Linh khí sư tu luyện Vạn Kiếm quyết một khi luyện kiếm quang tới số lượng trăm vạn, có thể miễn cưỡng thi triển ra tòa kiếm trận vang danh Phiêu Miễu đại lục – Vô Tận Kiếm Hải.
Mà một khi thi triển ra tòa kiếm trận này, vậy thì chỉ cần người thi triển nguyện ý, thì có thể che giấu tất cả tin tức bên trong.
Bởi vì Vô Tận Kiếm Hải chính là một thế giới, mà muốn thám thính một thế giới không thuộc về mình đâu phải là một chuyện dễ dàng.
Cho nên, trừ cường giả linh thể dùng cường thế không gì sánh được can thiệp vào, cũng chỉ có người thi triển tự nguyện, nếu không thì không có ai có thể nhìn thấy những gì xảy ra bên trong tòa thế giới này.
Nhưng Cừu Hinh Dư lúc này lại không phong tỏa vô biên kiếm hải, mà làm ra bộ dạng thờ ơ, để mặc cho thế giới bên trong kiếm hải bị ngoại nhân quan sát.
Lúc này, bên trong kiếm trận, một kim cương và một đại bằng điểu đang nhảy nhót không ngừng, hai người họ tựa hồ như đang chinh chiến với nhau, lại giống như là đang liên thủ công kích tu luyện giả nhân loại đang phóng thích ra ức vạn kiếm hải. Nói chung trang diện là một mảng hỗn loạn, thậm chí đang phát triển theo xu thế tam bại câu thương.
"Nhân loại..." Lâm Đình đột nhiên gầm lên một tiếng tức giận, nói: "Chúng ta liên thủ, trảm sát tên kim cương này, đồ của hắn chúng ta mỗi người một nửa, thế nào?"
Cừu Hinh Dư tựa hồ như do dự một lát, nói: "Cũng được."
Dư Uy Hoa ngây người, phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, tựa hồ như muốn quay người muốn chạy, nhưng kiếm quang của Cừu Hinh Dư và Lâm Đình từ trên không lao xuống, cự trảo tràn đầy lực công kích tựa hồ như đồng thời đâm vào lưng hắn.
Dư Uy Hoa đang hóa thân kim cương rống lên một tiếng, cố gắng muốn chống đỡ, nhưng rõ ràng đã sức cùng lực kiệt, một lát sau, cuối cùng cũng bị lợi trảo vỗ mạnh lên đầu, cổ của hắn cứng đờ, cả thân thể lập tức biến thành cứng ngắc. Sau đó, một dòng máu từ trên đầu hắn túa ra, nhiễm đỏ cả thân thể của hắn và xung quanh.
Vẻ mặt của kim cương lập tức biến thành cổ quái dị thường, thân thể của hắn chậm rãi mềm oặt rồi ngã xuống, nằm yên trên mặt đất.
Cừu Hinh Dư chớp chớp mắt, thần tình trên mặt không ngờ lại tựa cười mà như không phải cười, có điều bởi vì có khăn che mắt, cho nên không ai có thể nhìn thấu được.
Lâm Đình cười dài một tiếng, nói: "Nhân loại, tu vi của chúng ta tương đương nhau, thôi thì hòa đi. Dẫu sao thì bảo vật và nội đan của tên kim cương này đủ để chúng ta chia nhau rồi.
Cừu Hinh Dư chậm rãi gật đầu, nói: "Cũng được."
Hai cánh Lâm Đình rung lên, đã bình ổn hạ xuống mặt đất, hắn đang định lên tiếng thì vẻ mặt khẽ biến đổi, nghiêm giọng quát: "Là ai, ra đây."
"Ha ha ha, hai vị thật là rất cảnh giác. Nhưng đang tiếc là các ngươi đã phát hiện muộn rồi."
Theo một thanh âm quỷ dị mà chói tai vang lên, sáu bóng người đột ngột từ các phương hướng khác nhau áp sát. Mà trên tay hai người trong đó cầm một loại vũ khí hình ống kỳ dị, hơn nữa dụng loại vũ khí này chỉ vào Lâm Đình, tựa hồ như chỉ cần hắn động đậy, vậy thì sẽ lập tức xuất thủ vậy.
Sáu người này đều là cường giả dị tộc, hơn nữa còn là dị tộc mà đám người Cừu Hinh Dư chưa từng thấy bao giờ, thân hình của chúng thấp bé, giống như là nhân loại chưa khai hóa, trong đôi mắt đỏ rực tràn đầy vẻ tham lam.
Hai cánh Lâm Đình khẽ động, nghe thấy người đẫn đầu nói: "Trong tay chúng ta có phích lịch tử, ngươi chỉ cần động đậy một chút là sẽ cho ngươi nổ chết ngay."
Sắc mặt của Lâm Đình và Cừu Hinh Dư đều hơi biến đổi, Phích Lịch Tử chính là một loại vũ khí vang danh trong thiên hạ, hơn nữa một khi chạm lên người sinh vật, sẽ phát sinh nổ lớn tới bất khả tư nghị. Hơn nữa bên trong vụ nổ còn ẩn chứa độc dịch trí mạng, cho dù là cường giả linh thể cũng đau đầu không thôi, càng đứng nói tới tu luyện giả bình thường.
Có điều, hai người bọn họ không phải là tu luyện giả bình thường, trên người còn mang theo vô số vật giữ mạng, tuy cũng cố kỵ phích lịch tử, nhưng lại không đến nỗi kinh hoàn thất thố.
Cười lạnh một tiếng, Lâm Đình nói: "Ngươi nỡ dùng vật đó để đối phó với chúng ta ư?"
Phích lịch tử được xưng là bảo vật có thể uy hiếp cường giả linh thế, giá của nó tất nhiên là cực kỳ quý giá, Lâm Đình tin rằng, trừ phi là vạn bất đắc dĩ, nếu không thì sáu dị tộc này tuyệt đối sẽ không sử dụng chúng.
Quả nhiên, tên đầu lĩnh đó hừ lạnh, nói: "Ngươi nếu không tự tiện bay lên cao để chạy trốn, ta tất nhiên sẽ không sử dụng phích lịch tử."
Lâm Đình cười nói: "Muốn tính mạng của ta thì tự mình tới mà lấy đi."
Tên đầu lĩnh đó xua tay, không ngờ lại có ba dị tộc đồng thời tung người lao lên, trong đó một tên tay cầm cái ống tròn, cẩn thận dè dặt nhắm chuẩn vào Lâm Đình.
Lâm Đình không bay lên cao, mà không ngừng giằng co với hai dị tộc cửu giai, hơn nữa còn chầm chầm lui ra sau.
Đại bằng điểu không hổ là một trong yêu ma tinh quái nhị thập tứ thánh, tuy chưa bay lên cao, nhưng thực lực vẫn cường đại vô cùng, khi đối diện với hai cường giả dị tộc đồng giai, vẫn không rơi vào thế hạ phong.
Mà tên cầm ống tròn đó vì để bảo trì cự ly uy hiếp lớn nhất, cũng từng bước di động theo chiến đoàn, trong bất tri bất giác đã đi tới bên cạnh tên kim cương đang nằm rạp trên mặt đất.
Mà lúc này, dị biến nảy sinh, tên kim cương đã tử vong nằm trên mặt đất, căn bản không có ai quan chú đó lại đột ngột mở bừng hai mắt.
Mà tên cường giả dị tộc cầm ống tròn là một cửu giai đỉnh phong, đột nhiên cảm thấy dưới ngời mơ hồ lạnh toát. Gã vô thức cúi đầu xuống, lập tức nhìn thấy đôi mắt to giống như chuông đồng đang nhìn mình.
Gã muốn há miệng ra hô hoán, nhưng trước đôi mắt lăng lệ giống như là thực chất đó, căn bản mất đi hết can đảm. Mà trong giây phút ngắn ngủi này, Dư Uy Hoa đã thò lòng bàn tay to lớn ra, hung hăng vỗ lên đầu người này, khiến cho trên không trung lại một lấy nữa vấy lên một mảng mưa máu.
"Không tốt, chạy mau..."
Tên đầu lĩnh đó vừa nhìn thấy kim cương ở trên mặt đất sống lại, lập tức biết tình hình bất diệu, y gào lên một tiếng, đang muốn bỏ đồng bạn mà chạy thì đột nhiên nhìn thấy vô số điểm sáng từ xung quanh bốc lên. Mà những điểm sáng này không ngờ lại là được bố trí trước ở dưới mặt đất, lúc này khi cần sử dụng thì chỉ cần động niệm là lập tức hiện ra, hơn nữa còn bao bọc ba người vốn không kịp đề phòng vào trong.
Trong nháy mắt, những kiếm quang này hóa thành từng đạo kiếm quang lăng lệ, tràn đầy khí tức hung sát.
Những kiếm quang này giống như là có linh tính vậy, cứ thấy quấn quanh ba nười không ngừng.
Dư Uy Hoa gào lên một tiếng, Phiên giang đào hải côn đã rơi vào tay, hắn sải bước vào trong mưa kiếm. Chỉ một lát sau, khi hắn đi ra, trong tay đã có thêm một cái ống tròn, mà kiếm trận của Cừu Hinh Dư thì cũng lập tức tiêu tán, ba dị tộc ở bên trong toàn bộ bị diệt.
"A..."
Phía Lâm Đình đột nhiên truyền tới hai tiếng hô thảm, từ sau khi hắn tung cánh, thuận lơi bay trong không trung, một thân uy năng có thể phát huy ra đủ mười thành.
Mà hắn lúc này đối phó với hai cường giả đồng giai thực sự là chuyện hết sức dễ dàng.
Tuy tốc độ này vẫn không bằng Cừu Hinh Dư và Dư Uy Hoa xuất thủ, nhưng cũng quyết không tốn quá nhiều thời gian.
Trong sáu cười giả dị tộc bị tiếng đánh nhau hấp dẫn tới có một vị thập gia, năm vị cửu giai, nhưng dưới sự liên thủ của ba người bọn họ, không ngờ trong khoảng thời gian ngắn đã bị trảm sát hết, không một ai có thể sống sót.
Lâm Đình cười ha ha, nói: "Chúng ta thu dọn một chút đi, đợi đám quỷ xui xẻo tiếp theo cắn câu."
Ba người bọn họ mượn biện pháp của tộc nhân dị hình, hai người hóa thân thành kim cương nhất tộc và đại bằng điểu nhất tộc chiến đấu với Cừu Hinh Dư, hơn nữa cuối cùng lấy cái giá "kích sát" một người để dụ những kẻ tham lam tấn công rồi trở tay chém giết.
Mưu kế này không có gì là kỳ lạ, nhưng lại rất thực dụng.
Đương nhiên nếu như Lâm Đình và Dư Uy Hoa không phải là võ giả luyện yêu siêu phẩm, vậy thì tuyệt đối không có khả năng thành công, bởi vì bất kỳ ai đều có thể nhìn ra, hai nười này không phải là kim cương nhất tộc và thiên cầm nhất tộc, mà là võ giả yêu hóa của nhân loại.
"Lâm Đình, vì sao lại bắt ta giả vờ chết?" Dư Uy Hoa bất mãn nói.
"Bởi vì nếu ta giả chết, ngươi sẽ khiến người ta nhìn ra sơ hở." Lâm Đình không chút khách khí nói.
Dư Uy Hoa lẩm bẩm mấy câu, cuối cùng cũng không phản bác nữa. Hắn hầm hừ nói: "Được rồi, mọi người phân chia chiến lợi phẩm rồi mau tiếp tục."
Để những ngày này có thể giành được nhiều chiến lợi phẩm và kinh nghiệm chiến đấu hơn, Dư Uy Hoa cũng chỉ đành tự nhận xui xẻo.
Cứ như vậy, trong lúc Trịnh Hạo Thiên bế quan, ba người bọn Dư Uy Hoa ở gần đó bắt đầu đại chiến liên hoàn.
Trước mỗi lần xuất thủ, Lâm Đình đều tung cánh bay một vòng ở phụ cận, với đôi hỏa nhan kim tinh của hắn, tất hiên có thể ở phía xa xa nhìn ra bộ dạng của đối phương, đồng thời bày bố cạm bẫy.
Do bọn họ ra tay quyết đoán là lăng lệ, lại thêm sự thông minh cơ cảnh của Lâm Đình, trước giờ không trêu vào những nhóm lớn hơn hai chục người, cho nên mấy ngày này, không ngờ lại liên tiếp có thu hoạch, khiến bọn họ thu hoạch được rất nhiều.
Tới giờ, bọn họ mới hiểu vì sao tộc nhân dị hình lại thích ở đây như vậy.
Năm ngày sau, đám người Lâm Đình dã cực kỳ quen thuộc với cái cách này lại một lần nữa ra tay, có điều mục tiêu mà lần này bọn họ dẫn dụ là một đội ngũ cữ trung gồm mười hai người.
Căn cứ vào quan sát của Lâm Đình ở trên không, trong đội ngũ này có tổng cộng ba cường giả thập giai và chín cường giả cửu giai, mà cường giả sau cùng không ngờ chỉ trên dưới bát giai.
Dạng tổ hợp kỳ quái này khiến Lâm Đình cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau khi trầm tư một hồi lâu, hắn vẫn quyết định thử mạo hiểm.
Đối với ba cường giả trẻ tuổi có tư chất siêu phẩm như họ mà nói, điều mà họ lo lắng không phải là bất lợi, mà là sợ có người thoát khỏi tay họ. Nếu thật sự là vậy, tất cả hành vi của họ khẳng định trong khoảng thời gian ngắn sẽ bị truyền ra ngoài, khiến cho bọn họ khó mà dùng loại thủ đoạn này để hấp dẫn thêm cường giả tới nạp mạng.
Có điều, sau khi trải qua mấy ngày binh an dụ giết, gan của Lâm Đình càng lúc càng lớn, cho dù là đối diện với một đội ngũ có ba cường giả thập giai, cũng quyết định ra tay một lần.
Mười hai cường giả dị tộc này là thạch ma nhân khá hiếm thấy, bên ngoài thân thể của chúng là khối đá to lớn và nặng nề, muốn kích sát chúng, phải đánh vỡ hoặc là tiêu trừ khối đá trên người chúng, độ khó là khá lớn.
Nhưng thạch ma nhân cũng có một khuyết điểm lớn, đó chính là tốc độ hành động rất chậm, một khi chúng ngộ địch bị thua, chỉ sợ rất khó mà thoát được.
Lâm Đình sở dĩ lựa chọn chúng làm mục tiêu, cũng chính là bởi vì nhìn trúng đặc điểm này.