"Đi thôi." Trì Minh Hiên đứng lên bất đắc dĩ nói: " Ngay cả Dương thúc cũng tránh đi, xem ra trận chiến này không thể nào tránh được"
Mọi người thế mới biết Dương Đông Thắng vội vã rời đi chính là không tiện nhìn thấy cảnh Bối Tịch Đức khiêu chiến mọi người.
Có thể khiến một vị cửu tinh linh giả kiếm cớ né tránh, chắc chắn không phải do bản thân Bối Tịch Đức, như vậy bối cảnh phía sau hắn chắc chắn có một đại nhân vật khó có thể tưởng tượng.
Vài người chậm rãi rời khỏi căn phòng, đi tới bên ngoài quảng trường.
Ở phía trước, một vị tráng niên nam tử đang ngạo nghễ mà đứng, dùng ánh mắt không chút kiêng nể đánh giá bọn họ.
Tuy rằng đám Trịnh Hạo Thiên có bảy vị cường giả linh thể, nhưng người này dường như không thèm để ý, ngược lại dùng ánh mắt như kẻ ngồi trên cao đánh giá tất cả.
"Các hạ tới đây có chuyện gì?" Trì Minh Hiên trầm giọng hỏi.
Bối Tịch Đức phóng tiếng cười dài, nói: "Ý đồ Bối mỗ đến đây không phải rõ ràng lắm sao?"
Sắc mặt Trì Minh Hiên hơi đỏ lên, kẻ này không ngờ thẳng thắn như vậy, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Bối huynh, chúng ta đều là linh giả tiến nhập chiến trường linh giả, ở chỗ này đánh nhau không bằng chờ lúc tiến vào chiến trường dùng số đầu dị tộc linh giả để tỷ thí một hồi, thế nào?"
"Đầu dị tộc linh giả..." Ánh mắt Bối Tịch Đức hiện lên tinh quang sáng ngời, dịu giọng nói: "Đầu dị tộc linh giả ta cũng đã lấy được, vì thế tâm nguyện duy nhất lúc này là cùng mấy siêu phẩm cường giả của quý phái so tài."
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt không ngờ nhìn về phía Văn Nhân Băng Oánh cùng Cừu Hinh Dư, đồng thời cuối cùng rơi trên mạng che mặt của Cừu Hinh Dư.
Lúc này, ánh mắt hắn hiện lên một tia cổ quái, dường như muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu không tên.
Hắn bước ra, chắn trước mặt Cừu Hinh Dư, nói: "Bối huynh đã có nhã hứng, vậy để tiểu đệ phụng bồi đi."
Bối Tịch Đức thu lại ánh mắt đang nhìn Cừu Hinh Dư, hắn dừng trên người Trịnh Hạo Thiên dần dần thần tình trở nên ngưng trọng.
"Vạn Kiếm hợp nhất, Trịnh Hạo Thiên?"
"Không sai, tên của kẻ hèn này có thể khiến Bối huynh biết được, thực sự là hân hạnh." Trịnh Hạo Thiên mặt không đổi sắc nói.
Bối Tịch Đức cười hắc hắc, nói: "Ngươi là người duy nhất trong mấy vạn năm qua của Vạn Kiếm tông có thể ngưng luyện ra Vạn Kiếm hợp nhất, nếu ta còn chưa nghe nói qua, vậy trở thành kẻ điếc rồi." Hắn vung tay áo lên, nói: "Một thế hệ linh giả trẻ tuổi của Vạn Kiếm tông đều là tư chất siêu phẩm, nhưng người Bối mỗ muốn khiêu chiến, vẫn chỉ có huynh đài mà thôi."
Từ trên người hắn nhộn nhạo một cỗ khí tức nồng nặc mà mãnh liệt.
Chiến ý, đây là một cỗ chiến ý mạnh mẽ tới cực điểm, tại giờ khắc này, ánh mắt Bối Tịch Đức dường như biến thành cuồng nhiệt.
Dường như chuyện quyết đấu với Trịnh Hạo Thiên đã được hắn mong chờ từ lâu.
"Vụt..."
Từ trên người Dư Uy Hoa cũng nổi lên một cỗ chiến ý thật lớn như nước sôi, tên ngốc này thực sự muốn thay Trịnh Hạo Thiên cùng người kia phóng tay đánh một trận.
Đương nhiên, Dư Uy Hoa chỉ là phát ra chiến ý, nhưng không có thực sự có ý xuất thủ cùng Trịnh Hạo Thiên, bất kể nơi này có là thánh địa của Thất Nguyên môn hay không, hắn cũng không thể ỷ đông hiếp ít được.
Mà Cừu Hinh Dư cùng Lâm Đình hai mặt nhìn nhau, bọn họ rõ ràng cảm ứng được Bối Tịch Đức dường như có chút khó kiềm chế, giống như ba chữ Trịnh Hạo Thiên đã động tới cấm kỵ nào đó trong lòng hắn, cho nên mới khiến nổi điên lên như thế.
"Cẩn thận."
Bối Tịch Đức rống to một tiếng, hắn bước lên, thân hình như quỷ mỵ lao tới trước người Trịnh Hạo Thiên, hai tay vươn lên trước, đột nhiên như biến mất trong hư không, sau đó lại bất ngờ xuất hiện trước mặt Trịnh Hạo Thiên, hung hăng đánh vào ngực hắn.
Trịnh Hạo Thiên sắc mặt khẽ biến, Bối Tịch Đức này không ngờ vừa lao lên đã xuất thủ đoạn ngoan độc, dường như có thù không đội trời chung với hắn, một chút ý tứ luận bàn cũng không có.
Nhưng mà, hắn là hạng nhân vật gì? Cho dù là kim cương Hoàng trước mặt cũng không chút nào rơi xuống hạ phong, huống chi đối mặt với một nhân loại như Bối Tịch Đức.
Thân hình khẽ rung lên, trên người hắn đột ngột xuất hiện một linh thể cự hùng, mà phủ trên người con cự hùng này lại là một lớp trọng khải, đem toàn thân nó che lấp lại, vung chưởng đánh tới nghênh đón không chút yếu thế.
"Ba.”
Nhưng mà, một cảnh tượng tiếp theo khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muốn.
Cự hùng chưởng đánh qua, không ngờ vỗ vào khoảng không, mà hai cánh tay của Bối Tịch Đức cứ vậy mà biến mất trước con mắt của mọi người.
Lúc này Bối Tịch Đức nhìn qua cực kỳ quỷ dị, hai tay hắn từ phần dưới vai trở xuống đều không thấy đâu, dường như là hai cánh tay tự động tách ra khỏi cơ thể vậy.
Thân thể Trịnh Hạo Thiên đột nhiên cứng đờ, hắn cảm nhận được một cỗ túc sát chi khí mãnh liệt đang tràn tới, trong nháy mắt đãbao phủ hắn vào bên trong.
Hừ lạnh một tiếng, thân thể hắn mạnh mẽ phóng lên phía trước, mà linh thể cự hùng ngăn cản trước mặt hắn biến mất trong nháy mắt. Trong nháy mắt đó, trên tay hắn đã xuất hiện Thương Long thiền trượng, đồng thời vung cao binh khí, giáng thẳng xuống đầu Bối Tịch Đức phía trước đánh tới.
Nếu một trượng này thực sự đánh trúng, cho dù Bối Tịch Đức có thân thể kim cương bất hoại chỉ sợ cũng bị đập thành thịt băm.
Mà ngay khi thân hình Trịnh Hạo Thiên thoát ra, trong nháy mắt hư không hai bên trái phải hắn chợt lé, hai cánh tay quỷ dị đột nhiên xuất hiện, gần như xuyên thấu tàn ảnh của hắn.
Bối Tịch Đức hai mắt sáng ngời, hô lớn: "Hay!"
Thân hình hắn một lần nữa nhoáng lên, cả người hắn bắt đầu co rụt lại, trong nháy mắt biến thành một tấm thuẫn bài cực lớn.
"Bang!"
Một tiếng nổ vang lên, cây trượng trên tay Trịnh Hạo Thiên hung hăng va chạm với tấm thuẫn, lập tức đánh bay nó đi thật xa, mà hai cánh tay phá không đánh lén cũng lóe sáng, lần thứ hai biến mất.
Trịnh Hạo Thiên ổn định đứng đó, hai mắt co rút nhìn phía trước.
Tấm thuẫn lắc lư, uốn éo một chút sau đó biến thành bộ dáng Bối Tịch Đức, mà hai cánh tay hắn điều đi cũng bay về, một lần nữa ngưng tụ tạo thành Bối Tịch Đức hoàn chỉnh.
"Linh thể, ngụy pháp khí." Trịnh Hạo Thiên sắc mặt ngưng trọng nhìn hắn, miệng lẩm bẩm.
Đám người Trì Minh Hiên vây quanh cũng nhíu mặt lông mày, bọn họ đều đã nhìn ra, đây không phải là bản thể của Bối Tịch Đức mà là hắn dùng bí pháp nào đó dung hợp linh thể cùng ngụy pháp khí cự thuẫn với nhau, hơn nữa cực thuẫn rõ ràng có chút lực lượng thần kỳ, thậm chí có thể giúp hắn phân liệt thân thể ra công kích đối thủ.
Bí pháp như vậy tuy rằng không đến mức tuyệt tích nhưng lại cực kỳ hiếm thấy.
Một khối linh thể cường đại triệt để dung hợp với ngụy pháp khí làm một, có thể phát huy ra lực lượng gấp bội.
Bối Tịch Đức cười ha ha, nói: "Trịnh huynh quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ một chiêu cũng khiến Bối mỗ lộ ra tung tích."
Trịnh Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Bối huynh, ngươi nếu thực sự muốn giao thủ với ta vậy để chân thân xuất hiện đi, cái linh thể này chỉ sợ không phải đối thủ."
Bối Tịch Đức khóe miệng hơi nhếch lên, nói: "Có phải đối thủ hay không, còn phải đánh qua mới biết được, Trịnh huynh, tiếp chiêu!"
Khí tức trên người hắn một lần nữa trở nên sắc bén, song quyền vung lên không ngừng, tạo ra những đạo quang huy kỳ dị trong hư không, giống như tơ lụa phóng về phía Trịnh Hạo Thiên.
Hơi nghiêng đầu một chút, Trịnh Hạo Thiên thu hồi Thương Long thiền trượng, xoay người quay về.
Thế nhưng phía sau hắn cũng nhảy ra hai linh thể dị thú.
Đây là linh thể cuồng bạo hùng vương cùng linh thể chim đại bàngkhổng lồ, chúng nó vừa xuất hiện liền lập tức lao tới, Cuồng bạo hùng vương vung cao đại chưởng thô dày, không chút để ý nhảy vào vùng dị quang, lực lượng của nó cường đại không gì sánh được, hùng chưởng vung lên một vòng, khiến vùng quang mang quỷ dị tán loạn. Tuy rằng đám dị quang lại lập tức quấn lấy thân thể nó, nhưng không thể khiến nó thương tốn một chút nào.
Mà Đại Băng điểu bay cao, dùng tốc độ không gì sánh được xuyên qua dị quang, công kích tới linh thể của Bối Tịch Đức.
Bối Tịch Đức kinh dị hô lên một tiếng, đột nhiên thấy từ trên người Trịnh Hạo Thiên thoát ra hai linh thể dị thú, ngay cả hắn cũng không nhịn được mà hoảng sợ.
Nhưng mà, hắn coi như kiến thức rộng rãi, toàn bộ thân thể hóa thành tấm thuẫn, cho dù chim đại bàngcông kích thể nào cũng không tạo thành tổn thương cho tấm thuẫn, mà ngay khi him đại bàng rời đi, tấm thuẫn lập tức tách ra hai cánh tay nhân loại, điều khiển dị quang dây dưa với Cuồng Bạo hùng vương.
Dị quang trong tay hắn không biết lai lịch ra sao, không ngờ có uy năng cường đại như vậy.
Cho dù là lực lượng mạnh mẽ của Cuồng bạo hùng vương cũng không thể triệt để giãy thoát, tuy rằng nó liều mạng tả xung hữu đột, thậm chí còn chắt đứt một ít dị quang này. Thế nhưng dị quang này lại như tơ nhện, có tính kết dính rất mạnh, hai đầu vừa gãy chỉ cần tiếp xúc một chút liền lập tức khôi phục bình thường.
Đối mặt với dị quang quỷ dị như vậy, chim đại bàng càng không dám để chúng chạm vào người.
Cũng may tốc độ chim đại bàngnhanh đến cực điểm, đám dị quang này căn bản không thể truy tung nó, hơn nữa lực công kích của chim đại bàng không hề thua kém chút nào, vì thế dưới công kích của nó, linh thể ngụy pháp khí của Bối Tịch Đức cũng không cách nào buông tay công kích, thường thường phải biến thành cự thuẫn để đối phó với cự trảo của chim đại bàng.
Vì thế, dưới sự vây công của hai đầu linh khí dị thú, linh thể Bối Tịch Đức bị dây dưa, ốc không mang nổi mình ốc, không thể tiếp tục gây phiền phức cho Trịnh Hạo Thiên được nữa.
Trì Minh Hiên cùng Văn Nhân Băng Oánh kinh ngạc nhìn nhau, ngụy pháp khí linh thể của Bối Tịch Đức đã khiến bọn họ ngoài dự liệu, nhưng tiểu sư đệ Trịnh Hạo Thiên này càng mang tới cho họ kinh hỉ lớn hơn.
Tiểu sư đệ này không ngờ có thể cô đọng ra hai linh thể yêu thú, hơn nữa hai linh thể yêu thú này còn có uy năng cường đại như vậy.
Chỉ là, bọn họ có chút lo lắng, linh thể yêu thú đối với tiểu sư đệ có sinh ra chút ảnh hưởng bất lợi nào trong thời gian tới hay không.
Nếu vì truy cầu sức chiến đấu đơn thuần mà khiến chậm trễ tốc độ tu luyện không phải là một lựa chọn tốt a.
Trong mắt Hàn Lũy Nguyên hiện ra một tia quang mang u tối.