Chiến Thiên

Chương 194: Q.5 - Chương 194: Phiền toái.






"Hạo Thiên, không thể nghĩ tới a. Ngươi, ngươi lại có thể chiến thắng thập giai…." Trên Bạch Thảo phong, hai mắt Truyện Cảnh Thụy rực rỡ phát sáng, mà ngay cả thanh âm của hắn cũng hưng phấn đến phát run.

Truyện Phàn Cao và mấy trưởng lão cũng vậy. Trên mặt bọn họ đều lộ vẻ vui mừng và một tia khiếp sợ khó có thể che dấu nổi.

Từ khi Lâm Đình và Dư Uy Hoa liên tục vượt cấp khiêu chiến thành công, bọn họ kỳ thật cũng ôm chút ảo tưởng, cho rằng Trịnh Hạo Thiên có thể đánh bại một vị cường giả thập giai trong lần đại bỉ này.

Bất quá, cho dù bọn họ có ôm chút ảo tường này, cũng quyết không thể nghĩ tới, Trịnh Hạo Thiên lại có tới năm ngàn vạn kiếm quang hạch tâm, càng không nghĩ tới hắn có thể chiến thắng dễ dàng như vậy.

Theo bọn họ nghĩ, cho dù Trịnh Hạo Thiên có thể chiến thắng một, hai vị cường giả thập giai trong đại bỉ, nhưng chắc chắn cũng phải lâm vào khổ đấu. Có lẽ là sau khi đem hết toàn lực, tung hết át chủ bài mới có thể đánh thắng. Nhưng trên thực tế, tính huống lại phát sinh hoàn toàn trái ngược.

Trên lôi đài, thứ bọn họ có thể nhìn thấy, cũng chỉ là một vùng kiếm quang. Thế giới kiếm quang trên không trung đã ngăn cách tất cả, khiến bọn họ căn bản không thể nhìn thấy bên trong thế giới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng thời gian Trịnh Hạo Thiên và Thi Lang giao chiến cũng không dài. Chỉ trong một khác đồng hồ ngắn ngủi, kiếm quang hạch tâm khổng lồ vô cùng vô tận kia đã hoàn toàn đè ép Thi Lang, đồng thời kiến hắn phải nhận thua.

Hơn nữa, sau khi nhìn thấy bộ dáng Trịnh Hạo Thiên thu kiếm mà đứng, cho dù là kẻ ngu độn hơn nữa cũng có thể nhận ra, hắn căn bản vẫn còn dư lực.

Một linh khí sư bát giai chưa tung hết toàn lực, lại có thể khiến một vị cường giả thập giai nhận thua.

Kết quả này khác xa với trong tưởng tượng của bọn họ, khó trách bọn họ lại có vẻ chấn động như thế.

Trịnh Hạo Thiên khẽ cười, nói: "Sư tổ, đệ tử chẳng qua là may mắn thủ thắng mà thôi. Ngài quá lời rồi.”

Nụ cười của hắn thập phần bình thản, không hề có một chút vẻ kiêu ngạo nào.

Truyện Cảnh Thụy liếc mắt nhìn hắn một cái thật sâu, đối với biểu hiện và tâm tính của hắn rất là hài lòng.

Nếu đổi lại là hắn, Truyện Cảnh Thụy là bát giai đã có thể chiến thắng một vị cường giả thập giai, thì hắn tuyệt đối sẽ mừng rỡ như điên, tuyệt đối không thể bảo trì tâm tính bình tĩnh như Trịnh Hạo Thiên.

Nhưng hắn lại không biết, yêu thú và ngư nhân cường giả thập giai chết trong tay hắn đâu chỉ có một.

Hơn nữa, trừ phi trong tay nhân tộc có một vài kiện thần binh uy lực cường đại, nếu không trong chiến đấu đồng bậc giữa nhân tộc và yêu thú, thực lực yêu thú thường nhỉnh hơn tu luyện giả nhân tộc một chút.

Tu vi Thi Lang quả thật không tệ, uy lực kiện bảo khí cực phẩm trong tay cũng được hắn phát huy tới cực hạn.

Nhưng chỉ bằng vào điểm này, tối đa cũng tương đương với một con yêu thú thập giai thực lực tầm tầm mà thôi, căn bản không thể bức Trịnh Hạo Thiên tung hết thực lực.

Cho nên, đối với chiến thắng lần này mà nói, Trịnh Hạo Thiên thật sự không có gì gọi là cảm giác hưng phấn cả.

Bất quá, nếu để cho mấy người Truyện Cảnh Thụy biết được ý nghĩ của hắn, thì chỉ sợ sẽ uất đến hộc máu đương trường mất.

Hít thật sâu một hơi, Truyện Cảnh Thụy nói: "Hạo Thiên, ngươi là đệ nhất thiên tài trong mấy ngàn năm qua của Bạch Thảo phong chúng ta. Tiền đồ ngày sau không thể hạn lượng." Hắn hơi ngừng lại một chút, ngữ khí mang theo một chút chờ mong: "Ngươi có tính toán gì trong lần đại bỉ năm nay không?"

Đám người Truyện Phàn Cao hai mắt lập tức phát sáng lên.

Nếu những lời này mà được nói ra trước hôm nay, mọi người nhiều nhất cũng chỉ hơi nấn ná trong lòng một chút thôi, nhưng tuyệt đối không dám nói ra miệng.

Nhưng biểu hiện của Trịnh Hạo Thiên trên lôi đài hôm nay lại khiến bọn hắn nhìn thấy một tia hi vọng,.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Đệ tử đương nhiên sẽ cố gẳng hết sức. Nếu như có thể, nhất định sẽ đoạt lấy ngôi vị hạ phong.”

"Hô hô...."

Hàng loạt những tiếng hít hơi từ trong miệng mọi người đồng loạt vang lên, mà sắc mặt bọn hắn cũng càng lúc càng trở nên đỏ bừng.

Ngôi vị hạ phong….

Bốn chữ này kinh nhân đến thế nào chứ.

Nếu là mấy năm trước, bọn họ tuyệt đối không dám tưởng tượng, trong lúc sinh thời lại có thể nhìn thấy ngày này. Mà mấy ngày trước, bọn họ cũng quyết không dám tưởng tượng, hy vọng xa vời đó lại có thể được thực hiện ngay trong lần đại bỉ này.

Cho nên, vào giờ khắc này, khi Trịnh Hạo Thiên thốt lên nhừng lời đó, bọn họ đều hưng phấn không thôi, khó có thể khống chế chính mình.

"Tốt, tốt, tốt.”

Truyện Cảnh Thụy liên tục thốt lên ba chữ tốt liền, sau đó tâm tình mới thoáng bình ổn lại một chút. Bất quá, dù sao hắn cũng là phong chủ một phong, sau khi trầm ngâm một lát, lại nói: "Hạo Thiên, ta biết chí hướng của ngươi cao xa, nhưng ta hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ một câu.”

"Xin sư tổ chỉ điểm.”

"Ta muốn ngươi nhớ kỹ, còn núi xanh lo gì thiếu củi đốt.” Truyện Cảnh Thụy trầm giọng nói: "Tiềm lực của ngươi là không thể hạn lượng. Hiện giờ mới thăng cấp bát giai, mà đã có thể chiến thắng thập giai cường giả, nếu như mười năm sau, ngươi tấn thăng thập giai, thì trong đồng bậc, liệu có bao nhiêu người có thể sánh ngang với ngươi. Đại bỉ lần này, nếu ngươi có cơ hội, đương nhiên hãy nỗ lực giành lấy. Nếu không gặp phải hiểm cảnh, thì hãy nhớ, an toàn của bản thân là quan trọng nhất.”

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, hắn nhìn vị lão nhân này một cái thật sâu, khom người nói: "Vâng, đệ tử nhớ kỹ rồi.”

Đưa Bạch Thảo phong tiến vào hàng ngũ hạ phong, chính là nguyện vọng lớn nhất trong đời vị lão nhân này. Vì một ngày này, hắn đã khổ tu cả đời, tuyệt không có lúc nào ngơi nghỉ.

Thực lực Bạch Thảo phong có thể bài danh ở tầm giữa những phong vô danh, cũng có phần lớn là do cố gắng của hắn.

Nhưng hiện giờ, cơ hội đã tới ngay trước mắt, nhưng đầu hắn vẫn không có nóng lên, ngược lại còn khuyên bảo Trịnh Hạo Thiên không thể cậy mạnh: mà phải bảo toàn thực lực, đem hy vọng đặt vào đại bỉ mười năm sau.

Tâm tính bậc này, không phải ai cũng có được.

Ảnh mắt Truyện Cảnh Thụy chợt dừng lại trên người Hổ Bá Thiên đang im lặng ngồi một bên, cười khổ nói: "Nếu Hồ tiền bối gia nhập bản phong sớm một năm, thì trong đại bỉ lần này, chúng ta tuyệt đối có thể tiến vào hàng ngũ hạ phong rồi.”

Trong con ngươi mọi người đều hiện lên vẻ tiếc nuối.

Hổ Bá Thiên chính là một vị cường giả vừa tiến giai linh thể. Mặc dù mới tiến giai hơn ba tháng, nhưng thực lực của hắn lại hơn xa cường giả thập giai.

Bất quá, dựa theo quy củ đại bỉ, tuy khách khanh thái trượng trưởng lão cũng có thể tham gia đại bỉ, nhưng thời gian gia nhập ít nhất phải vượt qua một năm.

Trên thực tế, chỉ cần một phong có cường giả linh thể tọa trấn, thì ít nhất cũng chiếm được một suất trong hàng ngũ hạ phong.

Nhưng cho dù là trong toàn bộ hạ phong, cũng chỉ có trên dưới một nửa là có cường giả linh thể thôi.

Những hạ phong còn lại không phải không muốn mời một vị cường giả linh thể làm khách khanh thái trượng trưởng lão cho bản phong, nhưng vấn đề là ờ chỗ, dựa theo quy định của Vạn Kiếm tông, một khi vị cường giả linh thể bên ngoài trở thành khách khanh thái trượng trưởng lão của một phong nào đó: thì thân phận này sẽ đi theo suốt đời, hơn nửa không thể sửa đổi được.

Bời vì chỉ có quy định như thế, mới có thể ngăn cản những thủ đoạn không sạch sẽ trong đại bỉ phát sinh.

Cường giả linh thể là đám người kiêu ngạo và cường đại đến thế nào chứ.

Cho dù là cường giả linh thể tán tu, nếu muốn gia nhập Vạn Kiếm tông, thì lựa chọn đầu tiên cũng là mười một tòa trung phong.

Nếu trong phong đã có một vị cường giả linh thể, có lẽ còn có thể mời thêm một vị thái trượng trưởng lão khác. Nhưng nếu người trong mạnh nhất chỉ là thập giai, thì những cường giả linh thể cao quý há có thể hạ mình gia nhập đây.

Phải biết rẳng, tạm thời gia nhập và cả đời không thể thay đổi chính là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Nếu Bạch Thảo phong không có tên quái thai như Trịnh Hạo Thiên, thì Hổ Bá Thiên cũng quyết không bao giờ gia nhập một phong vô danh.

Hổ Bá Thiên mỉm cười, thản nhiên nói: "Các vị, đã có Trịnh huynh đệ thì nhất định có hi vọng tranh đoạt ngôi vị hạ phong. Hồ mỗ xuất thủ hay không, kỳ thật cũng không quan trọng.”

Trong những người ở đây, hắn cũng có chút hiểu biết về thực lực chân chính của Trịnh Hạo Thiên.

Có thể chiến đấu với bán Ma vương mà không rơi xuống hạ phong, há lại e ngại mấy tên cường giả thập giai.

Huống chỉ trên người Trịnh Hạo Thiên còn có một kiện ngụy pháp khí. Hơn nữa tu vi của hắn hiện giờ so với lúc trước cao hơn một giai, thực lực lại càng tăng thêm một bậc.

Hai mắt đám người Truyện Cảnh Thụy sáng ngời. Hổ Bá Thiên nói như vậy, chẳng lẽ cho rằng Trịnh Hạo Thiên có thể chiến thắng tất cả cường giả thập giai, đồng thời đưa Bạch Thảo phong tiến vào hàng ngũ hạ phong hay sao?

Nếu là người bình thường nói, bọn họ đương nhiên sẽ không tin.

Phải biết rằng, ngay cả trong thập giai, thực lực cũng chênh lệch như trời với đất.

Thi Lang mặc dù là phong chủ một phong, nhưng thần binh cường đại nhất trong tay hắn cũng chỉ là một kiện siêu phẩm bảo khí bình thường. Hơn nữa kiện thần binh này rõ ràng còn bị kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên khắc chế.

Nếu đổi lại là một phong khác, hoặc là thập giai cường giả của trung phong, tình huống như vậy tuyệt không thể xảy ra.

"Hồ tiền bối, ngài nói là... Trịnh Hạo Thiên có hi vọng đại biểu bản phong, tranh đoạt ngôi vị hạ phong?" Truyện Cảnh Thụy run giọng hỏi.

Hổ Bá Thiên bật cười, nói: "Trịnh huynh đệ thiên phú dị bẩm, nhất định sẽ mang tới cho các ngươi kinh hỉ.”

Hắn nói tựa như chém định chặt sắt, không có chút do dự.

Nhưng khi truyền đến tai mọi người, lại giống như tiếng sấm rền ầm ầm rung động.

Truyện Cảnh Thụy trợn mắt líu lười mà nhìn, trong lòng cảm xúc ngổn ngang, cố gắng bao nhiêu năm của Bạch Thảo phong, chắng lẽ có thể thực hiện rồi sao.

Xa xa, có một ngọn núi hùng vĩ, cao ngập tận trong mây.

Tuy nó còn xa mới hoành tráng bàng Phi Thiên phong, nhưng ngay cả ở trong vạn phong, nó cũng lộ ra một cỗ bá khí lăng lệ kinh người.

Bá Vương phong là một trong mười một tòa hạ phong của Vạn Kiếm tông. Vô luận là trong tông môn hay là trên toàn bộ Phiêu Miễu Vân Hải, đều có thanh danh cực kỳ hiển hách.

Lúc này, trong điện phủ của phong chủ Bá Vương phong, Âu Dương Húc và Hàn Lũy Nguyên hai thầy trò đang ngồi đối diện nhau.

Bọn họ im lặng nhìn tin tức tình báo trên tay, sác mặt có vẻ không được tốt lắm.

Âu Dương Húc đặt ngọc thạch xuống, khẽ thở dài: "Không thể tường được, kẻ này lại tiến bộ nhanh như vậy. Hừ ta nghĩ sau lưng hắn, nhất định là có Vân lão nhân trợ giúp.”

Trên mặt Hàn Lũy Nguyên lộ ra một tia âm lãnh, nói: "Sư phụ, kẻ này hiện giờ danh tiếng vang đội, lại dễ đàng chiến thắng cường giả thập giai như vậy, người xem...."

Âu Dương Húc trầm ngâm một lát, lạnh lùng cười, nói: "Thực lực Hồng Diệp phong quá yếu. Thi Lang cũng không tính là cường giả gì. Bất quá, tốc độ quật khởi của kẻ này quá nhanh, khiến Bạch Thảo phong khí thế cao ngất. Hừ, cái biến số này đối với trung hạ các phong chúng ta cũng không phải là chuyện tốt.”

Hai mắt Hàn Lũy Nguyên lóe sáng, nói: “ Sư phụ, ý người là...."

Âu Dương Húc mỉm cười, nói: "Nếu hắn muốn tấn chức hạ phong trong đại bỉ lần này, vậy lão phu sẽ cho hắn thêm một chút phiền phức!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.