Ở trên đấu giá hội, An An vẫn luôn ầm thầm quan sát từ đầu tới cuối mà không nói một lời nào. Có lẽ chính là bởi vì nàng thu mình, cho nên không có ai chú ý tới sự tồn tại của nàng.
Quả thật, một vị linh giả bốn sao trên chiến trường tuy miễn cưỡng có thể coi là một cường giả, nhưng ở trong đấu giá hội này, linh giả năm sao liếc mắt một cái cũng thấy hàng tá.
Một vị linh giả bốn sao, nếu không dùng một lượng lớn linh thạch để đấu giá một bảo vật quý hiếm nào trên đấu giá hội, thì căn bản sẽ không thể khiến người ta nhớ kỹ.
Bất quá, sau khi đấu giá hội chấm dứt, Trịnh Hạo Thiên về tới chỗ ở của hắn, An An lập tức tiến vào như quỷ mị, đồng thời trực tiếp hỏi thẳng.
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "An An, ngươi xuất thân từ Hoang Vu thần điện, chắc cũng được đọc nhiều ghi chép. Chẳng lẽ ngươi không thể đoán ra được đây là phù triện gì sao?"
Miệng hắn cười cười, nhưng trong lòng thoáng có chút đắc ý.
Tuy xuất thân của An An có thể dùng tới ba chữ không tầm thường, nhưng Trịnh Hạo Thiên cũng không tin nàng có thể đoán ra lai lịch tấm phù triện này.
Bởi vì sau khi bước chân vào phù đạo, hắn đã đọc gần như tất cả những thư tịch liên quan tới phù triện mà Vạn Kiếm tông có. Ở trong những cuốn thư tịch đó, tuy nhắc tới rất nhiều phù triện thượng cổ, nhưng cũng không hề đề cập tới Đại quang minh Niết Bàn phù lục.
Hoang vu thần điện tuy thần bí khó lường, nhưng ở trên Phiêu Miễu đại lục này, sao có thể so sánh với Vạn Kiếm tông thanh danh hiển hách được.
Cho nên trong lòng hắn đã nhận đinh, An An tuyệt đối không thể biết được lai lịch tấm phù triện này.
Nhưng sau khi im lặng một hồi lâu, An An độtnhiên ngẩng đầu lên, dùng một ngữ khí chờ mong, pha lẫn một chút nghi hoặc, nói: "Hạo Thiên, đây chính là Đại quang minh Niết Bàn phù lục trong truyền thuyết?"
"Phốc...."
Vẻ mặt tươi cười đắc ý trên mặt Trịnh Hạo Thiên còn chưa kịp lộ ra hoàn toàn thì đã cứng lại, đồng thời lập tức trở nên cổ quái dị thường.
"An An, ngươi làm sao mà biết?" Trịnh Hạo Thiên khó tin hỏi.
"Thật sự là Đại quang minh Niết Bàn phù lục?" An An khẩn trương hỏi.
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người. An An vốn có biến thân hắc ám tinh linh. Một thân sở học của nàng chú trọng nhất chính là hai chữ bình tĩnh. Nhưng nhìn sắc mặt lúc này nàng lúc này, vô luận thế nào cũng không thể liên hệ tới hai chữ này.
"Không sai." Trịnh Hạo Thiên thu liễm tâm thần, nghiêm nghị nói: "Đúng là Đại quang minh Niết Bàn phù lục."
"Quả nhiên." An An cười ngọt ngào, nói: "Đúng như ngươi nói, tiểu muội từng đọc qua rất nhiều thư tịch. Và trong một cuốn thư tịch không trọn vẹn mà tiểu muội đọc được, có ghi ghép lại một truyền thuyết... Thời viễn cổ, phượng hoàng bộ tộc đã sáng tạo ra một loại Đại quang minh phù triện đỉnh phong. Một khi sử dụng loại phù triện đó, thì cho dù là người hấp hối cũng có thể hồi sinh, thương tật gì cũng có thể tiêu trừ. Ngay ở ở thời đại xa xưa đó, cũng có thể coi là phù triện đỉnh cấp, nhất đẳng thiên hạ.."
Thần sắc Trịnh Hạo Thiên khẽ động. Tuy hắn đã sớm biết, loại phù triện này tuyệt đối không tầm thường, nhưng danh tiếng của tấm phù triện này ở thời viễn cổ lớn như vậy, vẫn vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.
"Hạo Thiên, ngươi có thể luyện chế cho ta một tấm phù triện không?" An An ôn nhu hỏi.
Trịnh Hạo Thiên gật đầu không chút do dự, nói: "Không thành vấn đề. Hiện giờ Cửu U chân nhân đã cho phép ta tùy ý tiến vào thánh địa tu luyện. Ở đó, ta có thể tu luyện, cũng có thể luyện chế phù triện." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Một ngày, chỉ cần cho ta một ngày, ta nhất định sẽ luyện chế ra một tấm Đại quang minh Niết Bàn phù lục."
An An lẳng lặng nhìn hắn, nói: "Hạo Thiên, ngươi không muốn hỏi, vì sao ta lại cần tấm phù triện đó ư?"
Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Nếu ta đã cho ngươi, thì vô luận ngươi có dùng nó làm gì cũng không liên quan tới ta."
An An cảm kích gật đầu một cái, nhưng trên mặt vẫn lộ ra một tia dị sắc. Nàng hơi do dự một chút, nói: "Hạo Thiên, ta không muốn lừa gạt người. Ta cần tấm phù triện đó là để trị liệu thương thế cho một vị tiền bối."
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười gật đầu, hắn thầm nghĩ trong lòng, nói thế thì có khác gì không nói.
Tác dụng lớn nhất của Đại quang minh Niết Bàn phù lục chính là hồi sinh trị thương. Nếu An An đã cần thì lý do đương nhiên sẽ không ngoại lệ.
Nhưng giọng nói An An vẫn tiếp tục vang lên: "Hạo Thiên, người ta muốn giúp trị thương kia bởi vì năm xưa giao thủ với người ta bị thua, kết quả là trọng thương không khỏi. Mà người đả thương hắn...." Nàng chăm chú nhìn Trịnh Hạo Thiên, chậm rãi nói: “Có tên là Túy chân nhân."
"Túy chân nhân?" Trịnh Hạo Thiên ngẩn ra, tiếp đó vẻ mặt lập tức trở nên cổ quái.
Tuy hắn chưa tận mắt nhìn thấy Túy chân nhân bao giờ, nhưng cũng biết, vị tông sư cường đại nhất của Vạn Kiếm tông chính là vị cường giả chân nhân chưa bao giờ hiện thân này.
Người An An muốn cứu, không ngờ lại bị Túy chân nhân đả thương. Tin tức này vô luận thế nào cũng không thể gọi là tin tốt được.
"Hạo Thiên, hiện tại... người còn nguyện ý tặng ta một tấm Đại quang minh Niết Bàn phù lục không?" An An trầm giọng hỏi.
Trịnh Hạo Thiên hai mắt sáng ngời, cười nói: "An An, nếu ta đã đáp ứng ngươi, đương nhiên sẽ không nuốt lời."
"Chẳng lẽ, ngươi không sợ Túy chân nhân trách phạt sao?" Trong lòng An An vừa mừng vừa kinh ngạc, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"Ha ha, đừng nói ta chưa gặp Túy chân nhân bao giờ. Cho dù có gặp đi nữa...." Trịnh Hạo Thiên nhướng mày, ngạo nghễ nói: "Ta đoạt được phương pháp luyện chế loại phù triện này, đồng thời năm giữ nó, đều là kỳ ngộ và thiên phú của ta. Chẳng liên quan gì tới Túy chân nhân cả."
"Cảm ơn." An An cảm kích gật đầu một cái, thân hình hơi nhoáng lên một cái đã hóa thành một bóng đen, biến mất vào hư không.
Chỉ là, Trịnh Hạo Thiên cũng không biết, trong đôi mắt xinh đẹp đang âm thầm biến mất kia, lại tràn ngập một vẻ ôn nhu không thể hình dung được.
※※※※
"Rầm rầm rầm...."
Những tiếng đập của vang lên, tiếp đó thanh âm của Hổ Bá Thiên đã truyền tới: "Hạo Thiên, ta tới rồi."
"Hổ đại ca mời vào."
Trịnh Hạo Thiên vung tay lên, đại môn không gió mà mở.
Hổ Bá Thiên sải bước tiến vào. Bước chân của hắn kiên định mà hữu lực, phảng phất như lúc nào cũng tràn ngập ý chí chiến đấu cường đại.
"Hạo Thiên, ngu huynh có một chuyện, không biết có nên hỏi hay không." Hổ Bá Thiên đi tới bên cạnh hắn, thăm dò.
Trịnh Hạo Thiên khẽ cười, nói: "Hổ đại ca, chẳng lẽ ngươi còn phải khách khí với ta thế sao?"
Giao tình giữa hai người bọn họ không phải tầm thường. Hơn nữa Hổ Bá Thiên còn là vị khách khanh thái thượng trưởng lão đầu tiên của Bạch Thảo phong. Khi Trịnh Hạo Thiên hắn gia nhập Bạch Thảo phong, trong phong thậm chí còn không có một vị tu luyện giả thập giai nào ấy chứ.
Những thứ khác không nói, chỉ riêng một phần tình nghĩa này cũng đủ khiến Bạch Thảo phong cảm kích vô cùng rồi.
Hổ Bá Thiên khẽ gật đầu một cái, nói: "Hạo Thiên, phù triện mà ngươi luyện chế, có phải là Đại quang minh Niết Bàn phù lục trong truyền thuyết không?"
Hai tròng mắt Trịnh Hạo Thiên trợn tròn lên. Trong lòng không khỏi xuất hiện một cảm giác bất lực.
Vốn hắn còn nghĩ rằng, không ai có thể nhìn thấu lai lịch tấm phù triện này. Nhưng không nghĩ tới, chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, Hổ Bá Thiên và An An đã lần lượt đoán ra.
Nếu như bọn họ đoán được, thì những người khác đương nhiên cũng có thể rồi.
Cười khổ một tiếng, Trịnh Hạo Thiên nói: "Hổ đại ca, ngươi làm sao lại biết?"
Hổ Bá Thiên than nhẹ một tiếng, nói: "Năm xưa khi ngu huynh tu hành, từng gặp được kỳ ngộ, nhận được truyền thừa của một vị cường giả tiền bối. Cuối cùng mới tấn chức linh thể." Hắn dừng lại một chút, nói: "Trong bức thư tay mà vị tiền bối kia lưu lại, có miêu tả về loại phù triện này. Hắc hắc, ngu huynh lúc trước cũng thật không ngờ tới loại phù triện này. Nhưng Thần Thiên Duệ đại sư lại truyền tin ngươi tu bổ tấm phù triện thượng cổ như thiên y vô phùng (áo trời không vết khâu) ra ngoài."
Hắn lắc lắc đầu cảm khái nói: "Thiên y vô phùng đó. Có thể khiến Thần đại sư ca ngợi như thế, thì phải hoàn mỹ tới mức nào đây."
Trịnh Hạo Thiên chớp chớp mắt, nói: "Tu bổ phù triện thì có liên quan gì?"
"Đương nhiên có liên quan." Hổ Bá Thiên nghiêm mặt nói: "Năm xưa khi vị tiền bối đó còn cường thịnh, hắn đã giao thủ với người ta, cuối cùng trọng thương không khỏi. Trong mười năm cuối cùng của cuộc đời, hắn đã đạp khắp thiên hạ, muốn tìm vật cứu mạng. Nhưng cuối cùng vẫn thu hoạch được gì. Mà Đại quang minh Niết Bàn phù lục lại chính là một trong những bảo vật có thể cứu mạng hắn, cho nên hắn ghi lại khá chi tiết. Ha ha, có thể tu bổ trong thời gian ngắn, không sử dụng bảo vật tài liệu gì hơn nữa còn hoàn mỹ như ban đầu thì cũng chỉ có phù triện cường đại nhất sử dụng lực lượng quang minh và sinh mệnh thôi sinh, khiến cho sức sống khôi phục, tự động sinh trưởng. Cho nên ngu huynh mới có thể kết luận, nó tám chín phần mười là Đại quang minh Niết Bàn phù lục."
Trịnh Hạo Thiên thở ra một hơi thật dài. Thế hắn mới biết được, thì ra hành động tu bổ phù triện lần này của mình cũng là một sai lầm lớn.
Hổ Bá Thiên chậm rãi nói: "Hạo Thiên, nếu như ngu huynh có thể đoán được, thì nhất định người khác cũng có thể đoán ra. Haiz, phù triện ngay cả chân nhân cũng phải xuất thủ tranh đoạt, trong thiên hạ hiện giờ liệu có được mấy cái đây."
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, nói: "Hổ đại ca, ngươi nói cho ta biết chuyện này làm gì?"
Hổ Bá Thiên cười khổ một tiếng, nói: "Huynh đệ, đây chính là Đại quang minh Niết Bàn phù lục, bảo vật mà ngay cả tông sư chân nhân cũng phải động tâm đó. Nếu như tin ngươi có thể luyện chế nó truyền ra ngoài, hắc hắc, ngươi cho rằng mình có thể tiêu dao qua ngày nữa sao?"
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên đột biến. Đại quang minh Niết Bàn phù lục đương nhiên là một sát thủ giản sắc bén. Nhưng đối với thứ này, ngay cả tông sư chân nhân cũng phải này sinh lòng tham. Mà hắn lại là người duy nhất biết luyện chế phù triện này.... Cái này thật sự là không ổn rồi.
"Huynh đệ." Hổ Bá Thiên khẽ vỗ vỗ vay Trịnh Hạo Thiên, nói: "Sau này hành tẩu trên chiến trường, nhất định phải cẩn thận."
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu. Lúc này, ngay cả trong lòng hắn cũng có một cảm giác mờ mịt.
Chiếm được phù triện này, rốt cuộc là phúc hay là họa đây....
※※※※
"Quang minh phù triện?"
"Không cần sử dụng nguyên liệu hay bảo vật gì, ở trong lực lượng quang minh mãnh liệt là có thể tu bổ phù triện thượng cổ hoàn hảo?"
"Hoàn mỹ vô khuyết... không ngờ lại được đánh giá là hoàn mỹ vô khuyết."
"Chẳng lẽ nó là...."
"Tấm phù triện này chẳng lẽ chính là nó? Đoạt lấy nó, nhất định phải đoạt được nó...."