần của hắn cùng vòng xoáy dung hợp thành một thể.
Lực lượng tinh thần của hắn nhảy vọt, trong quá trình chậm rãi tăng lên bổ sung vào vòng xoáy, đồng thời phóng xuất ra bên ngoài, khiến ý thức của hắn đột ngột có liên hệ với không gian xung quanh.
Linh khí sư khi lần đầu cảm ngộ tinh thần mà có thể ngưng tụ thành công khí toàn (ở đây là vòng xoáy tinh thần), tấn chức linh khí sư, Trịnh Hạo Thiên từ trước đến giờ chính là người đầu tiên.
Lúc này, trong lòng hắn tuyệt đối là vui vẻ điên cuồng, cả người đều phát ra cảm giác hưng phấn mạnh mẽ.
Lúc đoàn quang ám dung hợp được hắn nắm trong tay cũng là lúc Trịnh Hạo Thiên cảm giác được một tia lực lượng kì dị không ngừng tiến vào bên trong não vực.
CÓ nữa nói, khí toàn bên trong não vực xoay tròn mà sinh ra một dòng suối nhỏ.
Dòng suối này không lớn, nhưng có hấp lực nhất định.
Loại hấp lực này nhằm vào không gian bên ngoài, khí toàn hấp thu lực lượng này vào bên trong vòng xoáy, rồi chuyển hóa chúng thành lực lượng của bản thân.
Lực lượng này tuy rằng chậm rãi tích tụ, nhưng tốc độ cực kì ổn định.
Hơn nữa, khí toàn ngày càng lớn, hấp lực của dòng suối lại càng được đề cao, mà năng suất hấp thụ những tia lực lượng kì dị kia cũng theo đó mà tăng lên.
Thở dài một hơi, Trịnh Hạo Thiên mở hai mắt ra.
Hắn lập tức nhìn thấy Cừu Hinh Dư đang mở tròn mắt nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp mà tràn đầy hấp dẫn, bên trong không khỏi toát ra một tai khó tin, phảng phất như nàng đang nhìn thấy một con quái thú.
"Ngươi........ không ngờ có thể ngưng tụ khí toàn?" Cừu Hinh Dư khổ não hỏi.