"Sơn môn đại trận?" Trịnh Hạo Thiên hít một ngụm khí lạnh, khó tin nói: "Thứ như vậy cũng có người định bán ra sao?"
Cũng không phải là Trịnh Hạo Thiên ngạc nhiên, mà là thứ này đã vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Sơn môn đại trận chính là hạch tâm trận đồ thủ hộ một môn phái.
Trong Vạn Kiếm tông cũng có một sơn môn đại trận, hơn nữa là một đại trận thủ hộ khổng lồ vô cùng, kéo dài đến hàng vạn dặm, mênh mông vô tận.
Trong trận đồ bố trí vô số các loại ảo thuật, cạm bẫy, một khi rơi vào bên trong đại trận, cho dù là linh thể cường giả cũng không nhất định có thể bình yên mà thoát thân.
Tuy rằng đại trận này bình thường không mở ra nhưng một khi khởi động có là có thể bao phủ toàn bộ tòa sơn môn thủ hộ bên trong, trong sơn môn đã từng có hào ngôn, cho dù là tông sư cường đại nhất trên thế giới này tới cũng không nhất định có thể dễ dàng phá giải tòa sơn môn đại trận này.
Đương nhiên muốn bố trí sơn môn đại trận to lớn như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hơn nửa tài sản của Vạn Kiếm tông cũng là tiêu hao rất nhiều trong tòa đại trận này, cũng là kiệt tác của vô số chí sĩ kiệt suất dốc hết tâm trí cùng sức lực mới hoàn thành được.
Sơn môn đại trận như vậy tuyệt đối là chỗ dựa lớn nhất của một môn phái trong lúc sinh tử tồn vong.
Vì thế, Vân Thải Điệp vừa nói xong, liền khiến Trịnh Hạo Thiên có cảm giác cực kỳ kinh ngạc.
Đầu tiên chưa nói đến sơn môn đại trận có thế lực nào nguyện ý bán ra hay không, mà chỉ cái giá đưa ra thôi cũng không phải người bình thường có thể tưởng tượng được. Mặc Tinh Thạch tuy rằng trân quý nhưng trừ phi là một tòa núi Mặc Tinh Thạch, bằng không không thể có khả năng đánh đồng.
Vân Thải Điệp mỉm cười nói: "Vân lão, ngài không nên hiểu lầm, bọn họ không phải muốn trao đổi sơn môn đại trận thủ hộ của các đại môn phái, mà gần như chỉ là trận đồ thủ hộ cho một gia tộc mà thôi."
Trịnh Hạo Thiên lúc này mới chợt hiểu, hắn lắc đầu, bất mãn nói: "Tiểu Điệp không phải là một đại trận thủ hộ sao, ngươi thế nào lại nói là Sơn môn đại trận."
Đại trận thủ hộ cùng sơn môn đại trận tuy rằng khác nhau có hai chữ nhưng hàm nghĩa bên trong cách xa một trời một vực.
Vân Thải Điệp than nhẹ một tiếng nói: "Vân lão, trận đồ này trong mắt ngài tự nhiên không là cái gì trân quý, thế nhưng với một gia tộc mà nói đó chính là chỗ dựa bảo vệ truyền thừa ngàn năm, thậm chí thời gian dài hơn, cho nên mới gọi là Sơn môn đại trận."
Trịnh Hạo Thiên giật mình, hắn chậm rãi gật đầu, hoàn toàn chấp nhận lời giải thích này.
Nếu như không phải phía sau hắn là Vạn Kiếm tông - một trong bát đại siêu cấp môn phái, có lẽ hắn đã khai tông lập phái rồi, như vậy một cái thủ hộ đại trận đúng là thứ không thể không có.
"Tiểu Điệp, trong giao dịch hội có mấy người định bán ra Sơn Môn đại trận?"
"Chỉ có một người." Vân Thải Điệp không chút do dự nói: "Theo tin tức của Bản hiên, có một vị đại sư trận đồ đỉnh cấp muốn bán ra đại trận thủ hộ do hắn tự mình chế tác, đại trận này tuy rằng không thể so với Sơn môn đại trận của mấy đại môn phái nhưng không thua kém sơn môn đại trận của một vài môn phái cỡ nhỏ và vừa chút nào."
Trịnh Hạo Thiên hơi giật mình, nói: "Là vị đại sư nào, quá lợi hại đi?"
Tầm quan trọng của Sơn môn đại trận với một môn phái là không thể đo đếm, chỉ cần có khả năng, bất cứu môn phái nào cũng nguyện ý trả giá lớn để đề cao năng lực bảo vệ cùng giết địch của Sơn môn đại trận.
Môn phái trên đại lục tuy nhiều nhưng trong đố hầu hết là môn phái loại nhỏ hoặc vừa, thậm chí có vài môn phái siêu nhỏ cũng ở bên trong số này.
Tuy rằng môn phái như vậy vô pháp truyền thừa lâu dài, nhưng thực lực cùng ảnh hưởng trên đại lục không phải chuyện đùa.
Môn phái như vậy tuy còn xa mới sánh được với Vạn Kiếm tông nhưng tuyệt đối không ai có thể khinh thường, ngay cả Linh thể cường giả muốn tiêu diệt, chỉ sợ cũng phải bỏ ra một cái giá cực lớn.
Nói như vậy, muốn đạt tới cấp bậc như sơn môn đại trận, tất phải ngưng tụ tâm huyết bao nhiêu thế hệ, nhưng không ngờ hôm nay có một vị đại sư có thể bằng tự lực bản thân luyện chế ra, tự nhiên khiến Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc khó hiểu.
Vân Thải Điệp sâu xa liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Vân lão, nhân vật như vậy tuy hiếm thấy nhưng không phải không có a."
Trịnh Hạo Thiên ờ một tiếng, xấu hổ cười cười.
Vân Thải Điệp nói không sai, kiệt xuất chi sĩ như vậy tuy có thể nói là nghịch thiên, nhưng Phiêu Miểu đại lục rộng lớn, nhân tộc tinh anh vô số, ngẫu nhiên xuất hiện một hai người cũng không phải là không thể.
Chỉ là, Trịnh Hạo Thiên có thể xác định, có thể đạt được thực lực cỡ này, người kia khẳng định có kỳ ngộ thần kỳ mà thường nhân khó có thể tưởng tượng.
Vân Thải Điệp chuyển trọng tâm câu chuyện, nói: "Vị đại sư kia sau khi luyện chế xong siêu cấp đại trận kia liền lập tức đưa tin đến Bản hiên, nhưng mà lão nhân gia hắn không phải muốn đổi lấy linh thạch mà là muốn đổi vật lấy vật. Mấy ngày sau, vị đại sư kia sẽ tự mình tới đây, mà bất luận ai muốn đổi thủ hộ đại trận này đều lấy thứ trân quý ra cho vị kia xem thứ, mà lựa chọn thế nào chính là ý của vị đại sư kia."
Trịnh Hạo Thiên nhíu chặt mày, hắn không kỳ quái với việc Vân Thải Điệp có thể nghe được tin tức này.
Hắn có thể khẳng định, trong Vạn Bảo Hiên đã có đồn đại từ trước, để người hứng thú với Sơn môn đại trận đều biết tin tức này.
Môn phái cỡ lớn tự nhiên không động tâm, thế nhưng những gia tộc có chí hướng cao xa và những môn phái nhỏ, vừa dã tâm bừng bừng thì không thế. Gia tộc kia có thể cử đi hai linh thể cường giả, đồng thời mang theo năm viên Mặc Tinh Thạch đến đây cũng coi như là dốc toàn lực. Trịnh Hạo Thiên thậm chí còn có một loại cảm giác, nếu như không phải đột nhiên xuất hiện tòa Sơn môn đại trận này, chỉ sợ còn không có người biết trong một đại gia tộc còn tồn tại những năm viên Mặc Tinh Thạch a.
"Vị trận đồ đại sư kia muốn cái gì, à là hắn thích vật loại gì?" Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi.
Vân Thải Điệp nhăn mày liễu, nói: "Vị lão nhân kia thích nhất thứ cổ quái, nếu chúng ta có bảo vật gì có thể khiến hắn hứng thú, có thể đi trước một bước, thu đại trận vào tay."
Bất tri bất giác, Vân Thải Điệp đã dùng từ chúng ta, mà Trịnh Hạo Thiên nghe xong cũng không thấy cảm giác gì không hợp lý.
Tất cả đều như nước chảy thành sông, không có chút khó khăn cùng ngại ngần nào.
"Làm hắn hứng thú à?" Trịnh Hạo Thiên thì thào, trong lòng nhất thời nảy ra một chủ ý.
Vân Thải Điệp cười khổ một tiếng, nói: "Vân lão còn không biết, vị đại sư kia thích du lịch, trong đời hắn đã đi qua nhiều nơi, thần binh bảo vật gặp vô số, muốn tìm được đồ vật lạ lùng khiến hắn hứng thú, tuyệt đối là khó càng thêm khó."
Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói: "Ta nghĩ có một thứ, hắn nhất định sẽ cảm thấy hứng thú."
.............
Ngồi trong phòng, Trịnh Hạo Thiên lấy ra một viên Mặc Tinh Thạch mới to gần bằng ngón cái.
Đây là Mặc Tinh Thạch hắn mua từ tay Vân Thải Điệp, phẩm chất kỳ thực không cao, mặc dù bên trong cũng có không gian thế giới nhưng thế giới này không chỉ quá nhỏ, hơn nữa linh lực bên trong còn xa mới sánh được không gian bên trong cực phẩm Mặc Tinh Thạch.
Nếu Ma Vương sống ở trong đây, tuy rằng không chết ngay lập tức, nhưng thời gian quá dài sẽ khiến thực lực chúng không thể đề cao, thậm chí còn có nguy cơ thực lực giảm sút.
Mặc Tinh Thạch không tinh khiết, tối đa cũng chỉ có thể nuôi dưỡng sinh linh cấp bậc tu luyện giả.
Về phần sinh vật cường đại như Ma Vương, cũng chỉ có cực phẩm Mặc Tinh Thạch hoàn mỹ mới có thể dung nạp.
Nhưng mà, loại Mặc Tinh Thạch này tuy Trịnh Hạo Thiên nhìn không vừa mắt, nhưng nếu dùng đúng chỗ thì vẫn có tác dụng.
Hắn hít sâu một hơi, thần niệm lập tức tiến vào bên trong đan điền.
Trong đan điền của hắn, tàn phách tứ đại yêu thú mỗi con một phương, mà ở giữa chúng chính là tàn phách Phượng Hoàng đang lười biếng nằm nghỉ ngơi, dường như là một sinh vật ham ngủ vậy.
Dường như cảm nhận được ý niệm của Trịnh Hạo Thiên tiến vào, Cuồng Bạo Hùng Vương cùng đám yêu phách còn lại lập tức ngửa mặt lên trời rít gào, tuy rằng trong đan điền của mình nhưng Trịnh Hạo Thiên vẫn có một loại cảm giác chấn động khó hiểu.
Mà nghe được tiếng rống đinh tai nhức óc, Phượng Hoàng tàn phách rút cuộc mở to hai mắt.
"Phượng hoàng chi hỏa, ta cần một chút phượng hoàng chi hỏa." Trịnh Hạo Thiên không ngừng dùng ý niệm truyền đạt lại.
Phượng hoàng tàn phách nghiêng đầu, dường như đang lẳng lặng tự hỏi, mà Trịnh Hạo Thiên cũng không quấy rối, nhưng ý niệm của hắn vẫn quanh quẩn bên trong đan điền.
"Thỉnh cho ta một ít phượng hoàng chi hỏa."
Hồi lâu sau, Phượng Hoàng tàn phách rút cuộc động, nó mở to miệng, "hô" một tiếng đã phun ra một đoàn hỏa quang.
Cũng không phải hỏa khí vô căn ở sâu trong địa mạch mà là phượng hoàng chi hỏa chân chính, có thể thiêu đốt vạn vật trong thế gian.
Sau đó, Phượng Hoàng tàn phách lại lười biếng, tiếp tục nằm xuống.
Phượng Hoàng chi hỏa tuy rằng trân quý nhưng đối với Phượng Hoàng tàn phách mà nói cũng chỉ là một chút năng lượng trong thân thể mà thôi.
Giống như chân khí cùng linh lực trong cơ thể tu luyện giả vậy, chỉ cần không tiêu hao nhiều lắm, sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì tới thân thể.
Trịnh Hạo Thiên vươn tay, bên trong lòng bàn tay hắn lơ lửng một đám lửa nhỏ mà chứa uy năng vô tận - phượng hoàng chi hỏa.
Tuy nói hắn hôm nay đã tấn chức linh thể, tuy nói thân thể hắn đã được phượng hoàng chi hỏa chuy luyện, thế nhưng khi một đoàn hỏa quang di chuyển trong cơ thể, hắn vẫn cảm giác được hơi đau đớn cùng với một cảm giác sợ hãi không tên.
Thu liễm tinh thần, cẩn thận quan sát cả nửa ngày, hắn đưa một đoàn hỏa quang vào bên trong mặc tinh thạch trên tay.
Phượng hoàng chi hỏa tuy rằng có thể thiêu đốt tất cả vạn vật trên thế gian nhưng không có cách nào tiêu hủy không gian, vì thế sử dụng Mặc tinh thạch để chứa Phượng hoàng chi hỏa tuyệt đối là đúng việc đúng vật.
Đương nhiên, ngoại trừ vật ấy, Trịnh Hạo Thiên cũng chưa nghĩ ra thứ ra có công dụng tương tự.
Có thể Ôn Dưỡng hồ lô cũng có thể, nhưng hắn tuyệt đối không đem bảo vật này ra để thử.
Nhưng mà, chuyện khiến hắn kinh ngạc xảy ra.
Khối Mặc Tinh Thạch chứa phượng hoàng chi hỏa dường như có một chút thay đổi.
Màu sắc tạp nham đã bắt đầu dần dần biến mất, toàn bộ khối tinh thạch đều chuyển biến theo chiều hướng tốt.
Hắn run sợ nhìn biến hóa trước mắt, sau đó trong lòng vui mừng quá đỗi.
Phượng hoàng chi hỏa không ngờ có thần hiệu tinh lọc.
Tâm niệm hắn vừa động, hai viên Mặc Tinh Thạch không tinh khiết tiếp tục xuất hiện trên tay hắn, dưới sự chỉ huy của hắn, Phượng hoàng tàn phách lại không tình nguyện phun ra hai đoàn hỏa quang rất nhỏ bắn vào bên trong.
Ba viên Mặc Tinh Thạch lúc này không ngờ lại có một vẻ kỳ dị, không tầm thường.