Hàn Lũy Nguyên...
Hai mắt bốn người Trịnh Hạo Thiên gần như cùng sáng lên.
Trong một khắc khi bọn họ nhìn thấy đối phương, trong đầu bọn hắn gần như
cùng hiện lên cảnh tượng khiến bọn hắn khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không thể nào quên được.
Một trảo chụp xuống, muốn bắt Cừu Hinh Dư đi.
Trịnh Hạo Thiên ra quyền oanh kích, lại bị hắn phất tay một cái dễ dàng đánh lui, giống như xua đuổi một con ruồi bọ vậy.
Đây chính là chuyện phát sinh đầu tiên khi mấy người bọn hắn được Văn Nhân Băng Oánh dẫn tiến vào Vạn Kiếm tông.
Khi đó Hàn Lũy Nguyên cũng là thủ tịch đại đệ tử của Bá Vương phong, vì
tranh đoạt đệ tử thiên tài tư chất siêu phẩm cho nên mới lần đầu ra mặt.
Đối với mấy người mới gia ngập Vạn Kiếm tông như Trịnh Hạo Thiên mà nói,
Hàn Lũy Nguyên khi đó cũng giống như một ngọn núi khổng lồ, nguy nga vô
cùng, còn bọn họ lại giống như mấy con kiến dưới chân ngọn núi đó. Đứng
trước mặt hắn, chỉ có tư cách ngẩng đầu lên nhìn mà thôi.
Cho nên, khi đó vô luận Hàn Lũy Nguyên có vũ nhục bọn họ thế nào, bọn họ đều cố gắng nén nhịn.
Đây là thực lực. Trước khi thực lực chống lại đối phương, cho dù có bị uất ức hơn nữa cũng chỉ có thể cắn răng nuốt hận mà thôi.
Nhưng hiện tại đã khác xưa rồi.
Trên người bốn người Trịnh Hạo Thiên cùng dâng lên những cỗ khí tức khổng
lồ, những cỗ khí tức này cái thì cương liệt, cái thì cương nhu, cái thì
hư vô mờ ảo bất định, khiến cho người ta không thể nào nắm bắt được, cái thì giống như cự lãng ngập trời, cuồn cuộn không dứt.
Bất quá, vô luận cỗ khí tức nào cũng cường đại như vậy, không ngờ đều cường đại hơn hẳn Tào Đại Anh.
"Ồ...."
Từ phía xa lập tức truyền đến những tiếng ồn ào.
Những tu luyện giả cao giai đều dùng một ánh mắt khó tin nhìn về phía bốn người bịt mặt.
Bọn họ xác định, những người đều không phải là cường giả thập giai, chỉ là
cửu giai mà thôi. Nhưng một cửu giai lại có thể phóng thích ra khí tức
khổng lồ, áp chế cả khí tức của cường giả thập giai. Đây quả là một
chuyện cực kỳ khó tin. Nhưng kẻ biến thái như vậy lại một lần xuất hiện
tới bốn người, đương nhiên là khiến người càng cảm thấy không thể tin
nổi, ngay cả rắm cũng không dám đánh.
Ánh mắt Hàn Lũy Nguyên âm
trầm, hắn thoáng nhíu mày, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của bốn người đối
phương, sau một hồi lâu hắn mới như chợt nhớ ra điều gì đó, hai hàng
lông mày nhướng lên, nói: "Trịnh Hạo Thiên?"
Trịnh Hạo Thiên cất
tiếng cười dài, hắn tháo chiếc khăn che mặt xuống, nói: "Hàn Lũy Nguyên, thì ra người còn nhớ rõ Trịnh mỗ, thật sự là vinh hạnh mà."
Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình cũng lần lượt tháo khăn che mặt xuống, để lộ ra chân diện mục mà nhìn Hàn Lũy Nguyên.
Trong đó, ánh mắt của Dư Uy Hoa là hung mãnh nhất, hắn không chút che dấu địch ý mãnh liệt của mình.
Nếu như không phải biết rõ, mình rất khó có thể chiến thắng thủ tịch đại đệ tử của Bá Vương phong này, chỉ sợ hắn đã trực tiếp nhảy tới, tống cho
đối phương một quyền rồi.
"Là Trịnh Hạo Thiên."
"Cái tên quái vật của Bạch Thảo phong ư?"
"Hài, ta phải sớm nghĩ tới mới phải. Trừ mấy người tư chất siêu phẩm cường
đại của Bạch Thảo phong ra, còn có kẻ nào ở cửu giai đã tỏa ra khí tức
cường đại như thế chứ."
"Hắc hắc, Bạch Thảo phong đụng phải Bá Vương phong, thật đúng là hay ho. Các ngươi nói ai có thể chiến thắng?"
"Đương nhiên là Bá Vương phong chiếm ưu thế, nhưng sau một trăm năm nữa, ai thắng ai thua thì rất khó nói."
Đám tu luyện giả cao giai đứng đằng xa, sau khi biết được lai lịch của mấy người Trịnh Hạo Thiên, cả đám đều bừng tỉnh đại ngộ.
Bạch Thảo phong chính là kẻ quật khởi nhanh nhất trong mấy năm trở lại đây
của Vạn Kiếm tông. Mà câu chuyện được mọi người say sưa bàn luận nhất
không phải chuyện bọn họ đoạt được tư cách hạ phong trong đại bỉ mươi
năm vừa rồi, mà là những câu chuyện về đám đệ tử siêu phẩm cùng cực phẩm biến thái trong Bạch Thảo phong.
Ai cũng biết, một khi những tên đệ tử siêu phẩm và cực phẩm này trưởng thành, đó chính là lúc Bạch Thảo phong chính thức quật khởi. Đến lúc đó, lực lượng các phong đã cân bằng ngàn năm của Vạn Kiếm tông sẽ phải đón nhận thêm một cử trọng mới.
Mà Bá Vương phong cũng là một trong những phong cường hãn lâu đời của bổn
tôn. Xung đột giữa bọn họ đương nhiên sẽ khiến cho vô số người phải chú
ý, theo dõi.
Bất quá, cũng không phải tất cả mọi người đều dùng ánh mắt vui sướng khi người khác gặp nạn để quan sát chuyện này.
Sắc mặt một số đệ tử trung phong khẽ biến. Một số trong đó còn thối lui
khỏi đám đông, đem một cây tiểu kỳ tùy thân theo người ném ra ngoài.
Mọi chuyện đều tiến hành trong im lặng, không phát sinh bất cứu động tĩnh,
nào cho dù là Hàn Lũy Nguyên cùng Trịnh Hạo Thiên cũng không thể phát
hiện, lại càng không cần nói đến những người khác.
Hàn Lũy Nguyên chậm rãi gật đầu, nói: "Thì ra là người. Khá lắm, ngươi muốn chờ đến
khi đạt tới thập giai mới khiêu chiến ta, nhưng xem ra bây giờ phải đánh một trận rồi."
Trong mắt Trịnh Hạo Thiên tinh quang chớp động, trái tim chợt nhảy dựng lên.
Quan Khí thuật của hắn hiện giờ đã tiểu thành, chỉ cần liếc mắt một cái đã
nhìn ra, mười vầng quang mang trên người Hàn Lũy Nguyên đã cực kỳ nồng
đậm, ngưng trọng giống như thật thể vậy.
Nếu như hắn tính không
sai, thì đối phương đã đạt tới cảnh giới thập giai đỉnh phong. Chỉ cần
hắn nguyện ý, thì có thể tiến qua một bước cuối cùng, tấn thăng trở
thành cường giả linh thể bất cứ lúc nào.
Bất quá, trùng kích vào cảnh giới linh thể nào phải dễ dàng, hơn nữa trong quá trình này còn chịu nguy hiểm Thiên ma xâm thể.
Cho nên, tu luyện giả thập giai đỉnh phong trước khi chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ, và có niềm tin mãnh liệt, đều cố gắng khống chế thực lực,
không đến mức đột nhiên tiến giai.
Mà Hàn Lũy Nguyên hiện giờ không thể nghi ngờ chính là đang ở trạng thái bước một chân qua cửa.
Hai mắt nhìn chằm chằm đối phương, khóe miệng Trịnh Hạo Thiên khẽ nhếch lên, nói: "Nếu như đã gặp, có lý nào lại bỏ qua đây."
Trong mắt Hàn Lũy Nguyên lóe lên tinh quang, hắn cười nói: "Chỉ là một tên tu luyện giả cửu giai, thật không biết lấy đâu ra thực lực mà tự tin như
vậy."
Hắn không phải là tu luyện giả bình thường, mà là thủ tịch đại đệ tử của Bá Vương phong - một trong mười một trung phong.
Nhân vật như vậy, nhìn trong toàn bộ Vạn Kiếm tông cũng chỉ vẻn vẹn có mười một người mà thôi.
Thực lực của hắn cực kỳ cường đại, không phải thập giai bình thường có thể
so sánh. Tuy không thể so sánh với loại kinh tài tuyệt diễm như kim
cương Hoàng, nhưng khi đối mặt với đối thủ còn kém hơn mình một giai,
hắn vẫn tự tin mười phần.
Trịnh Hạo Thiên cười khẩy một tiếng,
đưa tay điểm một chỉ, xung quanh người lập tức xuất hiện chi chít những
quang điểm, phảng phất như là vô cùng vô tận. Những quang điểm này vừa
tràn ra ngoài liền lập tức biến thành từng đạo từng đạo kiếm quang,
hướng về phía đối phương mà tràn tới.
Trong mắt Hàn Lũy Nguyên hiện lên một vẻ khinh thường. Hắn quát lớn một tiếng, huy quyền như bay nghênh đón kiếm quang.
Quyền phong của hắn mạnh mẽ vô cùng, mỗi một quyền đánh ra, ngay cả không khí cũng phải chấn động kịch liệt. Nhưng đạo kiếm quang đang bay của hắn
chợt khựng lại giữa không trung một chút, tiếp đó chỉ thấy những tiếng
"Ba ba ba....", vỡ tan thành từng mảnh.
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên
khẽ biến, đến tận lúc này, hắn mới xem như chân chính thể nghiệm thực
lực cường đại của thủ tịch đại đệ tử các phong.
Mấy quyền của Hàn Lũy Nguyên không ngờ lại cương mãnh như thế, chỉ bằng lực lượng truyền
qua không khí, đã mạnh mẽ đánh nát kiếm quang của hắn.
Những đạo
kiếm quang này sau khi vừa kích phát ra, luôn luôn được bồi dưỡng trong
khí xoáy. Mức độ cứng cỏi không phải kiếm quang bình thường có thể so
sánh. Nhưng đối diện với vị Hàn Lũy Nguyên này, lại chẳng khá hơn kiếm
quang bình thường là bao. Chỉ cần là kiếm quang hơi tới gần người Hàn
Lũy Nguyên, thì nhất định sẽ bị quyền phong đánh nát, cho dù muốn thu
hồi lại năng lượng cũng không thể.
Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên dần dần trở nên ngưng trọng. Thực lực Hàn Lũy Nguyên dã cường đại hơn dự tính của hắn.
Bất quá, hắn vẫn không hề sợ hãi.
Khẽ quát một tiếng, lập tức có hơn một ngàn đạo kiếm quang xoay tròn, đồng thời bắt đầu dung hợp ngay trong kiếm trận.
Đây là một thế giới kiếm hải, vô luận bên trong có chuyện gì xảy ra, cũng
không phải lo có người dòm ngó. Đó cũng là nguyên nhân Trịnh Hạo Thiên
yên tâm ngưng hợp ra thiên kiếm hợp nhất.
Dù sao, tu luyện giả ở
cảnh giới cửu giai đỉnh phong, tối đa cũng chỉ có thể ngưng hợp chín
trăm chín mươi chín đạo kiếm quang mà thôi. Mà thiên kiếm hợp nhất của
hắn kỳ thật đã vượt ra khỏi cái cực hạn này, nếu bản thân hắn không phải là linh thể song tu, thì chỉ sợ đã bị lực lượng cường đại oanh tạc nổ
tung cả khí xoáy rồi.
Cho nên, hắn cũng không muốn để chuyện này lộ ra ngoài, ai ai cũng biết.
Thực lực của hắn hiện giờ so với ban đầu đã gia tăng rất nhiều. Tuy rằng
không cần yêu hóa biến thân nhưng vẫn có thể ngưng hợp ra thiên kiếm hợp nhất, thậm chí ngay cả một chút áp lực cũng không có.
Sau khi Kiên Thể đại thành, mức độ cứng cỏi của thân thể quả nhiên được đề cao lên rất nhiều.
"Đi..." Trịnh Hạo Thiên quát khẽ một tiếng, kiếm hải vốn đang vây khốn Hàn Lũy
Nguyên chợt nứt ra một cái khe hở, để cho cự kiếm này xông tới.
Hàn Lũy Nguyên cười lớn một tiếng, nói: "Cống rãnh cũng đòi sóng sánh với đại dương."
Hiện giờ hắn đã sớm hóa thân thành kim cương rồi, bàn tay to lớn cứ như vậy vỗ thẳng về phía cự kiếm.
Nhưng khi bàn tay của hắn còn chưa chạm vào cự kiếm, thì hắn đã biết tình huống không ổn.
Bên trong thanh cự kiếm kia, không ngờ lại tỏa ra một tia lực lượng cường
đại mà kỳ dị. Loại lực lượng này không phải Ngưng Kiếm thuật bình thường có thể so sánh được.
Vào giờ khắc này, từ tận sâu trong đáy lòng Hàn Lũy Nguyên lại hiện lên khuôn mặt kinh diễm mà mỹ lệ của Văn Nhân Băng Oánh.
Năm nưa, hắn đã từng bị Ngưng Kiếm thuật của Văn Nhân Băng Oánh đánh bại.
Việc này mặc dù đã xảy ra được mấy năm, nhưng hắn vẫn còn nhớ như in.
Hắn quát lớn một tiếng, trên bàn tay đột nhiên bùng lên một vầng quang mang kim sắc, khiến thân hình kim cương của hắn lại càng lớn thêm một chút.
Tiếp đó, bàn tay của hắn đã túm chặt lấy cự kiếm.
Phía trên cự kiếm bộc phát ra quang mang mãnh liệt, đây là lực lượng quang
minh thuần thúy nhất, có thể tịnh hóa toàn bộ vạn vật trên thế gian.
Nhưng lực lượng quang minh cường đại này lại cùng giằng co với kim quang
trong tay Hàn Lũy Nguyên một hồi lâu mà vẫn bất phân thắng bại.
Cự kiếm bên trong cự chưởng không ngừng nhảy nhót, nhưng vẫn không thể nào thoát ra. Đồng dạng, vô luận Hàn Lũy Nguyên có dùng sức thế nào, cũng
không thể bóp nát thanh cự kiếm này.
Sác mặt vị thủ tịch đại đệ
tử Bá Vương phong này biến thành cực kỳ khó coi. Hắn hơi ngây ra một
chút rồi gằn ra từng chữ: "Thiên, kiếm, hợp, nhất."
Kiếm quang có thể cường hãn như thế, tuyệt đối là Ngưng Kiếm thuật thiên kiếm hợp nhất.
Chỉ là, một linh khí sư cửu giai, làm sao lại có thể đột phá cực hạn, ngưng tụ được kiếm quang đáng sợ như vậy chứ.
Cho đến giờ phút này, trong lòng Hàn Lũy Nguyên mới ẩn ước nhận ra, kẻ thù
mà mình chọc phải lúc trước, rốt cuộc là loại quai thai dị dạng đến cỡ
nào.
"Dừng tay...."
Đột nhiên, một thanh âm yêu kiều truyền tới.
Tiếp đó, một đạo kiếm quang khổng lồ, như sấm sét giữa trời quang, từ trên
trời giáng xuống, cứ như vậy xẹt qua khoảng không giữa hai người đang
giao thủ.
Phàm và những thứ ngăn cản trên đường đạo kiếm quang
này, đều bị đánh tan trong nháy mắt, cho dù là kiếm quang hạch tâm của
Trịnh Hạo Thiên cũng không ngoại lệ.
Hàn Lũy Nguyên thoáng nhíu
mày, buông lỏng hai tay, để cho quang minh cự kiếm như chim sợ cành cong nhanh chóng bay về bên người Trịnh Hạo Thiên.
Hai người đưa mắt nhìn lại, nhưng vẻ mặt lại hoàn toàn bất đồng.
"Văn Nhân sư... thúc."