Trịnh Hạo Thiên quay người, hắn nhìn về hướng Mã Quần đứng một bên lặng lẽ không nói gì.
Khi biết được nguyên do Mục Thiết Châm xuất thủ, cùng với việc sau lưng Quý Kỳ có quan hệ huyết thống với một vị thái thượng trưởng lão ngay đến Mã Quần cũng có chút dao động.
Một vị thái thượng trưởng lão tất nhiên không cách nào làm gì được Phượng sồ phong nhưng mà nếu muốn ám toán một vị tứ giai chân truyền đệ tử nhỏ bé như hắn thì đó lại là chuyện quá đơn giản rồi.
Trong phạm vi năng lực của hắn. hắn cũng không ngại ngần chủ trì công đạo, thiên vị một chút để Phượng sồ phong có thể cùng với Bạch Thảo phong kết làm huynh đệ.
Nhưng mà loại tranh chấp này lại có liên quan tới một vị thái thượng trưởng lão. Dù chỉ là thái thượng trưởng lão của ngoại tông môn cùng đủ để mọi người khiếp sợ rồi.
Trịnh Hạo Thiên chắp tay, đột nhiên cất cao giọng nói: “Mã sư huynh. tiểu đệ nhớ rõ người vừa mới nói. Sinh tử lôi đài. một mất một còn. Từ giờ trở đi. đôi bên chỉ có thể một bên còn sống sót trở về..."
Mã Quần há to miệng, trong miệng không khỏi thấy chút ít dư vị đáng chát.
Hắn than nhẹ một tiếng nói: "Vị này hẳn là Trịnh sư đệ, ngu huynh mặc dù nói những lời này. Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ. Tuy là sinh tử lôi đài nhưng chỉ cần song phương nguyện ý như vậy coi như là chưa từng quyết định sinh tử. cũng có thể giải quyết hòa bỉnh."
Trịnh Hạo Thiên đối với việc hắn đoán được thản phận của mình không lấy chút gì làm kỳ lạ. Hắn đã nhìn thấy cái tên Dư Uy Hoa và Lâm Đình lại nhìn thấy kiếm quang của mình. Nếu mà không đoán ra lai lịch mới gọi là có quỷ.
Khóe miệng nhếch lên. Trịnh Hạo Thiên từ tốn nói: "chỉ cần song phương nguyện ý, cùng có thể giải quyết hòa bình. Như vậy trái lại chính là nếu như song phương không muốn, vậy thì người thua chắc chắn phải chết..."
Nói xong mấy chữ cuối cùng này, giọng nói của hắn đột nhiên biến đổi, tràn ngập sát khí nặng nề không cách nào hóa giải nổi.
Đang lúc mất hết ý chí, cảm thấy mọi thứ thật vô vị, Hoắc Khánh Cương nghe được những lời này bỗng ngẩng phắt đầu lên . Hắn nhìn Trịnh Hạo Thiên như ngó nhìn sinh vật thời tiền sử, sâu trong tròng mắt hẳn toát lên một tia sáng hi vọng. Hai nắm tay nắm chặt, trong lòng không ngừng vang lên tiếng gào thét. Nhưng hắn cũng không hề biết bản thân minh rốt cuộc đang gào thét cái gì...
Mã Quần giật mình.nhưng trước mặt bao người, hắn vẫn gắng gượng gật một cái.
Sắc mặt Mục Thiết châm khẽ biến, một cổ khí báo hiệu điềm xấu xông thẳng lên trí óc hắn. Nhưng hấn có nghĩ thế nào cũng không ra, chẳng lẽ một kẻ vô danh phong đầu thực sự không sợ sự uy hiếp của thái thượng trưởng lão sao?
Trịnh Hạo Thiên cất tiếng cười dài, âm thanh của hắn truyền ra xa: "Quý Kỳ, dưới quy định lịch đại tổ tiên mấy vạn năm tất có đạo lý của nó. Trong động tháp là nơi thí luyện của chúng ta. Tại đó chúng ta có thể vứt bỏ mọi thứ. giết chóc bất kề mọi thứ, ra sức tôi luyện tâm cảnh và kĩ thuật võ nghệ. Hôm nay, chúng ta có thể giết người. Ngày mai chúng ta cũng có thể bị người giết. Nhưng chỉ có thông qua sự đào thải khắc nghiệt như thế mới có thể sinh ra những cường giả chân chính..."
Trên dưới đài. tất cả mọi người đều lặng vên rồi chậm rãi gật đầu.
Tu luyện chỉ đạo, vốn là nghịch thiên chỉ đạo chỉ có giữa sinh tử không ngừng chém giết mới có thể lĩnh ngộ vô thượng đại đạo hơn nữa mới có thành tựu linh thể.
Mà trở thành một tu luyện giả, hơn nữa đã đi đến bước này, cho dù là trăm vạn người cũng chỉ có một người như vậy.
Đặc biệt là đối với những kẻ thấp giai tu luyện giả như bọn họ. Tuy không ngừng tiến về phía trước nhưng cứ đi theo con đường này lại càng ngày càng xuống đốc. càng đi lại càng đến gần nơi tối đen chật hẹp, vĩnh viễn không thể nào đi đến tận cùng con đường, không thể nhìn thấy ánh sáng rạng đông nơi chân trời xa kia.
Người ở đây tuy nhiều nhưng đừng nói thành tựu linh thể, cứ coi cuối cùng cùng lên được thập giai, thậm chí người có thể lên đến thắt giai cũng chả có mấy phần sạch sẽ, cho nên bọn họ với loại cảm xúc này càng thêm khắc sâu.
Giết chóc trong Luyện Yêu động, đã nói không phân đúng sai. Tất thảy cũng vì sinh tồn, muốn không ngừng tiến giai.
Quý Kỳ khàn khàn hít lấy hít để từng ngụm lãnh khí. ưng trảo của Lâm Đỉnh vẫn dính chặt trên lưng hắn. chỉ cần hơi kéo xuống đã vô cùng đau đớn đền tận xương cốt. Trong tỉnh huống này. hẳn căn bản cũng không thể có bất luận phản kháng nào.
Nhưng khi nghe thấy lời nói của Trịnh Hạo Thiên, hắn vẫn miễn cưỡng nói: “Vị sư đệ này, tổ quy không thể trái...”
Trịnh Hạo Thiên nhịn không được cười to lên nói" Ngươi nói đúng, tổ quy không thể trái. Ân oán trong động tháp xác thực không nên đem ra ngoài...'
Lời hắn đột nhiên chuyển đổi. Tất cả hơi sững sờ, không biết hấn tột cùng thì muốn gì nữa.
Ánh mất Trịnh Hạo Thiên ngưng lại. hấn tiếp tục nói: "Trong Luyện Yêu động ngươi thực sự không có làm sai gì. Nhưng đáng tiếc chinh là vận khí của ngươi không tốt tí nào. ngươi đã giết người của Bạch Thảo phong..."
Dừng lai ở đây, hắn duỗi tay vỗ bên hông. Trước mặt hắn quang mang đại thịnh, một đạo kiếm quang sáng chói như thiên ngoại lưu tinh đột nhiên xuất hiện, xẹt trên hư không với tốc độ vượt bậc.
Ánh mắt của mọi người còn chưa kịp nháy động, một cái đầu người đã tung lên cao.
''Cuồn cuộn tuôn ra...
Nhiệt huyết phun trào. Dư Uy Hoa và Lâm Đình không kịp trở tay, bên cạnh chỉ còn lại cái xác không đầu.
Hai người bọn họ tiến vào Luyện Yêu động thí luyện đều trải qua kinh nghiệm chỉ thoáng nhíu mày rồi cũng không để ý tới nữa.
Giọng nói Trịnh Hạo Thiên bình thản: "Kiếp sau làm người, nhớ lau cho sạch mắt đừng có động vào đệ tử Bạch Thảo phong."
Giọng nói của hắn tuy không lớn nhưng người ở dưới đài đều nghe rõ mồn một.
Nhất thời, tất cả chìm trong tĩnh lặng. Mọi ánh mắt đều dồn về cái đầu đã rơi xuống mặt đất. Trong lòng bọn hắn đều nổi lên một tia khác thường.
Bọn họ cảm thấy. từ nay về sau tại vô danh phong đầu Bạch Thảo phong không chút tiếng tăm gì sẽ rất khó mà chìm vào quên lãng nữa rồi.
Lâm Đình tiện tay vung tay lên ném cái thi thể không đầu ra phía trước bất mãn nói: "Hạo Thiên, kẻ này là của ta."
Trịnh Hạo Thiên lặng lẽ cười nói :"Huynh đệ chúng ta. ai động thủ chả lẽ còn khác nhau sao?"
"Ngươi...ngươi giết hắn."
Đạo âm thanh tràn đầy hàn ý lạnh thấu xương vang lên từ Mục Thiết châm, sắc mặt hấn cũng tái nhợt đi không chút huyết sắc nào.
Lúc này trong lòng hẳn cảm thấy võ cùng tiếc nuối, dường như muốn điên lên.
Nếu sớm biết trước những kẻ trước mặt không chút thức thời như thế này hắn tuyệt đối sẽ không muốn dây dưa vào.
Hắn sở dĩ xuất thủ vỉ muốn cứu Quý Kỳ. hơn nữa là còn muốn nương nhờ Quý gia môn hạ có chút thế lực tại Thiên Nhận uyên. Nhưng Quý Kỳ đã chết, hắn chẳng những từ nay phải từ bỏ phần tâm cơ này mà ngược lại còn chịu liên lụy, thậm chí còn có đôi chút lo lắng đến tính mạng của minh.
Cái lý lẽ người không biết thì không có tội. Đấy là nếu hắn chưa xuất đầu lộ diện, Quý gia hiển nhiên sẽ không biết đến sự tồn tại của hắn. Nhưng hắn chẳng những xuất đầu rồi lại còn tự khai báo bản thân, coi như lúc này muốn trong sạch cũng không thể làm gì được nữa rồi.
Theo hắn biết, Quý gia... tuyệt đối sẽ không có bất kỉ sự Nhân từ nào.
Mục Thiết Châm có thể khẳng định. Bọn họ sẽ không chỉ có trăm phương ngàn kế nhảm vào Bạch Thảo phong mà còn muốn trút giận lên kẻ khác. Mà hắn không còn nghi ngờ gì nữa sẽ là kẻ đầu tiên bị kẻ khác trút giận.
Trịnh Hạo Thiên liếc nhìn hắn, nói: "Người này đã thua trên sinh tử lôi đài, tất nhiên là phải chết. Tại hạ chẳng qua muốn tiễn hắn lên đường, chẳng lẽ có chút gì sai sao?"
Mục Thiết Châm khẽ run lên nhè nhẹ, hắn cười thảm một tiếng nói:" Hay cho cái việc tiễn hắn lên đường." Hai mất hắn bỗng nhiên trợn ngược hét lớn: " Ngươi giết hắn chính là hại ta...Ngươi....cùng chết đi..."
Trong nháy mắt, trước mắt tắt cả là một phiến kiếm quang đang quay vòng. Mấy trăm đạo kiếm quang cùng phóng thích ra. Trên không trung hình thành từng đạo kiếm võng, chụp xuống đầu Trịnh Hạo Thiên.
Thiên Nhận Uyên chính là tách ra từ Vạn Kiếm Tông. Vị tổ sư sáng lập môn phái này nhắt định đã từng học trấn phái tuyệt học vạn kiếm quyết của Vạn Kiếm Tông, vỉ vậy số lượng đệ tử Thiên Nhận Uyên từng tu luyện vạn kiếm quyết không phải là ít.
Lúc này hấn không hể khu sử lộn xộn kiếm quang mà là đang cẩn thận bố trí kiếm trận.
Đây là kiếm trận do một vị tứ giai linh khí sư điều khiển và đây cũng là kiếm trận Mục Thiết Châm bỏ ra rất nhiều tâm huyết. Hắn dồn tất cả sức mạnh lên trên kiếm trận, muốn một kích giết địch.
Bây giờ việc hắn có thể làm lúc này chính là đem hung thủ sát hại Quý Kỳ giết chết không tha.
Nếu có thể vỉ Quý Kỳ báo thù như vậy Quỷ gia sẽ không gây khó đễ cho hắn.
Cho nên bất luận ra sao hắn cũng phải giết chết Trịnh Hạo Thiên. Bởi vỉ đây là cơ hội cuối cùng của hắn.
Trịnh Hạo Thiên sớm đã có sự chuẩn bị. Hắn cười một tiếng, vỗ bên hông, mấy trăm đạo kiếm quang bay vút lên, nghênh đón kiếm võng.
Kiếm trận.
Đây cũng là kiếm trận do kiếm quang hình thành nên. Tuy bộ kiếm trận này có đôi chút khác với của đối phương. Mà về mặt số lượng còn kém hơn một trăm. Nhưng Trịnh Hạo Thiên không chút sợ hãi sẵn sàng đón đầu.
Mục Thiết Châm là tứ giai trung phẩm linh khí sư. Hắn đã đem kiếm quang của bản giai tu luyện đến cực hạn. tổng cộng phóng xuất ra hơn sáu trăm hai mươi nhàm đạo kiếm quang.
Mà Trịnh Hạo Thiên tuy lên đến tam giai nhưng bởi vỉ thời gian quá gấp gáp. Hắn cũng chỉ tu luyện xuất ra năm trăm đạo kiếm quang mà thôi.
Thế nhưng, tuy thiếu hụt về mặt số lượng nhưng kiếm trận Trịnh Hạo Thiên có uy lực cường đại , không chút nào dưới tay đối thủ.
Hai vị linh khí sư, hai tòa kiếm trận, quang mang trải rộng sáng chói cùng giao với nhau.
Hai đại linh khí sư giao đấu trên sinh tử lôi đài không màng đến ai. Bọn họ cũng không hề giống như hữu nghị luận bàn, mà ra tay hết sức tàn nhẫn đều muốn dồn đối phương vào chỗ chết.
Dư Uy Hoa và Lâm Đình xoa xoa tay đang định ra tay. thần tình trên mặt khẽ thay đổi, liền quay đầu liếc nhìn về phía dưới, lập tức bỏ qua Trịnh Hạo Thiên đang giao đấu. Hai người lập tức hạ lôi đài.
Mã Quần trong chốc lát hơi do dự. Linh quang trong tay lập lòe nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ tiến lên tách hai người họ ra.
Bỗng nhiên Mục Thiết Châm kêu to một tiếng, hắn phun ra một ngụm máu tươi, từng điểm lốm đốm nhập vào trong kiếm quang.
Sau ít khắc, uy năng của sáu trăm hai mươi lămm đạo kiếm quang chợt bạo trướng, dường như muốn ép nát Trịnh Hạo Thiên...