"Nói thừa, đương nhiên là có cổ quái rồi." Dư Uy Hoa tức giận quát: "Con nhân lang đáng ghét này sao có thể đột nhiên tấn thăng thập giai..."
Lâm Đinh Và Cừu Hinh Dư vẻ mặt đều ngưng trọng, bọn họ trong nháy mắt đều hiểu rõ được chuyện này.
Vào ngày đó, khi vây công thành Biền Tây, con nhân lang này hoặc là chưa từng xuất thủ, hoặc là chưa tấn cấp cao giai. Nếu không, nếu một con Lang vu sư thập giai xuất thủ, chỉ sợ thành thị căn bản không thể nào kiên trì được tới khi họ đến.
Cừu Hinh Dư đảo mắt một vòng, chậm rãi nói: "Trận đồ nơi này có một loại công năng hấp thu thiên địa linh lực đặc thù, nếu tiểu muội đoán không lầm, con sói thủ lĩnh này có liên quan gì đó với trận đồ, mà chính bởi vì ở trong trận đồ cho nên nó mới có thể bảo trì được trạng thái thập giai."
"Gào gào..."
Con nhân lang ở đằng xa đột nhiên huýt dài một tiếng, nó dùng con mắt sâu thẳm nhìn về đám người ở đằng xa. Bên trong con mắt khủng bố đó có một vẻ oán độc khắc cốt ghi tâm khó mà hình dung được, tựa hồ như giữa nó và họ căn bản có một loại thâm cừu đại hận không thể hóa giải.
Sau đó, thân hình của con nhân lang này nhoáng lên, không ngờ là đi xuyên đất, bỏ qua Trịnh Hạo Thiên mà lao về phía bọn họ.
Sắc mặt của Trịnh Hạo Thiên khẽ biến, hắn vừa rồi đụng độ với con nhân lang này, dùng ức vạn kiếm hải để đánh thử vài chiêu, hiểu rõ được sự hung lệ và thực lực của nó. Nếu để đám người Cừu Hinh Dư đấu với nó, tuyệt đối sẽ lành nhiều dữ ít.
Hắn quát khẽ một tiếng, kiếm hải ở quanh người lập tức sôi trào, chúng hóa thành từng điểm tinh quang di động trên không trung, không ngờ phong tỏa được lối đi của con nhân lang trước một bước.
Con nhân lang này rõ ràng đã nếm thử uy năng của kiếm hải, không ngờ lại không muốn giằng co với kiếm hải, mà lách người muốn né tránh.
Mục tiêu của nó vô cùng rõ ràng, chính là đám người Cừu Hinh Dư ở phía sau Trịnh Hạo Thiên.
Dư Uy Hoa và Lâm Đình động thời hừ một tiếng, thân thể của họ trong nháy mắt phát sinh biến dị, Viên hình biến thân và Đại bằng điểu biến thân đồng thời xuất hiện.
Trong tay viên hùng giơ cao Phiên giang đảo hải côn, mà trong mắt Lâm Đình lấp lánh quang mang kỳ dị, chỉ cần con nhân lang này xông qua kiếm hải, từ sẽ phải nghênh đón một kích phủ đầu của họ.
Nếu như là tu luyện giả lục giai bình thường nhìn thấy yêu thú thập giai lao về phía mình, sợ là đã bị dọa cho té đãi vãi phân, bỏ chạy chối chết rồi. Nhưng Dư Uy Hoa và Lâm Đình thì khác, ý nghĩ đầu tiên của họ chính là phối hợp với Trịnh Hạo Thiên, giết chết con nhân lang đáng ghét này lại đây.
Mà Cừu Hinh Dư thì hơi nghiêng đầu, tựa hồ như đang quan chú và lắng nghe gì đó, không hề có bất kỳ phản ứng gì đối với việc này.
"Gừ..."
Nhân lang rống dài một tiếng, thân hình đột nhiên biến thành trong suốt.
Sau đó, tốc độ của nó đột nhiên tăng nhanh, không ngờ lại vượt qua được kiếm hải đang ngăn cản ở trước mặt.
Trịnh Hạo Thiên trong lòng cả kinh, tốc độ của con nhân lang này không ngờ lại nhanh tới mức kinh khủng thế này. Cho dù là kiếm hải của mình cũng không thể nào chặn nó lại được.
Có điều Dư Uy Hoa và Lâm Đình thân kinh bách chiến lại không bấn loạn chút nào.
Phiên Giang Đảo Hải côn và Kim quang thần mục trong nháy mắt đã kích phát, hơn nữa còn đánh trúng người con nhân lang đao lao nhanh tới.
Tuy con nhân lang cố gắng né tránh được sự ngăn cản của kiếm quang, nhưng lại muốn né tránh được đòn tập kích của họ thì là điều vạn lần không thể.
"Rầm..."
Dưới sự oanh kích của Kim quang thần mục, thân thể của nhân lang hơi chậm lại, mà đúng vào sát na này, Phiên giang đào hải côn đã đánh lên đầu nó.
Nhân lang lập tức gào lên một tiếng đau đớn, thân thể vốn nửa trong suốt của nó lại một lần nữa ngưng thực trở lại, hơn nữa lỗ mũi thậm chí còn ứa ra huyết dịch đỏ tươi.
Nó điên cuồng gầm rú, trong ánh mắt nhìn Dư Uy Hoa đầy vẻ không hiểu, khuất nhục và ẩn ước còn có một tia sợ hãi.
Một uy luyện giả mới chỉ là lục giai đỉnh phong, không ngờ có thể bằng vào một côn mà đả thương yêu thú thập giai.
Loại chuyện này, tuyệt đối là khó mà tưởng tượng được. Hơn nữa, nó cũng lờ mờ cảm ứng được trên người Dư Uy Hoa tựa hồ như ẩn chứa một loại lực lượng khiến nó cảm thấy sợ hãi.
"Vù vù vù..."
Đúng vào lúc thân thể của nhân lang hơi dừng lại, kiếm quang do Trịnh Hạo Thiên điểu khiển đã từ phía sau ùa lên, cuốn nó vào bên trong.
Từng đạo từng đạo kiếm quang cường đại giống như là thanh bảo kiếm sắc bén nhất trên thế giới lưu lại vô số vết tích trắng bạc trên người nó.
Chỉ là, da thịt trên thân thể của con nhân lang này cực kỳ cường hãn, cho dù là hạch tâm kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên cũng không thể lưu lại một vết thương thật sự nào trên đó.
"Hạo Thiên, để muội." Đột nhiên, giọng nói mang theo vẻ hưng phấn của Cừu Hinh Dư vang lên.
Trịnh Hạo Thiên hơi ngây ra, quen với Cừu Hinh Dư lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy nàng có chủ động ra tay.
Tâm niệm đảo một vòng, Trịnh Hạo Thiên phất tay, kiếm quang đầy trời lập tức bay ra sau.
Nhân lang phẫn nộ gào một tiếng, đang định có hành động thì thấy Cừu Kinh Dư chìa ngón tay ra điểm về phía trước một cái, nói: "Phá, diệt..."
Cả trận đồ đột nhiên bùng phát ánh sáng, vô số tia sáng thần bí chói mắt trong nháy mắt ngưng tụ về phía ngón tay của Cừu Hinh Dư.
Tâm thần của ba người bọn Trịnh Hạo Thiên chấn động, bọn họ đều cảm ứng được sự cường đại của cỗ lực lượng này.Nếu không lầm, loại uy năng cường đại này đã vượt qua cực hạn của tu luyện giả bình thường, đã đạt tới cảnh giới của cường giả linh thể chân chính rồi.
Sau đó, cỗ lực lượng khổng lồ này nặng nề oanh kích lên người nhân lang, khiến cho thân thể của nó bị cường quang bao phủ trong nháy mắt.
"Ngao..."
Nhân lang phát ra tiếng kêu sợ hãi, song tiếng kêu của nó lần này chỉ phát ra được một nửa đã ngưng bặt, giống như là bị một lưỡi dao sắc bén cắt đứt vậy, cứ vậy ngưng bặt.
Đám người Trịnh Hạo Thiên há miệng trợn mắt nhìn Cừu Hinh Dư , không ngờ con yêu thú thập giai cường đại này lại táng mạng dưới một chỉ của Cừu Hinh Dư.
Bọn họ đều biết, đây không phải là công lao và thực lực của Cừu Hinh Dư, mà là ở chỗ lực lượng của cả trận đồ.
Nhìn xung quanh, bọn họ không biết rằng tòa trận đồ này là do vị cao thủ nào bố trí, không ngờ lại có hiệu quả thần kỳ như vậy.
Đặc biệt là Trịnh Hạo Thiên, vốn trong lòng hắn không thích trận pháp sư, nhưng sau khi thấy uy năng mà trận đồ này bạo phát ra trong nháy mắt, ấn tượng của hắn đối với trận pháp sư lập tức thay đổi mạnh.
Xem ra, bất kỳ linh khí sư nào cũng đều là tồn tại không thể coi thường...
Song, sau khi Cừu Hinh Dư một chỉ kích sát nhân lang, sắc mặt của nàng ta lại đột nhiên biến thành cổ quái và kinh hoàng.
"Không xong, mọi người chạy mau."
Ba người bọn Trịnh Hạo Thiên ngây ra, nhìn thấy từng đạo cường quang không theo sự kích sát nhân lang mà tiêu tán, ngược lại còn không ngừng ùa về phía thân thể của Cừu Hinh Dư.
Lúc này, từng đạo cường quang giống như là một cái kén ánh sáng khổng lồ bao chùm cả người Cừu Hinh Dư vào trong.
Sắc mặt của Trịnh Hạo Thiên đại biến, nghiêm giọng quát: "Hinh Dư, thế này là sao?"
Cừu Hinh Dư còn chưa kịp mở miệng thì một đạo thanh âm hoảng loạn và khẩn trương từ trong thân thể của nàng ta vang lên.
"Lực lượng của trận đồ mất đi sự khống chế rồi, mau giúp ta."
"Mạt Mạt, ta phải làm gì." Trịnh Hạo Thiên không chút do dự hét lên.
Hắn đã cảm nhận được sự nguy cấp của tình huống lúc này, cho nên căn bản không hỏi lực lượng của trận đồ vì sao lại mất đi khống chế mà trực tiếp hỏi làm thế nào mới có thể giải quyết được vấn đề.
"Lực lượng của trận đồ có ích cho sinh vật, nhưng cỗ lực lượng này lại quá lớn so với cực hạn mà Cừu Hinh Dư có thể chịu được." Tiếng nói của Trang Mạt Mạt cũng vang lên rất nhanh: "Chỉ cần các người có thể chịu được cỗ lực lượng này thì có thể bảo vệ nàng ta..."
Giọng nói của Trang Mạt Mạt vừa dứt, Trịnh Hạo Thiên đã sải bước đi tới cạnh Cừu Hinh Dư, thò một tay ra, đặt lên trên vai nàng ta.
"Ối trời, ngươi thật là lỗ mãng." Trang Mạt Mạt nói: "Ta còn chưa nói nếu như thân thể của ngươi cũng không thể chịu được, vậy thì mọi người đều chết đó."
Dư Uy Hoa và Lâm Đình nhìn nhau, bọn họ đồng thời há miệng cười to, không hẹn mà cùng chìa tay ra.
Có điều bọn họ không phải là đặt tay lên người Cừu Hinh Dư mà là lên vai Trịnh Hạo Thiên.
Một lát sau, cỗ quang mang cường liệt đó lập tức lan tràn, bao chùm cả bốn người vào trong.
Từ đằng xa nhìn thấy bọn họ giống như là bốn pho tượng hình người vô cùng sáng chói được dựng ở đó, bất động đứng trong màn ánh sáng giống như điện thiểm lôi minh, dường như có thể đứng vĩnh viễn.
Giọng nói âm u của Trang Mạt Mạt vang lên: "Chỉ mong... các ngươi có thể chịu được cỗ lực lượng truyền thừa này."
"Rầm rầm rầm..."
Vô số thanh âm giống như là sấm đánh không ngừng nổ ra trong não vực của Trịnh Hạo Thiên.
Lúc này, mỗi một sợi kinh mạch trong cơ thể của hắn, mỗi khí xoáy ở trong não vực của hắn đều giống như đang phải chịu một áp lực khổng lồ không gì sánh được.
Giống như là cảm thụ được thể chất của hắn có chút bất đồng, áp lực vô cùng từ trên người Cừu Hinh Dư cuộn trào tiến vào trong thân thể hắn.
Nếu như đổi lại là một tu luyện giả bát gia khác, vậy thì lúc này sợ rằng sớm đã đứt hết kinh mạch mà chết rồi.
Nhưng sau khi những lượng lượng này tràn vào trong thân thể hắn, lực lượng quang ám ở trong đan điền và não vực của Trịnh Hạo Thiên đột nhiên bạo phát ra.
Đặc biệt là đan điền, tựa hồ như đột nhiên hóa thành một cái động không đáy hút hết lực lượng khí thế cuồng bạo đó vào trong.
Dung lượng đan điền của một người luôn có hạn, nhưng đan điền của hắn vào thời khắc này lại tạo cho hắn một loại cảm giác quái dị như vĩnh viễn không bao giờ đầy.
Trong đan điền, bốn yêu phách điên cuồng gào thét, trên người chúng đều sáng lên, thân ảnh vốn có chút hư ảo dưới sự trùng kích của loại lực lượng này không ngờ lại dần dần biến thành có chút thực thể hóa.
Bên trong khí xoáy, Mộng Yểm điên cuồng thét gào, Hắc ám thần binh viên bát và Huyết Quang kích cùng điên cuồng hấp nạp lực lượng tới từ bên ngoài này.
Cỗ lực lượng này tựa hồ là một cỗ lực lượng cơ bản nhất, bất kể là bị lực lượng của thuộc tính nào hấp thu cũng đều không sản sinh ra bất kỳ cảm giác bài xích nào.
"Gừ..."
Tiếng rống như kinh thiên động địa ở trong đan điền vang lên.
Bốn yêu phách đồng thời rống giận, thanh âm của chúng hóa thành một thể một cách hiếm có, giống như là dưới sự áp bức và dẫn dắt của loại lực lượng này, bọn chúng cuối cùng cũng đành đồng tâm hiệp lực tiến hành chống đỡ.
Thân thể của Trịnh Hạo Thiên run rẩy kịch liệt,tai mắt mũi miệng của hắn đều đã ứa máu, nhưng trong mắt hắn lại lấp lánh vẻ hưng phấn.
Cửu giai.
Cực hạn của luyện yêu võ giả bát giai vào thời khắc này đã được trùng phá.
Có điều, lực lượng từ ngoại giới hùng dũng tràn vào vẫn chưa ngừng, lực lượng giống như là sóng biển đó không ngừng trúng kích đan điền và khí xoáy của hắn.
Thế giới quang ám trong não vực dưới tác dụng của ngoại lực cuối cùng cũng đan vào nhau, rồi nổ tung.