Chiến Thiên

Chương 15: Q.2 - Chương 15: Nhìn mặt trời






Chiếc rìu nặng nề chém xuống khúc gỗ. Chỉ một rìu giáng xuống, đã đem một khúc lão mộc trăm năm này hoàn toàn chặt đứt.

Hai phụ tử Trịnh Thành Liêm phóng tay, bất đầu tạo điêu khắc.

Ở trước mặt bọn họ đã có vô số mảnh gỗ vụn cũng một bộ đồ dùng trong nhà đã hoàn thành.

Dư Uy Hoa trước khi rời khỏi Uyển gia thôn đã nói xằng nói bậy, muốn cho Lâm Đình cũng Uyển Ngọc thành thân vào người ngày sau.

Những Trịnh Thành Liêm sau khi nghe được tin này lại không chút do dự lôi thằng con tới, bất hắn làm một bộ đồ dùng trong nhà với minh.

Phòng tân hôn của Lâm Đình đã sớm được chuẩn bị thỏa đáng. Cho dù phòng ở cũ của Lâm gia mặc dù trên quy mô còn xa mới có thể so sánh với căn đại viện cũ của Uyển Ngọc, nhưng nàng lại rất vừa lòng với nơi này.

Hơn nửa, có hai phụ từ Trịnh Hạo Thiên ở đây, tất cả gia cụ (đồ dùng trong nhà) họ cũng không cần quan tâm đến.

Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, Trịnh Thành Liêm đã làm xong một bộ gia cụ, thậm chí hắn còn dùng đến một ít lão mộc mà hắn đã cất giấu hơn mười năm nay.

Những khối lão mộc này đều là thứ năm xưa hắn cố gắng góp nhặt, chuẩn bị thật tốt cho Trịnh Hạo Thiên sau này. Những hiện giờ, quan hệ giữa Trịnh Hạo Thiên với Lâm Đình đã thân như huynh đệ, hắn chỉ cũng có thể nhịn đau mà xuất ra chút máu mà thôi.

Ngày hôm nay, khi mặt trời vừa lên tới chính ngọ, phụ tử hai người bọn họ không hẹn mà cũng kết thúc công việc.

Những món gia cụ này chẳng những được chế tác tinh xảo hiếm thấy mà chỉ trong mấy ngày ngẳn ngủi, đến cả nước sơn cũng được vẻ đầy đủ.

Hơn nửa bọn họ sử dụng hoàn toàn loại một loại sơn đặc chế, mùi sơn biến mất cực nhanh, hơng khô trong gió đêm mát lạnh mấy buổi là có thể làm tiêu tán tám chín phần

Đương nhiên không thể nói là hoàn toàn hết hẳn mùi sơn, đó là chuyện không có khả năng.

Bất quá có thể làm được như vậy, hai phụ tử bọn họ cũng cảm thấy mỹ mãn lắm rồi.

Nhìn lại nhiều ngày đầu tất mặt tối, ngay cả ăn cơm cũng phải vội vội vàng vàng, mới có thể tạo ra một bộ gia cụ hoàn hảo, Trịnh Hạo Thiên hài lòng gật đầu.

Những thứ này ngay cả là trong vô số bộ gia cụ từ trước tới nay hắn tạo ra, cũng tuyệt đối được xưng là tinh phẩm hiếm thấy.

Nguyên nhân lớn nhấ từ trong đó, là bởi vì có Trịnh Hạo Thiên trợ thủ bên cạnh.

Có là trên phương diện tay nghề cũng kinh nghiệm. Trịnh Hạo Thiên còn kém hơn lão phụ thân một bậc, nhưng trên phương diện năng lực động thủ thì Trịnh Hạo Thiên hiện giờ có thể nói là khủng bố, ngay cả Trịnh Thành Liêm cũng theo không kịp.

Mỗi khi võ công học tới một tầng thứ mới, đối với những ngành nghề khác cũng sẽ có trợ giúp cực lớn.

Trịnh Hạo Thiên im lặng nhìn bộ gia cụ này, nụ cười trên mặt hắn cũng không quá nhiều.

Trịnh Hạo Thiên do dự một chút rồi nói: "Hạo Thiên, ngươi không hài lòng với bộ gia cụ này sao?”

Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, nói: "Cha, bộ gia cụ này hai phụ từ chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới làm được, đã là đỉnh phong chi tác (tác phẩm tốt nhất có thể làm được). Thời gian quá ngắn, muốn không hài lòng cũng không thể. Hơn nửa... Chỉ bằng vào tâm ý của chúng ta. Lâm Đình cũng tuyệt đối không trách móc.."

Trịnh Thành Liêm nghiêm mặt nói: "Không phải người đã hài lòng rồi sao, Vậy tại sao còn mặt mày nhăn nhó, khó coi như vậy?"

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, cười khổ nói: "Cha, ta phát hiện tất cả mọi người đều đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là những thứ Nhạc thúc đã dạy cho chúng ta, đều là những thứ chúng ta chưa nghỉ tới bao giờ.”

Trịnh Thành Liêm ngồi xổm xuống, đem những món gia cụ trước mặt thu dọn lại rồi nói: "Thì ra ngươi đang băn khoăn những thứ hắn dạy ngươi, là đúng hay là sai?"

"Vâng." Trịnh Hạo Thiên hơi do dự một chút, cuối cùng cũng nói ra: "Nếu không phải hắn khăng khăng đề mọi người cũng tiến vào, hơn nửa khăng khăng bảo mọi người tới đón Uyển Ngọc về, thì hậu quả nhất định sẽ không tưởng tượng nổi. Mà việc hắn lợi dụng việc Lâm Đình thành thân đề kích động Uyển Cường Văn cũng là lựa chọn tốt nhất."

Trịnh Thành Liêm đem tất cả đồ nghề cất vào trong rương, nói: "Ngươi đã biết thì vì sao còn mờ mịt như vậy?”

Trịnh Hạo Thiên lặng đi một chút, vội vàng phủ nhận: "Ta không có mờ mịt."

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, vỗ vỗ vai đứa con trai của mình, nói: "Hạo Thiên, ngươi có biết, tâm nguyện lớn nhất cả đời này của ta là gì không?’'

Trịnh Hạo Thiên lập tức ưỡn ngực lên, nói: "Ta biết, người nhất định là hi vọng ta sẽ trở nên nổi bật, đi thật xa trên con đường võ đạo, có thể đem bảo điển gia truyền chân chính truyền thừa xuống dưới.”

Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Sai rồi."

Trịnh Hạo Thiên chớp chớp mắt, gãi gãi đầu, trong lòng âm thầm khó hiểu.

Nếu đây không phải tâm nguyện lớn nhất của người, thì khi ta học tập bảo điển gia truyền, làm sao người lại đốc thúc nghiêm khắc như vậy.

Trịnh Hạo Thiên sờ sờ đứa con của mình, từ khi Trịnh Hạo Thiên tập võ tới nay, đã rất ít khi hắn làm động tác như vậy.

"Hạo Thiên a, ngươi hãy nhớ kỹ, tuy ta cũng hy vọng ngươi trở nên nổi bật, có thể mang bảo điển gia truyền chân chính truyền thưa xuống dưới.

Nhưng tâm nguyện lớn nhất của ta vẫn là hy vọng ngươi còn sống.”

"Ách?"

Trịnh Hạo Thiên trợn mắt líu lưỡi, khuôn mặt tràn đầy vẻ ù ù cạc cạc.

Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng nói: "Ngươi mới mười bốn tuổi, nói chuyện này với ngươi còn quá sớm. Đợi sau này này ngươi lớn lên, tự khắc ngươi sẽ rõ."

Trịnh Hạo Thiên mũ mịt gật đầu, đối với một thiếu niên lớn lên trong một cái sơn thôn khép kín, hơn nửa trong lòng mang theo chí hướng cũng mộng tưởng mà nói, cái đề tài này thật sự không thể khiến hắn hiểu được.

Trịnh Hạo Thiên vươn tay ôm lấy khuôn mặt đứa con trai, đưa nó về hướng mặt trời trên cao.

Hắn lớn tiếng nói: "Nhớ kỹ, khi trong lòng người có nghi hoặc và không thể quyết định, hay quay mặt về phía ánh sáng mặt trời, như vậy ngươi sẽ không nhìn thấy cái bóng của chính mình, khi đó ngươi sẽ biết nên làm thế nào." *

Trịnh Hạo Thiên trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào mặt trời trên cao.

Chỉ một khắc đồng hồ sau, trong mắt hắn đã chậm rãi ứa ra một giọt nước mắt.

Trịnh Hạo Thiên sửng sốt hắn kinh ngạc hỏi: "Ngươi cảm nhận được sao?"

“Đương nhiên là có?" Trịnh Hạo Thiên vội lấy hai tay lau hai đôi mắt gần như đã đẫm lệ.

"Cảm nhận cái gì?" Trịnh Thành Liêm không tự chủ được, lại đề cao âm lượng hơn một chút.

"Quá chói mắt." Trịnh Hạo Thiên khỗ não nói: "Mắt của con nhức lắm rồi."

Hiện giờ là chính ngọ, với chân khí của Trịnh Hạo Thiên, nếu trong thời gian ngắn nhìn chăm chú vào mặt trời có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng nếu nhìn chằm chằm trong thời gian dài, thì hắn cũng cảm thấy đau đớn không chịu nói.

Trịnh Thành Liêm sắc mặt cực kỳ cổ quái nhìn hắn, nói: "Không ngờ ngươi lại đi nhìn mặt trời thật."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngẩn người ra, miễn cưỡng hé mắt ra, nói: "Cha, là người bảo vậy mà."

Trịnh Thành Liêm phất phất tay, thở dài: "Đây là câu dặn dò truyền thừa đời đời trong nhà chúng ta, thái gia gia truyền cho gia gia ngươi, gia gia ngươi truyền cho ta, bây giờ ta lại truyền cho ngươi. Bất quá, ngươi đúng là người đầu tiên nhìn chằm chằm vào mặt trời thật."

Trịnh Hạo Thiên dở khóc dở cười chớp chớp mắt, bất quá trong lòng hắn, cũng không hiểu sao lại trở nên ấm áp dễ chịu.

Trong mơ hồ, hắn thấy được bóng lưng phụ thân đang bước vào trong nhà bểp, hắn đột nhiên cảm thấy, người trung niên nam tử nhìn chẳng có gì đáng chú ý, cũng chẳng hiểu được chút võ công nào, mới là chỗ dựa lớn nhất của hắn cả đời này...

"Đoàng đoàng đoàng..."

Tiếng pháo nổ vang dội không ngừng nổ ầm ĩ khắp cả Đại Lâm thôn.

Toàn bộ người trong Đại Lâm thôn tuy không nhiều lắm, nhưng chính là bởi vì như thế, cho nên khi trong thôn có một hộ tổ chức hôn lễ thì cả thôn đều trở nên hân hoan, bận rộn.

Hôm nay là ngày Đại Lâm thôn có song hỷ lâm môn.

Chẳng những ba vị thiếu niên Trịnh Hạo Thiên cũng nhau đạt được danh hiệu liệp sư, mà còn là ngày vui của Lâm Đình.

Tuy nói lai lịch tân nương có chút đặc biệt, những sau khi mọi người trong Đại Lâm thôn được Lâm Đình giải thích xong, vẫn tỏ ra rất nhiệt tình.

Hơn nửa càng làm mọi người trong Đại Lâm thôn cao hứng chính là đệ nhất cao thủ Uyển nhất Phu của Uyển gia thôn, kẻ vẫn đè đầu cười cổ mọi người đã bị Trịnh Hạo Thiên phế đi.

Từ nay về sau. Uyển gia thôn cao cao tại thượng sẽ không thể áp chế các thôn phụ cận được nửa, mà chiến thắng của Trịnh Hạo Thiên trước Uyển nhất Phu không thể nghỉ ngờ, sẽ đem tới Đại Lâm thôn càng nhiều lợi ích, làm cho bọn họ có được điều kiện sinh sống tốt hơn.

ít nhất, con gái trong nhà bọn họ có thể đến ngoài rìa rừng cây hái quả dại, gieo trồng cũng hái dược thảo, vân vân.

Nguồn thu từ việc này có lẽ không thể phong phú như tiến vào thâm sơn săn bắn, nhưng lại hơn ở chỗ rất ít nguy hiểm, hơn nửa như vậy cũng đủ khiến đại đa số mọi người có một cuộc sống thư thái dễ chịu.

Tiếng pháo nổ vang không ngớt, đám phụ nữ nấu nướng trong thôn đã đem đồ ăn bưng lên, chỉ cần chờ tân lang, tân nương vái lạy thiên địa xong là có thể ăn uống.

Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên hướng về phía con đường bên ngoài thôn mà nhìn, hắn giảm thanh âm xuống thật thấp nói: "Nhạc thúc.bọn họ sẽ tới thật sao?"

Nhạc Mãnh mỉm cười nói: "Nếu ta là hắn, ta khẳng định sẽ nuốt không trôi cục tức này."

"Nhưng hắn không phải là ngài a."

Tiếp xúc với Nhạc Mãnh một thời gian, quan hệ giữa bọn họ cũng dần dần trở nên thân thiết và thoải mái hơn.

Đặc biệt là đối với đứa cháu có tiềm lực vô hạn này, Nhạc Mãnh lại càng yêu thích.

"Yên tâm đi, hắn sẽ đến." Nhạc Mãnh như có định liệu trước trong lòng nói: "Ta đã nhận được tin tức, hắn hao phí ngàn lượng bạc đề mời tới một vị cao giai liệp sư trợ trận, vì thế không thế nào hắn lai không tới."...*

"Ngài làm sao biết."...

"Ta là truyền công giáo đầu trong võ quán, tự nhiên là có cách biết được." Nhạc Mãnh hờ hững nói: "Mặc dù ngươi ở trong võ quán cũng có chút danh khí, nhưng thời gian quá ngắn, người biết không nhiều. Mà bọn họ lại không biết ta ở chỗ này, cho nên đây chính là thời cơ tốt nhất cho ngươi lập uy." Hắn giảm thấp thanh âm xuống, đột nhiên cười nói: "Cao giai liệp sư kia ta sẽ giữ hắn lại, cam đoan hắn sẽ không rảnh tay đối phó với ngươi. Còn ngươi phải phế Uyển Cường Văn. Lý gia quy củ nghiêm mật, không nuôi phế vật. Chỉ cần bọn họ không còn được Lý gia bảo hộ, thì chúng chính là nắm bùn trong lòng bàn tay ta, muốn nhào nặn thế nào cũng được

Trịnh Hạo Thiên cũng Dư Uy Hoa đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

Chẳng trách Nhạc thúc khi ở Uyển gia thôn lại không chịu ra tay, hơn nửa cầm một cây đại đao lững thửng đi theo phía sau Lâm Bảo Hoa, thì ra chính là sợ đề lộ thân phận, khiến Uyển Cường Văn không dám tới cửa.

Vị Nhạc thúc này tuy nhìn bể ngoài thì cực kỳ vô hại, nhưng nếu là có người phạm tới hắn thì kẻ đó nhất định sẽ hối hận không thôi.

Nếu so sánh, tính tình của hắn ngược lại còn có phần giống Lâm Đình.

Hai lỗ tai Trịnh Hạo Thiên khẽ giật giật vài cái, trong mắt lập tức lóe sáng, kinh hô: "Nhạc thúc nói không sai."

Trên mặt Nhạc Mãnh lộ vẻ mỉm cười, đây chính là kinh nghiệm minh vào nam ra bắc bao nhiêu năm mới có được, dùng đề dạy dỗ hai tên tiểu hài tử này vẫn không thành vấn đề.

Nhưng khi trên mặt hắn vừa nở một nụ cười thì chợt nghe Trịnh Hạo Thiên thấp giọng nói: "Bọn họ đến rồi."

Nhạc Mãnh sửng sốt, lúc này mới biết. Trịnh Hạo Thiên không phải đang bội phục hắn tính toán chính xác mà là nghe được âm thanh có người tiến tới.

Hắn ngưng thần lắng nghe, mãi một hồi lâu sau mới nghe được từ xa xa truyền đến tiếng người di chuyển như có như không.

Sắc mặt hắn khẽ biến, thính lực tên tiểu tử này như thế nào lại biến thái như vậy a....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.