Một cỗ khí tức nóng rực đột nhiên phả vào mặt. Trong cỗ khí tức này ẩn chứa nồng đậm sát ý và sát khí đến không thể nồng đậm hơn, khiến từ trong tận đáy lòng người ta bỗng sinh ra một cảm giác không rét mà run.
Đây chính là cảm giác đầu tiên của đám người Trịnh Hạo Thiên sau khi từ Truyền Tống trận bước ra. Giống như từ một nơi yên bình đột nhiên đi tới trung tâm chiến trường, khiến tinh thần người ta trong nháy mắt căng lên như dây đàn.
Mọi người đảo mắt nhìn quanh, bọn họ không hẹn mà cùng sử dụng Quan Khí thuật.
Tiếp đó, tất cả đều nhìn nhau thất sắc, ngay cả Trịnh Hạo Thiên cũng lộ ra một tia thần thái khác thường.
Ở phương xa, khí tức dao động trên bầu trời truyền đến cực kỳ mãnh liệt.
Không thể nghi ngờ, ở đó đang có cường giả chân chính giao thủ với nhau, hơn nữa song phương giao thủ cũng không chỉ có một người.
Từ phạm vi và mức độ lực lượng dao động mà đánh giá, song phương đang giao thủ nhất định mạnh mẽ hơn xa những tu luyện giả bình thường.
Mọi người đều hít một hơi thật sâu, trong lòng đều hiểu, từ giờ khắc này, bọn họ đã chân chính tiến vào quyết chiến chỉ địa ( nơi quyết chiến, để Hắn Việt nghe hay hơn nhỉ). ở nơi này có vô số kỳ ngộ nhưng cũng tràn ngập nguy hiểm. Bất quá nếu có thể từ trong hiểm địa này còn sống trở ra, thì đôi với sự phát triển sau này của bọn hắn sẽ có lợi ích không gì sánh nổi.
Ít nhất địa vị của bọn họ trong tôn môn sẽ được để cao lên rất nhiều, đãi ngộ được hưởng sau này cũng tốt hơn đồng môn khác rất nhiều.
Cái này gọi là cầu phú quý trong hiểm nguy, nếu không có hấp dẫn cực lớn như thế, bọn họ cũng chẳng muốn tới đây mạo hiểm tính mạng.
''Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì. Đi theo ta." Một giọng nói giống như lôi đình ầm ầm vang lên.
Mọi người quay đấu nhìn lại, chỉ thấy một đại hán mặt chữ điền đang sải bước đi tới, linh quang trong mắt hắn chớp động, đảo qua một lượt tất cả mọi người, tiếp đó hai hàng chân mày liền nhíu lại, nói: "Các người... không có cường giả lục giai?"
Trong giọng nói của hắn tràn đầy vẻ khó tin, ngay cả cặp mắt cũng trợn trừng lên.
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Tại hạ là đệ tử Vạn Kiếm tông, không biết sư huynh đến từ nơi nào?"
Bọn họ đã sớm nhận được tin từ từ sư môn, tiến vào quyết chiến chỉ địa lần này không chỉ có người của Vạn Kiếm tông, mà còn có cường giả của tất cả các siêu cấp đại môn phái và các đại môn phái trên Phiêu Miếu đại lục.
Thậm chí ngay cả đệ tử kiệt xuất của một số tiểu môn phái cũng được phép tham gia đại chiến lần này.
Tuy không thể nào bao quát toàn bộ nhân loại cường giả trên Phiêu Miễu đại lục, nhưng trong Tiểu Linh giới cấp thấp, tỉ lệ nhân số của Vạn Kiếm tông cũng không lớn.
Cho nên, sau khi thấy trên người người này không có tiêu ký của Vạn Kiếm tông, Trịnh Hạo Thiên lập tức biết hắn tám chín phần mười không phải là đệ tử bổn môn.
"Vạn Kiếm tông..." sắc mặt người nọ lập tức trở nên dễ nhìn hơn một chút. Hắn hừ nhẹ một tiếng, nói: "Tại hạ Lý Dật Phong, môn hạ Thiên Thú sơn." hơi dừng lại, hắn bất mãn nói: "Các vị, nơi này không phải là chỗ du ngoạn mà là chiến trường sinh tử. Nếu tu vi bản thân không đến lục giai, tốt nhất không nên tới đây."
Lúc đầu, Lý Dật Phong dùng Quan Khí thuật nhìn qua, lập tức nhìn thầu tu vi của những người này. Khiến hắn kinh ngạc chính là, đại đa số những người này đều là ngũ giai tu luyện giả, hơn nữa trong số đó còn có cả một tu luyện giả tứ giai nho nhỏ.
Nơi này chính là quyết chiến chỉ địa chân chính, cho dù là cường giả lục giai ở nơi đây cũng không dám nói nhất định có thể giữ được tính mạng. Những kẻ này không ngờ còn dám tiến vào, chẳng phải là vô duyên vô có tăng thêm phiền toái cho nhân tộc ư.
Vừa nghĩ đến đày, Lý Dật Phong đương nhiên không thể vui vẻ được. Nếu bọn họ không phải là môn hạ đệ tử của siêu cấp đại phái Vạn Kiếm tông, có lẽ Lý Dật Phong đã mắng thắng vào mặt rồi.
Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Đa tạ Lý huynh quan tâm, bất quá nếu chúng ta đã có can đảm tới đây, đương nhiên phải có nắm chắc, làm sao lại đi làm hòn đá ngáng chân người khác được."
Hai hàng lông mày của Lý Dật Phong càng lúc càng nhíu chặt lại. Hắn ngạc nhiên phát hiện, khi một tên tu luyện giả tứ giai như Trịnh Hạo Thiên nói chuyện, tất cả hơn hai mười tu luyện ngũ giai còn lại đều không có một người mở miệng, phảng phất như thiên lôi của hắn, sai đâu đánh đó vậy.
Cơ nhục trên mặt hắn hơi giật giật, như cười như không nói: "Nghe nói Vạn Kiếm tông có vạn ngọn núi, trung phong và hạ phong cường đại vô cùng. Không biết tiểu huynh đệ tới từ phong nào? Trưởng bối trong nhà xưng hô ra sao?"
Lúc này hắn đã xếp đám người Trịnh Hạo Thiên vào hàng ngũ hậu đại các cường giả của Vạn Kiếm tông rồi. Cũng chỉ có mấy tên tứ, ngũ giai không biết trời cao đất rộng, dựa vào thể lực của trưởng bối trong gia tộc hoành hành, mới cuồng vọng tự đại chạy tới đày. Bất quá, tuy trong lòng hắn thầm khinh bỉ, nhưng càng lúc lại càng khổ não.
Bối cảnh những người này quá thâm sâu, chỉ sợ không phải người như mình có thể đắc tội. Mà bọn họ lại được truyền tống ngay chỗ mình đón tiếp, nếu trên đường xảy ra chuyện gì, chỉ sợ mình cũng không tránh khỏi dính dáng a.
Vào lúc này, trong lòng hắn chỉ có duy nhất một hi vọng, đó chính là hi vọng những kẻ này thức thời nghe lời một chút, chỉ cần có thể hộ tống bọn họ bình an tới trận doanh của Vạn Kiếm tông, thì mình cũng thoát khỏi trách nhiệm được rồi.
Trịnh Hạo Thiên đương nhiên không thể đoán được suy nghĩ của hắn, mặt mày nghiêm nghị nói: "Tại hạ Trịnh Hạo Thiên, đến từ Bạch Thảo phong."
"Ổ, Bạch Thảo phong ư, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu." Lý Dật Phong mỉm cười nói, nhưng trong lòng lại cảm thấy mờ mịt.
Trong số những trung phong và hạ phong của Vạn Kiếm tông, có cái tên Bạch Thảo phong này ư?
Nhìn vẻ mặt trấn định của mọi người, Lý Dật Phong lại càng khắng định trong lòng, Bạch Thảo phong này tuyệt đối là một trong những hạ phong rồi.
Tuy hắn cũng xuất thân từ đại môn phái, nhưng dù sao cũng không phải là người của Vạn Kiếm tông, cũng không biết một năm qua Vạn Kiếm tông phong vân biến hóa thế nào, đương nhiên lại càng không thể biết tới danh tiếng Bạch Thảo phong.
Đám người Long Tham nhìn nhau cười khổ. Nếu để cho người này biết Bạch Thảo phong chỉ là một phong vô danh, không biết hắn còn có vẻ mặt gì nữa.
"Hống "
"Ha ha..."
"Thống khoái...."
Từ phương xa đột nhiên truyền đến mấy tiếng hú vui vẻ thống khoái, khiến người nghe cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên hơi đổi, hắn lập tức nghe ra chủ nhân một trong những giọng nói kia.
Dư Uy Hoa, cái giọng nói này hắn đã nghe hơn mười năm rồi, nó đã khắc sâu vào trong trí nhớ, vĩnh viễn không thể nào quên được.
"Lý huynh, ở đó xảy ra chuyện gì vậy?” Trịnh Hạo Thiên trầm giọng hỏi.
Lý Dật Phong cười khổ nói: "Cánh cửa truyền tống của các người xuất hiện không đúng lúc, bị kim cương nhất tộc phát hiện. Bọn họ đã phái tới một đội vương tộc và viên nhân đánh lén, bị hộ vệ của nhân tộc chúng ta ngăn cản lại." Hắn hơi dừng lại một chút, nói: "Mọi người mau theo ta rời khỏi chỗ này, chỉ cần về tới đại doanh nhân tộc thì sẽ rất an toàn."
Kỳ thật, trong lòng hắn còn có mấy câu không nói ra. Nếu đám người Trịnh Hạo Thiên đều là cường giả lục giai, thì hắn cũng không ngại mang theo mọi người tới nghênh đón đám kim cương vương tộc đánh lén, giáo huấn cho bọn chúng một trận.
Nhưng nhìn lại đám đệ tử Vạn Kiếm tông chỉ có tu vi tứ, ngũ giai này, hắn lập tức vứt ngay cái ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Trông cậy những kẻ này giết địch lập công?
Chỉ cầu mấy tên tiểu tử này không gây thêm phiền toái cho mình là may lắm rồi.
Trịnh Hạo Thiên hơi nhíu mày lại, nói: "Lý huynh, chúng ta tới đây là để kiến công lập nghiệp, chém giết kim cương nhất tộc, chứ không phải vì an toàn mà trốn trong doanh trại, hưởng thụ chiến quả."
Lý Dật Phong hít sâu một hơi, hắn chỉ cảm thấy cơn giận tràn ngập cả phế phổi, hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng không nén nổi nữa nói: "Các hạ nói đúng lắm, nhưng hy vọng người có thực lực tương xứng với lời nói của mình." Hắn chỉ tay về một phương hướng khác, đối ngược với phương hướng phát ra tiếng hú, lạnh lùng quát: "Ta mặc kệ các người tới từ phong nào của Vạn Kiếm tông, bây giờ các ngươi phải nghe theo hiệu lệnh của ta, rút lui về đại doanh nhân tộc. Nếu không, đừng trách Lý mỗ không khách khí."
Trên người hắn đột nhiên tỏa ra một cỗ khí thế cường đại, giống như đã ngưng thành thực chất
Cỗ khí thế này hướng về phía mọi người mà bức tới không chút lưu tình, chỉ trong nháy mắt đã áp chế đám người Long Tham không thể động đậy.
Mọi người trong lòng đều hoảng sợ. Thì ra Lý Dật Phong của Thiên Thú sơn này không phải là một lục giai cường giả bình thường, mà là một cao thủ chân chính đã trải qua vô số trận chiến, có thực lực vượt xa những tu luyện giả lục giai bình thường.
Chỉ cần cảm thụ khí tức từ trên người hắn tỏa ra cũng biết. Cỗ khí thế này thực quá cường đại, đừng nói lục giai đỉnh phong, chỉ dù là cường giả thất giai bình thường trong nhân tộc, chỉ sợ cũng không hơn được.
Sắc mặt đám người Long Tham dần dần tụ huyết đỏ bừng, bọn họ không ngờ trong lòng mình lại dâng lên một ý niệm không dám làm trái.
Đây chính là áp lực tâm lý hình thành khi thục lực quá chênh lệch, đặc biệt là trong thế giới thực lực là tối thượng như Đại Linh giới, khiến cho bọn họ vào giờ khắc này đều lựa chọn im lặng.
Trịnh Hạo Thiên khẽ nhếch miệng, nở mọt nụ cười như có như không.
Cỗ khí thế này trong những cường giả lục giai có thể nói là cường đại, nhưng vẫn chỉ là cường đại mà thôi. Nếu so sánh với cường giả chân chính thì vẫn còn kém hơn nhiều lắm
Bất kể là ngư nhân Joseph (Ước sắt), kim cương hoàng tộc Thạch Vương hay là Thạch Vũ mang huyết thống hoàng tộc, khí thế của bọn họ so sánh với Lý Dật Phong đều cường đại hơn gấp mấy lần.
Đây chính là ưu thế huyết mạch truyền thừa, Tu luyện giả hậu đại của yêu ma tinh quái thập nhị tứ thánh so với cường giả cùng giai của nhân tộc thì cường đại hơn rất nhiều. Nếu bọn họ gặp phải nhân tộc, vượt cấp khiêu chiến không phải là chuyện quá hiểm.
Đương nhiên, thiên tài kiệt xuất nhất trong nhân tộc cũng có thực lực hơn xa cường giả cùng giai, chênh lệch giữa song phương cũng không quá lớn.
Hời lắc lắc đầu, Trịnh Hạo Thiên khẽ thở dài: "Long sư tỷ, người dẫn các vị sư huynh sư tỷ tới đại doanh nhân tộc trước đi."
Long Tham nhẹ nhàng ứng tiếng. Nàng đương nhiên đoán được lựa chọn của Trịnh Hạo Thiên, cho nên không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Linh lực trong cơ thể sôi trào, dưới chân Trịnh Hạo Thiên đột nhiên xuất hiện một kiện thần binh hình thuyền, tiếp đó linh quang lóe lên, mang theo hắn bay vụt lên giữa không trung.
Sắc mặt Lý Dật Phong khẽ biến, hắn vung tay lên, quát lớn: "Xuống cho ta." Lập tức, phía trước mặt Trịnh Hạo Thiên đột nhiên xuất hiện vô số trảo ảnh, đan xen lẫn nhau, phảng phất như kết thành một cái lưới khổng lồ vậy.
Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại cất tiếng cười dài. Linh lực điên cuồng chú nhập vào trong Độn Thiên châu, chỉ trong nháy mắt, hắn và Độn Thiên châu đã biến thành một đạo bạch quang, cứ như vậy dễ dàng phá tan trào ảnh, hướng về phương xa mà cấp tốc lao đi.
Ở dưới mặt đất, Lý Dật Phong vẻ mặt hoảng sợ, lắp bắp nói: "Bảo khí, không ngờ là... bảo khí!"