Vài ngày sau, Trịnh Hạo Thiên đi tới đỉnh Phi Thiên Phong.
Đỉnh núi khổng lồ nhẵn bóng như kính, cuồng phong vẫn thổi mãnh liệt như trước. Nếu mà một người bình thường ở chỗ này nghỉ ngơi nửa ngày, mười phần sẽ đông thành một khối băng.
Bất quá, đối với đám người Trịnh Hạo Thiên mà nói, nhiệt độ cuồng phong ở đây cũng không tạo ảnh hưởng quá lớn đối với bọn họ.
Lúc bọn hắn tới chỗ này, trên đỉnh núi đã hội tụ hơn mười người.
Đám người Cao Thăng, Vương Nhất Nguyên, Miêu Bồi Đức cùng Long Tham cư nhiên đã ở chỗ này. Mà người đưa tiễn ba tòa phong đầu này càng không ít.
Hạ phong Đồng Thạch Phong càng thận trọng hơn, trực tiếp cử đến ba vị trưởng lão, tu vi mạnh nhất thậm chí đạt tới cửu giai.
Bất quá, trừ ba vị trưởng lão này ra, cũng không thấy đệ tử trọng yếu của Đồng Thạch Phong xuất hiện. Hiển nhiên, những đệ tử trọng yếu này đối với tư cách tiến vào Phiêu Miểu Vân Hải của Long Tham nhất định có lời oán than.
Lúc này, thấy đám người Trịnh Hạo Thiên đến, ba vị trưởng lão thất giai trở lên của Đồng Thạch Phong lập tức vẻ mặt tươi cười tiếp đón, vị trưởng lão trên người có chín tầng vầng sáng phiêu đãng kia cười dài nói: “Các vị sư đệ mới đến à, bọn lão phu đã chờ ở đây lâu rồi.”
Hắn tuy luôn mồm gọi chúng nhân là sư đệ, nhưng mà tuổi tác hiện tại thực không phải nhỏ.
Một số tóc bạc lay động trước gió, cư nhiên mang đến cảm giác thê lương.
Võ giả tu luyện tuyệt không phải thuận buồm xuôi gió, tuyệt đại đa số võ giả thành tựu cả đời đều dừng lại dưới thất giai, cho dù có tấn thăng lên thất giai, trên căn bản cũng đã hao hết tiềm lực, rất khó bước vào cảnh giới linh giả.
Lấy tu vi cùng tuổi tác vị lão nhân này mà thử, cả đời hắn khả năng tiến thêm một bước chỉ sợ là cực kỳ nhỏ bé.
Truyện Phàn Cao cười ha hả, nói: “Long sư huynh, đám người tiểu đệ tới chậm, thứ lỗi, thứ lỗi…”
Lão nhân liên tục khoát tay, nói: “Truyện sư đệ nói sai rồi, đám lão phu còn ước gì được ở chỗ này chờ thêm một chút đó chứ.” Hắn ngẩng đầu lên, khi ánh mắt dừng ở trên người Trịnh Hạo Thiên, không khỏi sáng lên. Sau đó bước nhanh lên, khom người thật sâu.
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên đại biến, hiện tại ở trước mặt mọi người hắn chỉ là một linh khí sư ngũ giai nho nhỏ thôi. Mà vị lão nhân này chính là một vị cường giả cửu giai hàng thật giá thật, chênh lệch song phương khá lớn. Hắn cũng không dám quang minh chính đại nhận lấy cái thi lễ này.
Thân hình khẽ nhúc nhích, hắn đã né tránh sang một bên.
Thân thể lão nhân thẳng lại, thành khẩn nói: “Trịnh sư đệ, lão phu Long Tường, Long Tham là tôn nữ(cháu) nhỏ nhất của lão phu. Lần này ngươi có thể để cho Tiểu Tham đồng hành, lão phu vô cùng cảm kích, ngày sau nếu Bạch Thảo Phong có cần lão phu giúp gì, lão phu tuyệt không từ chối.”
Trịnh Hạo Thiên hơi giật mình, thế mới biết vì sao vị lão nhân này khách khí như thế, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện lấy thân phận trưởng lão cửu giai tự mình đưa Long Tham xuất hành.
Khẽ mỉm cười, Trịnh Hạo Thiên vội vàng nói: “Tiền bối quá khách khí rồi, vãn bối và Hình Dư Tỷ cùng Long sư muội mới gặp như đã quen lâu, có cơ hội cùng đi Phiêu Miểu Vân Hải, tự nhiên muốn chia sẻ cùng nàng.” Hắn dừng một chút, lại nói: “Nếu mà vì vậy có thể kết giao với các vị trưởng bối cùng sư huynh muội trong Đồng Thạch Phong. Thì càng là chuyện chúng ta cầu mà không được rồi.”
Long Tường cười dài một tiếng, nói: “Trịnh sư đệ, có thể giao hảo cùng những cường giả cực phẩm tương lai như các ngươi, là chúng ta đã trèo cao mới đúng.”
Song phương tán gẫu mấy câu, càng lúc càng khiêm nhường.
Trên thực tế, hai người bọn họ đều chủ tâm kết giao với đối phương, tự nhiên là lựa lời tốt mà nói, dưới tình huống dụng tâm, quan hệ rất nhanh liền hòa thuận.
“Trịnh sư huynh, đa tạ.”
Một thanh âm ôn nhu vang lên, Long Tham cùng Cừu Hinh Dư sóng vai bước tới, vẻ mặt nàng hơi hồng, cũng không biết là vì kích động hay vì ngượng ngùng, mỉm cười nói.
Trịnh Hạo Thiên cười ha hả, nói: “Trịnh sư muội, lần này tiến vào Phiêu Miểu Vân Hải, có thể học được bao nhiêu thứ, phải dựa vào bản thân muội đó.”
Long Tham gật mạnh đầu, nói: “Tiểu muội hiểu, nhất định sẽ không lãng phí cơ hội lần này.”
Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, liếc nhìn Cừu Hinh Dư một cái, hai người bọn họ đang muốn nói chuyện với nhau, đã nghe thấy trong hư không đột nhiên nổi lên một đạo thanh âm lôi đình như sét đánh: “Thời khắc đã đến, tất cả người không liên quan toàn bộ thối lui.”
Đạo thanh âm này bọn họ tương đối quen thuộc, chính là Vân Thái Thượng trưởng lão lên tiếng quát lớn.
Mọi người cũng không dám chậm trễ, trừ hơn ba mươi người trong dự định ra, những người còn lại đều rời khỏi ngọn phong đầu này.
Trịnh Hạo Thiên đảo mắt một vòng, trừ hắn, Cừu Hinh Dư và Dư Uy Hoa ra, thì thúc chất Lâm Đình, Dư Kiến Thăng cùng Nhạc Mãnh đều là cường giả cực phẩm. Còn những người còn lại cho dù kém cỏi nhất cũng là luyện yêu vũ giả thượng phẩm.
Đương nhiên, trọng yếu nhất là, những người này đều có quan hệ cao thấp cùng hắn, ngày sau tuyệt đối sẽ trợ lực Bạch Thảo Phong quật khởi. Nếu không hắn cũng không đưa cơ hội tốt này ra ngoài vô ích như vậy.
Một đạo quang trụ từ phía trên khoảng không ở đỉnh núi đột ngột chiếu xạ xuống, sau đó thanh âm Vân Thái Thượng trưởng lão tiếp tục vang lên: “Nơi các ngươi sắp tới chính là Phiêu Miểu Vân Hải, đó là thánh địa tu luyện do bát đại môn phái chúng ta liên hiệp thành lập, ở nơi đó, các ngươi có thể chọn môn học tâm pháp sơ giai thích hợp nhất cho các ngươi. Cũng có thể thỉnh giáo những Linh giả cư trú ở trong Vân Hải….”
Thanh âm hắn to mà có lực: “Lão phu chỉ dặn dò bao nhiêu đó, bọn ngươi nhất định phải quý trọng cơ hội này, ngàn vạn lần đừng để sai sót…”
Đám người Trịnh Hạo Thiên đồng thời khom người xác nhận, bọn họ cùng nhau tiến vào bên trong cột sáng khổng lồ, sau đó quang mang trước mắt tuôn trào, linh khí cuồn cuộn sôi lên. Khi tất cả mọi thứ khôi phục lại, thân ảnh bọn họ đã toàn bộ biến mất.
Trong lúc đó, ở một nơi thật cao không biết là đâu, một thanh âm già nua vang lên: “Phiêu Miểu Vân Hải, kỳ ngộ bao la, khi bọn hắn đến đó cuối cùng sẽ lựa chọn ra sao, vậy phải xem cơ duyên của bọn hắn…”
“Gia gia, chẳng lẽ ngài không gợi ý một chút cho bọn hắn sao?”
“Không cần, thành tựu của một người liên quan đến thiên phú cùng quá trình cố gắng của người đó, nhưng mà có đôi khi vận khí cũng là một phần trọng yếu. Nếu mà bọn hắn không có vận khí, thì ngày sau cho dù có được lão phu tương trợ, cũng chưa chắc có thể tấn thăng cường giả linh thể.” Thanh âm lão nhân vang lên: “Tất cả, liền trông vào tạo hóa đi.”
Hai tỷ muội Vân gia nhìn nhau, đôi mắt to sáng ngời lên, trong đó càng lộ ra mấy phần linh hoạt cổ quái động lòng người.
“Gia gia, lúc nào tụi con mới có thể tiến vào Phiêu Miểu Vân Hải tu hành…”
“Các ngươi….” Lão nhân rõ ràng do dự một chút, nói: “Nơi đó tu hành mặc dù có hiệu quả tốt, nhưng mà không phải một đường thuận buồm xuôi gió đâu, các ngươi ra ngoài lịch lãm đi, chờ thích ứng rồi nói sau.”
Đám người Trịnh Hạo Thiên cũng không thể nghe được những lời này. Nếu để bọn họ biết bên trong Phiêu Miểu Vân Hải, kỳ thật vẫn tương đối nguy hiểm mà nói, thì tâm tình bọn họ tuyệt đối sẽ không vui mừng sáng láng như bây giờ.
………..
Cột sáng màu trắng khổng lồ từ từ tiêu tán đi, đám người Trịnh Hạo Thiên tò mò đánh giá bốn phía, bọn họ kinh ngạc phát hiện, mình tựa hồ đã đi tới địa phương mỹ lệ giống như tiên cảnh.
Đây là một sơn mạch khổng lồ. Trên đỉnh đầu là ánh nắng tươi sáng, phong cảnh xa xa như tranh vẽ, đường chân trời tựa hồ bao phủ tầng tầng mây mù màu trắng nồng đậm, chúng vây quanh lấy phiến sơn mạch khổng lồ này.
Địa phương bọn họ xuất hiện là một lương đình rộng rãi, khi ánh mắt Trịnh Hạo Thiên rơi vào mái đình, không khỏi chậc chậc lưỡi.
Bản thân lương đình này, cư nhiên chính là một trận tống trận đồ khổng lồ.
Mà chuyện chân chính làm cho mọi người cảm thấy khó tin chính là, phía dưới lương đình cư nhiên trang bị một số bánh xa có thể hoạt động. Nếu như không ngoài dự liệt, thì lương đình này hẳn là một truyền tống trận đồ có thể di động tương đối hiếm thấy.
Trịnh Hạo Thiên than nhẹ một tiếng, nói: “Bát đại môn phái quả nhiên là nhân tài đông đúc, thậm chí ngay cả truyền tống trận đồ di động cũng có thể kiến tạo ra…” Cao Thăng khẽ mỉm cười, nói: “Trịnh sư đệ, ngươi đoán đúng rồi đó…”
Cao Thăng vung tay lên, nói: “Trận đồ này cũng không phải do một môn một phái kiến tạo ra được, mà là kiệt tác của tất cả Trận Pháp Sư đứng đầu của bát đại môn phái liên thủ thành. Hắc hắc…” Hắn cười ngạo nghễ, nói: “Ở trên Phiêu Miểu đại lục chúng ta, lúc đầu chỉ có bên trong Vạn Bảo Hiên mới có thể có được truyền tống trận đồ di động cấp bậc này, nhưng mà kể từ sau khi bát đại môn phai liên thủ lại, rốt cuộc cũng kiến tạo ra trận đồ thần kỳ thứ hai như vậy…”
Tâm tình Trịnh Hạo Thiên khẽ động. Ở trên Phiêu Miểu đại lục, quan hệ của bát đại môn phái cùng Vạn Bảo Hiên tương đối vi diệu.
Bọn họ nửa trợ giúp nhau, nửa đề phòng nhau. Bất quá, lúc đối mặt với cường giả dị tộc, bọn họ vẫn có thể đồng tâm hiệp lực, nhất trí đối ngoại.
“Cao sư huynh, Vạn Bảo Hiên cũng có chi nhánh ở đây sao?”
Cao Thăng phẩy phẩy tay, nói: “Không có, Phiêu Miểu Vân Hải ở trên Phiêu Miểu đại lục chúng ta, là địa phương duy nhất không có chi nhánh của Vạn Bảo Hiên….”
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, trong lòng thầm thấy may mắn.
Kể từ sau khi hắn rời Trấn Ma Tháp, vẫn ở phong đầu luyện chế các loại phù triện.
Hiện giờ chẳng những bù đắp đầy đủ tất cả phù triện đã tổn thất, mà còn luyện chế ra rất nhiều phù triện cùng vật dụng dự bị. Đồng thời bán một nửa cho Vạn Bảo Hiên, đổi lấy một nhóm linh thạch lớn, đủ để một đoạn cuộc sống của hắn tương đối dễ chịu.
“Các vị sư đệ, hoan nghênh đi vào Phiêu Miểu Vân Hải….” Một thanh âm nhu hòa vang lên.
Sau đó, ở ngoài lương đình chậm rãi đi tới một bạch diện thư sinh. Hắn nở nụ cười chân thành, nhưng mà ở sâu trong tròng mắt hắn lại mơ hồ chớp động lên tia âm hàn.
Đôi mắt Trịnh Hạo Thiên ngưng tụ, hắn mơ hồ cảm thấy người này có chút quen mặt, nhưng không nhớ nổi đến tột cùng là gặp ở đâu.
Cao Thăng vội bước lên phía trước, nói: “Tại hạ là đệ tử Vạn Kiếm Tông, xin hỏi cao tính đại danh huynh đài.”
“Vạn Kiếm Tông?”
Thư sinh kia đột nhiên dừng bước, nhiệt tình trên mặt nhất thời trở nên có chút miễn cưỡng.
Ánh mắt của hắn lướt qua trên thân mọi người, trầm giọng nói: “Trong các ngươi, ai được xưng là thiên hạ đệ nhất nhân dưới thất giai - Trịnh Hạo Thiên….”
Trịnh Hạo Thiên khẽ nhíu mày, nói: “Tại hạ chính là Trịnh Hạo Thiên….”
Thư sinh kia yên lặng nhìn hắn, gằn từng chữ một: “Hảo cho một tên Trịnh Hạo Thiên, quả nhiên là nhân tài một phương, tại hạ Phong Thần Nhai Nghiêm Anh, ra mắt các vị….”