Cừu Đường Cổ nhãn thần lóe ra nhìn vào trong bảo khố, vẻ kinh hỉ trước kia dần biến thành lo lắng, mơ hồ trên người hắn thậm chí còn phóng ra chút sát khí nhè nhẹ.
Tuy rằng Dư Uy Hoa không rõ đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng hắn biết lúc này Cừu Đường Cổ tương đối nguy hiểm.
Lạnh lùng quét mắt nhìn Nhạc Mãnh cùng Dư Uy Hoa, ánh mắt âm trầm hắn trong đáy lòng bọn họ phát lạnh.
Tôn Kiều Cảnh đột nhiên nói: "Lão gia, tiểu thư cùng Trịnh Hạo Thiên được tiếp dẫn chi quang mang đi, cũng có thể bọn họ đang kế thừa bí mật bảo khố không biết chừng."
Cừu Đường Cổ trầm ngâm trong chốc lát, chậm rãi gật đầu, nói: "Các ngươi nghe cho rõ, việc hôm nay xảy ra ở đây không ai được tiết lộ mảy may, nếu không đừng trách lão phu xuất thủ vô tình, diệt Đại Lâm thôn của các ngươi."
Dư Uy Hoa khẽ run lên, hắn tuy rằng tính tình nóng nảy, nhưng cũng không phải hạng người không biết nặng nhẹ.
Hôm nay Đại Lâm thôn tuy rằng có nhiều liệp sư, tuyệt đối là hơn hẳn từ trước tới này, nhưng đối với nhận vật cỡ Cừu Đường Cổ này chẳng đáng để vào mắt. Nếu hắn muốn diệt Đại Lâm thôn, chỉ cần một câu nói.
Vì vậy trong lòng hắn đại hận, nhưng chắn chặt răng không nói một lời.
Nhạc Mãnh vội nói: "Cừu lão gia, chúng ta mấy người hôm nay vào núi săn bắn, vô ý gặp một đàn sói vây công mà thụ thương, nhờ có Cừu lão gia tương cứu, lúc này mới may mắn cứu được một mạng."
Cừu Đường Cổ ánh mắt lóe lên một tia vui vẻ, sau đó liếc nhìn thi thể tàn khuyết của Đặng Thú nói: "Nếu có người hỏi thăm nơi hạ lạc của tiểu nữ, ngươi làm sao ứng phó."
Nhạc Mãnh cố nén đau nhức trên cánh tay, vẻ mặt hắn kinh ngạc: "Cừu tiểu thư không phải đang bế quan luyện công ở quý phủ sao, tại hạ sao có thể biết nơi nàng hạ lạc."
Cừu Đường Cổ khóe miệng nhếch lên: "Ngươi là một người thông minh, chỉ mong không bị thông minh hại."
Nhạc Mãnh gật đầu: ''Cừu lão gia yên tâm."
Cừu Đường Cổ hừ lạnh một tiếng, nói: "Kiều Cảnh, chúng ta đi thôi."
Tôn Kiều Cảnh hơi khom người, nói: "Lão gia, ta nghĩ mình nên cùng hắn bàn bạc lại."
Cừu Đường Cổ giật mình, sau đó gật đầu một cái, thân hình nhoáng lên một cỗ mây đen bọc hắn vào, trong nháy mắt ly khia huyệt động.
Tôn Kiều Cảnh khoát tay, nói: "Các ngươi đang thụ thương, đều là vì tiểu công tử liên lụy, lão phu thực sự áy náy." Hắn tiến lên kiểm tra thương thế Nhạc Mãnh một chút, lông mày nhăn lên, nói: "Nhạc huynh chờ một chút."
Hắn đi ra ngoài, kiếm vài miếng gỗ thô to.
Nhạc Mãnh dùng ánh mắt cảm kích, nhìn hắn một cái, thân thể một trận rung động, xương cột lập tức thẳng lại.
Tôn Kiều Cảnh xé rách quần áo trên người, lấy miếng gỗ cột vào tứ chi của hắn, nói: ''HIện tại không có cách nào, chờ trở lại sẽ chữa trị cẩn thận a."
Nhạc Mãnh khẽ gật đầu, nói : "Tôn huynh, chuyện ở đây xử lý thế nào, xin huynh cho một cái chủ ý."
Tôn Kiều Cảnh trầm ngâm nói: "Chúng ta bàn bạc thống nhất một chút, còn cái sơn động này phải che lại, còn những cái khác cứ tạm thời lưu lại đã."
Dư Uy Hoa trầm giọng nói: "Tôn tiền bối, nhưng Hạo Thiên không biết ở chỗ nào."
Nhạc Mãnh than nhẹ một tiếng nói: "Uy Hoa, Hạo Thiên hẳn là không có gì nguy hiểm, có thể..." hắn dừng một chút, nói: "Có thể đây là kỳ ngộ của hắn a."
Dư Uy Hoa ngây thơ gật đầu một cái, hắn tự nhiên tin Nhạc Mãnh,bọn họ dọn dẹp một chút, sau đó rời khỏi huyệt động.
Sau khi bọn họ rời khỏi, tất cả dường như trở lại như ban đầu.
Nhưng mà, những chuyện hôm nay đều là bí mật trong lòng họ, mọi người Đại Lâm thôn lại trở về cuộc sống yên bình trước đây...
Bạch sắc quang mang lan tràn, quả thực khiến người ta chói mắt.
Trịnh Hạo Thiên ở bên trong quang mang hết nhìn đông lại nhìn tây, hắn phát hiện mình không có cách nào rời khỏi phạm vi đoàn quang mang.
Tuy rằng lúc này hắn biến thân thành Cuồng bạo hùng vương, thực lực chân chính vô cùng lớn, nhưng vòng bao phủ vầng quang mang này là không thể phá nổi, dù cho hắn toàn lực công kích cũng vô pháp đánh vỡ.
Trong lòng hắn không khỏi có chút loạn.
Nói thế nào Trịnh Hạo Thiên cũng chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, mà chuyện ngày hôm nay xảy ra với hắn thật khó có thể tiếp thu.
Một trung giai liệp sư bỗng nhiên ù ù cạc cạc biến thành luyện yêu vũ giả.
Không chỉ hình dáng nhân loại biến hóa trở thành nửa người nửa yêu, hơn nữa thực lực tăng lên gấp mấy lần.
Cuối cùng, không đơn giản biến thành quái nhân như Nhạc thúc, mà là một quái thú thực sự.
Đương nhiên, Trịnh Hạo Thiên không hối hận, nếu như hắn không phải biến thành quái thú này, như vậy hai thúc cháu bọn họ chỉ sợ sớm ở dưới cửu tuyền.
Thế nhưng chuyện quái dị hôm nay hắn phải chịu không chỉ có thể, trong nháy mắt một đạo bạch quang bao vây hắn không biết chuyển hắn đến địa phương nào.
Một loạt biến cố như vậy cho dù là một vị kiến thức rộng rãi, từng trải phong phú cũng cảm thấy hết hồn.
"Cách....."
Vòng bao phủ xung quanh Trịnh Hạo Thiên bỗng nhiên vỡ vụn, Trịnh Hạo Thiên kinh hô một tiếng, hắn phát hiện mình đang ở trong một huyệt động u ám/
Huyệt động này không lớn, chỗ cao nhất cũng chỉ cao mười trượng, so với huyệt động kia quả thực là không đáng nói.
Trên đỉnh đầu, quang mang nhàn nhạt soi sáng, những viên bảo thạch tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ nhu hòa.
Đảo mắt, Trịnh Hạo Thiên trong lòng cả kinh.
Hắn thấy được ở bên cạnh mình có thêm một người, đó chính là Cừu gia tiểu thư.
Nhưng mà lúc này Cừu gia tiểu thư đang lâm vào hôn mê, đôi măt nhắm chặt, nếu không phải chiếc khăn che trên mặt nàng theo nhịp hô hấp mà phập phùng, Trịnh Hạo Thiên không dám xác địn nàng còn sống hay không.
Đánh giá cẩn thận xung quanh, khuôn mặt gấu của hắn trở nên vô cùng khó coi.
Bởi vì hắn đột ngột phát hiện, cái huyệt động này hoàn toàn cô lập, ngoài không gian trống trải này ra, không còn bất cứ thông đạo nào.
Toàn bộ huyệt động chìm trong không khí trầm lặng, chỉ có một góc động từng giọt nước từ trên đỉnh động nhỏ xuống khiến bên trong huyệt động vang lên những tiếng tí tách.
Trong lòng hắn dâng lên nghi vấn vô hạn, nếu không có thông đạo, vậy bọn họ làm cách nào để vào tới nơi này?
Trịnh Hạo Thiên từ nhỏ đến lớn tuyệt đối thuộc loại người không tin thần thánh.
Bởi khi Dư Kiến Thăng chỉ dạy võ công cho hắn đã từng nói qua, thế giới này không có thần tiên, mà chỉ có nhân thắng thiên.
Hắn từ trước đến giờ vẫn tôn sùng những lời vàng thước ngọc này, thế nhưng hiện tại tín niệm của Trịnh Hạo Thiên không khỏi dao động.
Nếu như Dư thúc ở đây, như vậy Trịnh Hạo Thiên nhất định nói cho hắn biết trên thế giới này tồn tại thần tiên.....
Dát......
Một đạo ánh sáng chợt lóe.
Trịnh Hạo Thiên cả người run run, thân thể tráng kiện của hắn có chút co rúm lại.
Hắn chăm chú nhìn vào trung ương huyệt động.
Ở chỗ này, một đoàn hỏa diễm đột ngột bùng lên, đồng thời chậm rãi ngưng tụ thành một người, một người do hỏa diễm tạo thành.
Trịnh Hạo Thiên liều mạng hít một ngụm khí lạnh, hắn chỉ cảm thấy trái tim co rút kịch liệt.
Liếc nhìn Cừu tiểu thư dưới đất, trong lòng hắn hiện lên ước muốn quỷ dị, nếu có thể được như nàng thì tốt rồi.
Bóng người do hỏa diễm hình thành cũng không phải rõ ràng, dung mạo cũng khó nhận ra, hơn nữa đoàn hỏa diễm không tỏa ra chút nhiệt khí nào mà ngược lại mang đến chút hơi lạnh nhè nhẹ.
"Không ngờ là một con gấu? Không có khả năng......." Nhân ảnh kia lầu bầu: "Bản tọa dùng bổn nguyên lực để thiết kế tiếp dẫn chi quang, sao có khả năng kéo về một con gấu chứ?"
Trịnh Hạo Thiên sắc mặt trở nên khó coi, hắn cả giận nói: "Các hạ, tại hạ Trịnh Hạo Thiên, là người không phải gấu."
Trịnh Hạo Thiên liên tục gật đầu, tuy rằng trong lòng hắn không thích luyện yêu vũ giả nhưng so với yêu thú chân chính, hắn tình nguyện làm một luyện yêu vũ giả.
Nhân ảnh tạo thành bằng hỏa diễm tấm tắc: "Thực sự không thể tin nổi, không ngờ bản tọa có thể gặp một người hoàn toàn yêu hóa, đáng tiếc, ai, đáng tiếc......"
"Đáng tiếc cái gì?" Trịnh Hạo Thiên tò mò hỏi.
Hỏa diễm nhân ảnh tiếc nuối nói: "Đáng tiếc bổn tọa đã chết nhiều năm, nếu còn sống nhất định phải đem người đi giải phẫu, cẩn thận nghiên cứu một chút...."
Trịnh Hạo Thiên chút nữa sặc nước miếng, hắn cố gắng lắm mới kìm được xúc động đem hỏa diễm nhân ảnh này đánh nát.
Hoàn cảnh ở đây quỷ dị, trước khi biết đây là nơi nào, tốt nhất mình nên an phận.
Hắn hít sâu một hơi, thầm nghĩ trong lòng, may mà ngươi đã chết, thực sự chết rất tốt.
Lúc này hắn mới nghĩ ra, khuôn mặt gấu của hắn giật mình: ''Ngươi..... đã chết?"
Hỏa diễm thân ảnh nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, ngươi bây giờ đang thấy chỉ là một tia phách lực của ta biến ảo thành thân thể giả." Hắn dừng một chút, nói: "Ngươi yên tâm, ta hiện tại không hại người, chỉ muốn nói cho ngươi mấy câu, sau đó ta sẽ lập tức biến mất."
Trịnh Hạo Thiên trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Mỗi chữ bóng người kia nói hắn đều nghe rõ, nhưng hiện tại hắn vô pháp lý giải.
Hỏa diễm thân ảnh không chú ý đến vẻ mặt hắn, lầu bầu: "Bản tọa trước kia gặp đại nạn tự biết mình không cầm cự được lâu nữa, sắp đến ngày tọa hóa, nhưng mà bản tạo suốt đời thu thập vô số trân bảo tuyệt học, trước đó chưa từng truyền thụ....." hắn thở dài nói: ''Bản tọa vốn muốn chôn cùng mấy thứ này, nhưng trước khi chết lại thay đổi chủ ý, vì vậy ở trong huyệt động kia bố trí một cái tiếp dẫn chi quang, một ngày phát hiện nhân tuyển thích hợp liền dẫn thẳng vào đây."
Trịnh Hạo Thiên đảo mắt, nhìn xung quanh huyệt động trong lòng oán thầm.
Vô số trân bảo tuyệt học? Không phải là không khí chứ?
Hỏa diễm nhân ảnh không nhanh không chậm nói: ''Tiểu tử, tuyệt học của bản tọa ngay cả hôm nay cũng là thanh danh hiển hách, chỉ cần ngươi học được ba phần trong đó, như vậy có thể ngạo thị thiên hạ...."
Trịnh Hạo Thiên hai mắt sáng ngời, trong lòng hắn thầm gào thét.
Người này đã chết không biết bao nhiêu năm, một tia phách lực của hắn còn có uy lực lớn như vậy, có thể biết được năng lực của hắn lúc còn sống lớn cỡ nào.