Chiến Thiên

Chương 496: Q.5 - Chương 496: Sào huyệt hắc ám.






Bóng người vừa chớp động trong hư không, Trịnh Hạo Thiên đã dừng thân hình lại.

Hắn đảo mắt nhìn quanh một vòng, nghi hoặc nói: "Mộng Yểm, ngươi chắc chắn đi theo phương hướng này, nhất định sẽ tìm được Thông thiên sáo trang?"

"Chắc chắn." Mộng Yểm trả lời không chút do dự, nói: "Ta với ngươi là nhất mệnh đồng thể. Thứ ngươi có thể cảm ứng được thì ta cũng có thể cảm ứng được." Nó hơi dừng lại một chút, nói: "Trong chiến trường này, còn có một kiện Thông Thiên sáo trang nữa. Chúng ta đi xem thử, nếu như may mắn, không chừng có thể đoạt được đó."

Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Còn tất cả bốn kiện, chúng ta cứ một mạch đoạt hết là hay nhất."

Mộng Yểm tức giận, nói: "Phạm vi Đại Linh giới rộng lớn thế nào chứ. Nếu như là ở trong chiến trường, có lẽ còn có thể tìm được, nhưng muốn lưu lạc khắp Đại Linh giới, bằng vào thực lực của ngươi hiện giờ, tuyệt đối là si tâm vọng tưởng."

Trịnh Hạo Thiên nhún nhún vai, cũng không tranh cãi với Mộng Yểm.

Chém giết trong chiến trường linh thể, trên cơ bản đều là cường giả linh thể các tộc. Một khi tấn thăng thành đại linh giả, thì nhất định phải rời khỏi chiến trường.

Trừ một số ít đại năng siêu cấp như Cửu U chân nhân lưu lại để tọa trấn doanh địa trong chiến trường ra, nhân vật cường đại nhất ở chiến trường cũng chỉ là linh giả chín sao mà thôi.

Với thực lực hiện giờ của Trịnh Hạo Thiên mà nói, trừ một số hiểm địa, cấm địa nổi tiếng ra, hầu hết đều có thể tung hoành vô kỵ.

Nhưng ở trong Đại Linh giới lại khác. Sinh vật trí tuệ chủ thể trên mỗi đại lục lại một khác. Nếu như là đại lục do nhân loại làm chủ thì còn đỡ, chứ nếu tiến vào đại lục do dị tộc làm chủ, thì nhân loại muốn tiến vào, tuyệt đối là chuyện rất khó khăn.

Trừ phi là đạt tới cảnh giới giống như chân nhân, nếu không, bất luận kẻ nào cũng không dám nói mình có thực lực để du lãm Đại Linh giới.

"Bên kia, nhanh...." Mộng Yểm không ngừng thúc giục. Lòng khao khát của nó đối với Thông Thiên sáo trang thậm chí còn lớn hơn cả Trịnh Hạo Thiên.

Lắc lắc đầu than nhẹ, Trịnh Hạo Thiên lại lắc mình rời đi, bất quá, trong lòng hắn lại không có một chút bất mãn nào, ngược lại cũng tràn ngập mong đợi.

Pháp khí...

Nếu như hắn có thể tập hợp đủ bộ Thông Thiên sáo trang, khiến nó biến thành một kiện pháp khí, thì cho dù có phải bỏ ra cái giá nào cũng đáng hết.

Sau mấy ngày phi độn, Trịnh Hạo Thiên cuối cùng cũng ngừng lại.

Ở phía trước xa xa, có một hạp cốc khổng lồ bị một đám khí lưu hắc ám bao phủ.

Phía trên hạp cốc, tràn ngập khí thể hắc ám khủng bố đầy nguy hiểm. Đừng nói là tới gần, cho dù là đứng từ xa nhìn lại, cũng có thể cảm nhận được một cảm giác lạnh lẽo thấu xương chạy tán loạn trong cơ thể.

"Đây là nơi nào?" Trịnh Hạo Thiên thoáng ngập ngừng nói.

"Đây là sào huyệt hắc ám." Mộng Yểm từ trong thân thể Trịnh Hạo Thiên hiện ra. Nó mở trừng mắt ngó nghiêng một hồi lâu, nói: "Không ngờ chúng ta lại chạy tới sào huyệt của đám địa ma. Đúng là thú vị mà."

Lần này, trước khi rời khỏi Cửu U doanh địa, Trịnh Hạo Thiên đã đề nghị Vạn Bảo Hiên chuẩn bị cho hắn một tấm bản đồ chi tiết.

Thiết Huyễn Hỏa nghe xong, đương nhiên là tận tâm tận lực, đem tấm bản đồ hoàn chỉnh nhất hiện giờ ra. Mà nội dung trong tấm bản đồ này so với tấm bản đồ trước kia của hắn còn chi tiết, rõ ràng hơn gấp trăm lần. Chẳng những ghi rõ một số cấm địa và hiểm địa mà còn kèm theo cả giới thiệu chi tiết.

Trong các tộc, được hưởng thụ đãi ngộ như vậy từ trước tới nay cũng chỉ có cường giả năm sao trở lên mà thôi. Nhưng khi Thiết Huyễn Hỏa làm như vậy, lại không có một người nào lên tiếng phản đối cả.

Bởi vì mọi người đều tin tưởng, hiện giờ, Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối đã có thực lực cường đại hơn cả cường giả năm sao.

Sào huyệt hắc ám, cho dù là trong toàn bộ chiến trường cũng có thanh danh rất lớn.

Đây là địa điểm tụ tập của đám sinh mệnh ma tộc. Vô luận là Thiên ma, Địa ma, hay là Nhân ma mà các tộc nghiến răng nghiến lợi thống hận, đều có thể tự do ra vào doanh địa ma tộc.

Căn cứ vào giới thiệu của tư liệu, trong cái sào huyệt hắc ám này có một vị ma thần cường đại tọa trấn. Hơn nữa, vị ma thần đại nhân này còn là cường giả trong địa ma nhất tộc.

Trong ma tộc, tuy cũng có chuyện chém giết lẫn nhau, tranh đấu nổ ra giữa Thiên ma và Địa ma nhiều không đếm xuể.

Nhưng sau khi tiến vào chiến trường, đám Ma vương cường đại này đều tự thu liễm bản thân lại. Tuy còn xa mới tới mức thân như huynh đệ, nhưng ít nhất cũng không chém giết lẫn nhau.

"Ma tộc." Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng, nói: "Không nghĩ tới, kiện Thông Thiên sáo trang này lại ở trong tay Ma tộc. Haiz, thật sự là phiền toái mà."

Ma tộc, là một trong những chủng tộc cường đại nhất và cũng là tham lam nhất. Một khi đã rơi vào trong tay , muốn bọn chúng nhè ra thì tuyệt đối không dễ dàng gì.

Mộng Yểm chớp chớp mắt, nói: "Chúng ta làm sao đây?"

"Đương nhiên là vào đó." Bàn tay Trịnh Hạo Thiên vừa lật, đã lấy ra một chiếc mặt nạ: "Hắc ám khí tức, biến cho ta....."

Trong nháy mắt, thân thể hắn lập tức thoáng bành trướng lên, hơn nữa trên trán cũng mọc ra hai chiếc sừng nhỏ, dài ước chừng nửa xích.

Đây là hình dáng tiêu chuẩn của một hoàng tộc Địa ma. Bất luận kẻ nào nhìn thấy cũng phải nghĩ rằng, hắn là một hoàng tộc Địa ma, hoặc là có huyết thống gần với Địa ma nhất tộc.

Mộng Yểm cười hắc hắc, nói: "Để ta giúp ngươi một tay."

Từ trên người nó tỏa ta một đám hắc khí nồng đậm, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ thân hình Trịnh Hạo Thiên lại. Đứng từ xa nhìn lại, nơi này đã không còn một người nào nữa, chỉ có một đám sương mù màu đen đang phiêu đãng tụ hợp mà thôi.

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, hắn tin tưởng, cho dù là gặp phải Địa ma tông sư, cũng không thể lộ ra chút sơ hở nào.

Bản thân Thông Thiên sáo trang vốn đã có năng lực thần kỳ, một khi biến thân xong, ngay cả lão tổ tông chơi ảo thuật như Mộng Yểm cũng không thể nhìn ra sơ hở. Mà hiện giờ, trừ chiếc mặt nạ ra, ngay cả Mộng Yểm cũng động thủ trợ giúp.

Nếu như thế này rồi mà còn bị đối phương phát hiện, thì hai người bọn hắn cũng tự kết liễu được rồi.

"Oanh...."

Xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Trịnh Hạo Thiên ngẩng đầu nhìn về phương xa, trên bầu trời, một con chim khổng lồ đang giương hai cánh, điên cuồng đuổi theo một gã địa ma cao lớn.

Tên Địa ma kia thân hình cao lớn khôi ngô, cầm trong tay một cây lang nha bổng thật lớn. nhưng con cự cầm đang lượn vòng trên đỉnh đầu hắn cũng không dễ chọc chút nào. Hai cánh vừa huy vũ đã dậy lên những đợt hàn ý, phảng phất như có thể băng thiên tuyết địa, khiến người ta nhìn mà phát run. Hơn nữa, đôi cự trảo của nó mỗi một lần công kích, đều có thể lưu lại một vết xước mờ mờ trên lang nha bổng của tên Địa ma. Những vết xước này tích dần ít thành nhiều, khiến ngay cả lang nha bổng cũng bắt đầu trở nên yếu ớt.

"Móa, súc sinh lớn mật, nơi này là doanh địa Ma tộc chúng ta, ngươi còn không thối lui." Tên Địa ma kia vừa nhìn thấy hạp cốc xa xa, không khỏi vui mừng quá đỗi, vội vàng quát lên,

Trong mắt con cự điểu toát lên một vẻ khinh thường, nói: "Dựa theo quy củ các tộc, chỉ cần ta không giết vào sào huyệt, chân nhân tọa trấn bên trong sẽ không được xuất thủ ngăn trở. Hừ, ngươi cho là mình có thể sống sót tới lúc trở về sào huyệt sao?"

Nói xong, đôi cánh lại phất một cái... từng đạo từng đạo khí lưu bạch sắc bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy lập tức ngưng tụ lên song trảo, đồng thời ầm ầm đánh xuống tên Địa ma phía dưới.

Địa ma điên cuồng hét lên một tiếng, kiệt lực huy động lang nha bổng chống cự.

Bất quá, đòn công kích của con cự điểu này lại quá mức cường đại. Chỉ nghe "ba" một tiếng, lang nha bổng trong tay Địa ma đã hoàn toàn đứt đôi.

Thiên cầm mừng rỡ. Nó đợi giờ phút này đã rất lâu rồi. Song trảo như câu, hung hăng chụp xuống, chuẩn bị xé tan tên Địa ma trước mắt này thành từng mảnh nhỏ.

Tên Địa ma kia kinh hãi muốn chết. Tuy thần binh trong tay đã bị thiên phú hàn băng của đối phương khiến cho suy yếu. nhưng bị đối phương một đòn đánh gãy thì hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của hắn.

Thân hình liều mạng phát lực, hắn muốn kiệt lực muốn tránh đòn. Nhưng vô luận hắn có gắng gượng thế nào, cũng không thể nhanh bằng vương giả bầu trời trên đầu được.

Mắt thấy đã cùng đường, Địa ma hét lớn một tiếng, hai mắt hắn đỏ lừ, cơ bắp toàn thân nổi lên cuồn cuộn, vung cao song quyền, liều mạng tung ra một kích.

"Ầm...."

Thân thể Địa ma bắn ngược về phía sau như diều đứt dây. Mà thiên cầm chỉ thoáng xoay người một vòng trên không trung hóa giải lực phản chấn rồi lại đuổi theo như hình với bóng.

Địa ma đang bay giữa không trung, trong lòng biết không ổn, nhưng lúc này sợ rằng thật sự chạy trời không khỏi nắng rồi.

Nhưng đúng vào lúc này, một cơn cuồng phong đột nhiên thổi qua đỉnh đầu hắn. Trong nháy mắt khi hắn còn đang ngây ngốc, chỉ nghe thấy thấy tiếng quát chói tai vang lên.

"Sát...."

"Sát...."

Một Hoàng tộc Địa ma chẳng biết từ đâu đột nhiên xông ra. Trên tay hắn cầm một cây thiền trượng màu đen thật lớn. Cây thiền trượng này tỏa ra hắc quang và huyết khí hung sát mãnh liệt, rõ ràng là một kiện thần binh hắc ám cường đại.

Lúc này, tên hoàng tộc Địa ma kia đang huy vũ thiền trường màu đen trong tay, hung hăng giao chiến với thiên cầm công kích trên đỉnh đầu.

Thiên cầm mắt thấy sắp bắt được con mồi, tự dưng có một Trình Giảo Kim không biết từ đâu nhảy ra phá ngang, trong lòng không khỏi nổi giận. Đôi cánh huy vũ lại càng cấp tốc hơn, đôi cự trảo cũng không ngừng chụp xuống, cùng giao kích với thiền trượng màu đen. Chỉ cần tên hoàng tộc Địa ma phía dưới có một chút sơ sẩy, hoặc chống đỡ hết nổi, thì hôm nay sẽ chính là ngày giỗ của hắn.

Trong nháy mắt, một cầm một ma đã giao chiến hơn trăm lần. Tiếng ầm vang kinh thiên động địa không ngừng từ giữa hai người truyền ra.

"Vụt vụt vụt...."

Trong doanh địa xa xa, rốt cuộc cũng xuất hiện mấy đạo thân ảnh cao lớn, hình thái khác nhau.

Những đạo thân ảnh này vừa xuất hiện liền lập tức phát ra những tiếng gào thét hưng phấn, đồng thời nhanh chóng lao tới nơi này.

Têên bầu trời, cự cầm huýt dài một tiếng tràn đầy oán hận. Cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm tên hoàng tộc Địa ma vừa xuất hiện, tựa hồ muốn khắc ghi thật sâu dung mạo đối phương vào trong lòng.

Tiếp đó, nó vừa giương rộng hai cánh đã phóng vút lên cao. Chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong tầng mây, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Trịnh Hạo Thiên thu hồi lại cây thiền trượng hắc ám. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, đã không nhìn thấy tung tích cự cầm đâu.

Thở ra một hơi thật dài, thực lực con cự cầm này tối đa cũng chỉ là bốn sao mà thôi. Hắn hoàn toàn có thể giết chết dễ dàng, nhưng vì một số lí do, cho nên mới làm ra vẻ thực lực cân xứng như thế.

Bất quá, may mắn là biểu hiện của hắn tựa hồ đã lừa gạt đám Địa ma này thành công rồi.

"Phù phù. Đa tạ ân cứu mạng của huynh đài." Tên Địa ma kia thở hồng hộc, nói: "Tại hạ Dương Hoang, xin hỏi tôn tính đại nhân...."

Trịnh Hạo Thiên hơi dự một chút, nói: " Bổn tọa Thiên Hạo...."

"Thì ra là Thiên Hạo đại nhân." Dương Hoang cảm kích nói: "May mà hôm nay gặp được ngài, nếu không tại hạ sợ rằng đã mất mạng rồi."

Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, hỏi: "Vì sao con thiên cầm kia lại truy đuổi ngươi."

Dương Hoang căm giận đáp: "Khi ta du đãng bên ngoài, từng giết một con yêu thú cầm tộc khá giống nó. Kết quả là nó cứ đuổi theo không dời... Cho dù ta chạy về gần tới sào huyệt cũng không chịu bỏ qua. Thật là đáng ghét mà."

"Vụt vụt vụt....."

Mấy đạo thanh âm xé gió đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu bọn hắn. Đám Ma tộc từ trong sào huyệt lao ra cũng không hề tới hội hợp với bọn hắn, mà trực tiếp đuổi theo phương hướng con cự cầm bỏ chạy....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.