Chiến Thiên

Chương 601: Q.5 - Chương 601: Thần đan tông sư.






"Ầm ầm ầm...."

Từ trong hồng nhật đột nhiên tỏa ra vô tận hỏa diễm. Những ngọn hỏa diễm này có đặc tính thần kỳ, không gì không đốt được, vô luận là nước biển nóng rực hay là hỏa diễm mà nhân ảnh hỏa hồng sắc kia phóng thích ra, vừa gặp phải hỏa diễm của nó đều ầm ầm bốc cháy.

Tuy hỏa diễm do nhân ảnh hỏa hồng sắc phóng thích ra cũng có uy lực cường đại, nhưng so với hồng nhật chi hỏa thì không chỉ kém hơn một bậc.

"Thiên..... Đây là Hỏa phượng hoàng Thiên Luân phù triện...."

Nhân ảnh hỏa hồng sắc há hốc miệng, điên cuồng hét lên. Thanh âm của hắn tựa hồ không thông qua nước biển truyền tới, mà dùng một phương thức đặc thù nào đó, mà trực tiếp mạnh mẽ truyền vào trong não vực của người khác.

Bất quá, bên trong tiếng hét kinh hãi này, cũng ẩn chứa kinh hỉ cực độ.

Hồng nhật tiếp tục phun ra hỏa diễm mãnh liệt, Trịnh Hạo Thiên cất tiếng cười dài, nói: "Nhãn lực các hạ thật tốt. Thế nào, sợ rồi hả?"

"Sợ? Ha ha...." Nhân ảnh hỏa hồng cuồng tiếu, nói: "Không sai, ta đang sợ, sợ rằng phượng hoàng chi hỏa của ngươi còn không đủ mạnh đó."

Nhân ảnh hỏa hồng đột nhiên khuếch tán ra, hóa thành một đám hồng quang, tận hết khả năng giãn rộng thân thể .

Là một cường giả cấp bậc tông sư chân nhân, linh thể của nó đương nhiên có thể biến ảo vô cùng, nhưng lập tức có thể giãn rộng tới mức này thì đúng là khiến Trịnh Hạo Thiên kinh hãi than thở không thôi, chẳng hiểu đối phương đang định giở trò quỷ gì.

"Hắc hắc, kẻ này bị tham dục chi niệm che mờ mắt rồi." Thanh âm của Thông Thiên chân nhân đột nhiên vang lên: "Hắn muốn thôn phệ toàn bộ phượng hoàng chi hỏa, một điểm cũng không lưu lại."

Quả nhiên, sau khi giãn rộng tới cực hạn, hồng quang lập tức ập tới, muốn bao trùm toàn bộ vầng hồng nhất vào bên trong.

"Hừ..." Trịnh Hạo Thiên hừ nhẹ một tiếng, đưa tay điểm một chỉ, quát: "Song tinh Thiên Luân...."

Cùng tới tiếng quát nhẹ của hắn, toàn bộ Thiên Luân lập tức phát động.

Khi yên lặng, vầng thiên luân này chỉ vẻn vẹn có một, nhưng một khi bắt đầu phát động, bên cạnh nó lập tức lại hiện ra một bóng hình như ẩn như hiện.

Song tinh Thiên Luân, đem lực lượng của hai đại thiên luân dung hợp làm một. Uy lực phóng thích ra lại được tăng cường tới gấp mấy lần, hoàn toàn không chỉ là phép cộng đơn giản 1+1=2.

Thiên Luân vừa động, lập tức thiên địa chấn động, nước biển sôi trào, phát ra những tiếng nổ ầm ầm, không ngờ cứ như vậy nghiền ép tới mảnh hồng quang to lớn mà mỏng manh kia.

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời. Song tinh Thiên Luân phù triện được phượng hoàng chi hỏa thối luyện quả nhiên không khiến hắn thất vọng, không ngờ lại thể hiện ra lực lượng cường đại có thể áp chế tông sư chân nhân.

Thân hình hắn nhoáng lên một cái, một tầng huyết quang nồng đậm lập tức tràn ngập quanh người, trên trán lại nứt ra một con mắt thật lớn.

Linh lực toàn thân giống như thủy triều cuồn cuộn dồn lên đầu, tiến vào trong con mắt thật lớn kia.

Tiếp đó, một đạo bạch sắc quang mang to lớn phóng vút lên cao. Nó phá tan phong tỏa của thiên luân, phá tan sự quấy nhiễu của hồng quang, sau khi kích phát trong hư không liền liên tục xoáy tròn hình trôn ốc, lao về phía xa.

Sau khi tấn chức thành đại linh giả, Trịnh Hạo Thiên đã có thể ngộ mới đối với tam mục thần công, thần quang phóng thích ra không chỉ là một đường thẳng tắp nữa, mà mà siêu cấp thần quang có thể khống chế tự nhiên, tùy tâm sở dục chuyển hướng rồi.

Đương nhiên, uy lực khi thi triển loại thần quang có khống chế này khẳng định không thể nào bằng với tam mục thần quang dồn toàn bộ tinh khí thần rồi kích phát ra được.

Bất quá, sử dụng nó trong trường hợp này không thể nghi ngờ sẽ thu được hiệu quả lớn nhất.

Phàm là nơi thần quang đi qua, hồng quang mỏng manh lập tức tan thành mây khói, bị lực lượng trong thần quang tịnh hóa hoàn toàn.

"A...." Một tiếng gầm rống phẫn nộ từ trong khí trường hồng sắc bạo phát ra: "Ngươi chỉ là một đại linh giả nho nhỏ, làm sao lại đả thương được ta, đi chết đi...."

Cùng tiếng gầm rống phẫn nộ điên cuồng, tràn đầy vẻ không cam lòng của hắn, hồng sắc dần dần nồng đậm lên, đồng thời giằng co với tam mục thần quang.

Linh thể phân thân tông sư tuy cường đại nhưng dù sao cũng không phải là bản thể tông sư, lực lượng sở hữu đương nhiên cách biệt như trời với đất.

Hơn nữa, bởi vì thâu tóm toàn bộ phượng hoàng, hắn đã dàn trải thân thể ra tới cực hạn, đương nhiên không thể chống đỡ được lực lượng của tam mục thần quang càn quét.

Chỉ là, khi hắn bỏ qua vây khốn thiên luân, một lần nữa ngưng tụ lại thân thể, hắn lập tức thể hiện ra một lực lượng cường đại không gì so sánh nổi.

Vô số hồng quang hóa thành những cái xúc tu hẹp dài, vừa phát lực một cái đã đột phá lực lượng thủ hộ quanh người Trịnh Hạo Thiên, hung hăng quất lên thân thể hắn.

"Bùm bùm bùm...."

Vô số tiếng vang giống như bạo tạc phát ra, lan truyền khắp cả hải vực.

Phân thân linh thể thần đan tuy đánh lén thành công, nhưng cũng không mang tới cho Trịnh Hạo Thiên chút thương tổn nào, thậm chí ngay cả thân thể của hắn cũng không hề lay động một cái.

Trịnh Hạo Thiên cười lạnh, hắn đưa tay kéo mạnh một cái, huyết sắc trên người bốc lên mãnh liệt, lập tức dễ dàng giật đứt mấy cái xúc tu.

Thần binh luỵện thể đã thối luyện thân thể hắn, khiến cho nó trở nên cường đại giống như thần binh chân chính. Thân thể cường hãn như thế, đương nhiên không phải một chút linh lực do phân thân khống chế là có thể phá được.

Ngửa đầu, Trịnh Hạo Thiên phát ra một tiếng thét dài kinh thiên động địa.

Lần trước gặp phải cái linh thể phân thân này, hắn hoàn toàn không địch lại, phải chật vật bỏ chạy. Nhưng hiện giờ gặp lại, hắn đã có thể chống lại, đồng thời còn chiếm cứ một chút thượng phong nhất định rồi.

Trong bất tri bát giác, hắn đang trở nên càng cường đại hơn. Lực lượng quang minh trên người tràn ra cuồn cuộn không dứt... Trên đầu, hai vầng hồng nhật chồng chất lên nhau, tỏa ra linh lực mênh mông khổng lồ không gì địch nổi. Tam mục thần quang tùy ý xuyên phá, càn quét tất cả, quanh người lại dập dờn huyết sắt, khủng bố dữ tợn.

Tất cả mọi lực lượng đều vờn quanh người Trịnh Hạo Thiên, khiến cho hắn dù công hay thủ đều có thể mạnh mẽ áp đối phương một bậc.

Nhưng ngay khi hắn đại phát thần uy, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi thì từ trong miệng núi lửa đột nhiên truyền đến một cỗ dao động linh lực không gì sánh nổi. Sóng nhiệt vô cùng vô tận từ bên dưới mãnh liệt tuôn trào.

"Ha ha...."Nhân ảnh hỏa hồng sắc phát ra một tiếng cười điên cuồng: "Bản thể lão phu đã hàng lâm, tiểu tử, hôm nay ngươi chết chắc rồi."..

Biểu hiện thực lực của Trịnh Hạo Thiên quả thực là thập phần chói mắt, vượt xa khỏi cực hạn mà đại linh giả có thể đạt tới, thậm chí ngay cả phân thân linh thể của tông sư chân nhân cũng không thể làm gì được.

Nhưng khi tông sư chân nhân chân chính hiện thân, tất cả mọi ưu thế đều biến thành mây khói.

Đại linh giả, cho dù là đại linh giả lợi hại nhất cũng không thể chống lại tông sư.

Trên mặt Trịnh Hạo Thiên lộ ra một vẻ sợ hãi, hắn quát lạnh một tiếng, cái đuôi liều mạng quẫy động, bỏ chạy về phương xa.

"Hừ, bây giờ mới muốn chạy? Muộn rồi!" Nhân ảnh hồng sắc quát lớn một tiếng, lại một lần nữa giãn rộng thân thể ra. Tuy làm như vậy sẽ khiến lực lượng bản thân hắn phân tán, thậm chí ngay cả tam mục thần công cũng không thể chống đỡ được. Nhưng rất hiển nhiên, loại thủ đoạn này lại là phương pháp tốt nhất để quẫy nhiễu, không cho Trịnh Hạo Thiên chạy trốn.

Một màu hồng sắc bao phủ toàn bộ hải vực, phảng phất như tạo thành một cái tiểu thế giới độc đáo mà kỳ dị. Tốc độ của Trịnh Hạo Thiên trong cái thế giới này bị ảnh hưởng và hạn chế cực lớn, lập tức biến thành như ốc xên rồi.

"Hống...."

Trịnh Hạo Thiên rống lớn một tiếng, bên trong tiếng rống còn tràn ngập một cảm giác hốt hoảng và sợ hãi.

Trên trán, bạch sắc quang mang liều mạng phóng thích ra, cường độ của nó lúc này so với ban đầu còn cường đại hơn nhiều, quả thực giống như đang liều mạng vậy.

Đồng thời, huyết sắc quang mang trên người hắn cũng đại phát, xé rách không gian trước mắt.

Nhưng, một tia hỏa khí mỏng manh, bằng mắt thường không thể nhìn thấy bay vọt tới, trong nháy mắt đã phá hư cái khe nứt không gian này, khiến nó tiêu tán như chưa hề xuất hiện.

" Ha ha, ngươi trốn không thoát đâu." Ở trong hồng quang truyền ra tiếng cười điên cuồng: "Lần người để ngươi xé rách không gian chạy thoát. Nhưng lần này ngươi còn muốn giở lại chiêu cũ sao?"

Trịnh Hạo Thiên dốc hết toàn lực, chân khí linh lực điên cuồng sôi trào. Chỉ trong nửa khắc ngắn ngủi đã phá giải trên dưới phân nửa đám hồng quang kia. Nhưng đúng lúc này, dao động ở miệng ngọn núi lửa rốt cuộc đã ngừng lại, một thân ảnh nguy nga hùng vĩ đột ngột xuất hiện.

Tựa hồ đã cảm nhận được tuyệt vọng, cho nên Trịnh Hạo Thiên cũng từ bỏ hi vọng chạy trốn, quay đầu lại nhìn về thân ảnh khủng bố kia.

Ở giữa miệng núi lửa, xuất hiện một khối cầu khổng lồ.

Đây là một khối cầu tròn xoe, bên ngoài còn chớp động quang mang hồng sắc. Từng tia từng tia hỏa khí cường đại lưu chuyển không ngừng xung quanh viên cầu, giống như vô số con phượng hoàng đang giương cánh bay lượn, khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt.

Trịnh Hạo Thiên trợn tròn mắt, vẻ mặt chấn động vô cùng.

Biểu tình này của hán cũng không hề giả dối chút nào. Lúc này, trong lòng hắn đang thầm mắng không thôi.

Đây, chẳng lẽ còn được gọi là đan dược hay sao?

Trên thế giới này, làm gì có đan dược khổng lồ đến thế kia? Cho dù là phượng hoàng, nuốt viên đan dược này xong chỉ sợ cũng bị chết nghẹn...

Trên thực tế, nếu không phải biết được lai lịch của nó từ trước, hắn tuyệt đối không thể nào tưởng tượng ra được đó rốt cuộc là thứ gì nữa.

Có lẽ, hắn sẽ coi đối phương là một kiện pháp khí siêu cấp cũng chưa biết chừng.

Vô số phượng hoàng đang bay lượn xung quanh thần đan đột nghiên hội tụ lại, hình thành một con mắt khổng lồ. Mà bên trong con mắt này, lại là một màu đỏ rực rỡ, chói mắt vô cùng.

Trịnh Hạo Thiên trong lòng phát lạnh. Khi hắn bị con mắt hồng sắc này nhìn tới, toàn thân liền có một cảm giác giống như trúng phải định thân thuật vậy, ngay cả thần niệm cũng bị khóa cứng lại.

Bất quá, hắn dù sao cũng chẳng phải là thường nhân, chỉ chớp mắt một cái đã bừng tỉnh, lạnh lùng quát: "Bạo."

Lập tức, hai vầng thiên luân khổng lồ xa xa bạo liệt. Lực lượng khổng lồ không thể nào hình dung được từ trong thiên luân bạo phát ra, ầm ầm đánh thẳng về phía thần đan.

"Hừ...." Thần đan phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường, hỏa quang quanh người lập tức bùng lên, ngăn trở lại hỏa quang của hồng nhật thiên luân lại.

Hồng quang do phân thân hắn khống chế vừa gặp phải phượng hoàng chi hỏa trong hồng nhật một cái liền liên tục bại lui. Nhưng quang mang hồng sắc trên người bản thể lại hoàn toàn khác hẳn.

Đám hồng quang này có uy lực quỷ thần khó lường, vừa gặp phải phượng hoàng chi hỏa một cái liền lập tức không ngừng hấp thụ lực lượng bên trong. Chỉ trong nháy mắt, đám hỏa quang bạo phát ra từ hồng nhật đã bị thôn phệ gần như không còn rồi.

"Không sai, đúng là phượng hoàng chi hỏa." Thần đan cuồng tiếu: "Ngươi còn bao nhiêu bảo vật, mau mau phụng hiến ra hết đi."

Một cỗ lực hút mênh mông phảng phất như xuất hiện từ hư không, lập tức hút lấy Trịnh Hạo Thiên, cuốn về phía thần đan khổng lồ....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.