Lúc này ở trên tháp, trừ Trịnh Hạo Thiên là ngoại nhân ra, thì linh khí sư hay là những luyện yêu vũ giả hôn mê bất tỉnh kia đều là người Liệt Hổ Chúng.
Thấy Hổ Phách Thiên tiễn toàn bộ mọi người đi, Trịnh Hạo Thiên cũng tiến lên một bước, nói: “Hổ bang chủ, Mục huynh, nếu chuyện ở đây đã xong, thì tại hạ cũng xin cáo từ.”
Mục Cẩm chưa kịp đáp lời, Hổ Phách Thiên đã vung tay lên, nói: “Trịnh huynh đệ, đệ trách ta tiếp đón chậm trễ sao?”
Trịnh Hạo Thiên lắc đầu liên tục, nói: “Hổ bang chủ nói đùa rồi.”
Hổ Phách Thiên nhướng mày, mỉm cười nói: “Trịnh huynh đệ, chẳng lẽ ngươi cho rằng Hổ mỗ không đủ tư cách xưng huynh gọi đệ với ngươi.”
Trịnh Hạo Thiên liền giật mình, hắn ngạc nhiên nhùng Hổ Phách Thiên, khi hắn nhìn thấy trên khuôn mặt kiên quyết của Hổ Phách Thiên không có chút châm chọc nào, ngược lại tràn ngập một loại chân thành mãnh liệt.
Đây là thiện ý đến từ nội tâm, cũng chỉ có thế, mới có thể làm cho người ta cảm giác rõ được chân tình của hắn.
Chần chờ một chút, Trịnh Hạo Thiên rốt cuộc nói: “Tiểu đệ ra mắt Hổ ca.”
Nếu như Hổ Phách Thiên đã hùng tâm bừng bừng như vậy, thì hắn một là tách ra, hai là cứ kết giao một phen, xem có thể vớt vát chút chỗ tốt nào trên người hắn hay không.
Nhưng mà ánh mắt chân thành không chút tạp chất của đối phương làm lòng Trịnh Hạo Thiên đả động.
Bằng hữu như vậy, tuyệt đối là người đáng kết giao chân thành.
Hổ Phách Thiên cất tiếng cuời to, kéo Trịnh Hạo Thiên lại, ôm hắn thật chặt, cất cao giọng nói: “Tốt, đệ đã gọi ta một tiếng Hổ ca rồi, thì từ nay về sau, đại ca cũng nhận ngươi làm huynh đệ.”
Khuôn mặt Trịnh Hạo Thiên cười khổ, hắn rốt cuộc phát hiện ra một đã có chỗ dựa mạnh mẽ tuyệt đối không kém quái thai Dư Uy Hoa kia.
Hổ Phách Thiên thu hồi nụ cười, nói: “Huynh đệ, ta nghe bọn hắn nói, lần này có thể trấn thủ Trấn Hải thành đến thời khắc này chưa bị rơi vào tay hải tộc, tuyệt đối là nhờ công lao của đệ.”
Trịnh Hạo Thiên liên tục khoát tay, nói: “Đại ca quá khen, tiểu đệ chẳng qua dùng Thần Ky tiễn bắn chết mấy con ngư nhân cùng một con Cự Hình thú mà thôi.”
Hổ Phách Thiên lặng lẽ cười một tiếng, nói: “Nếu như không phải đệ bắn chết phần lớn ngư nhân thủ lĩnh, bọn hắn chỉ huy há bị nhiễu loạn, nếu không phải đệ bắn trọng thương con Thôn Thổ thú, giết chết Cự Hình thú, thì toàn thành đã sớm bị mất rồi. Cho dù ta có nhanh chóng trở về, cũng không làm nên chuyện gì.”
Trịnh Hạo Thiên khẽ mỉm cười, nếu đối phương đã nhận định vậy rồi, thì hắn cũng không muốn khiêm tốn giải thích nữa.
Hổ Phách Thiên đột nhiên hỏi: “Trịnh đệ, ta nghe nói đệ muốn bắn sống một tên ngư nhân, hơn nữa còn phải đích thân lấy một nhúm Ngư Nhân Tu trên gáy hắn.”
Trịnh Hạo Thiên hơi buồn cười, nói: “Không phải là muốn bắt sống ngư nhân, mà bắt ngư nhân đã chết cũng được. Chỉ là đệ phải tự tay lấy Ngư Nhân Tu thôi.”
Yêu cầu của hắn mặc dù cổ quái, nhưng đám Hổ Phách Thiên cũng không chút kỳ lạ.
Ở Đại Linh giới, bất luận là luyện dược chế khí, đều là linh khí sư phải tiến hành tìm kiếm một số vật vô cùng cổ quái. Trịnh Hạo Thiên dừng nói muốn lấy Ngư Nhân Tu, cho dù muốn lột da rút gân ngư nhân, bọn họ cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Hổ Phách Thiên áy náy nói: “Lão đệ, chiến đấu lần này ngươi cũng thấy rồi, chúng ta cũng không thu hoạch được thi thể ngư nhân này. Bất quá ngươi yên tâm.” Hắn vỗ vỗ ngực, tuyên thệ: “Từ nay trở đi ta sẽ xâm nhập biển rộng nhất định bắt một con ngư nhân trở về cho đệ.”
Lòng Trịnh Hạo Thiên có chút cảm động, xâm nhập biển rộng vô cùng mạo hiểm. Mặc dù Hổ Phách Thiên là một vị cường giả thập giai, nhưng chuyện này cũng không đại biểu hắn có thể ở trên biển rộng diễu võ dương oai được. Nếu hắn xâm nhập biển rộng khẳng định cũng phải cực kỳ cẩn thận, không dám chiến đấu kịch liệt với hải tộc.
Nhưng cho dù là vậy, hắn vẫn lập tức đáp ứng vì mình ra biển tìm bắt ngư nhân, có thể thấy được, Hổ Phách Thiên coi trọng chuyện hứa hẹn này đến mức nào.
Khẽ mỉm cười, Trịnh Hạo Thiên nói: “Hổ ca, đa tạ huynh tính tốt cho đệ bất qua thật không cần nữa.”
Hổ Phách Thiên liền giật mình, nói: “Vì sao?”
Trịnh Hạo Thiên nghiêm túc nói: “Bởi vì tiểu đệ đã đạt được vật mình muốn.”
Mục Cẩm hít một ngụm lãnh khí nói: “Trịnh huynh đệ, ngươi thật đã làm thịt tên chiến tướng ngư nhân kia rồi sao?”
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười cũng chậm rãi gật đầu một cái.
Mục Cẩm chắc lưỡi, Trịnh Hạo Thiên mặc dù đã nói với bọn họ một lần. Bất quá, đại đa số mọi người đều cho rằng hắn dựa vào địa hình hay là bảo vật nào đó thoát khỏi truy sát của Ước Sắt, mà khó tin được một linh khí sư tam giai có thể đánh chết một chiến tướng ngư nhân thất giai.
Hổ Phách Thiên nghe Mục Cẩm nói xong, đôi mắt cũng hiện lên một tia kinh ngạc, càng xem trọng Trịnh Hạo Thiên vài phần.
Hắn trầm ngâm chốc lát, đột nhiên nói: “Nếu đệ đã đạt được Ngư Nhân Tu, thì người ca ca ta cũng không cần phải đi biển rộng một chuyến.” Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Vừa rồi Ngư Nhân Ca vang lên, tiếng nộ hống kia là của đệ?”
Trịnh Hạo Thiên rùng mình, có chút muốn phủ nhận, nhưng nhìn thấy Mục Cẩm, chỉ có thể gật đầu cười khổ.
Hổ Phách Thiên lặng lẽ cười một tiếng, ý tứ thâm sâu nói: “Trịnh đệ, đệ quả nhiên là thiên phú dị bẩm, không trách được thành tựu tiễn thuật lại cao như thế.”
Trịnh Hạo Thiên thầm than trong lòng, biết chuyện mình song tu đã bị hắn nhìn ra.
Bất quá may mắn là, trong những người ở đây, cũng chỉ có Hổ Phách Thiên bằng vào thực lực có thể thông qua tiếng nộ hống nhìn ra một chút dấu hiệu mơ hồ. Hổ Phách Thiên trầm ngâm chốc lát, rốt cục nói: “Mục đệ, ta muốn nói chuyện với Trịnh huynh đệ một chút.”
Mục Cẩm mặc dù hơi khó hiểu, nhưng hắn phục tùng mệnh lệnh của Hổ Phách Thiên như thành thói quen rồi, lập tức vẫy tay, cùng ba tên linh khí mang những người hôn mê bất tỉnh ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, trong tháp chỉ còn lại hai người Hổ Phách Thiên và Trịnh Hạo Thiên.
Hổ Phách Thiên nhìn Trịnh Hạo Thiên có chút câu nệ, khẽ mỉm cười, nói: “Trịnh huynh đệ, ngu huynh hiện tại nói chuyện tương đối trọng yếu với đệ, ở trong thế giới nhân loại, trừ phi là đạt thập giai trở lên, hơn nữa có hy vọng đạt tới linh thể, nếu không sẽ không có quyền biết. Ta thấy đệ ngày sau tất được như vậy, cho nên muốn nói trước. Nhưng hy vọng đệ có thể bảo vệ bí mật này, không để cho quá nhiều người không có tiềm lực biết được.”
Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: “Xin Hổ ca nói.”
Hổ Phách Thiên khẽ gật đầu, nói: “Nhân loại chiếm cứ Phiêu Miểu đại lục, ngư nhân thì chiếm cứ biển rộng mênh mông vô tận, song phương tranh đấu không lúc nào dừng. Bất quá, ở vài ngàn năm trước, cường giả mạnh nhất trong tám đại môn phái cùng ngư nhân hoàng tộc đạt thành một hiệp nghị. Nhân loại có thể giúp bộ tộc ngư nhân tiêu hao lực lượng hải tộc, nhưng bộ tộc ngư nhân không thể chủ động công kích cương giả có linh thể thủ hộ thành thị duyên hải.”
Khóe mắt Trịnh Hạo Thiên khẽ rung lên, quả nhiên nhân loại và ngư nhân có ước định.
Nếu có thể ước hiện cùng ngư nhân, thì những người đó cường đại đến mức nào đây? Trịnh Hạo Thiên mơ hồ cảm thấy, khẳng định mình còn có chỗ chưa biết.
Hổ Phách Thiên tiếp tục nói: “Mặc dù ta cũng rất muốn diệt sạch toàn bộ những hải tộc xâm phạm lần này, nhưng nếu ta làm vậy, thì chỉ cần một chút thời gian thôi, nhưng sẽ bị bộ tộc ngư nhân điên cuồng trả thù. Khi đó đừng nói ta chưa chân chính thành tựu linh thể, cho dù đã đạt linh thể cũng không chạy khỏi.”
Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, rốt cuộc hiểu được nỗi khổ trong lòng hắn, nói: “Hổ ca, đệ hiểu mà. Nhưng mà huynh nói nhân loại trợ giúp bộ tộc ngư nhân tiêu hao lực lượng hải tộc là sao?”
Bộ tộc ngư nhân là người thống trị biển rộng, bọn họ sao lại không bồi dưỡng lực lượng quần tộc, mà ngược lại còn muốn tiêu hao, đây chính là chuyện làm người ta khó hiểu.
Khóe miệng Hổ Phách Thiên nhếch lên, tựa hồ mang theo tia khinh thường, nói: “Biển rộng phạm vi quá rộng, bên trong vốn có số lượng sinh vật vô cùng vô tận.
Mà có ít chủng tộc số lượng quá lớn, như vậy đối với khắp biển rộng sẽ tạo ra uy hiếp trí mạng. Ngư nhân vì muốn duy trì sự thống trị, nhất định phải tiêu hao phần lớn lực lượng này.” Thấy Trịnh Hạo Thiên tựa hồ còn có vẻ nghi hoặc, hắn cười nói: “Giống như phi tiễn ngư kia, loài cá này ở trong biển rộng hoành hoành bá đạo, nếu mà đói khát rồi, sợ là sinh vật nào nó cũng dám tập kích. Mà số lượng chúng nó lại vô cùng khổng lồ, giống như chuột gián trên Phiêu Miểu đại lục chúng ta, vĩnh viễn không cách nào diệt sạch.”
Lúc này Trịnh Hạo Thiên cũng bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra làm hải tộc vương giả, cũng không chỉ thống trị, mà còn có trách nhiệm quan trọng duy trì hệ sinh thái trên biển rộng cho cân bằng.
Hổ Phách Thiên nhẹ giọng nói: “Trịnh đệ, ngu huynh ở trong thời gian ngắn nhất định có thể đột phá cực hạn, đặt chân vào linh thể. Khi đó hải tộc tuyệt đối sẽ không tìm tới gây phiền toái. Nhưng mà đệ thì bất đồng, đệ giết một tên chiến tướng ngư nhân, hơn nữa còn là thành viên ngư nhân vương tộc. Bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đệ đâu.”
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên khẽ biến, sau đó cười nói: “Không sao, tiểu đệ sau này cẩn thận một chút, không đến gần biển là được. Đệ cũng không tin, nhưng ngư nhân này có gan to dám xâm nhập vào trong lục địa tìm đệ.”
Lúc hắn nói ra những lời này cũng cực kỳ tự tin, dù sao, dù sao ở phía sau hắn còn có những tảng núi lớn, bất là là Vạn Kiếm Tông hay là Vạn Bảo Hiên, đều không phải là thứ tấm thường, chỉ cần hắn không đị tìm chết, thì muốn tìm hắn gây phiền toái cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Chân mày Hổ Phách Thiên hơi nhíu lại, nói: “Tuy nói như vậy, nhưng cẩn thận một chút vẫn là tốt hơn.” Hắn hơi trầm ngâm, nói tiếp: “Trịnh đệ là linh thể song tu hiếm thấy, hơn nữa ở trong công pháp âm thanh cũng có chỗ độc đáo, ngu huynh muốn trao đổi kinh nghiệm và pháp quyết với đệ một chút, không biết ý đệ như thế nào?”
Hai hàng lông mày Trịnh Hạo Thiên nhảy lên, trong lòng đại động.
Nếu Hổ Phách Thiên nói như vậy, tự nhiên không phải dối trá.
Thay vì nói là trao đổi kinh nghiệm, không bằng nói hắn muốn thông qua phương pháp này truyền thụ tuyệt nghệ của mình.
Hắn nhắc tới công pháp, Trịnh Hạo Thiên lập tức nghĩ đến, tiếng nộ hống kinh thiên động địa lúc nãy. Nếu mà có thể học được môn pháp quyết này, thì hành trình đến Trấn Hải thành cũng xem như đại viên mãn rồi.
Chẳng qua là, thiên hạ thật có chuyện tốt như vậy sao?
Hắn ngưng thần nói: “Hổ ca, huynh vì sao lại tốt với đệ như vậy.”
Ánh mắt Hổ Phách Thiên nhìn hắn, trong đó lộ ra một tia khẳng khái.
“Nam tử hán đại trượng phu, ân đền oán trả. Lúc Trấn Hải thành nguy nan, đệ xuất thủ ngăn cơn sóng dữ, lúc Trấn Hải thành sắp bị tiêu diệt, đệ cũng không bỏ thành chạy đi. Lão Mục đã nói, hiện tại huynh nói lại lần nữa…” Thanh âm trầm ổn có lực của Hổ Phách Thiên vang lên: “Từ nay về sau, trên dưới Liệt Hổ Chúng chính là hậu thuẫn của đệ, chúng ta quyết không phụ đệ.”