Hải dương xanh thẳm, mênh mông vô cùng vô tận. Từng con sóng hung mãnh không ngừng chồm tới, xô vào đá, phát ra những tiếng gào thét băng thiên liệt địa, tung lên những bọt nước trắng xóa.
Trên bờ biển hùng vĩ đó, đột nhiên vang lên một tiếng thét dài cao vút mà vang dội. Tiếp đó, trong một sơn động bên bờ biển đột nhiên có một đạo thân ảnh bay vụt ra.
Trịnh Hạo Thiên ngạo nghễ đứng trên huyền nhai, hắn điên cuồng rống lên. đem tất cả nỗi vui sướng trong lồng ngực phát tiết ra ngoài.
Sau một hồi thật lâu, tâm tình hắn cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Thần niệm hơi đảo qua, xác định xung quanh tuyệt đối không có người nào ẩn nấp.
Hắn đưa tay điểm một chỉ, hắc khí mãnh liệt lập tức trở nên sôi trào, chỉ trong chốc lát, trước mặt hắn đã xuất hiện một khối vân vụ hắc sắc, không có hình thái cụ thể.
Từ lúc chia tay với Hổ Bá Thiên, Trịnh Hạo Thiên cũng không lập tức trở về sư môn mà vẫn nán lại nơi này.
Bởi vì lúc này, Mộng Yểm đang khống chế Hắc Ám Tỏa Liên luyện hóa con bán Ma vương hiếm thấy kia. Con Ma vương này tuy không được trọn vẹn đầy đủ, nhưng tốt xấu gì cũng miễn cưỡng được xưng là Ma vương, cho dù chỉ là thi thể Ma vương, muốn luyện hóa cũng không phải chuyện dễ.
Hơn nữa. trong quá trình luyện hóa, cái loại ma khí mãnh liệt, bá đạo này ngay cả hắn và Mộng Yểm cũng không thể nào che dấu nổi. Nếu cứ như vậy trở về trong môn phái, thì trừ phi giao ra con Ma vương này, nếu không e rằng sẽ lập tức bị cho là nhân ma, đem đi xử quyết rồi.
Với tính cách của Trịnh Hạo Thiên, đương nhiên không thể nào cam tâm tình nguyện giao Ma vương cho kẻ khác, cho nên hắn mới dừng lại đây. Muốn luyện hóa hoàn toàn con Ma vương này rồi mới trở về.
Có thế giới quang ám của hắn hỗ trợ, Mộng Yểm và Hắc Ám Tỏa Liên quả nhiên luyện hóa nhanh hơn rất nhiều.
Lực lượng hắc ám kia thì không nói, bởi vì chênh lệch trên đẳng giai, tác đụng có thể phát huy đối với Ma vương là cực kỳ nhỏ bé. Nhưng lực lượng quang minh của hắn, nếu dùng để đối phó Ma vương, lại là một kiện lợi khí.
Lực lượng quang minh không ngừng chiếu rọi, giống như những thanh bảo kiếm lợi hại, cắt thân thể Ma vương thành từng mảnh nhỏ, cuối cùng mới bị luyện hóa hoàn toàn.
Bất quá, sau khi luyện hóa xong. Trịnh Hạo Thiên lại một lần nữa cảm nhận rõ ràng được sự cường đại của linh giả. Cho dù chỉ là tồn tại có được lực lượng Ma vương, cũng là một khúc xương khó nhằn như vậy. Nếu thật sự gặp phải cường giả linh thể thì....
Chút hào tình tráng chí trong lòng Trịnh Hạo Thiên lập tức giảm đi không ít. Hắn hiện giờ, vẫn cúi thấp đầu thì tốt hơn.
"Mộng Yểm, thả Thiên ma ra đi." Trịnh Hạo Thiên thu liễm lại tinh thần, chậm rãi nói.
"Được. "
Bên trong cỗ hắc vụ bắt đầu trở nên lay động kịch liệt. Tiếp đó, một con Thiên ma thập giai biến dị cường đại chậm rãi hiện lên.
Sau khi thôn phệ rất nhiều cường giả và Thiên ma cùng giai, con Thiên ma biến dị này đã sớm khác xa lúc xưa rồi. Ở trên người nó, ngoại trừ hắc sắc nồng đậm ra, còn mang theo một tia huyết sắc nhàn nhạt. Đây là vì nó đã hấp thụ được huyết nhục yêu đan của Ước Hàn Phúc.
Có lẽ cũng chính bởi vì tia huyết sắc này ảnh hưởng, cho nên khí tức trên người nó lại nhiều thêm mấy phần tàn nhẫn. Mà càng lúc càng có vẻ cường đại hơn không ít.
Ít nhất, nếu trong những cường giả thập giai đỉnh phong mà Trịnh Hạo Thiên gặp, cho dù là tồn tại cường đại như Văn Nhân Băng Oánh, khí tức cũng chưa chắc đã nồng đậm hơn được tên gia hỏa này.
Trịnh Hạo Thiên im lặng nhìn con Thiên ma biến dị. Khi ánh mắt của hắn chạm vào ánh mắt Thiên ma, trong lòng hắn lại đột nhiên cả kinh.
Đôi mắt con Thiên ma này đã không còn vẻ ngây dại, ngu ngốc như ban đầu nữa, mà đã linh động hơn rất nhiều, đồng thời từ trong cũng lộ ra một tia ánh sáng trí tuệ.
Một hồi lâu sau, Trịnh Hạo Thiên mới thở dài một tiếng. Trong lòng hắn cực kỳ hâm mộ loại năng lực thần kỳ này của Thiên ma, chúng có thể thông qua thôn phệ linh hồn và tinh thần ý niệm để không ngừng khiến bản thân lớn mạnh.
Thôn phệ linh hồn và ý niệm càng nhiều, đẳng giai càng cao, thực lực bản thân cũng càng mạnh. Loại phương thức tiến giai này không thể nghi ngờ chính là nhanh nhất và dễ dàng nhất.
Bất quá, cũng chính bởi vì đặc tính này, cho nên Thiên ma mới trở thành địch nhân chung lớn nhất của tất cả các sinh vật. Vô luận là một loại sinh mệnh nào, chỉ cần có linh hồn và ý niệm tồn tại, đều coi Thiên ma là tử địch.
"Mộng Yểm, ngươi có thể khống chế nó không?" Trịnh Hạo Thiên trầm giọng hỏi.
Đây không phải là hắn cố ý lảm nhảm hay hoài nghi cái gì, mà bởi vì chuyện bọn họ muốn làm thật sự quá trọng yếu. Trịnh Hạo Thiên đương nhiên là muốn bồi dưỡng ra Ma vương với tu vi bát giai.
Ma vương, đây chính là tồn tại sánh ngang với cường giả linh thể. Mà một tên tu luyện giả bát giai đứng trước mặt Ma vương quả thực yếu giống như một đứa trẻ con vậy.
Cho dù Trịnh Hạo Thiên có vô số át chủ bài như tu vi linh khí sư thất giai, luyện yêu võ giả bát giai, cũng không dám hi vọng xa vời, mình có thể chiến thắng một con Ma vương chân chính.
Nếu hắn thiên tân vạn khổ mới đào tạo ra một con Ma vương, mà con Ma vương này lại lâm trận phản bội, thì mới gọi là đáng cười.
Mộng Yểm lay động thân hình một chút, khẳng định như đinh đóng cột: "Ngươi yên tâm, ta đã sử dụng khế ước bản thể, để lại lạc ấn của ta ở sâu trong linh hồn của nó, chỉ cần ta không chết, thì nó tuyệt đối không thể thoát khỏi tay ta." Trong thanh âm của nó tràn ngập một vẻ tự tin cường đại: “Đừng quên, bộ tộc Mộng Yểm chúng ta mới là hoàng giả của Thiên ma. Mà ta, lại là cường giả biến dị trong Mộng Yểm. Đừng nói một con Ma vương, cho dù là một trăm con ta cũng có thể khống chế."
Mộng Yểm đứng trong Thiên ma tộc cũng thuộc hàng đại cường giả đỉnh phong nhất, nhưng nếu nói một con Mộng Yểm thất giai có thể khống chế đồng thời hơn trăm Ma vương, thì Trịnh Hạo Thiên lại có phần không tin.
Cho dù con Mộng Yểm trước mắt này thật sự là cường giả biến dị, nhưng tuyệt đối cũng không có năng lực này.
Thanh âm Mộng Yểm lập tức thấp đi nhiều, lẩm bẩm nói: "Chờ sau khi ta tiến giai Ma vương, nhất định có thể khống chế hơn trăm con Ma vương."
Trịnh Hạo Thiên bất đắc dĩ trợn trắng mắt, hoàn toàn khinh thường, không thèm nói với tên gia hỏa này nữa.
Hắn cân nhấc trong chốc lát, cuối cùng cắn răng một cái, nói: "Thả ra đi.''
Mộng Yểm ứng tiếng, thân hình không có hình thái rung lên, Hắc Ám Tỏa Liên bắt đầu xoay tròn.
Từ trong miệng viên bát lập tức phun ra một khối sương mù màu đen dày đặc. Đám sương mù này tràn ra nhưng lại tránh xa khỏi bản thể Mộng Yểm, tựa như hai luồng lực lượng bất đồng không hợp tính vậy.
Thiên ma biến dị vốn vẫn thành thật, vừa gặp phải đám sương mù này, hai tròng mắt lập tức trở nên đỏ như máu. Mà ngay cả mặt ngoài thân thể nó tựa hồ cũng xảy ra biến hóa vi diệu. Màu sắc đỏ như máu lại càng đậm hơn, giống như tạo thành một tầng da kiên cố vậy.
Bất quá, Trịnh Hạo Thiên biết, đây chẳng qua chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.
Nếu Thiên ma biến dị thật sự có thể hình thành lớp da chân thực như vậy, chỉ sợ bản thân nó đã là một con Ma vương rồi, làm sao còn phải đi thôn phệ cái con bán Ma vương tàn phế này để tiến giai.
Mộng Yểm quát khẽ một tiếng, từ trong Hắc Ám Tỏa Liên lập tức phóng ra vô số đạo quang tác hắc sắc. Đám quang tác này cũng thật cường đại, chỉ trong nháy mắt đã trói chặt khối năng lượng thể hắc sắc giống như sương mù này lại rồi.
Đám sương mù hắc sắc tựa hồ biết đại họa lâm đầu, bắt đầu liều mạng dãy dụa. Nhưng chúng đã rời rạc như vụn cát, cuối cùng không thể hợp thành một nắm tay cứng rắn mạnh mẽ, cũng không thể giãy thoát khỏi trói buộc.
Con Thiên ma biến dị rú lên một tiếng rồi bổ nhào vào trong đám sương mù.
Ngay trong tích tắc khi nó nhảy vào, Hắc Ám Tỏa Liên lập tức để lộ ra một khe hở. Nhưng sau khi thân hình nó đã tiến vào bên trong, đám tỏa liên lại hợp thành thiên la địa võng, ngay cả một chút sương mù cũng khó mà chạy thoát ra ngoài được.
Từ trong đám sương mù hắc sắc lập tức vang lên những tiếng cười quái dị của Thiên ma biến dị. Trong tiếng cười này phảng phất như ẩn chứa một loại lực lượng nào đó làm nhân tâm dao động, khiến người ta nghe mà lạnh cả người.
Thân thể Trịnh Hạo Thiên khẽ run lên, cho dù hắn là chủ nhân con Thiên ma biến dị này, nhưng lúc này cũng cảm thấy không thoải mái. Từ đây có thể nghĩ được, khi người khác nghe thấy thanh âm này, sẽ khó chịu tới mức nào.
Chỉ là, sau khi nghe thấy những thanh âm này, hắn chẳng những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
Ma vương chính là vương giả của Thiên ma, có thể chống lại cường giả linh thể. Năng lực vốn có của chúng đương nhiên không chỉ giới hạn ở quyền cước và lực lượng.
Trên thực tế, trừ một số ít Thiên ma biến dị cường đại cực kỳ hiếm thấy ra, rất ít Ma vương có thể dựa vào lực lượng mà chống lại được cường giả linh thể.
Tuyệt đại đa số ma vương đều có dị năng trời sinh. Năng lực của bọn chúng kỳ lạ hiếm thấy, vô cùng vô tận. Nhưng đều có một điểm chung, đó chính là năng lực của bọn chúng đều phi thường cường hãn. Dựa vào những năng lực này, cũng đủ để sánh ngang với cường giả linh thể rồi.
Lúc này, con Thiên ma biến dị này còn chưa tiến giai, đã thể hiện ra một tia manh mối dị năng, đương nhiên là khiến Trịnh Hạo Thiên vui mừng không thôi.
Tiếng cười điên cuồng duy trì suốt một canh giờ mới chậm rãi biến mất. Mà lúc này, đám sương mù cũng lưa thưa chả còn mấy.
Nơi hắc vụ vốn tràn ngập ban đầu, lúc này đã bị Thiên ma biến dị thay thế. Bất quá, thân thể của nó cũng xảy ra biến hóa cực lớn. Lúc này, thể tích của nó đã bành trướng tới gấp mấy lần, thiên la địa võng của Hắc Ám Tỏa Liên cũng mở rộng ra, vẫn không hề có dấu hiệu không đủ sức.
Lực lượng Ma vương tuy bị chia cắt làm vô số mảnh nhỏ, nhưng cũng không phải dễ đàng thôn phệ như vậy. May mà con Thiên ma biến dị này đủ cường hãn, nếu không căn bản đừng mong có thể làm đến bước này. Cuối cùng, trong ánh mắt mong đợi của Trịnh Hạo Thiên, Thiên ma biến dị cũng thôn phệ sạch sẽ chút hắc vụ cuối cùng.
Thân thể nó chợt lóe lên. rồi bắt đầu cuộn tròn lại. Dần dần, thân thể nó biến thành một khối cầu khổng lồ, hơn nữa trên bề mặt còn không ngừng nhúc nhích cho tận đến khi lớp bề mặt trở nên bóng loáng.
Từ xa nhìn lại, con Thiên ma biến dị này đã biến thành một cái quang kén hồng hắc sắc khổng lồ. Trịnh Hạo Thiên có một dự cảm mãnh liệt. Một khi nó từ cái quang kén này thoát ra, đó cũng là lúc nó sẽ một bước lên trời, trở thành Ma vương.
Thân thể Mộng Yểm nhoáng lên một cái đã bay lòng vòng quanh quang kén như cơn gió. Nó cất tiếng cười dài, nói: "Thành, thành...."
Trịnh Hạo Thiên mùn cười nói: "Mộng Yểm chúng ta ra ngoài đã lâu, cũng đến lúc nên trở về rồi."
Mộng Yểm ứng tiếng. Hắc Ám Tỏa Liên lập tức xoay tròn, mà cái quang kén trước mặt bọn họ cũng chậm rãi thu nhỏ lại, đồng thời bay vào trong viên bát, biến mất không thấy tăm hơi.
Trịnh Hạo Thiên vẫy vẫy tay, đem chúng thu vào trong khí xoáy.
Chân lực cuồn cuộn dâng lên. Độn Thiên châu chợt phóng lên tận trời cao, hướng về phía tòa thành thị xa xa mà bay đi....