Cơn sóng phi tiễn ngư này lại còn nhanh gấp mấy lần so với trước, cơ hồ phóng xuống như thế sét đánh không kịp bựng tai.
Giống như ở biển rộng đã có người dự liệu đến thời khắc này, cho nên mới cố ý chỉ huy phi tiễn ngư tiến hành công kích như vậy.
“Vù…vù….”
Thanh âm xẻ gió trên đầu thành vang lên, lúc này ngoài tiếng đinh đinh như thiết chùy gõ ra, còn lại toàn là tiếng kêu thảm thiết.
Phòng thủ không có tấm chắn, hoặc là không chuẩn bị đủ, luyện yêu vũ giả nào không dùng hết khả năng trốn thân thể vào tấm chắc chỉ còn cách bất đắc dĩ sử dụng cơ thể ngạnh kháng với mũi tiêm.
Luyện yêu vũ giả trên đầu thành cũng không khá hơn, đại đa số họ đều là luyện yêu vũ giả hạ phẩm. Ngay cả miễn cưỡng cũng chỉ đến tam giai, năng lực phòng ngự bản thân cũng không cách nào ngạnh kháng với công kích bén nhọn kia.
Sau một khắc, trên đầu thành nhất thời huyết nhục tán loạn, vô số luyện yêu vũ giả đều trợn tròn hai tròng mắt, kinh hoảng nhìn khung cảnh này.
Không những thế, ngay cả liệp thủ được sắp xếp chỉnh tề lúc trước cũng vì hỗn loạn mà chịu ảnh hưởng, một nhóm trong đó đồng dạng bị dính công kích.
Cả đầu thành loạn thành một mảnh, trong lúc nhất thời như quỷ khóc sói tru, vô cùng thê thảm.
Mục Cẩm biến sắc, hắn hung hăng vung tay lên, nói: “Đúng là thành sự không có, bại sự có thừa….”
Mặc dù bọn họ đã sớm liệu trước khả năng tuân thủ kỷ luật của luyện yêu vũ giả đến từ bên ngoài, hơn nữa tình huống cũng ở trong dự tính của bọn họ. Nhưng mà loại tình huống này thật sự quá kinh khủng, trong lòng bọn họ tương đối tức giận.
Trình Gia Chấn hừ lạnh một tiếng nói: “Chết nhiều cũng tốt, để cho chúng biết hậu quả của tham lam, sau này dễ chỉ huy hơn nhiều….”
Mục Cẩm bình tĩnh gật đầu một cái, la lớn: “Cứu người, nhanh lên.”
Dưới đầu thành nhất thời chạy ra từng đội quân dự bị chỉnh tề, bọn họ đại đa số là do liệp thủ tạo thành, trên người mặc trọng giáp dày, tấm khiên trên tay lóe lên ánh sáng.
Bọn họ bước đi như bay, bế người bị thương vào còn người chết trực tiếp quăng xuống thành, động tác bọn họ cực kỳ lưu loát, không có nửa điểm trì hoãn.
Hơn nữa, mỗi lần dọn sạch một khu vực xong, bọn họ lập tức bổ sung nhân số thích hợp lại, lần nữa hợp thành tuyến phòng ngự trên đầu thành.
Ngắn ngủi trong chốc lát, bọn họ đã xử lý tất cả mọi thứ xong. Trên đầu thành trừ một ít vết máu cùng thịt nát ra, cũng không còn một thi thể đầy đủ nào.
Nhưng mà, còn không đợi bọn họ tập hợp thành đội hình hoàn hảo, một mảnh biển rộng đã mãnh liệt dao động. Vô số phi tiễn ngư phóng lên tạo thành một quỹ tích.
Sắc mặt Mục Cẩm đại biến, giống như nhớ tới cái gì đó, kinh hô: “Không ổn, trên biển khẳng định có một con Thôn Thổ thú, chúng ta phải giải quyết nó trước hết, nếu không chỉ bằng vào phi tiễn ngư cũng đủ tiêu diệt toàn bộ chúng ta.”
Uy lực của phi tiễn ngư kỳ thật cũng không lớn, cường đại của chúng chính là mũi tiêm trên đỉnh đầu, nhưng thủ đoạn công kích chỉ có một, hơn nữa chỉ có một cơ hội công kích mà thôi.
Có điều, sinh vật này trên biển rất đặc biệt, số lượng nó tuyệt đối có thể làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Mặc dù nơi này không cả khả năng tập kết tất cả phi tiễn ngư trong biển, nhưng mà bằng vào năng lực ngư nhân, tuyệt đối có thể chỉ huy một đội ngũ phi tiễn ngư số lượng vô cùng khổng lồ tới đây.
Mà cách tập họp phi tiễn ngư không có nhiều, làm kẻ khác phải sợ hãi, chính là loại sinh vật Thôn Thổ thú đặc thù.
Sinh vật này có thể thu nạp vô số sinh vật biển, hơn nữa trong nháy mắt còn có thể phóng những sinh vật đó lên trời
Chỉ cần trên biển có một con Thôn Thổ thú, là đủ để phóng ra hơn triệu con phi tiễn ngư vào thành rồi, khi đó tinh anh của thành thật sự sẽ bị tiêu diệt sạch.
Bất qua, Thôn Thổ thú tương đối hiếm thấy, cho dù trong biển rộng mênh mông nó cũng thuộc loài gần như tuyệt chủng. Mà Trấn Hải thành bất quá chỉ là một thành thị nhỏ thôi, cư nhiên gặp phải Thôn Thổ thú là chuyện tuyệt đối ngoài ý liệu của mọi người.
Trình Gia Chấn rất bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Để Thần Ky nỏ ra tay, không tiếc tất cả cũng phải đánh trọng thương Thôn Thổ thú. Chỉ cần nó bị thương, thì ngư nhân khẳng định không dám cho nó công kích nữa….”
Đối với hải tộc mà nói, giá trị Thôn Thổ thú xa xa vượt qua thành thị nhân loại, trừ phi vạn bất đắc dĩ, nếu không hải tộc sẽ không mạo hiểm để sinh vật trân quý này tiếp tục tiến công.
Mục Cẩm giật mình, nói: “Nhưng mà nếu sau đó ngư nhân đến….”
“Không cần lo lắng nhiều như vậy…” Trình Gia Chấn mãnh liệt nói: “Nếu như không làm cho phi tiễn ngư dừng lại, thì thành của chúng ta cũng….”
Mục Cẩm xoay chuyển ánh mắt, lập tức thấy được trên đầu thành tràn ngập một cỗ hào khí bi ai.
Đây là biểu hiện tinh thần sa sút, mặc dù lúc này chưa xuất hiện lính đào ngũ, nhưng dựa vào kinh nghiệm lão luyện của mình Mục Cẩm cũng biết trước, nếu tiếp tục duy trì như vậy, thì thành mất là điều hiển nhiên.
Thân hình hắn lay động, liền đi tới tòa lâu cao nhất trên tháp, hắn nói với bảy linh khí sư tam giai bên trong: “Các vị, bộ tộc ngư nhân có Thôn Thổ thú, thỉnh các vị xuất thủ, giết chết Thôn Thổ thú….”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, sắc mặt Vương Vũ khẽ biến, nói: “Mục huynh, ngươi không lầm chứ?”
“Tuyệt đối không….” Mục Cẩm không chút nghĩ ngợi trả lời.
Sắc mặt Vương Vũ nhất thời trở nên có chút khó coi, nói: “Thôn Thổ phú không thể nào để cho ngư nhân điều khiển được, chẳng lẽ tới đây không phải là bộ tộc ngư nhân bình thường?”
Sắc mặt Mục Cẩm trầm lại, nói: “Vương huynh, bất luận là bộ tộc ngư nhân nào đến đây, bây giờ ngươi cũng không còn đường lui….”
Vương Vũ hừ lạnh một tiếng, nói: “Vương mỗ biết rõ, không cần các hạ nhắc….” Hắn quay đầu lại, cao giọng nói: “Các vị, chúng ta trước sử dụng tiễn chỉ bình thường công kích phi tiễn ngư ở phiến hải vực đó, nếu mà có thể biết tung tích Thôn Thổ phú, liền đổi thành Thần Ky tiễn….”
Sắc mặt Mục Cẩm thoáng buông lỏng một chút, Vương Vũ này mặc dù có chút âm hiểm, nhưng tương đối coi trọng lời hứa. Nếu đã đáp ứng toàn lực trợ giúp mình thủ thành thì trì phi lực bất tòng tâm, nếu không hắn tuyệt đối không bỏ giữa chừng.
Luyện yêu vũ giả trước mỗi cỗ Thần Ky nỏ cũng lập tức động thủ.
Bọn họ đều là môn hạ trung tâm của Liệt Hổ Chúng, biết việc này quan hệ trọng đại, sao có thể dám chậm chạp, gần như chỉ trong chốc lát bảy cỗ Thần Ky nỏ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bảy tên linh khí sư đều nhắm phương hướng mũi tên về mảnh hải vực mênh mông nọ, bọn họ cẩn thận quan sát lại.
Bỗng nhiên, vô số phi tiễn ngư lại xuyên thấu từ trong nước phóng ra, vẽ nên một đường cung tuyệt vời trên bầu trời.
“Vù….vù…vù….”
Cơ hồ ngay thời khắc phi tiễn ngư xuất hiện, trên lâu bảy cỗ Thần Ky nỏ đồng loạt bắn ra tiễn đặc chế.
Trường tiễn này đều được chế tạo đặc thù, chiều dài không giống như tên bình thường. Mặc dù cũng không có được luyện khí sư khặc phù triện, cũng không có thứ gì phụ trợ, nhưng mà dùng để dò đường thì có thừa.
Mặc dù không trải qua bất cứ thương nghị gì, nhưng các linh khí sư này đều cực kỳ ăn ý bắn ra các mũi trường tiễn về phương hướng khác nhau.
Những trường tiễn này trong nháy mắt hóa thành từng tia chớp, đường bay cơ hồ thẳng tắp đâm vào biển rộng.
Ở trên mỗi trường tiễn đều mang theo linh lực của linh khí sư điều khiển.
Linh lực này có thể giúp bọn họ dò xét toàn bộ chung quanh một khu vực, kể cả tình huống phân bố của hải tộc cũng mơ hồ biết được.
Chuyện này cũng là nguyên nhân chính thức mà chỉ có linh khí sư ngoài tam giai mới có thể điều khiển Thần Ky nỏ, nếu không có tu vi cấp bậc này, căn bản không thể dùng linh lực dò xét tin tức hữu dụng.
Ngay lúc bảy mũi trường tiễn đâm vào biển, vài tên luyện yêu vũ giả lập tức không chút do dự lắp đặt trường tiễn lên.
Còn những người khác đều yên lặng chờ đợi, bọn họ đang dò xét tin tức phản hồi của linh lực.
Chỉ bằng vào bảy cỗ Thần Ky nỏ mà muốn tìm được Thôn Thổ thú ở nơi nào trong khu vực rộng lớn như vậy là chuyện tuyệt đối gian nan.
Nhưng lúc này Mục Cẩm đã không còn biện pháp khác rồi.
Bất quá, vào lúc này, một mũi trường tiễn lại phá không bắn vào trong biển rộng.
Tất cả mọi người đều cả kinh, chỉ nghe thanh âm lạnh lùng truyền đến: “Lắp tiễn, nhanh….”
Vài tên luyện yêu vũ giả nhìn nhau, chẳng lẽ linh khí sư này sau khi bắn trường tiễn ra không cần dò xét gì sao? Hay là người này chưa bao giờ dùng qua Thần Ky nỏ, cho nên không biết ảo diệu trong đó, ngược lại xem nó như cung tên bình thường mất rồi?
Mục Cẩm rùng mình một cái, hắn lập tức nhớ tới chủ nhân thanh âm này.
Gật mạnh đầu một cái, hắn phân phó: “Lắp tên…”
Những tên luyện yêu vũ giả nọ lập tức lấp trường tiễn, giống như vừa rồi, mũi trường tiễn nhanh chóng bị bắn đi. Lúc này, không đợi hắn phân phó, những người này liền chủ động tiếp tục lắp tên.
Cứ như vậy tiễn này nối tiếp tiễn kia, ngắn ngủi trong nháy mắt cỗ Thần Ky nỏ này đã bắn ra hai mươi bốn tiễn rồi.
Dưới lâu một thân ảnh chợt lóe, Trình Gia Chấn đã xuất hiện trước cửa lâu, hắn phẫn nộ nói: “Mục Cẩm, các người làm cái gì vậy….”
Trình Gia Chấn cũng có kinh nghiệm lão luyện, vừa thấy trường tiễn bay liên tục, lập tức biết được trên này có biến cố.
Nhưng mà, còn chưa chờ hắn mở miệng tiếp, Trịnh Hạo Thiên đã quát khẽ: “Câm miệng…”
Trình Gia Chấn đột nhiên giận dữ, chân mày hắn nhanh chóng nhíu lại, đủ biết hắn giận dữ đến cỡ nào, liền nghe thấy Trịnh Hạo Thiên nói: “Lắp tiễn, Thần Ky tiễn….”
Thanh âm rống giận của Trình Gia Chấn nhất thời được hắn cố gắng nuốt lại.
Lúc này lắp Thần Ky tiễn có mục đích gì căn bản không hỏi thì ai cũng biết. Mắt hắn hiện lên một tia hoảng sợ, chẳng lẽ người này thật sự có thể thông qua phương thức quỷ dị như vậy tìm đươc Thôn Thổ thú sao?
Vài tên luyện yêu giả cấp thấp chưa kịp hành động, đã cảm thấy được trước mắt mơ hồ, Mục Cẩm tự mình đi đến trước Thần Ky nỏ, mà trên tay hắn đã sớm cầm một mũi Thần Ky tiễn.
Tiễn được lắp lên, bắn ra.
“Vù……”
Một đạo quang mang bùng nổ, ở trên hư không tựa hồ vẽ ra một vết nứt, rồi biến mất dưới đôi mắt mọi người.