Trong cơ thể hắn, chân khí tuôn trào mãnh liệt, dương như biển rộng sâu không thấy đáy, hơi mở mắt, thả lỏng toàn thân hắn không ngờ có cảm giác kỳ dị như muốn bay lên.
Hắn biết không phải là ảo giác mà là thực lực đề cao mạnh trong thời gian quá ngắn khiến hắn sản sinh ra cảm giác này. Lúc này hắn thậm chí còn sinh ra một loại ý nghĩ duy ngã độc tôn cùng cảm giác tự tin mãnh liệt. Dường như hắn chỉ cần trở tay là có thể lật ngược trời đất.
Đương nhiên, loại cảm giác này không kéo dài, dần dần sau khi thích ứng, cũng là lúc hắn bình tĩnh lại.
Thở dài một hơi, hắn thầm ước định thực lực lúc này, sau một lát trong mắt hắn xuất hiện một vẻ hoảng sợ, bởi vì sau khi dùng quan khí thuật, bên ngoài thân thể hắn không ngờ hiện ra bảy tầng quang mang.
Nói cách khác, hắn đã ù ù cạc cạc vượt qua cực hạn tầng sáu mà mọi vũ giả mơ ước, tiến nhập vào cảnh giới tầng bảy.
Trịnh Hạo Thiên kiệt lực nhớ lại những chuyện đã phát sinh trên người hắn.
Loại cảm giác đột phá này bất cứ kẻ nào cũng không thể bỏ qua kinh nghiệm cùng cảm ngộ, đối với tu luyện sau này tất có chỗ tốt lớn.
Nhưng mà sau một lát, sắc mặt Trịnh Hạo Thiên lúc trắng lúc đỏ.
Bởi vì hắn rút cuộc nghĩ tới, mình có thể liên tục tiến giai chính là nhờ uống máu cùng ăn yêu đan của Thạch Sinh.
Hắn dần dần nhớ lại, sau khi máu huyết đi vào trong thân thể liền biến thành một cỗ nhiệt lưu tiến vào trong đan điền, mà nhiệt lưu này lại bị đan điền chuyển hóa thành chân khí tinh túy, đồng thời dưới nhiệt lưu cuồn cuộn không dứt, hắn không ngừng đột phá tới cảnh giới lục giai đỉnh phong.
Mà cuối cùng, sau khi hắn nuốt vào khỏa yêu đan kim cương vương tộc, dường như là một giọt nước làm tràn ly, khiến hắn vọt tới cảnh giới thất giai.
Xét đến cùng, hắn sở dĩ có thể đạt tới thành tựu này chỉ kết lại ở một chữ: "Ăn..."
Lúc này hắn nhớ lại thời thơ ấu của mình.
Hắn ăn thịt gấu thì mặt lực lượng được nâng cao, ăn thịt sói thì thính lực trở nên nhạy cảm, ăn thịt báo thì tốc độ nhanh hơn, thân pháp càng thêm khéo léo, ăn ban vĩ diêu thì sức chịu đựng của hắn trở nên cường hãn không gì sánh nổi, mà ăn thịt gấu, chân khí hắn rõ ràng có sự tăng trưởng.
Nhưng mà, hiện tại hắn đã thành luyện yêu vũ giả cùng linh khí sư, trở thành tu luyện giả xong, hắn không còn quyến luyến những..... món ngon kia nữa.
Nhưng mà hôm nay hắn mới biết, thân thể hắn tương đối đặc thù, không chỉ ăn nhưng sinh vật này có thể gia tăng thể chất hơn nữa ăn máu thịt của cao giai yêu thú cũng mang lại hiệu quả thần kì.
Tâm niệm vừa chuyển, Cuồng Bạo Hùng Vương trong đan điền lập tức tan biến hóa thành một đạo lực lượng thần kỳ chảy vào huyết mạch hắn.
Nhất thời khí tức cuồng bạo phóng lên cao, một cỗ lực lượng lạ thường trong cơ thể bùng nổ ra.
Sau một lát, Trịnh Hạo Thiên biến thân thành Cuồng Bạo Hùng Vương.
Cảm nhận lực lượng tràn đầy trong cơ thể, miệng gấu cười ngoác đến tận mang tai.
Thất giai, tuyệt đối là thực lực chân khí to lớn thuộc về phạm trù thất giai.
Tâm niệm hắn vừa chuyển, Độn Thiên Chu xa xa bay tới chân hắn, chân gấu đạp lên mặt đất nhảy lên, mặt đất run rẩy một trận.
Sau đó, Trịnh Hạo Thiên nhảy lên Độn Thiên Chu, chân khí dồi dào không ngừng truyền vào bên trong.
Độn Thiên Chu chính là bảo khí phi hành cực kỳ hiếm thấy, trong bảo khí này, đồng thời cũng có khí phách cường đại.
Tuy rằng khí phách này không thể có lực phòng ngự bằng Hải Vương Thuẫn hay có lực công kích như Phiên Giang Đảo Hải côn, nhưng tốc độ của nó lại nhanh vô cùng.
Trong nháy mắt một khí phách mơ hồ hiện ra trên Độn Thiên Chu.
Khí Phách này bộ dạng cũng tương đối thú vị, dường như chính là phiên bản của Độn Thiên Chu, mắt gấy sáng lên, chân khí thất giai điên cuồng tuôn vào bên trong khí phách.
Sau một khắc, toàn bộ khí phách sáng lên.
Khí phách vốn mờ ảo đột nhiên phát sáng lập lòe, có một loại cảm giác gần như biến thành thực thể.
Tiếp đó, Khí phách chuyển lên phía trước triệt để bám vào thân Độn Thiên Chu.
Trịnh Hạo Thiên cười dài, hắn rõ ràng cảm ứng được khí phách, chân khí cùng bảo khí đã triệt để hòa thành một thể.
"Phóng....."
Một ngọn lửa cực lớn bùng lên, Trịnh Hạo Thiên cùng Độn Thiên Chu biến mất tại chỗ, mà ở nơi xa xa đồng thời xuất hiện một điểm đen nho nhỏ.
Lúc này Trịnh Hạo Thiên phóng xuất uy năng thực sự của Độn Thiên Chu, hắn mới biết rằng tốc độ bảo khí này nhanh cỡ nào.
Kỳ thực, bảo khí này rơi vào trong tay Trịnh Hạo Thiên hắn tuy dùng để di chuyển nhưng phát hiện cho dù thế nào mình cũng không thể phát huy tốc độ như của Ước Sắt.
Độn Thiên Chu mặc dù nhanh nhưng nếu muốn theo kịp tốc độ của Đại Bằng Điểu thực sự là nằm mơ nói mộng.
Đến lúc này hắn mới hiểu không phải tốc độ Độn Thiên Chu chậm mà là thực lực hắn yếu kém, không thể phát huy bảo khí này đến tận cùng.
Thân hình đột nhiên hơi nghiêng, Độn Thiên Chu xoay một vòng trở lại chỗ cũ.
Đầu gấu ngây ngô cười cả nửa ngày, lúc này giữa vùng lông mày của Trịnh Hạo Thiên lại một lần nữa nhíu lại.
Biến thân Đại bằng điểu của hắn đương nhiên không thể để người khác biết, thế nhưng chuyện hắn đột ngột tấn chức thất giai chân khí cũng không được bại lộ.
Chiến một trận mới Thạch Sinh khiến Trịnh Hạo Thiên thu được một bài học quý báu, cũng khiến hắn càng hiểu sâu sắc một đạo lý.
Quân bài chưa lật trên tay mình càng nhiều thì bản thân càng có lợi.
Độn Thiên Chu chậm rãi hạ xuống, tinh thần ý niệm của Trịnh Hạo Thiên một lần nữa tiến vào đan điền, hắn nhìn thân ảnh lờ mờ của Kim Cương Vương tộc bên trong đan điền, trong lòng toát ra một ý niệm quỷ dị.
Trong nháy mắt yêu phách kim cương vương tộc trong đan điền biến mất.
Một cỗ lực lượng dâng trào tiến vào bên trong thân thể hắn, dường như kích phát ra lực lượng thần bí nào đó.
"Hống......"
Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu gào lên một tiếng đau đớn.
Sau khi cỗ lực lượng này kích phát thân thể trong nháy mắt, hắn cảm thấy đau đớn kịch liệt, tuy rằng sự đau đớn không bằng lúc hắn hấp thu yêu đan nhưng cũng khiến hắn khó có thể chịu đựng.
May mắn là sự đau đớn này không kéo dài, một lát sau đã biến mất hầu như không còn.
Trịnh Hạo Thiên mở miệng thở hổn hển, trong lòng mơ hồ phát lạnh, bản thân quá sơ suất.
Đầu hắn đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ kỳ lạ, muốn thả ra lực lượng của hai chủng yêu phách bất đồng. Kỳ thực cũng không phải hắn có ý nghĩ kỳ dị mà vì hắn thấy yêu phách của kim cương vương tộc không hoàn chỉnh, hơn nữa lại bám cạnh yêu phách của Cuồng Bạo Hùng Vương, cho nên mới khiến hắn sinh ra loại ý nghĩ này.
Nhưng không ngờ hậu quả thả hai loại yêu phách khác nhau cùng một lúc nghiêm trọng hơn hắn nghĩ.
Nếu trong lúc hắn giao thủ sinh tử cơ thể đột nhiên xảy ra đột nhiến như vậy thì quả thực là chết lúc nào không biết.
Đầu gấu hơi giật mình, mà động tác của Trịnh Hạo Thiên cũng trở nên cứng đờ.
Bởi vì hắn thấy một đôi tay gấu của mình đã xảy ra biến hóa kỵ dị, lòng bàn tay gấu vẫn to lớn như cũ nhưng những ngón tay lại khác.
Cũng không phải tay gấu mà là ngón tay của loài vượn, đầu ngón tay thật dài khiến Trịnh Hạo Thiên có thể nắm được binh khí trong tay.
Hắn cúi đầu, nhìn thoáng qua thân thể, trong đôi mắt phát ra thần sắc kích động.
Thân thể hắn xảy ra biến hóa kỳ dị, tuy rằng không biến đổi hoàn toàn nhưng lại có thêm vài đặc tính của kim cương vương tộc.
Thí dụ như bộ lông mang theo kim sắc nhàn nhạt có thể thấy được,.
Ngoài ra Trịnh Hạo Thiên còn cảm thấy thân thể mình không nặng nề như biến thân hắc hùng mà trở nên nhẹ như chim yến, hai chân dường như vừa nhún là có thể bay lên.
Chân khí trong cơ thể vận chuyển tốc độ cao, hắn quát lên một tiêng: "Kim cương bạt sơn....."
Một quyền hung hăng đánh ra, lực lượng khổng lồ như pháo khí bắn ra ngoài.
"Ầm......."
Bùn đất phía xa xa bắn lên cao, một chiếc hố lớn lù lù xuất hiện trên mặt đất bằng phẳng.
Một quyền vừa rồi tựa hồ không kém kinh thiên nhất côn của Thạch Sinh.
Quyền lực như vậy, quyền thế cỡ này, quả thực là đạt tới mức không thể tin nổi....
Hít sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên lẳng lặng quan sát biến hóa trong cơ thể, mơ hồ trên trán hắn hiện ra một cái vạch nhỏ.
Cả nửa ngày sau, vạch nhỏ này dần rõ ràng, đồng thời cuối cùng nứt đôi ra.
Một con mắt đen nhánh tràn ngập khí tức thần bí chớp chớp vài cái rồi lập tức biến mất.
Kim Cương Pháp Mục.
Hắn không ngờ cướp đoạt cả thiên phú quỷ dị Kim Cương Pháp Mục của Thạch Vương.
Trong lòng Trịnh Hạo Thiên như đánh trống, hắn biết tuy tạm thời chưa nắm giữ được uy năng của tuyệt kỹ này nhưng chỉ là thiếu thời gian mà thôi, nếu như cho hắn thời gian nghiên cứu, nhất định có thể phát ra uy lực không kém Thạch Vương.
Tâm niệm vừa chuyển, ý niệm chuyển tới cùng cổ.
Nhưng là một lát sau hắn hiện ra vẻ thất vọng, chỗ này không có chút dị thường nào, nói cách khác thần uy ba đầu sáu tay của Kim Cương vương tộc hắn không được kế thừa.
Nhưng mà, hắn đột nhiên bật cười, bản thân cũng thật sự quá tham đi, ha ha.
Thu liễm tâm thần, Trịnh Hạo Thiên vội điều chỉnh một phen, Thương Long thiền trượng cùng ma thạch được phóng ra.
Dưới sự điều khiển của ý niệm cùng linh lực hắn chữa trị cho trên vạn tiểu long, mà bốn mươi nhánh trong đó dạo qua ma thạch một vòng hấp thu lực lượng khổng lồ lúc này mới xoay về khí xoáy.
Vỗ lên người một đạo tứ giai linh quang phù, khiến linh lực toàn thân hắn hồi phục tới mức đỉnh phong.
Sau đó hắn thu liễm chân khí nhét tất cả vào đan điền, tầng quang vựng trên người cũng biến mất không thấy nữa.
Làm xong tất cả, hắn nhẹ nhảy lên Độn Thiên Chu, dưới linh lực khu sử, Độn Thiên Chu hóa thành một đạo ánh sáng vụt bay về phía Thái thành.