Bình tĩnh nhìn con hắc hùng đã tử vong dưới chân mình, Trịnh Hạo Thiên khẽ thở ra một hơi thật dài.
Con hắc hùng này sau khi cuồng hóa có lực lượng lớn vô cùng, nếu chỉ thuần nói về lực lượng thì một điểm cũng không hề thua kém cao giai liệp sư Nhạc Mãnh.
Nếu Trịnh Hạo Thiên có lang nha bổng trong tay, tình huống tự nhiên sẽ bất đồng. Nhưng lần này dùng đôi tay không tiến hành đánh giết sinh tử với con hắc hùng này, ngay cả đối với hắn mà nói, cũng là một chuyện khá mạo hiểm.
Bất quá, từ khi hắn được bước chân vào núi, mỗi một lần đi săn đều là một lần mạo hiểm sinh tử, dần dần lâu dài cũng tập thành thói quen.
Tiếng chaan phía sau dần dần tới gần, Trịnh Hạo Thiên trong lòng đột nhiên rùng mình, khí tức trên người hắn lại trở lên thâm trầm mà nguy hiểm một lần nữa.
Hắn đã cảm giác được, có một ánh mắt lạnh lẽo đang chiếu lên người hắn.
Trong ánh mắt này tràn ngập một loại hàn khí âm trầm, tựa hồ có thể trực tiếp khiến tâm phế người ta biến thành một cục băng.
Sát khí...
Đây tuyệt đối là sát khí, hơn nữa còn là loại sát khí trần trụi, tràn đầy oán niệm.
Thân thể Trịnh Hạo Thiên trong nháy mắt trở nên cứng ngắc, trên trán cũng bởi vì kinh hãi quá độ mà rịn ra một chút mồ hôi.
Hai lỗ tai khẽ nhúc nhích, dưới sự áp chế của luồng sát khí lăng lệ tới cực điểm này, tất cả mọi lực lượng trong cơ thể hắn vào giờ khắc này đều sôi trào.
Chân khí trung giai liệp sư, bố lường nhiệt lưu khắc nhau, trong nháy mắt lại một lần nữa tụ hợp lại với nhau, hơn nữa còn đạt tới một độ cao mới, trước nay chưa từng có.
Ngay cả khi Trịnh Hạo Thiên giao thủ với Nhạc Mãnh, chiến đấu sinh tử với hắc hùng, cũng chưa bao giờ có thể dung hợp được như một khắc này.
Độ nhạy bén thính lực của hắn cũng đạt tới trình độ bất khả tư nghị.
Trong nháy mắt này, hai tai của hắn đã hoàn toàn thay thế tác dụng đôi mắt.
Trong đầu hắn dần dần hiện lên một bức ảnh rõ ràng không thể hình dung được, ở trong bức ảnh này, hắn thậm chí còn có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt của từng người một.
Tiếp đó, hắn lại "nhìn" tới khuôn mặt kẻ đang tòa ra sát khí, nhằm thẳng vào mình.
Đây là một nam tử trẻ tuổi anh tuấn, nếu chỉ nhìn bề ngoài, hắn nhiều nhất cũng không thể vượt quá ba mươi tuổi, sống mũi của thẳng tắp, tựa như được cắt gọt, một đôi mắt đen sáng ngời, liên tục lóe lên tinh quang.
Không hề có bất cứ lý do nào, trong lòng Trịnh Hạo Thiên lập tức sinh ra một loại cảm giác.
Người này không chỉ sinh ra sát tâm với mình, hơn nữa hắn còn có được thực lực tuyệt đối, có thể dễ dàng dồn mình vào tử địa.
Bức ảnh này trong đầu hắn cũng không duy trì trong thời gian quá dài, gần như chỉ tồn tại trong một hơi thở rồi hoàn toàn biến mắt.
Đó cũng không phải là do thực lực của hắn không đủ, mà là cái luồng sát khí khiến hắn kinh hãi đã biến mất...
Luồng sát khí lăng lệ này đến thì quỷ dị, đi thì cổ quái...
Nếu không phải Trịnh Hạo Thiên linh giác hơn người, hắn còn tưởng rằng luồng sát khí mình cảm nhận được lúc trước thật ra chỉ là một loại ảo giác.
"Trịnh huynh, ngươi không sao chứ?" Một giọng nói dồn dập, còn pha lẫn một chút non nớt vội vàng kêu lên.
Trịnh Hạo Thiên quay người lại, trên mặt hắn cố gắng nở ra một vẻ tươi cười, nghênh đón Cừu Tư Vịnh và gật đầu về phía người đi bên cạnh hắn một cái.
Lúc này, người đi bên cạnh Cừu Tư Vịnh kia đúng lã kẻ đã phát ra luồng sát khí mà hắn đã "nhìn" thấy.
Chỉ là, lúc này trong con ngươi người kia đã sớm không còn có chút sát khí nào, trên mặt hắn còn lộ vẻ hiền hòa, ôn nhuận như ngọc, trong ánh mắt của hắn lại không hề che dấu, lộ ra một ánh mắt ân cần.
Trịnh Hạo Thiên thầm hít một hơi lạnh, trong lòng thầm phát lạnh.
Nếu không phải vừa rồi "nhìn" thấy rõ rõ ràng ràng về hung thần ác sát trong mắt hắn, mình thật sự đã hoài nghi cảm giác của mình.
"Trịnh huynh..."
Cừu Tư Vịnh giơ tay khua khua trước mặt hắn, dùng bàn tay nho nhỏ chắn trước tầm mắt hắn.
Trịnh Hạo Thiên khẽ rùng mình một cái như vừa từ trong mộng tỉnh lại, cười khổ nói:" Xin lỗi, là tại hạ vừa rồi đã thất thố."
Cừu Tư Vịnh liên tục lắc đầu nói: "Trịnh huynh nói đùa, nếu vừa rồi không phải có ngươi xuất thủ trợ giúp, tiểu đệ hôm nay sợ là khó thoát khỏi kiếp nạn."
Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, nhưng cũng không nói gì thêm.
Tình huống vừa rồi thật quả hung hiểm, nếu như hắn ra tay chậm hơn một chút thì hậu quả sợ rằng sẽ không thể lường trước được.
"Cừu thế đệ, vị này xưng hô thế nào, chẳng lẽ ngươi không thể giới thiệu một chút sao?" Vị nam tử trẻ tuổi kia khẽ cười nói.
Cừu Tư Vịnh vội vàng nói: "Lý thế huynh, vị này chính là một vị hảo hữu của tiểu đệ, họ Trịnh tên Hạo Thiên. Trịnh huynh, vị này là đại công tử Lý gia, chính là liệp vương trẻ tuổi nhất, tiếng tăm lừng lẫy thành nội Biền Tây thành đó."
Đôi mắt Trịnh Hạo Thiên đột nhiên sáng ngời, rốt cuộc hắn cũng nhớ ra. Chẳng trách mình lại cảm thấy người này có chút quen mắt, thì ra năm xưa, khi hắn lần đầu tiên tới Biền Tây thành tham dự khảo hạch liệp thủ đã từng thấy mặt người này.
Bất quả thời gian đã trôi qua mấy năm, hắn đã quên mất. Nếu không phải Cừu Tư Vịnh đề cập tới, trong thời gian hắn tuyệt đối không thể nhớ ra.
"Trịnh Hạo Thiên?" Sắc mặt Lý Mậu Lâm hơi biến đổi, hảo sảng cười nói: "Thì ra là Trịnh công tử đại hiển thần uy ở trong võ quán hôm qua, thất kính thất kính."
Trịnh Hạo Thiên vội khom người, nói: "Lý công tử khách khí rồi. Chút bản lĩnh nhỏ bé ấy của tại hạ làm sao có thể lọt được vào pháp nhãn của ngài."
Hắn biểu hiện cung kính đối với người này như vậy, không chỉ là vì thân phận của hắn, mà còn một phần do tôn kính danh hào Liệp vương của hắn.
Trong lôi đài đã đổ nát tan hoang, Ngụy Bác dáng người mập mạp giống như một quả bóng cao su vội vàng thất thểu chạy tới.
Trên mặt hắn đã ướt đẫm những hạt mồ hôi lớn nhỏ, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Cừu công tử, Lý công tử, khiến các ngài hoảng sợ rồi." Hắn hớt hải chạy tới nơi này, vẻ mặt hoảng loạn nói: "Là tiểu nhân tiếp đón không chu toàn, tiếp đón không chu toàn, xin các ngài tha thứ."
Sắc mặt Cừu Tư Vịnh phát lạnh, tuy hắn vẫn con nhỏ tuổi, nhưng khi sắc mặt trở nên nghiêm nghị, lại tự nhiên phóng ra một luồng sát ý lăng lệ.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng thất kinh, đây chính là nội tình đệ tử đại thế gia a, cho dù chưa từng trải qua sinh tử chém giết, nhưng khi đối diện với người có thân phận, địa vị thua xa mình, cũng có thể tự nhiên tản cả một luồng túc sát chi khí.
"Cừu thế đệ, tên Ngụy mập này mặc dù làm việc ngu ngốc, nhưng mấy năm nay tốt xấu gì cũng làm chúng ta vui vẻ khá nhiều, nếu cứ giết như vậy, về sau chẳng phải thiếu mất một trò giải trí sao." Lý Mậu Lâm mỉm cười, chậm rãi nói.
Cừu Tư Vịnh nghe xong khẽ ngẩn người, không khỏi làm vào suy nghĩ.
Hôm nay hắn chẳng những mất hết cả thể điện, ba tên bảo tiểu bị trọng thương, hơn nữa thân còn lâm vào tuyệt cảnh, loại kích thích mãnh liệt này khiến trong lòng hắn tràn ngập một loại cảm giác nghẹn khuất cùng phẫn nộ, đang định tìm Ngụy Bác để phát tiết cho hả giận.
Nhưng thân phận Lý Mậu Lâm cũng không phải nhỏ, nếu hắn đã mở miệng xin tha thì không thể không suy nghĩ kỹ càng
Ngụy Bác trong lòng phát lạnh, hai chân mềm nhũn, quỳ rạp người xuống đất, dập đầu liên tục, nói: "Cừu công tử, tiểu nhân tội đáng chết ngàn vạn lần, chết không có gì đáng tiếc, chỉ xin ngài hãy niệm tình tiểu nhân hầu hạ nhiều năm, làm ngài vui vẻ, xin ngài hãy bỏ qua cho tiểu nhân một lần đi."
Hắn vừa nói vừa dập đầu liên tục, chỉ trong chốc lát, trên trán đã loang lổ vết máu đỏ tươi.
Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, người này tuy thực lực còn chưa đạt tới trung giai liệp sư, nhưng ít nhất cũng đã là sơ giai liệp sư tiêu chuẩn. Vậy mà chỉ vì một câu của Cừu Tư Vịnh đã khiến cho hắn sợ hãi thành bộ dạng thế này.
Trong lòng hắn lúc này ẩn ước cũng có chút lạnh lẽo, đây mói là hung uy ngập trời của đệ từ quyền quý chân chính. Ánh mắt hắn như vô tình hữu ý lại hướng về phía Lý Mậu Lâm đang mỉm cười tỏ về vô hại, càng lúc lại càng không ngừng kêu khổ.
Thật nghĩ không ra mình rốt cuộc đã đắc tội chỗ nào với đối phương, chẳng hiểu sao lại khiến người này sinh ra sát niệm.
Cừu Tư Vịnh hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nói: "Trịnh huynh, mạng tiểu đệ là do ngươi cứu, ngươi nói nên xử trí người này thể nào?"
Trịnh Hạo Thiên khẽ ngẩn người, trong lòng thầm mắng, mình đang yên lành đứng bên cạnh, một câu cũng không nói, như thể nào lại quàng cái thòng lọng lên cổ mình. Chẳng lẽ là gặp năm hạn, xuất môn không xem hoàng lịch sao...
Cười khổ một tiếng, Trịnh Hạo Thiên bất đắc dĩ nói: "Cừu công tử, chuyện lần này khẳng định là Ngụy tiên sinh cũng không lường trước được, hơn nữa lần này hắn cũng tổn thất thảm trọng, ta thấy bây giờ coi như xong đi."
Cừu Tư Vịnh khẽ gật đầu nói: "Cũng được, nếu Lý thế huynh cùng Trịnh huynh đều cầu tình cho ngươi, bây giờ tạm tha cho cái mạng chó của ngươi."
Ngụy Bác thở phào một hơi nhẹ nhõm, rối rít cảm ơn liên tục.
Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên chợt dừng lại trên ngươi con hắc hùng dưới đất, trong lòng hắn lại một lần nữa dâng lên một tia nghi hoặc. Con hắc hùng này sau khi thoát khỏi lòng sắt, gần như là lao thẳng tới căn bao sương của Cừu Tư Vịnh, rốt cuộc là trùng hợp hay là có tính toán trước đây?
"Trịnh công tử, ngươi đang nhìn gì vậy?" Lý Mậu Lâm mỉm cười hỏi.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng rùng mình, hắn vội vàng thu hồi ánh mắt, bất quá suy nghĩ vừa rồi trong lòng cũng không dám nói ra, trong lúc cấp bách linh cơ lại lóe lên, nói: "Tại hạ đi săn trong núi đã mấy năm, mà chưa từng thấy qua con hắc hùng nào hung hãn như vậy. Hắc hắc, dã thủ mạnh mẽ như vậy, mật gấu hùng chưởng nhất định là vật đại bổ."
Khi hắn vừa nói đến mặt gấu cùng hùng chưởng, hắn nhịn không được lại lè lười liếm liếm môi.
Đây là thói quen mấy năm qua của hắn, lúc này nói ra, vô ý thức lại làm ra động tác như vậy.
Lý Mậu Lâm bật cười, nói: "Việc này dễ thôi. Ngụy mập, ngươi nghe thấy chứ?"
Ngụy Bác vội vàng nói: "Trịnh công tử hôm nay đánh chết hắc hùng, cứu tính mạng cả nhà tiểu lão nhân. Con hắc hùng này xin được hiếu kính ngài." Những lời này của hắn thực sự cực kỳ thành khẩn, trong con ngươi toát lên về cảm kích không hề che dấu chút nào.
Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc há hốc miệng, hơi do dự một chút rồi cuối cùng cũng nói: "Vậy đa tạ Ngụy tiên sinh."
Hắn vốn là nói bừa, nhưng nếu Ngụy Bác đã thành tâm dâng lên thì hắn cũng không muốn làm bộ làm tịch.
Cừu Tư Vịnh cất cao giọng nói: "Lý thế huynh, việc tiểu đệ gặp chuyện hôm nay, trong nhà nhất định đã biết được." Hắn ôm quyền nói: "Tiểu đệ xin đi trước một bước, cáo từ."
Lý Mậu Lâm đáp lễ, mỉm cười gật đầu.
Cừu Tư Vịnh nắm lấy tay Trịnh Hạo Thiên, vội vàng rời khỏi cái lôi đài tan hoang này, về phần con hắc hùng kia, tự nhiên sẽ có người khuân đến Cừu phủ.
Chỉ là không ai phát hiện ra, khi đám người Cừu Tư Vịnh rồi khỏi đây, trong con ngươi Lý Mậu Lâm lại lóe lên một tia tiếc nuối cùng tức giận.