Thân hình Hách Minh rung lên một cái đã bước lên phía trước. Hắn lạnh lùng nhìn Trịnh Hạo Thiên, hoàn toàn để ý tới những tiếng nghị luận xung quanh.
Trịnh Hạo Thiên mỉm cười tiến lên, hai tay hắn chắp sau lưng, bình tĩnh nhìn lại đối phương.
Tuy kẻ hắn đang phải đối mặt chính là một vị linh giả bốn sao. Nhưng thái độ của hắn vẫn không hề kiêu ngạo hay siểm nịnh, không có nửa điểm khẩn trương và kinh sợ
Nhân mã linh giả cũng là một vị linh giả bốn sao. Hơn nữa trên người hắn còn có một kiện bảo vật cường đại. Nhưng cho dù là vậy hắn vẫn phải chêt trong tay Trịnh Hạo Thiên. Cho nên hắn đã không còn chút áp lực tâm lý nào khi đối diện với linh giả cấp bậc này rồi.
Hách Minh lãnh đạm nói: "Trịnh Hạo Thiên, ngươi đúng là một thiên tài hiếm thấy. Nếu có thể ẩn nhẫn, tôi luyện thêm nửa năm trên chiến trường. Thì khi đó, Hách mỗ nhìn thấy ngươi, e rằng cũng chỉ có cách đi đường vòng thôi. Nhưng sau khi ngươi tới doanh địa nhân tộc, không ngờ lại liên tục nhắm vào Cổ Chân giáo chúng ta, đó chính là tự tìm đường chết."
Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Hách Minh, ta cuối cùng cũng hiểu được, vì sao Trương Tấn Thao lại ngang ngược, càn rỡ như thế, động cái là muốn giết người rồi.."
Hách Minh khẽ ngây người, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ, nói: "Ngươi ăn nói lung tung, nói hươu nói vượn."
Kỳ thật, trong lòng cũng rất đồng tình với câu nói này của Trịnh Hạo Thiên.
Trương Tấn Thao không chỉ ở ngoài môn phái mới thế, mà ngay cả ở trong tông môn, bởi vì được chưởng giáo chân nhân cưng chiều, cho nên trừ một số rất ít người ra, hắn đều đánh chửi tùy tâm.
Dùng bốn chữ ngang ngược càn rỡ này để đánh giá hắn, thật quá là thích hợp rồi.
Chỉ là, vô luận trong lòng hắn có đồng ý thế nào, nhưng trên mặt và ngoài miệng vẫn không dám đồng ý một chút nào, ngược lại còn phải kiệt lực phản bác.
Trịnh Hạo Thiên khẽ cười, nói: "Có phải hay không, trong lòng các hạ tự biết. Bất quá, hiện giờ, sau khi nhìn thấy các hạ, ta cũng hiểu ra. Có một tên sư huynh tự cho là đúng thế này, có thêm một tên sư đệ không biết tốt xấu cũng là chuyện đương nhiên rồi."
Tuy hắn không dám nói thẳng vào mặt Trương Tấn Thao, nhưng trong đáy lòng của hắn cũng chưa bao giờ coi mình ngang hàng với tên công tử mặt trắng, bất học vô thuật này.
Tên tiểu sư đệ này, nếu không phải có sư tôn đại nhân tài bồi không tiếc giá nào, thì đừng nói là linh thể, chỉ sợ ngay cả trung giai tu luyện giả cũng chưa chắc đã tấn chức thành công.
Chỉ là, hiện giờ Trịnh Hạo Thiên lại đánh đồng hắn với Trương Tấn Thao, hơn nữa còn nói kháy rằng, chính bởi vì có một tên sư huynh như hắn, cho nên mới sinh ra một tên sư đệ ngu ngốc như vậy.
"Hay cho một tên tiểu tử, coi như ngươi miệng lưỡi lợi hại."
Hách Minh quát lạnh mộ ttiếng, thân hình nhoáng lên một cái, hai khối kim chuyên tỏa sáng rực rỡ đã bay vụt lên trời.
Trong hai kiện bảo vật hình dáng kim chuyên này ẩn chứa một lượng linh lực khổng lồ không gì so sánh nổi, vừa rời khỏi tay Hách Minh liền lập tức điên cuồng hấp thụ thiên địa linh lực xung quanh. Hơn nữa, tốc độ hấp thu của chúng cực nhanh, hoàn toàn vượt xa khỏi sức tưởng tượng của mọi người.
Sắc mặt Ngô Vân khẽ biến. Trong lòng hắn thầm nghĩ, Cổ Chân giáo đúng là Cổ Chân giáo, thân truyền đệ tử chưởng giáo chân nhân ra ngoài thí luyện, trong tay quả nhiên có bảo vật, hơn nữa còn là một bảo vật cực kỳ cường đại.
Tuy Hách Minh chỉ có bốn sao mà thôi, nhưng nếu dựa vào thứ này để giao thủ với mình, một tên linh giả năm sao như hắn e rằng cũng phải thua nhiều thắng ít.
"Đi...."
Cùng với một tiếng quát lớn của Hách Minh, hai khối kim chuyên lập tức hóa thành hai đạo quang mang khổng lồ, bắn thẳng về phía Trịnh Hạo Thiên.
Khi hai đạo quang mang này bắn tới, toàn bộ khu vực tựa hồ cũng bị một lực lượng nào đó trói buộc. Tất cả mọi người đều cảm nhận được không gian xung quanh bắt đầu trở nên ngưng kết lại.
Nếu như muốn di động tong khu vực này, tất phải khu động một lượng lớn linh lực và lực lượng mới có thể.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng đều hoảng sợ.
Bọnhọ chẳng qua chỉ là người quan chiến mà thôi, mà cũng bị ảnh hưởng lớn đến thế. Vậy Trịnh Hạo Thiên thân ở trong cuộc, khi đối mặt với áp lực này chẳng phải là càng thêm khó khăn ư.
Phàm là người có thể tấn chức linh giả, trên cơ bản đều là người có kiến thức rộng rãi. Bọn họ vừa thấy là biết, cỗ lực lượng này nhất định là có liên quan tới hai khối bảo vật trong tay Hách Minh.
Hai khối bảo vật này tuy có lực lượng khổng lồ, nhưng động tác lại rất chậm chạp, rất khó đánh trúng linh giả di động như gió, thậm chí còn có thể phá không mà đi.
Cho nên, khi hai khối bảo vật này được phóng thích ra, đồng thời cũng sinh ra một lực lượng phong tỏa không gian. Một khi hai cỗ lực lượng bất đồng này phối hợp với nhau, mới chân chính là hổ trợ lẫn nhau, uy lực vô cùng.
"Uỳnh, uỳnh, uỳnh...."
Từng tiếng nổ lớn như sấm động vang lên. Hai đạo quang mang khổng lồ tỏa ra vô tận uy nghiêm, phảng phất như đã khó chặt toàn bộ đường lui của Trịnh Hạo Thiên lại.
Mà quanh người Trịnh Hạo Thiên cũng chớp động kinh quang, nhìn qua khiến người ta cực kỳ kinh hãi.
Bất quá, đám linh giả này đều có ánh mắt sắc bén. Bọn họ đều nhìn ra, vầng kim quang này không phải là phòng ngự chi quang do Trịnh Hạo Thiên phóng thích ra, mà là lực lượng của hai kiện thần binh cường đại kia điều khiển, tấn công Trịnh Hạo Thiên.
Loại quang mang này giống như từng sợi từng sợi dây vô hình, trói chặt hắn lại.
Trịnh Hạo Thiên tức giận hừ một tiếng. Tuy hắn rất kinh ngạc trước uy lực cường dại của bảo vật kim chuyên, nhưng tâm thần vẫn không loạn chút nào.
Từng cỗ từng cỗ chân khí cường đại từ trong đan điền của hắn tràn ra, thông qua kinh mgạch, tiến vào trong mọi ngõ ngách cơ thể hắn, thẩm thấu vào trong từng một tế bào.
Tiếp đó, thân thể hắn bắt đầu nhanh chóng bành trướng lên.
Yêu hóa biến thân, quá trình này đối với hắn mà nói, đã quen thuộc gần như là bản năng rồi.
"Hống...."
Qua giây lát, một con cuồng bạo hùng vương cao lớn đã xuất hiện trước mắt mọi người.
Thân hình hùng vương cao lớn, cường tráng vô cùng. Hai tay hắn vỗ thẳng ra ngoài, đám kim quang vờn quanh người lập tức bị đánh tan thành từng mảnh.
Đây chính là lực lượng, lực lượng cực hạn. Một khi cỗ lực lượng này cường đại tới mức cực hạn, vô luận thứ gì cũng không thể tạo thành trói buộc với hắn nữa.
Kim quang trước mắt chớp động, hai kiện ảo vật lại giáng xuống đầu hắn.
Nhưng mí mắt cự hùng vẫn không thèm chớp một cái. hắn vung cao song quyền, không ngờ lại dùng một đôi tay trần thịt để nghạnh kháng với hai kiện bảo vật.
Trong mắt Hách Minh lóe lên một tia giận dữ, tiểu tử cuồng vọng.
"Uỳnh...."
Tiếng nổ vang giống như lôi đình vang lên giữa không trung.
Nhưng ngoài dự liệuc ủa mọi người, trong khoảnh khắc khi song chưởng tráng kiện của cự hùng va chạm với kim chuyên, trên thân thể cự hùng đột nhiên hiện ra một bộ giáp toàn thân dữ tợn, đáng sợ.
Bộ khôi giáp này bao phủ toàn bộ thân hình cự hùng, từ đầu tới chân, ngay cả một tấc da cũng không để lộ ra ngoài.
Cho nên, chân chính va chạm với kim chuyên, không phải là hùng chưởng mà là một tầng quyền sáo của khải giáp đen kịt.
Phảng phất như sao hỏa đụng phải địa cầu, một vầng quang mang chói mắt bùng phát, sóng xung kích cường đại khuếch tán ra ngoài không chút kiêng nể.
Tất cả mọi người đang đứng đằng xa quan chiến đều biến sắc. Hai người này vừa giao thủ đã tạo ra uy lực kinh thiên động địa, khiến cho tất mọi người cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Hách Minh đương nhiên có thần binh bảo khí cường đại, nhưng khải giáp trên người Trịnh Hạo Thiên tựa hồ cũng không phải thứ tầm thường. Chỉ bằng vào một đôi quyền sao trên khải giáo đã có thể ngạnh kháng với thần binh mà không rơi xuống hạ phong.
"Được." Hách Minh khẽ quát một tiếng, thân hình hắn nhoáng lên một cái, đột nhiên hóa thân thành một con cự cầm (chim lớn ) hai cánh.
Đôi cánh cự cầm khẽ rung lên, cả thân hình nó đã xẹt qua bầu trời nhanh như một tia chớp, xuất hiện phía sau lưng Trịnh Hạo Thiên, cặp cự trảo giống như thiết câu chụp thẳng vào gáy Trịnh Hạo Thiên không chút lưu tình.
Trịnh Hạo Thiên nhướng mày. Thế mới biết, yêu hóa biến thân của đối phương không ngờ lại là một chủng tộc thiên cầm hiếm thấy.
Chỉ là, chủng tộc này tuy cường đại, nhưng nếu so sánh với đại bàng trong thiên địa nhị thập tứ thánh mà nói, đâu chỉ kém hơn một bậc. Đặc biệt là trên tốc độ thuần thúy, Hách Minh lại càng kém xa Lâm Đình.
Trịnh Hạo Thiên đã có kinh ngiệm đối chiến với Lâm Đình vô số lần. Nay đối với mặt tốc độ như vậy, căn bản là không để vào trong lòng.
Hùng chưởng cứ như thế nhẹ nhàng vỗ về phía sau. Dưới năng lực thần kỳ và bảo hộ của bộ khải giáp, hai cánh tay chắn không ngờ có thể kéo giãn ra như dây thun, vỗ thẳng về phía Hách Minh đang không ngừng tiếp cận.
Trong miệng Hách Minh huýt lên một tiếng quái dị, nhưng hắn đã tân mắt nhìn thấy, con cự hùng này có thể trực tiếp chống lại lực lượng của thần binh. Tuy hắn rất tin tưởng vào thắng lợi của mình, nhưng cũng không dám đối kháng lực lượng với con cự hùng này.
Hai cánh giướng lên, trong nháy mắt hắn đã thay đổi phương hướng.
Nhưng khiến hắn không ngờ tới là, ngay trong một khắc khi hắn chuyển hướng, hùng chưởng của Trịnh Hạo Thiên cũng bẻ quặt theo như giòi bọ trong xương, ngay trong nháy mắt hắn tạm ngừng lại, hung hăng vỗ lên vai của hắn.
Hách Minh rên thảm một tiếng, vội vàng lui lại. Đồng thời trước mặt hắn cũng xuất hiện một màn nước, gợn sóng lưu chuyển không ngừng.
Bên trong màn nước này có ẩn chứa lực lượng cực lớn, có thể phòng ngừa địch nhân cường đại truy kích, cũng là bảo vật bảo mệnh tùy thân của hắn.
Nhưng cự hùng được thé nào chịu buông tha. Hắn bước ra một bước giữa hư không, đánh thẳng một quyền tới.
"Ba...." Màn nước nhìn qua giống như không thể nào bị phá vỡ, đã bị đánh nát, hóa thành vô số hơi nước, tiêu tán tứ phía.
"Ông....."
Khi Trịnh Hạo Thiên đang muốn tiếp tục đuổi theo thì phía sau đột nhiên truyền tới tiếng xé gió bén nhọn. Hắn nhíu mày, lại một lần nữa đánh ra hai chưởng, đánh bay hai khối kim chuyên.
Nhưng chỉ trong nháy mắt trì hoãn này, phi cầm do Hách Minh biến thân thành đã bay ra thật xa rồi.
Hắn đứng giữa không trung huýt dài một tiếng, trên người kim quang chớp động, lại có mười khối kim chuyên từ trên người hắn bay vụt ra.
Xa xa, tất cả mọi người đều trở nên xôn xao. Thì ra bộ kim chuyên này không phải là hai, mà là có tới mười hai khối.
"Tiểu tử... là ngươi muốn chết."
Hách Minh cười dữ tợn một tiếng, quát lớn: "Thập nhị tỏa không đại trận.."
Mười hai khối kim chuyên hô ứng lẫn nhau, quang mang kim sắc phóng thích ra trên mỗi một khối kim chuyên đột nhiên đeèu trở nên nồng đậm hơn mấy lần, khiến toàn bộ bầu trời đều chìm trong một vầng kim quang chới mắt, thậm chí ngay cả ánh sáng của thái dương cũng phải ảm đạm đi.
Lực lượng trói buộc cường đại tràn ngập trong mỗi một tấc không gian, khiến cho người ta có cảm giác không thể động đậy nổi.
Hách Minh cất tiếng cười dài, tâm niệm vừa chuyển, mười hai khối kim chuyên lập tức hung hăng giáng xuống cự hùng.
Nhưng đúng vào lúc này, dưới hai chân Trịnh Hạo Thiên đột nhiên phóng thích ra quang mãnh liệt. Vầng quang mang này vừa xuất hiện liền lập tức hóa thành một thông thiên đại đạo, xông thẳng lên trời.
Chỉ trong nháy mắt, thông thiên đại đạo đã vượt qua vô tận khoảng cách, từ khe hở giữa mười hai khối kim chuyên thông thẳng về phương xa. Mà thân thể Trịnh Hạo Thiên lại di chuyển tự nhiên trong thông thiên đại đạo, thoát khỏi lực lượng trói buộc của bảo vật, bay thẳng vào không trung