Chiến Thiên

Chương 260: Q.5 - Chương 260: Phượng tủy.






"Phượng... phượng tủy?"

Cho dù Trịnh Hạo Thiên có trận định hơn gấp bội, nhưng sau khi nghe thấy cái tên này, cả người hắn vẫn không thể kiềm chế được mà khẽ run rẩy.

Lúc này, rốt cuộc hắn cũng hiểu được, vì sao với thân phận của Hoàng, còn có hỏa linh thập giai thực lực hơn xa cùng giai này, đều chạy tới chiến trường thất xoáy rồi.

Hoàng chính là đệ nhất cường giả thế hệ thanh niên của kim cương nhất tộc. Sau khi tiến vào chiến trường bách tộc, Trịnh Hạo Thiên từng nghe được vô số lời đồn đại liên quan tới Hoàng.

Tên gia hỏa này giết chóc vô số trong chiến trường bách tộc, tạo nên uy danh hiển hách. Ngay cả ở nơi nguy hiểm nhất chiến trường bách tộc cũng như cá gặp nước, cho dù phải giao chiến với cường giả thập giai đỉnh phong cường đại nhất cũng không rơi xuống hạ phong.

Mà cái tên hỏa linh Tạp Phỉ Đặc này, mặc dù không có năng lực và thiên phú quái thai như thế, nhưng chỉ cần nhìn hơn một ngàn viên Bạo Liệt thạch xấu xí trên người hắn, là biết hắn đã chuẩn bị đầy đủ cỡ nào.

Chỉ bằng vào chỗ Bạo Liệt thạch này, cũng đủ giúp hắn tung hòanh nơi nguy hiểm nhất chiến trường bách tộc rồi.

Tu luyện giả cao giai cường đại của hai tộc, không ngờ lại ngẫu nhiên cùng xuất hiện ở nơi không tính là quá nguy hiểm như chiến trường thất xoáy.

Trịnh Hạo Thiên vẫn ẩn ước có chút hoài nghi, nhưng sau khi nghe thấy cái tên phượng tủy, hắn đã hoàn toàn minh bạch.

Phượng tủy, chính là một thần vật trong truyền thuyết.

Trong Đại Linh giới chủng tộc vô số, có trời mới biết có bao nhiêu chủng tộc tồn tại. Nhưng không thể phủ nhận một điều, yêu ma tinh quái thập nhị tứ thánh chính là những chủng tộc cường đại nhất.

Bất quá, cho dù là trong nhị thập tứ thánh cũng có phân chia cao thấp.

Mà hai chủng tộc được công nhận là cường đại nhất, chính là long và phượng.

Long phượng, trong truyền thuyết chính là hai chủng tộc cường đại từng thống trị toàn bộ Đại Linh giới. Thanh danh bọn chúng cực kỳ vang dội, lên trời xuống hoàng tuyền, không gì không thể làm được.

Khi hai chủng tộc này còn tồn tại ở Đại Linh giới, tất cả các chủng tộc khác đều phải cúi đầu xưng thần, phụng bọn họ làm chủ. Cho dù là Địa ma tộc cư trú dưới lòng dất cũng không phải ngoại lệ.

Nhưng không hiểu vì sao mà hai chủng tộc này đột nhiên biến mất.

Không có một ai biết bọn họ đã đi đâu, nhưng có thể khẳng định một điều duy nhất, đó chính là đại đa số bọn họ đã rời khỏi Đại Linh giới.

Sau khi không còn hai chủng tộc này thống trị, toàn bộ Đại Linh giới liền lâm vào hỗn loạn. Trải qua vô số năm chém giết, rất nhiều chủng tộc gặp tai kiếp ngập đầu. Nhưng cũng có rất nhiều chủng tộc cường thế quật khởi, cướp đoạt địa bàn cho mình sinh tồn.

Trài qua vô số năm, cuối cùng Đại Linh giới mới có bộ dáng như ngày hôm nay.

Mà trong những năm tháng đó, có vô số lời đồn đại rằng có người nhìn thấy long phương. Nhưng những lời đồn đại đó cũng dần dần ít đi, và không một ai có thể chứng minh, những tồn tại cường đại trong truyền thuyết còn tồn tại trong Đại Linh giới.

Đây chính là những gì mà Trịnh Hạo Thiên biết về Long tộc và Phượng tộc.

Bất quá, chân chính khiến hắn cảm thấy hứng thú, không chỉ là những đoạn lịch sử này, mà là đủ loại tin đồn về long tinh và phượng tủy.

Long tinh chính là bảo vật lớn nhất là long tộc cường đại lưu lại sau khi tử vong. Nó có thể hấp thu vô cùng vô tận lực lượng trong thiên địa, đồng thời chuyển hóa thành lực lượng của riêng mình.

Độ lớn nhỏ của long tinh được quyết định bởi thực lực long tộc khi còn sống. Mà cũng phải nói thêm, một con rồng bình thường trưởng thành, cả đời cũng chỉ có thể sản sinh ra một khối long tinh lớn bằng nắm tay người mà thôi.

Bất quá ngay cả như thế, thực lực một con rồng trưởng thành cũng cường đại hơn xa cường giả linh thể bình thường rồi.

Mà phượng tủy chính là một loại bảo vật sinh ra sau khi phượng hoàng niết bàn, giá trị tuyệt đối không dưới long tinh một chút nào.

Thứ này còn được xưng tụng là sinh mệnh chi thủy. Vô luận bị thương thế nghiêm trọng cỡ nào, chỉ cần sử dụng một giọt, là có thể khiến thương thế hoàn toàn khôi phục, thậm chí còn có thể đột phát.

Mà càng quan trọng hơn chính là, nếu trong lúc tu luyện gặp bình cảnh, thì chỉ cần một giọt phượng tủy, là có thể thuận lợi đột phá cực hạn.

Đây mới là tác dụng quan trọng nhất của phượng tủy.

Đương nhiên, vô luận long tinh hay là phượng tủy đều thuộc loại bảo vật trong truyền thuyết, ngay cả Trịnh Hạo Thiên cũng chưa bao giờ nhìn thấy.

Hơn nữa, trong các loại điển tịch của môn phái, cũng hiếm có ghi chép liên quan đến hai loại bảo vật này, cho nên trừ biết tên chúng ra, tất cả những gì còn lại Trịnh Hạo Thiên trên cơ bản đều mù tịt.

Bất quá, điều này vẫn không thể ảnh hưởng tới sự thèm muốn của hắn đối với hai loại thần vật này.

Hít thật sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: "Tạp Phỉ Đặc, ngươi nói chuyện về phượng tủy cho ta, là có ý gì?"

Nếu đổi lại là hắn, Trịnh Hạo Thiên thà bịa ra một câu chuyện nào đó, chứ tuyệt đối không muốn vô duyên vô cớ lại đem chuyện phượng tủy nói cho đối phương biết. Mà hiện giờ, Tạp Phỉ Đặc lại thành khẩn khai báo ra như vậy, nêu nói hắn không có ý gì thì có quỷ mới dám tin.

Tạp Phỉ Đặc khẽ cười, nói: "Nói chuyện với người thông minh đúng là bớt tốn không ít nước bọt." Hắn hơi dừng lại một chút rồi nói: "Cường giả nhân loại, ta muốn mời ngươi cùng đồng hành, cùng nhau tranh đoạt món thần vật này."

Hai hàng lông mày Trịnh Hạo Thiên khẽ nhướng lên, không chút do dự nói: "Ta không tin."

Tạp Phỉ Đặc nhíu mày, nói: "Ta biết nói như vậy, khó mà khiến ngươi tin được, nhưng ta thật sự nghĩ như vậy đó." Hắn chậm rãi nói: "Phượng tủy mặc dù do tu luyện giả ba tộc chúng ta cùng phát hiện, nhưng những người đi trước chúng ta không may lại gặp nạn trong khi thực hiện.

Trước khi lâm chung, bọn họ lần lượt sử dụng bí pháp đem tin tức này truyền về trong tộc, đồng thời kể lại những nguy hiểm mà bọn họ gặp phải. Hơn nữa, vô luận là Hoàng của kim cương nhất tộc hay là cường giả của Địa ma bộ tộc cũng không dễ đối phó như vậy. Cho dù một mình ta đoạt được thần vật, cũng không dám nói nhất định có thể bình yên trở về. Cho nên ta hi vọng có thể kết minh với cường giả như ngươi."

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên lóe sáng, trong đầu không ngừng xoay chuyển vô số ý niệm.

Nói hắn không động tâm chút nào, thì đúng là gạt mình dối người.

Thần vật như Phượng tủy, muốn thu được nhất định là nguy cơ trùng trùng. Cho dù có may mắn lấy được thì cũng bị kẻ khác vây công,.

Mấy người Tạp Phỉ Đặc nhất định là được trưởng giả trong tộc chỉ điểm, có hiểu biết nhất định về tình huống nơi đó. Ít nhất, bọn họ cũng biết đại khái vị trí phượng tủy có thể xuất hiện.

Nếu để cho Trịnh Hạo Thiên một mình một người mò mẫm, loay hoay tìm một món phượng tủy còn chưa biết hình dáng ra sao trong chiến trường thất xoáy rộng lớn thế này, thì chẳng khác nào mò kim đáy biển, không có bất cứ một cơ hội thành công nào.

Nhưng nếu kết minh với hỏa linh bộ tộc?

Trong lòng Trịnh Hạo Thiên ẩn ước có một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, kẻ này tuyệt đối không có ý tốt...

Nhưng cho dù hắn có nghĩ rách da đầu, cũng không nghĩ ra đối phương có âm mưu quỷ kế gì.

Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Trịnh Hạo Thiên, Tạp Phỉ Đặc vội vàng nói: "Cường giả nhân tộc, chỉ cần chúng ta có thể lấy được phượng tủy, thì ta nguyện ý chia cho ngươi một nửa." Trong giọng nói của hắn mang theo một vẻ dụ dỗ: "Chỉ cần ta và ngươi liên thủ, tuyệt đối không cần phải sợ hãi cường giả của kim cương nhất tộc và Địa ma bộ tộc. Khả năng đoạt được phượng tủy cũng lớn hơn."

Trịnh Hạo Thiên hít sâu một hơi, trong lòng cuối cùng cũng hạ quyết định, nói: "Cũng được. Ta cùng ngươi tạm thời kết minh. Bất quá phải nói trước, nếu sau khi đoạt được phượng tủy, ngươi dám có ý đồ gì, đừng trách ta không khách khí."

Tạp Phỉ Đặc cất tiếng cười lớn, ngay cả hỏa diễm chiến giáp trên người hắn cũng bắt đầu nhảy nhót, rung động kịch liệt.

"Cường giả nhân loại, ngươi cứ yên tâm đi. Ngươi có thần kiếm cường đại như vậy, chẳng lẽ còn sợ ta thoát khỏi tầm mắt ngươi sao?"

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu. Hỏa linh bột ộc tuy cường đại, nhưng tốc độ phi độn của bọn hắn lại không phải là nhanh nhất.

Chỉ cần mình ngưng tụ ra quang minh chi kiếm thì nhất định có thể dễ dàng đuổi theo Tạp Phỉ Đặc. Đến lúc đó, giết chết hắn thì không dám nói, nhưng muốn liều mạng lưỡng bại câu thương thì vẫn rất dễ dàng.

Tạp Phỉ Đặc liếc mắt nhìn thanh quang minh cự kiếm sau lưng Trịnh Hạo Thiên, trong lòng còn sợ hãi, nói: "Cường giả nhân tộc, hiện giờ chúng ta đã kết minh, mời ngươi thu lại thanh thần kiếm kia đi."

Khóe mắt Trịnh Hạo Thiên hơi giật giật, khẽ vung tay lên, toàn bộ thanh quang minh cự kiếm lập tức hóa thành vô số quang điểm, chui vào trong cơ thể hắn.

Muốn ngưng tụ ra quang minh chi kiếm, Trịnh Hạo Thiên nhất định phải hóa thân thành kim cương. Nhưng nếu chỉ thu lại thì đương nhiên không phải phiền toái như thế.

Chỉ là, thấy Tạp Phỉ Đặc kiêng kỵ thanh kiếm này như vậy, Trịnh Hạo Thiên trong lòng vừa vui mừng vừa cảm thấy nghi hoặc, với thực lực mà hỏa linh thể hiện, làm sao lại tỏ ra yếu đuối như vậy.

Tâm niệm hắn xoay chuyển thật nhanh, ẩn ước cảm thấy, Tạp Phỉ Đặc làm như vậy có mấy phần là muốn hắn lơ là, mất cảnh giác.

Có lẽ lúc này, trong lòng tên hỏa linh này còn đang tính toán quỷ kế gì ấy chứ.

Trong lòng chợt động, Trịnh Hạo Thiên nói: "Tạp Phỉ Đặc các hạ. Tại hạ Trịnh Hạo Thiên, tu luyện giả nhân tộc trên Phiêu Miễu đại lục."

Hắn hơi dừng lại một chút rồi nói: "Ta đã thu hồi cự kiếm, biểu đạt thành ý, vậy ngài cũng nên biểu đạt một chút thành ý chứ nhỉ?"

Tạp Phỉ Đặc ngây người, nói: "Trịnh Hạo Thiên các hạ, ngài cần thành ý gì đây?"

Trịnh Hạo Thiên chỉ tay về phía mấy viên đá trên người Tạp Phỉ Đặc, nói: "Bạo Liệt thạch trong tay ngài uy lực vô cùng, là đồ bảo mệnh phòng thân tốt nhất. Tặng tại hạ mấy trăm viên cũng đủ để biểu đạt thành ý của ngài rồi."

Hảo diễm trên người Tạp Phỉ Đặc nhảy nhót kịch liệt. Hắn suýt chút nữa thì chửi ầm lên.

Đây chính là Bạo Liệt thạch cực kỳ trân quý, ngay cả hắn cũng chỉ có trên dưới một ngàn viên mà thôi. Vậy mà Trịnh Hạo Thiên vừa mở miệng một cái đã đòi mấy trăm viên, đây tuyệt đối là chuyện không thể tha thứ.

Chỉ là, đây là lúc tranh đoạt phượng tủy, hắn còn cần Trịnh Hạo Thiên hiệp trợ, cho nên vẫn chưa dám trở mặt lập tức.

Sau một lát, ngọn lửa trên người hắn chậm rãi bình ổn trở lại.

Hỏa linh dùng một ngữ khí phẫn nộ, nói: "Trịnh Hạo Thiên các hạ, Bạo Liệt thạch là vũ khí cường đại nhất tộc ta. Hơn nữ muốn phát huy uy lực nó tới cực hạn, nhất định phải phối hợp với công pháp hỏa hệ đặc thù của bản tộc. Vì thế, cho dù ngài lấy được, cũng không thể phát huy toàn bộ uy lực đâu."

Trịnh Hạo Thiên cười cười, mặt không đổi sắc nói: "Không sao, nhân tộc chúng ta cũng có người tu luyện hỏa hệ công pháp, chỉ cần sử dụng thích hợp, thì cũng là một đại lợi khí."

Cuối cùng hắn cũng quyết định trong lòng, sống chết cũng phải lưu lại mấy viên Bạo Liệt thạch khủng bố này.

Tạp Phỉ Đặc trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải cường giả mặt dày như vậy, không ngờ lại tình bơ, coi như không hiểu ẩn ý cự tuyệt của mình....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.