Nói xong nàng khẽ lui về phía sau nửa bước, nói: "mời các vị các vị đi theo ta..."
Trịnh Hạo Thiên đang định nhã nhận từ chối thì không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà ánh mắt lại thoáng lướt qua mặt ba người Cao Thăng.
Trên mặt ba người bọn họ đang lộ ra vẻ tiếc nuối, buồn bã rất rõ ràng, tuyệt đối không có một chút gì gọi là khoa trương, dối trá.
Điều này khiến cho Trịnh Hạo Thiên trong lòng nổi lên lòng hiếu kỳ vô hạn. Bên trong cái nội khố kia rốt cuộc có thứ gì, làm sao lại khiến bọn họ coi trọng đến như vậy.
Con mèo có chín cái mạng, nhưng lòng hiếu kỳ lại có thể giết chết một con mèo.
Hiện giờ Trịnh Hạo Thiên không thể nghi ngờ chính là một con mèo con đang nổi lên lòng hiểu kỳ.
Hắn trầm ngâm một chút, mỉm cười nói: “Một khi đã như vậy, vậy phải đa tạ vân quản sự rồi.”
Cừu Hinh Dư hơi ngạc nhiên nhìn lại hắn một cái. Trịnh Hạo Thiên quay về phía nàng cười tủm tỉm, khẽ gật đầu. Ánh mất lại như vô tình hữu ý lướt về phía ba người bọn Cao Thăng.
Người thông minh như Cừu Hinh Dư tựa như cùng với Trịnh Hạo Thiên có linh tê trong lòng, chỉ trong chớp mất đã minh bạch ý tứ của hắn.
Nếu như những người đi theo hắn tới đây không phải là môn hạ đệ tử của Vạn Kiếm tông thì Trịnh Hạo Thiên hắn vô luận có tò mò đến thế nào đi nửa cũng tuyệt đối không đáp ứng. Nhưng hắn vốn đã có ý định gia nhập vào Vạn Kiếm tông, không bằng nhân cơ hội này kết giao mấy bị bằng hữu, ngày sau kết thành liên minh cũng là chuyện tốt.
Huống chỉ đám người Cao Thăng có thể được môn phái coi trọng, ủy thác trọng trách, những đệ tử bình thường trong môn phái làm sao có thể so sánh được.
Bây giờ tạo mối quan hệ tốt với bọn họ, ngày sau tất có chỗ dùng.
Mà đám người Cao Thăng trong lòng cũng hí hửng mừng thầm, bọn họ vốn cho ràng việc này đã vô vọng rồi, nhưng nào tưởng tượng được tính tình Vân Thải Điệp lại cố chấp như vậy, vậy mà cũng quyết đưa bọn họ vào nội khố, chuyện tốt như vậy rơi xuống đầu, đương nhiên không thể bỏ lỡ được.
Vân Thải Điệp nhẹ nhàng cười, xoay người bước đi.
Nhưng Trịnh Hạo Thiên cùng đám người Cao Thăng không hề phát giác ra được, ngay sau khi nàng xoay người lại, vẻ do dự trong con ngươi của nàng đã sớm tiêu tán vô tung vô ảnh rồi.
Mà thay vào đó chính là một vẻ đương đương tự đắc giống như đã thực hiện thành công âm mưu quỷ kế nào đó
Trong đầu nàng lúc này lại một lần nửa hồi tưởng lại lời nói của một vị trưởng bối.
"Phải tạo quan hệ thật tốt với Trịnh Hạo Thiên, lúc cần thiết có thể vận dụng lực lượng của gia tộc để đầu tư. Hắn là người đại trưởng lão xem trọng, chỉ cần ngày sau không chết, tất sẽ thành đại khí. Người phải không ngừng khiến hắn phải nhận lấy ân tình của ngươi, chờ ngày sau hắn một bước lên trời, đầu tư càng nhiều, thu hoạch cũng càng lớn..."
Trong nội khố của Anh Tài chi thành tuy rằng là có cất giấu rất nhiều bảo vật, tài phú, nhưng đối với toàn bộ Vân gia mà nói, bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi. Đối với toàn bộ Vạn Bảo Hiên mà nói lại càng chẳng bằng một sợi lông trên chín con trâu.
Nếu không phải lão gia tử ngàn dặn vạn dò, không được biểu hiện quá lộ liễu thì có khi nàng đã đem toàn bộ bảo vật cất giấu trong nội khố của Anh Tài chi thành tặng hết cho Trịnh Hạo Thiên rồi.
Tuy khoản tổn thất này nhất định sẽ bị tính lên đầu Vân gia, nhưng chắc chắn lão gia tử cũng sẽ cam tâm tình nguyện mà trả tiền.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là Trịnh Hạo Thiên nguyện ý tiếp nhận, hơn nửa còn phải là cảm cảm kích nhận lấy ân tình này.
Đám người Trịnh Hạo Thiên thoải mái đi theo phía sau Vân Thải Điệp. Đột nhiên Cao Thăng lo lắng Trịnh Hạo Thiên trong lòng đang không vui nên vội từ phía sau bước nhanh lên hai bước, đi tới bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Trịnh huynh chớ trách, bên trong tất cả các chi nhánh của Vạn Bảo Hiên ở các thành thị đều được phân làm nội khố và ngoại khố. Trong ngoại khố tuy rằng cùng có vật trân quý, nhưng đại đa số đều không phải là tinh phẩm, mà bên trong nội khố, tất cả đều là hàng tinh phẩm, cho tới nay, đổi tượng bọn họ phục vụ đều là các trưởng lão trong các đại môn phái, hoặc là những người có thực quyền trong tay, còn những đệ tử bình thường như chúng ta thì chẳng có nổi tư cách nhìn thấy nội khố nửa.”
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Bất quá trong lòng hắn vẫn thầm oán, tuy hắn không biết địa vị của Cao Thăng trong Vạn Kiếm tông như thế nào, nhưng nếu nói Cao Thăng là đệ tử bình thường thì hắn tuyệt đối không tin.
Bất quá, nếu ngay cả hắn cũng không có tư cách vào nội khố mua đồ thì cái nội khố này thật sự có chút không tầm thường rồi.
Vương Nhất Nguyên cũng giảm thấp thanh âm, nói: “Cừu muội thứ lỗi, chúng ta làm vậy cũng là vì suy nghĩ cho môn phái thôi. Ở trong đại Linh giới có rất nhiều thứ chỉ có Vạn Bảo Hiên mới bán ra. Bất quá những thứ này khi bán cho các đại môn phái đều là có hạn ngạch. Các đại môn phái chúng ta vì muốn có được nhiều hơn nên mới hạ lệnh cho đệ tử trong môn, phải tận hết khả năng để thu thập. Ta phỏng chừng bên trong nội khố của Anh Tài chi thành khẳng định cũng có được một ít bảo vật này, cho nên mới lồ màng như vậy.." Lúc này Cừu Hinh Dư mới thoải mái, nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng nói: “Ta hiểu rồi."
Nếu có thể mua được những thứ này, hơn nửa giao cho môn phái thì chẳng những sẽ khiến môn phái có lợi mà ngay cả mấy người Vương Nhất Nguyên chắc chắn cũng sẽ được khen thường không ít.
Nếu không như vậy thì Vương Nhất Nguyên cũng chẳng dám mạo hiếm đi đắc tội với Trịnh Hạo Thiên cùng Vân Thải Điệp.
Đi qua một đây hàng lang dài không một bóng người, bọn họ đã đi tới trước một cánh cửa thật lớn.
Vân Thải Điệp nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa, chỉ một lát sau đã có một vị lão giả tuổi tác ước chừng đã qua lục tuần, từ từ mở cửa đi ra.
Hắn hờ hững liếc nhìn Vân Thải Điệp một cái rồi đứng im, không nói một lời.
Vân Thải Điệp lấy ra một tấm đồng bài, đưa tới trước mặt lão nhân kia, nói: “Ta muốn dẫn người vào nội khố.”
Lão giả kia tiếp nhận tấm đồng bài kia, ngắm nghía một chút rồi khẽ gật đầu, đưa tấm đồng bài trả lại cho Vân Thải Điệp rồi lui về phía sau, bước đến ẩn mình một cái góc tường âm u, đồng thời hoàn toàn dung nhập vào đó thành một thể.
Mấy người Trịnh Hạo Thiên đều liếc mắt về phía góc tường đó xem xét, nhưng làm cho bọn họ cảm thấy kinh hãi chính là, không ngờ bọn họ lại không thể phát giác ra bất cứ dấu hiệu nào của lão giả kia.
Nếu không phải bọn hắn tận mắt nhìn thấy lão giả kia lui vào trong cái góc âm u đó thì khẳng định không thể tin được ở chỗ đó lại có người đang ẩn nẩp.
Mọi người trong lòng đều khẽ rùng mình, thế mới biết thực lực Vạn Bảo Hiên quả nhiên sâu không lường được.
Nếu lúc này không phải có Vân Thải Điệp dẫn đường, bọn họ chỉ sợ có mạng đi mà không có mạng trở về.
Thủ vệ trong nội khố tựa hồ có vẻ lỏng lẻo, được Vân Thải Điệp dẫn đường, bọn họ một đường đi thẳng tới, căn bản không hề gặp bất cứ ngăn trở nào.
Nhưng sau khi được chứng kiến năng lực ẩn nẩp của lão giả kia, cho dù là người thật thà như Dư Uy Hoa cũng chẳng dám có bất cứ ý nghĩ khinh thường nơi này nửa.
Cuối cùng, khi tất cả mọi người bước tới trước một cánh cửa lớn thứ hai, Vân Thải Điệp tiến lên mở một cái lỗ nhỏ phía trên cánh cửa, một cỗ uy áp khổng lồ không gì so sánh nổi lập tức từ bên trong tràn ra bên ngoài.
Mấy người Trịnh Hạo Thiên không tự chủ thân thể mà khẽ rùng mình, trong lòng bọn hắn dàng lên từng luồng hàn ý, tựa như trong căn phòng này đang ẩn chứa một con hung thú đến từ thế giới viễn cổ hồng hoang vậy, làm cho người kinh tâm đảm chiến.
Vân Thải Điệp lại một lần nửa lấy ra tấm đồng bài của nàng, đưa tay lắc lắc qua cái lỗ nhỏ kia mấy cái, cỗ hơi thở kia lập tức nhạt dần rồi biến mất không thấy tâm hơi đâu nửa.
Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, không ngờ trên trán đã rịn ra những hạt mỗ hôi li ti rồi.
Từ đó có thể thấy được, ngay cả chính bản thân nàng vừa rồi cùng có chút khăn trương.
Sau khi tiến vào trong phòng, Vân Thải Điệp mỉm cười nói: “Các vị, nơi này chính là nội khố của chúng ta ở trong Anh Tài chi thành. Các ngươi có thể tùy ý lựa chọn, chỉ cần là có đủ linh thạch thì ta có thể làm chủ, toàn bộ đều bán cho các ngươi với giá tám thành."
"Chờ một chút.”
Giọng nói của Vân Thải Điệp vừa dứt, một giọng nói trầm ổn khác cũng lập tức vang lên.
Tiếp đó từ phía cửa ra vào có một người trung niên nam tử chậm rãi bước vào.
Ánh mắt của hắn lướt qua một lượt mấy người bọn Trịnh Hạo Thiên, nhíu mày nói: “Vân quản sự, nơi này là Anh Tài chi thành, tại hạ là quản sự của chỗ này, ngươi làm thay việc người khác như vậy, không khỏi có chút quá đáng rồi đó."
Vân Thải Điệp không có chút yếu thế nhìn thẳng lại hắn, nói: “Ta là đồng bài quản sự, hơn nửa còn là tuần thị quản sự (quản sự phụ trách tuần tra các quản sự khác), có quyền định đoạt toàn bộ hàng hóa trong những nội khố tam đẳng trở xuống. Thành quản sự, không biết tiểu nữ đã làm trái điều lệ nào trong quy định bản hiên.
Thành quản sự hừ nhẹ một tiếng, nói: “Nội khối các nơi của bản hiên, chỉ phục vụ các trưởng lão, không biết mấy vị này là trưởng lão của phái nào vậy?"
Vân Thải Điệp khẽ nhướng mày lên, nói: “Bọn họ là bằng hữu của ta, đương nhiên là có tư cách."
Tinh quang trong mắt Thành quản sự chợt lóe lên, nói: “Đây chinh là ngươi đang thiên vị, nếu để cho chấp pháp đội biết được, hừ....”
Vân Thải Điệp bật cười, bên trong nụ cười kia của nàng còn mang theo một mùi vị trào phúng không nói lên lời: “Thành quản sự, nếu như ngươi không phục, hoàn toàn có thể bẩm báo lên trên."
Thành quản sự tức giận hừ một tiếng nói, ''Được, bản thân ta cùng muốn nhìn, bọn họ muốn lấy những thứ gì trong kho."
Trên khuôn mặt xinh đẹp câu Vân Thải Điệp lập tức hiện lên một tia giận dữ, nhưng không ai có thể nhìn ra, bên dưới vẻ phẫn nộ đó thì trong lòng nàng lại đang vui đến nở hoa.
Nàng càng tranh chấp quyết liệt với Thành quản sự, nhân tình mà Trịnh Hạo Thiên nhận của nàng cũng càng lớn. (Ài, lòng người hiếm ác vãi)
Quay đầu lại, nàng giống như là đang giận dỗi, nói, ''Các vị, nội khố trong Anh Tài chi thành tuy rằng chỉ là cấp bốn, nhưng trong đó cũng có không ít thứ tốt, thứ thích hợp để các vị sử dụng cùng có rất nhiều. Các ngươi có nhu cầu gì, cứ thoải mái nói ra là được.”
Hai mắt Cao Thăng lập tức sáng lên, vội vàng nói, ''Vân quản sự, không biết nơi này có Thất Thải Liên hoa (hoa sen bảy màu) cùng Huyết Yến chi tiên (nước miếng chim Huyết Yến) không?
Sắc mặt Thành quản sự trong nháy mắt liền trở nên khó coi, hắn lạnh lùng nói: “Vị tiểu huynh đệ này, trong những thứ mà vân quản sự nói thích hợp cho các ngươi sử dụng, không có hai kiện vật phẩm này."
Vương Nhất Nguyên chậm rãi nói: “Thành quản sự, chúng ta đều là luyện yêu võ giả cùng linh khí sư, hai thứ này có tác dụng gì với chúng ta chắc hắn ngài cũng chẳng xa lạ gì, chẳng lẽ chúng không thích hợp với chúng ta sao?"
Thành quản sự sửng sốt, hắn lạnh lùng nói: “Các ngươi đã nói như vậy, được thôi, vậy ta cho phép các ngươi mỗi người được mua một phần. Thất Thải Liên Hoa cùng Huyết Yến chi tiên chỉ có thể được lựa chọn một.”
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Vương Nhất Nguyên khẽ nhăn lại, trong lòng thầm than một tiếng, có chút tiếc hận.
Bất quá, mỗi người có thể mua một phần, điều này đối với bọn họ mà nói cũng đã là một chuyện cực kỳ may mắn rồi.
Nhưng Cừu Hinh Dư đột nhiên mở miệng nói: “Thành quản sự, chúng ta tới đây, hình như không phải là do ngài dẫn đến. Nếu là có người đặt ra hạn chế thì lẽ ra phải là Vân quản sự mới đúng"
Thanh âm của nàng tuy rằng vẫn êm tai mê người như trước, nhưng bên trong đó lại ẩn chứa trong đó lại là những mũi nhọn cực kỳ sắc bén, khiến cho người ta càng lúc càng phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa
Cao Thăng cùng Vương Nhất Nguyên đều dùng một thứ ánh mắt bất khả tư nghị mà đánh giá nàng, bọn họ thật không nghĩ ra, Cừu Hinh Dư tại sao lại có đảm lượng nói như vậy với một vị đồng bài quản sự của Vạn Bảo Hiên.
Chỉ có Trịnh Hạo Thiên là vẫn mỉm cười, ung dung như thường, đối với chuyện này tựa hồ coi như không thấy.
Bởi vì hắn biết, chỉ cần mình có thể tiếp tục luyện chế siêu phẩm quang minh phù triện cùng Tịnh Tẩy phù thì Vạn Bảo Hiên tuyệt đối sẽ chỉ vì mấy chuyện lặt vặt này mà làm khó hắn.
Sắc mặt Thành quản sự lập tức trầm xuống, hắn nghiêm túc nhìn kỳ lại Cừu Hinh Dư vài lần, đang lúc mọi người còn cho rằng hắn sắp phát hỏa thì thấy hắn đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị, từ từ gật đầu, nói: “Ngươi nói không sai, nếu là Vân quản sự đã mang các ngươi vào thì tất nhiên phải để cho nàng làm chủ rồi.”