Chiến Thiên

Chương 285: Q.5 - Chương 285: Trần tông sư.




Đại thụ cao lớn xanh ngắt có ở khắp mọi nơi, toàn bộ sơn cốc bị một màu xanh biếc bao phủ.

Bên trong cái sơn cốc khổng lồ này, ít nhất cũng phải có tới hơn vạn tòa truyền tống trận đồ lớn nhỏ khác nhau. Bên trên mỗi một tòa truyền tống trận đồ đều có một ti quang mang nhàn nhạt, chứng tỏ những truyền tống trận đồ này luôn luôn được duy trì trong trạng thái mở.

Làm như vậy thực sự là cực kỳ hào phóng. Tuy nếu không sử dụng trận đồ thì linh lực hao phí không quá nhiều. Nhưng muốn duy trì cho hơn một vạn trận đồ cùng vận chuyển, thì số lượng Linh Khí phù tiêu hao mỗi ngày cũng lên tới một con số khiến người ta tiếc đứt cả ruột.

Nhưng từ khi vạn tòa truyền tống trận này được mở ra cho tới nay, lại chưa từng có một người nào đề nghị đóng nó lại.

Đột nhiên,một cỗ dao động năng lượng mãnh liệt, từ trong Truyền Tống trận tỏa ra. Sau một lát, một vầng quang mang bạch sắc lóe lên, mấy người Trịnh Hạo Thiên đã xuất hiện bên trong trận đồ.

Ngay trong một khắc khi bọn họ vừa xuất hiện, mấy đạo thần niệm đã không hẹn mà cùng quét lại đây, đánh giá bọn họ trên dưới một lượt. Bất quá, những thần niệm này tuy cường đại, nhưng không hề có ác ý, hơn nữa khi lướt qua, cũng không khiến người ta thấy phản cảm.

"Cuối cùng ... cũng trở lại..." Thở ra một hơi, Dư Uy Hoa cười hắc hắc nói.

Nơi này chính là nơi mà các cường giả nhân tộc Phiêu Miễu đại lục phải đi qua trước khi tiến vào chiến trường bách tộc.

Từ trước tới nay, ở nơi này luôn có vô số cường giả tọa trấn. Nếu đám cương giả dị tộc có ý đồ từ nơi này xâm lấn Phiêu Miễu đại lục, thì tuyệt đối chỉ có kết cục - có đi mà không có về.

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Chúng ta đi thôi. Cũng không biết mấy người phụ thân trong tông môn thế nào."

Trong mắt mấy người Cừu Hinh Dư cùng hiện lên một tia nhớ mong và gấp gáp.

Sau khi lăn lộn trong chiến trường bách tộc suốt một năm, mấy người bọn họ đều rất nhớ người nhà rồi, ai cũng chỉ nóng lòng muốn được trở về nhà. Nếu như có thể, bọn họ còn muốn trực tiếp truyền tống trở về trong Vạn Kiếm tông ấy chứ.

Nhưng khi mọi người vừa mới rời khỏi Truyền Tống trận thì một thanh âm già nua chợt vang lên: "Dẫn bọn họ đến Tĩnh Tâm các."

Đạo thanh âm này đột nhiên vang lên, đồng thời vang vọng khắp cả sơn cốc, khiến cho tất cả mọi người đều có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Lập tức, tất cả mọi thanh âm đều biến mất, và gần như tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía mấy người Trịnh Hạo Thiên. Trong những ánh mắt này, không khỏi tràn đầy vẻ kinh ngạc và hâm mộ.

Mấy người Trịnh Hạo Thiên sắc mặt khẽ biến, Lâm Đình thấp giọng nói: "Là Trần tông sư."

Khi bọn họ tiến vào đây lần đầu tiên, Văn Nhân Băng Oánh cùng Dụ Thư của Phong Thần nhai đã xảy ra xung đột. Mà khi đó, Trần tông sư chỉ cần nói một câu, lập tức dẹp bỏ phân tranh giữa hai vị linh giả.

Vô luận là Văn Nhân Băng Oánh hay là Dư Thụ đều không dám có bất cứ nghi ngờ nào về quyết định của hắn. Từ đó có thể thấy được, người này đã cường đại đến một mức độ khủng bố rồi.

Một đạo nhân ảnh từ đằng xa lóe lên. Khi hắn một lần nữa xuất hiện trở lại, thì đã đứng ở trước mặt mấy người Trịnh Hạo Thiên rồi.

Đây là một vị cường giả dị tộc thân hình cao lớn. hắn thân cao ba thước, cường tráng như trâu, sau lưng có mọc sáu cánh tay, nhưng động tác của hắn lại vừa nhanh vừa linh hoạt, nhìn không có chút tương xứng vào với hình thể cao lớn của hắn cả.

Hô hấp của mấy người Trịnh Hạo Thiên lập tức như ngừng lại. Bọn họ như thế nào cũng không thể nghĩ tới, ở nơi này lại có thể nhìn thấy một cường giả dị tộc.

Phải biết rằng, nơi này chính là một trong những trọng địa mà nhân tộc, cường giả dị tộc làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ.

Hơn nữa, từ dao động lực lượng trên người tên cường giả dị tộc này, Trịnh Hạo Thiên có thể nhận ra, đối phương chính là một vị cường giả linh thể khủng bố

Trên người bọn hắn cùng lóe lên quang mang, lập tức cẩn thận đề phòng. Bất quá, bọn họ cũng cảm ứng được, trên người vị cường giả linh thể này không có sát ý lăng lệ, cho nên mới khắc chế bản thân, không lập tức xuất thủ.

Vị cường giả dị tộc kia gật đầu với bọn họ một cái, nói: "Bổn tọa Trát Phỉ Tạp, chủ nhân có lệnh, muốn gặp các ngươi. Các ngươi đi theo ta thôi."

Lúc này, mấy người Trịnh Hạo Thiên mới thả lỏng tâm tình. Nếu đây là nô bộc của Trần tông sư, thì có xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì là lạ. bất quá, sau khi gặp được Trát Phỉ Tạp, bọn họ lại càng kính sợ Trần tông sư hơn.

Có thể thu phục một vị cường giả linh thể dị tộc làm nô bộc, năng lực bậc này cường giả nhân tộc bình thường làm sao có thể so sánh được chứ.

Trát Phỉ Tạp vung tay lên, một cỗ hấp lực mạnh mẽ tràn tới, lập tức cuốn lấy bọn hắn, đồng thời hướng về phía sâu trong sớn cốc mà bay đi.

Nếu như là cường giả nhân tộc làm như vậy, mấy người Trịnh Hạo Thiên đương nhiên không phải lo lắng gì. Nhưng nếu đổi lại là một vị cường giả dị tộc, bọn họ mặc dù không hề chống cự, nhưng mỗi người đều âm thầm đề phòng, đồng thời đề tụ chân khí linh lực toàn thân, không dám có chút lơi lỏng.

Sau một lát, Trát Phỉ Tạp đã ngừng lại, nhìn mọi người một cái đầy thâm ý, nói: "Tư chất và năng lực của các ngươi quả thật không tệ. Bất quá, khi gặp chủ nhân tốt nhất là nên cung kính một chút." Hắn như cười như không nói: "Nếu chủ nhân muốn lấy tính mạng các ngươi, thì cho dù các ngươi có cường đại hơn gấp trăm lần, cũng chẳng có năng lực chống cự đâu.

Sắc mặt mấy người Trịnh Hạo Thiên thoáng đỏ bừng. Bọn họ đều biết Trát Phỉ Tạp đã nhìn thấy ý đề phòng của bọn họ, cho nên mới nói châm chọc mấy câu như vậy.

"Vào đi."

Thanh âm già nua kia lại vang lên. Mấy người Trịnh Hạo Thiên không dám thất lễ, vội vàng tiến vào bên trong.

Đây là một tòa đình viện giống như một ngôi chùa. Bên trong đình viện có gieo trồng vô số các loại kỳ hoa dị thảo, sắc thái vạn thiên.

Trịnh Hạo Thiên liếc mắt nhìn lại, trong lòng không khỏi sách sách xưng kỳ.

Sau khi hắn tới Đại Linh giới, đã từng đọc qua vô số ghi chép. Đối với các loại thảo dược nổi danh mặc dù chỉ lướt qua, nhưng một ít thực vật nổi tiếng vẫn rất có ấn tượng.

Nhưng trong vườn cây của đình viện này, hắn lại nhận thức không ra mấy loại.

Thần niệm hơi tỏa ra, hắn kinh ngạc phát hiện, trong thảm đám thảo dược nơi này đều ẩn chứa linh lực không tầm thường.

Hắn có thể khẳng định, nếu để cho một vị luyện dược sư tới nơi này, đồng thời nhìn thấy chỗ thảo dược này, nhất định sẽ mừng rỡ như điên.

Ánh mắt lưu chuyển một vòng, bỗng nhiên đôi mắt Trịnh Hạo Thiên thoáng ngưng trọng, toàn bộ thân thể trong nháy mắt đã trở nên căng cứng.

Bên trong vườn dược thảo của tòa đình viện này, không ngờ lại có một người đang ngồi chồm hổm chăm sóc dược thảo

Đình viện to lớn như thế, bên trong lại gieo trồng rất nhiều dược thảo trân quý, có một người phụ trách quét tước, dọn dẹp nơi này cũng rất là bình thường.

Nhưng khiến Trịnh Hạo Thiên cảm thấy kinh hãi chính là, vừa rồi rõ ràng hắn đã sử dụng thần niệm lướt qua, nhưng căn bản không thể phát hiện ra sự tồn tại của người này.

Cho dù là lúc này, hắn phóng ra tinh thần ý niệm cũng không thể cảm ứng được người này.

Những giọt mồ hôi lạnh to như hạt đầu từ trên trán hắn túa ra. Hắn chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, phảng phất như có một cơn gió mùa đông khắc nghiệt thổi qua, khiến cho cả thân hình run rẩy không ngừng.

Người này, ngồi ở đó, lại phảng phất như đã dung nhập vào thiên địa..

Nếu giao thủ với một nhân vật như vậy....

Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng. Hắn ẩn ước cảm giác thấy, cho dù người này có ngồi yên cho hắn đánh, chỉ sợ cũng chẳng thế đả thương người ta mảy may.

Hít thật sâu một hơi, Trịnh Hạo Thiên cúi người thật sâu, nói: "Vãn bối Trịnh Hạo Thiên bái kiến Trần tông sư."

Mấy người Cừu Hinh Dư khẽ ngây người, thuận theo ánh mắt hắn nhìn lại, cả đám không khỏi đại kinh thất sắc.

Trong lòng bọn hắn đều nổi lên một cảm giác cực kỳ cổ quái, có một người lớn như vậy ngồi ở chỗ này, vì sao bọn họ lại không cảm ứng được chứ.

Người đang ngồi chậm rãi đứng lên, đồng thời xoay người trở lại.

Đây là một trung niên nam tử vẻ mặt tang thương, ở trên trán hắn còn có mấy nếp nhăn thật sâu. Hai mắt của hắn cũng không sáng ngời, mà đục ngầu, bên trong còn có một tia màu vàng nhàn nhạt.

Chỉ là, trong một khắc khi hắn ngẩng đầu lên, trong lòng Trịnh Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy lạnh toát

Bọn họ không hẹn mà cùng có một cảm giác, giống như toàn bộ bí mật trên người bọn họ đều bị người này nhìn thấy hết.

Đứng trước mặt vị trung niên đại thúc này, bọn họ giống như một đám tiểu hài tử thuần khiết nhất, cái gì cũng không hiểu, chỉ cần người liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.

Đến tận lúc này, bọn họ mới hiểu ra, vì sao lúc trước Văn Nhân Băng Oánh và Dụ Thư lại tôn kính người này như vậy.

Nguyên nhân kỳ thật chỉ có một, đó chính là hắn quá cường đại.

Vị Trần tông sư này cũng giống như một đại hải vô cùng vô tận, bất luận kẻ nào đứng trước mặt hắn cũng cảm thấy bản thân quá hèn mọn, nhỏ bé.

Mặc dù trên người hắn không có bất cứ khí tức cường đại nào tỏa, nhưng càng như thế, mọi người lại càng cảm thấy sâu không lường được.

Trung niên nhân nhìn mấy người Trịnh Hạo Thiên, trên mặt hắn chậm rãi lộ ra một nụ cười, nói: "Các ngươi không tệ. Một năm vừa rồi cũng không uổng phí."

Trong lòng mấy người Trịnh Hạo Thiên không hiểu sao lại có một cảm giác kích động. Loại cảm xúc này tới rất bất ngờ. Nhưng mấy người bọn hắn lại không thể phát hiện, vào thời điểm này, bọn họ không ngờ lại vì một trưởng giả cả đời mới gặp mặt lần đầu khích lệ mà cảm thấy kiêu ngạo.

Ánh mắt Trần tông sư cuối cùng dừng lại trên người Trịnh Hạo Thiên, nói: "Tiến bộ của ngươi là lớn nhất. Ở trong chiến trường thất xoáy gặp được kỳ ngộ gì sao?"

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, hắn không ngờ lại sinh ra một nỗi xúc động, chỉ muốn đem tất cả mọi chuyện nói cho đối phương biết.

"Trần tông sư, vãn bối đúng là gặp được chút kỳ ngộ trong chiến trường thất xoáy." Trịnh Hạo Thiên đem chuyện mình gặp được Tạp Phỉ Đặc của hỏa linh bộ tộc cùng bí mật phượng tủy, liên thủ với mấy người Hoàng kể lại một lượt.

Chỉ là, khi hắn nói đến đoạn Tạp Phỉ Đặc phá vỡ không gian rời đi, trong lòng đột nhiên chợt động, câu chuyện cũng được biến đổi một chút.

Hắn cũng không để lộ chuyện phát hiện trứng phượng hoàng ra ngoài, mà dựa theo câu chuyện mình kể với Lâm Đình mà nói lại một lượt.

Vào lúc này, hắn mới cảm kích Lâm Đình vô cùng. Nếu không phải câu chuyện này làm mồi, đối diện với vị Trần tông sự này, hắn tuyệt đối không thể biên soạn ra một câu chuyện mới nhanh như vậy được.

Sau một hồi lâu, Trần tông sư mới chậm gãi gật đầu, khẽ thở dài: "Phượng tủy, không ngờ trong chiến trường thất xoáy lại có thứ này tồn tại. Ài, thứ này rơi vào tay hỏa linh bộ tộc, quả thực có thể phát huy uy lực tới cực hạn, nhưng đối với nhân tộc chúng ta mà nói, lại chẳng phải tin tốt gì."

Trịnh Hạo Thiên cụp mắt xuống, hắn cũng không dám tùy tiện nói tiếp. Bởi vì hắn sợ không cẩn thận lại để lộ bí mật lớn nhất trong lòng ra ngoài.

Trần tông sư cảm khái một lát, nói: "Trong nhân tộc chúng ta, đã rất lâu rồi không xuất hiện nhân tài như các ngươi. Lão phu không gặp được thì thôi, nhưng nếu hôm nay đã gặp, hơn nữa các ngươi còn đạt tới cửu giai đỉnh phong, vậy lão phu sẽ giúp các ngươi một tay....."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.