Trong não vực, hào quang lay động, không ngừng thử nghiệm các loại tổ hợp.
Nhưng vô luận Trịnh Hạo Thiên có cố gắng thế nào, thủy chung vẫn giống như một con ruồi không đầu, không thể nào tìm được lộ tuyến chính xác.
Đồ hình phù triện trong khối ngọc thạch này không trọn vẹn đầy đủ, mà quan trọng hơn là, cũng không biết là cố ý hay là vô tình, những bộ phận khuyết thiếu này không ngờ lại trùng khít nhau, đồng thời còn là bộ vị quan trọng nhất.
Cho nên mới hoàn toàn cắt đứt khả năng so sánh giữa ngọc thạch và phù triện, không còn cơ hội truy tìm căn nguyên nữa.
Tuy thời gian Trịnh Hạo Thiên tiến vào phù đạo không dài, nhưng hắn cũng hiểu được, muốn thông qua hai kiện vật phẩm này mà muốn khôi phục loại phù triện thưởng cổ này, thì khả năng tuyệt đối là cực kỳ nhỏ.
Vừa nghĩ tới đây, Trịnh Hạo Thiên thậm chí còn có một ý niệm muốn bỏ cuộc trong đầu.
Chỉ là, nghị lực sau bao năm khổ tu bồi dưỡng của hắn lớn thế nào chứ, ngay cả trong tình huống không nhìn thấy tia hi vọng nào, hắn vẫn có thể vững vàng kiên trì, cố gắng.
Cho dù không thể khôi phục lại tấm phù triện này, thì cũng có thể suy đoán ra một số thứ.
Ít nhất, hắn cũng không muốn cứ mặt mày xám xịt nhận thua như vậy.
Nhưng Trịnh Hạo Thiên cũng không phát giác ra, khi hắn đang không ngừng thử nghiệm khôi phục tấm phù triện, thì trong đan điền của hắn, đã xảy ra một biến hóa kỳ dị mà vi diệu.
Tàn phách phượng hoàng vẫn ẩn mình trong đan điền đột nhiên mở bừng hai mắt, trong con ngươi linh động lóe lên một tia hào quang khó thể nào hình dung được.
Nó phảng phất như đã cảm ứng được gì đó, bắt đầu vũ động hai cánh.
Theo đôi cánh không ngừng huy vũ, cây ngô đồng đang không ngừng vươn cao bên người cũng phát ra những thanh âm kỳ dị. Loại thanh âm này phảng phất như cự cổ nổ vang, trợ uy cho phượng hoàng.
Tinh thần Trịnh Hạo Thiên cuối cùng cũng bị cái thanh âm này hấp dẫn. Trong lúc căng thẳng, hắn vẫn phân ra một tia thần niệm di chuyển về phía đan điền, lập tức nhìn thấy phản ứng kỳ lạ của cây ngô đồng và phượng hoàng.
Trong lòng hắn chợt động, chẳng lẽ bọn chúng có liên quan gì với tấm phù triện thượng cổ kia.
Ý tưởng chợt lóe, Trịnh Hạo Thiên lập tức lại phân ra một tia thần niệm, mang theo đồ hình phù triện mà mình mô phỏng được đưa tới trước mặt phượng hoàng.
Hai mắt tàn phách phượng hoàng sáng ngời. Nó há miệng, đột nhiên khẽ hút một cái, lập tức nuốt chửng lấy đồ hình tấm phù triện.
Trịnh Hạo Thiên sửng sốt một hồi lâu. Hắn thế nào cũng không nghĩ tới, kết quả lại là thế này.
Chẳng lẽ tấm phù triện này lại là thức ăn của phượng hoàng hay sao? Nếu không, tại sao biểu hiện của nó lại có vẻ khẩn cấp và quái dị như thế chứ.
Nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện thì phượng hoàng đã há miệng, phun đồ hình tấm phù triện ra.
Tấm phù triện sau khi bị phượng hoàng nuốt vào, rồi phun ra, không ngờ đã khôi phục lại như cũ một cách thần kỳ.
※※※※
"Ầm ầm ầm...."
Một tiếng nổ ầm ầm đinh tai nhức óc phảng phất như từ sâu trong địa ngục chợt vang lên. Trên người Trịnh Hạo Thiên đột nhiên bùng lên một vầng hào quang không gì so sánh nổi.
Vầng hào quang từ người hắn bạo phát, trong nháy mắt đã tạo thành một cột sáng khổng lồ, bao phủ cả người hắn lại.
Hơn nữa, càng khiến mọi người hoảng sợ chính là, đạo quang trụ này không ngờ còn bắt đầu bành trướng ra xung quanh.
Thần Thiên Duệ ngồi trước người Trịnh Hạo Thiên không xa, tuy đang toàn tâm toàn ý đắm chìm vào trong nghiên cứu phù triện, nhưng động tĩnh lớn như vậy vẫn đánh thức hắn khỏi cái trạng thái gần như hoàn toàn mê đắm kia.
Trong mắt chợt lộ ra một tia nộ ý, không hề che giấu chút nào.
Mà cho dù là ai cũng thế thôi. Nếu đang mải mê làm chuyện mình thích, mà bị người ta phá rối, cũng đều phải nổi giận cả. Nhưng khi Thần Thiên Duệ ngẩng đầu lên, cảm ứng được dao động linh lực cường đại đến từ phía trước, việc đầu tiên mà hắn làm chính là vẫy tay, muốn thu lấy ngọc thạch và tấm phù triện rách nát kia.
Đối với một người một lòng si mê nghiên cứu phù đạo như hắn mà nói, một tấm phù triện thượng cổ tuyệt đối là bảo vật trân quý nhất trên thế gian, không có bất cứ một thứ gì có thể quý trọng hơn nó.
Cho nên, sau khi phát giác ra tình huống bất thường, ý niệm đầu tiên xuất hiện trong lòng hắn chính là phải đoạt lấy hai kiện vật phẩm này.
Đương nhiên, đây chỉ phản ứng theo bản năng của hắn. Vào giờ khác này, hắn không hề có lòng tham lam muốn chiếm nó làm của riêng, mà chỉ muốn bảo vệ vệ chúng, không để chúng chịu dao động linh lực mãnh liệt trùng kích.
Bất quá, tuy động tác của hắn rất nhanh, nhưng tốc độ khuếch trương của bạch sắc quang mang xung quanh người Trịnh Hạo Thiên lại càng nhanh hơn một bậc.
Linh lực của Thần Thiên Duệ còn chưa kịp chạm vào phù triện và ngọc thạch thì quang trụ đã hoàn toàn bao phủ chúng lại rồi.
"Uỳnh...."
Chấn động cường đại không ngừng nổ vang xung quanh quang trụ, từng đạo từng đạo sóng xung kích kịch liệt phảng phất như pháo nổ, liên tiếp xuất hiện.
Sắc mặt Thần Thiên Duệ khẽ biến. Hắn vội vàng thu hồi linh lực, thân hình cấp tốc lui lại phia sua.
Tuy hắn là linh giả phụ tu nghiên cứu phù đạo nhiều năm, nhưng một thân tu vi của hắn lại cường hãn vô cùng, gần như tiếp cận với cảnh giới đại linh giả rồi.
Hơn nữa, trên người hắn cũng mang theo vô số phù triện, sức chiến đấu thực tế tuyệt đối không thể khinh thường.
Chỉ là vào giờ phút này, trong lòng hắn căn bản không thể nào có nổi cái ý niệm muốn ngạnh kháng đạo quang trụ này.
Bởi vì bên trong quang trụ đó chính là hai món bảo bối liên quan tới phù triện thượng cổ. nếu như hắn dùng thủ đoạn cứng rắn oanh kích, thì chỉ sợ sẽ phá hỏng hai kiện bảo vật này. Đây chính là điều một phù đạo đại sư tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Chỉ trong giây lát, thân hình hắn đã thối lui đến giữa đám linh giả, cùng bọn hắn im lặng, trợn mắt líu lưỡi nhìn đạo quang trụ chói mắt vô cùng trước mắt kia.
"Sao lại thế này?" Trang Biểu Thăng há hốc miệng, nói: "Thần đại sư, đây là chuyện gì vậy?"
Thần Thiên Duệ tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Ta làm sao biết."
Trang Biểu Thăng cười khổ một tiếng, nếu như người khác dám nói kiểu đó với hắn, chỉ sợ hắn đã trở mặt không nhận người rồi. Chỉ là Thần Thiên Duệ lại khác.Vị phù đạo đại sư quang minh hệ này sinh ra trên Thương Khung đại lục, lại có quan hệ khá mật thiết với Thương Khung hội. Tám chín phần mgười số phù triện quang minh mà hắn luyện chế được đều được bán cho Thương Khung hội, có danh vọng cực cao trong hội.
Cho nên, hắn cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ, cũng không dám vặc lại câu nào.
"Các ngươi tạm thời lui về phía sau, không được quấy nhiễu hắn."
Đột nhiên, một giọng nói mang theo hàn ý nhàn nhạt chợt vang lên. Giọng nói này phảng phất như từ nơi âm hàn nhất Cửu U vọng lên, khiến mọi người đều rùng mình phát lạnh.
"Cửu U chân nhân...."
Tất cả mọi người đều cúi thấp đầu xuống, kể cả là Xà Lang Quân kiệt ngạo bất tuân, hay là hai vị phụ ti chi đạo đại sư thiên tài hơi người, vào giờ khắc này đều phải cúi cái đầu cao quý xuống, cung kính chào vị tồn tại cường đại này.
Chân nhân, đây chính là tồn tại cường đai nhất thủ hộ doanh địa nhân tộc. Ý chí của hắn không thể để bất cứ kẻ nào phản bác và kháng cự.
Chân nhân đột nhiên xuất hiện, không ai cảm thấy kỳ quái cả.
Nơi này chính là thánh địa tu luyện của Cửu U chân nhân, tuy hắn đã cho Thương Khung hội mượn, nhưng nhất cử nhất động phát sinh bên trong làm sao có thể qua mắt được hắn chứ.
Đến tận lúc này, trong lòng mọi người chỉ có một nghi hoặc.
Trên người Trịnh Hạo Thiên rốt cuộc đã xảy ra biến hóa gì, vì sao lại có biểu hiện kinh người như thế, thậm chí còn kinh động tới cả chân nhân.
Thiết Huyễn Hỏa hơi do dự một chút, cung kính nói: "Chân nhân, trên người Trịnh đại sư đã xảy ra biến cố gì? Cái quang trụ kia...."
Sau một lát thanh âm Cửu U chân nhân chậm rãi vang lên: "Hắn đã nghiên cứu ra một ít manh mối của tấm phù triện thượng cổ này, thậm chí còn sinh ra một tia biến hóa mới. Hắc hắc, nếu như hắn có thể luyện chế loại phù triện này lại một lần nữa, lão phu cũng phải kiếm một tấm rồi."
"Tê tê tê....."
Lập tức, một tràng những tiếng hít hơi liên tiếp vang lên.
Cửu U chân nhân nói gì?
Biến cố kỳ dị này của Trịnh Hạo Thiên có liên quan tới tấm phù triện thưởng mà hắn nghiên cứu. Cái này kỳ thật cũng không khó đoán. Nhưng khiến mọi người cảm thấy khó tin chính là, Cửu U chân nhân không ngờ cũng coi trọng loại phù triện này như thế.
Hắn nói, nếu như Trịnh Hạo Thiên luyện chế loại phù triện này thành công, thì ngay cả hắn cũng muốn mua một tấm.
Thượng cổ phù triện tuy trân quý, hơn nữa uy lực cũng lớn hơn phù triện bình thường một bậc. Đối với linh giả và đại linh giả, chúng còn có đất dụng võ, nhưng đối với tông sư chân nhân mà nói, thì thật sự quá kém cỏi.
Vậy mà Cửu U chân nhân lại có hứng thú đối với loại phù triện này. Điều này khiến vô số người phải suy đoán không thôi, xem rốt cuộc nó là loại phù triện gì.
Sắc mặt Thần Thiên Duệ khẽ biến, nói: "Trang huynh, rốt cuộc đây là loại phù triện gì?"
Tuy hắn đã nghiên cứu hơn nửa ngày, nhưng căn bản không thể thuận lợi khôi phục lại loại phù triện này, càng không thể không biết được lai lịch của tấm phù triện này.
Trên mặt Trang Biểu Thăng lộ vẻ cười khổ, nói: "Thần đại sư, thực không dám giấu, chúng ta cũng từng mời người nghiên cứu loại phù triện này, bất quá cuối cùng không thu được gì. Lần này lấy ra, vốn là muốn nhờ vào năng lực và kiến thức của ngài, xem xem có thể khôi phục lai không. Không ngờ...."
Hắn lắc lắc đầu, trong mắt chớp động lên vẻ hối hận khó hình dung được.
Kỳ thật, hắn vẫn che giấu một việc.
Vị phù đạo đại sư mà Thương Khung hội mời về, trải qua một năm nghiên cứu, đã đưa ra một cái kết luận khiến tất cả mọi người phải chán nản.
Phần khuyết thiếu của khối ngọc thạch và phù triện không ngờ lại trùng khít với nhau.
Nói cách khác, cho dù có được hai thứ, khả năng khôi phục lại loại phù triện này cũng gần như bằng không.
Hơn nữa,đây còn không chỉ là kết luận của một vị đại sư.
Chính bởi vì như thế, cho nên Thương Khung hội mới lấy hai kiện vật phẩm này ra để Thần Thiên Duệ và Trịnh Hạo Thiên tỷ thí.
Dựa theo suy đoán của bọn hắn, trong một ngày thời gian ngắn ngủi, hai người bọn họ có thể thăm dò ra một chút manh mối cũng là giỏi lắm rồi.
Về phần khôi phục lại như cũ hay gì gì đó thì quả thực là si tâm vọng tưởng.
Chỉ là, kết quả cuối cùng lại khiến người ta phải chấn động.
Trên người Trịnh Hạo Thiên chợt xảy ra dị biến nào đó. Đạo quang trụ chớp động mãnh liệt, mang theo lực lượng lớn không gì sánh nổi. Mà loại lực lượng không ngờ còn khiến Cửu U chân nhân cũng phải động tâm.
Giờ phút này, ý niệm duy nhất trong lòng Trang Biểu Thăng chính là hối hận không kịp.
Nếu sướm biết như thế, thì như thế nào cũng không được lấy ra hai thứ này.
Trong lòng hắn chợt nghĩ cay nghiệt, hai tên phù đạo đại sư cường đại mà hội mời về đúng là đám ngu ngốc bất tài. Bọn chúng nghiên cứu một năm không thu hoạch được gì, nhưng Trịnh Hạo Thiên chỉ thăm dò nửa ngày, không ngờ đã có thể khôi phục lại và luyện chế loại phù triện này.
Cái này thật sự là quác khác biệt.
Hắn ngẩn ngơ nhìn quang mang vô tận, trong lòng đột nhiên xuất hiẹn một ý niệm không tưởng.
Chẳng lẽ Trịnh Hạo Thiên nay không chỉ là thiên tài vạn năm khó gặp trên tu luyện chi đạo, mà còn là thiên tài trên phù triện chi đạo?