Tiếng thất thanh liên tiếp phun ra từ miệng của đám tối cường giả của Phiêu Miểu đại lục.
Bọn hắn đều là cường giả cao cấp nhất trong Phiêu Miểu đại lục. Tuy bọn hắn không phải là tông sư, nhưng ít nhất cũng có được tu vi đại linh giả. Cho dù là ở trong bát đại siêu cấp môn phái cũng là nhân vật quan trọng hàng đầu.
Chỉ là, trong một ngày hôm nay, bọn hắn lại không hẹn mà cùng bị tin tức này khiến cho choáng váng.
Trịnh Hạo Thiên, cái tên thanh niên của Hàn Lâm tiểu Linh giới nho nhỏ kia không ngờ đã tiến vào cảnh giới mà tất cả tu luyện giả đều thiết tha mơ ước - tông sư.
Nhất thời, toàn bộ các cường giả nhận được tin tức đều bán tín bán nghi, thậm chí còn nhất quyết không tin.
Chỉ dùng mười tám tháng trong chiến trường linh giả đã tấn chức chín sao. Đây đã là thành tích huy hoàng nhất từ trước tới nay rồi. Mà hiện giờ, hắn vừa mới rời khỏi chiến trường được hai năm thời gian, không ngờ lại trực tiếp vượt qua cảnh giới đại linh giả, tiến vào cảnh giới tối cao của tu luyện giả.
Tốc độ như vậy, quả thực là vừa đi vừa nhảy, trực tiếp nhảy từ chân núi lên tới tận đỉnh núi, chỉ cần là người có não bộ bình thường thì nhất quyết sẽ không tin.
Bất quá, tin đồn này càng ngày càng truyền xa, lại có tin tức của thám tử trong Vạn Kiếm tông truyền về, nói rằng chưởng giáo chân nhân Kim Thuấn Thiên đích thân dẫn theo tất cả linh giả cung nghênh Trịnh Hạo Thiên và một vị trung niên nam tử xa lạ, cuối cùng mới khiến suy nghĩ của mọi người có biến đổi vi diệu.
Trịnh Hạo Thiên, tên gia hỏa trẻ tuổi đến quá đáng này, tựa hồ đã thật sự trở thành tông sư chân nhân rồi.
Mà cũng đúng lúc này, thiếp mời của Vạn Kiếm tông như tuyết bay mùa đông, truyền đi bốn phương tám hướng.
Phàm là thế thực hoặc nhân vật có thực lực không tầm thường trên Phiêu Miểu đại lục đều nhận được một tấm thiệp mời giống nhau. Mặc dù trên tthiếp chỉ ghi thời gian mà không có nội dung cụ thể, nhưng cũng chính vì thế mà mọi người mới phải khiếp sợ.
Từ trước tới nay, bát đại siêu cấp môn phái của Phiêu Miễu đại lục đều có một cái luật bất thành văn.
Một khi trong môn phái có người tấn chức tông sư, thì sẽ sử dụng thiệp mời như vậy để mời các vị anh hùng hào kiệt trên đại lục tới dự lễ mừng.
Đây kỳ thật cũng là biện pháp tốt nhất để khoe khoang thực lực bản thân.
Mà một vị tông sư đản sinh, cũng đủ để thay đổi lực lượng căn bản của một môn phái, cho nên, cho dù Vạn Kiếm tông có làm náo hơn gấp mười thì cũng chẳng có kẻ nào dám nghi ngờ và phản đối.
Sau khi thiệp mời được đưa tới tay các vị cường giả có uy tín danh dự trên Phiêu Miểu đại lục, tất cả mọi người đều đã nhận được đáp án mà mình muốn biết.
Chỉ là, cái đáp án này thật sự là quá đả kích người ta rồi.
Vì thế, toàn bộ Phiêu Miểu đại lục hoàn toàn sôi trào rồi. Vô số tiền bối cao nhất ẩn mình đều không ngại ngàn dặm xa xôi, chạy tới Vạn Kiếm tông xem thử.
Ở trong những người này, còn có đại linh giả của các thế gia truyền thừa và các phái ẩn cư nhiều năm...
xxxxxxxxxx
Sau một năm kể từ ngày Trịnh Hạo Thiên trở về tông môn, vô số cường giả đã tụ hợp. Trừ bát đại siêu cấp phái sứ giả của mình tới ra, gần như tất cả các vị chưởng môn phái cỡ trung và cỡ lớn đều tự mình đại giá quang lâm.
Diện tích Vạn Kiếm tông tuy lớn, có cả vạn ngọn núi, nhưng vẫn bị đám người này chen kín hết cả.
Bất quá, người có thể tiến vào chủ phong tặng lễ đã ít lại càng ít.
Một vị lão giả đầu tóc bạc phơ, dáng người thấp bé đi lại trong đám đông. Chiều cao của hắn rất khiêm tốn, nhưng đôi mắt lại chớp động tinh mang sáng ngời, khiến người ta khó mà dám nhìn thẳng.
Đại đa số đám đại linh giả vừa nhìn thấy người này liền cười ha ha, chào " Nghiêm huynh."
Thì ra người này chính là Nghiêm Cảnh Nhất mà Trịnh Hạo Thiên đã từng gặp một lần trên đấu giá hội của Vạn Bảo Hiên.
Năm xưa trên đấu giá hội, hắn ngang ngược chẳng cố kỵ ai, nhưng hiện ở đây lại có vẻ thu liễm hơn rất nhiều.
Đột nhiên, một giọng nói vang dội vang lên sau lưng hắn: "Nghiêm huynh, ngươi cũng tới rồi."
Một vị lão giả toàn thân hồng y, dáng người khôi ngô đi tới trước mặt Nghiêm Cảnh Nhất, cười ha ha nói.
Hai mắt Nghiêm Cảnh Nhất lóe sáng, nói: "Tịch Tiếu Nhân, ngươi có thể tới thì vì sao lão phu lại không thể?"
Tịch Tiếu Nhân tức anh ách, nhưng chỉ có thể lắc đầu cười khổ: "Nghiêm huynh, lão phu đại biểu cho Tịch gia mà đến..."
"Ngươi tới làm gì?" Nghiêm Cảnh Nhất đột nhiên nhỏ giọng hỏi
Tịch Tiếu Nhân thoáng ngây người. Hắn do dự một chút, nhìn khuôn mặt tràn đầy vẻ phức tạp của Nghiêm Cảnh Nhất, trong lòng không khỏi thở dài, nói: "Lão phu tới đây là muốn nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên kia. Ta muốn biết, hắn làm thế nào mà tấn chức tông sư trong mấy năm ngắn ngủi như vậy."
Năm xưa, Trịnh Hạo Thiên sử dụng phượng hoàng chi hỏa để giao dịch với hai người bọn hắn.
Thiên Tru Không Tỏa đại trận và cây ngô đồng của phượng hoàng chính là đổi được từ trong tay bọn hắn.
Tuy mọi người đều không biết thân phận của nhau, nhưng sau một thời gian dài, khi thành tựu của Trịnh Hạo Thiên càng lúc càng lớn, một chút chi tiết nhỏ nhặt này bắt đầu bị người ta chú ý tới. Cho nên hai người bọn hắn rốt cuộc cũng đoán ra được, tên linh giả to gan lớn nhất dám mặc cả trước mặt hai người bọn hắn lại chính là Trịnh Hạo Thiên.
Mà càng khiến bọn hắn cảm thấy khó hiểu chính là, tốc độ tiến giai của người này quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, không ngờ lại đạt được thành tựu kinh người, thậm chí còn tấn chức tông sư nữa.
Mà trong khi đó, tuy bọn hắn đã đoạt được một tia hỏa khí phượng hoàng, hiểu biết và khả năng khống chế lực lượng bản thân lại càng tăng thêm một bậc, nhưng thủy chung vẫn bị chặn đứng ở một cửa ải cuối cùng, không thể tiến thêm nửa bước.
Cơ nhục trên mặt Nghiêm Cảnh Nhất khẽ giật giật hai cái, đột nhiên nói: "Tịch huynh, ngươi nói tên tiểu tử năm đó thật sự là Trịnh chân nhân bây giờ sao?"
Nụ cười trên mặt Tịch Tiếu Nhân lập tức cứng ngắc lại. Hắn trầm tư một hồi lâu, cuối cùng cười khổ lắc đầu, nói: "Không biết, ta... không biết."
Hai người nhìn nhau, trong lòng thầm cảm khái.
Bọn họ đều hiểu được suy nghĩ trong lòng đối phương. Đây không phải là không biết, mà là không dám thừa nhận mà thôi.
Nếu thật sự thừa nhận điều này, thì sau này chỉ cần nghĩ tới người thanh niên này là e rằng ý chí nghị lực của bọn hắn sẽ suy yếu, càng không có cơ hội tấn thăng tông sư chân nhân nữa.
Trong khi hai vị đại linh giả này thì thầm với nhau, các đại nhân vật của thất đại siêu cấp môn phái cũng tụ tập với nhau.
Chủ đề thảo luận bọn hắn chỉ có một, đó chính là Trịnh Hạo Thiên.
Đến nước này rồi thì cũng chẳng có ai đi hoài nghi nữa. Bởi vì trừ khả năng này ra, Vạn Kiếm tông tuyệt đối sẽ không khinh suất mời tất cả cường giả dưới tông sư chân nhân của Phiêu Miểu đại lục tới quang lâm đâu.
Nếu như mời cường giả đến rồi, lại đột nhiên nói với mọi người, Trịnh Hạo Thiên vẫn chưa tấn chức tông sư thì danh vọng của Vạn Kiếm tông chắc chắn sẽ bị ném cho chó gặm.
Chỉ là, tuy tất cả các cường giả đều đoán được chân tướng, nhưng chính bởi vì như thế, cho nên bọn hắn làm thế nào cũng không thể che giấu được sự đố kỵ và hâm mộ trong lòng.
"Đông đông đông...."
Mười tám tiếng chuông ngân từ chân trời xa xôi truyền tới, giống như mười tám đạo thiên lôi oanh đỉnh, khiến cho tâm thần mọi người đều chấn động, khó kiềm chế được chính mình.
Những tiếng chuông này phảng phất như có ma lực vô cùng, vô luận là đại linh giả đỉnh phong có thực lực cao cường như Tịch Tiếu Nhân hay là người thường không tu võ kỹ đều có thể cảm nhận được lực lượng chấn nhiếp lòng người trong tiếng chuông này.
Trong nháy mắt, tất cả thanh âm đều biến mất. Trong các phong, vô luận mọi người đang bàn tán hay là cao giọng đàm luận, dưới mười tám tiếng chuông này đều có vẻ nhỏ bé không đáng kể.
Tiếp đó, tầng mây trên bầu trời đột nhiên chia đôi, một đạo thân ảnh chậm rãi từ trên bầu trời phiêu đãng bay xuống.
Đây là một người trẻ tuổi. Thân hình hắn dong dỏng cao, khuôn mặt anh tuấn.
Mà ngay trong một khắc khi hắn từ trong tầng mây hiện thân, toàn bộ không gian trước mắt mọi người đều tựa như bừng sáng.
Mặc dù ở trên người hắn không có quang mang chói mắt, nhưng chẳng biết vì sao, trong lòng mọi người lại có một cảm giác cổ quái như vậy. Đây nhất định là do thân thể người thanh niên này tỏa ra một vầng quang minh và nhiệt lượng vô cùng vô tận, bằng mắt thường không thể nhìn thấy được.
Đối với khuôn mặt trẻ tuổi này, chẳng ai cảm thấy xa lạ cả.
Cho dù trước kia chưa gặp được người sống bao giờ thì trong khoảng thời gian này cũng thông qua đủ loại thủ đoạn để có dược bức họa của người này. Chỉ là, vô luận bức họa của bản thân hắn có truyền thần cỡ nào thì vẫn chẳng có được thần thái thế này.
Trịnh Hạo Thiên cúi đầu nhìn xuống, nhìn cả vạn ngọn núi chập chùng dưới chân, trong lòng chợt dâng lên cảm giác hào hùng vô tận.
Từ nay về sau, hắn sẽ không để người nào khống chế vân mệnh của mình nữa, cho dù coi Đại Linh giới này là một cái bàn cờ, thì hắn cũng phải làm tướng làm soái, nắm giữ lấy vận mệnh của chính mình.
"Oanh..."
Lực lượng quang minh khổng lồ từ trên người hắn bạo phát ra.
Sau khi hấp thụ hoàn toàn lực lượng của Thất Sắc hoa, lực lượng quang minh của Trịnh Hạo Thiên đã tăng vọt tới mức khó tin.
Mặc dù trên người hắn có có mấy loại lực lượng khác, nhưng vào lúc này, chỉ dùng lực lượng quang minh cũng đủ rồi.
Dưới quang mang khổng lồ bao phủ, toàn bộ Vạn Kiếm tông đều chìm trong thế giới quang minh của hắn.
Tất cả mọi người đều trợn mắt líu lưỡi nhìn lên không trung, đặc biệt là đám đại linh giả, sau khi cảm nhận được cỗ lực lượng này lại càng trở nên kích động và kính sợ.
Tông sư, quả nhiên là lực lượng của tông sư.
Ở trong phạm vi loại lực lượng này bao phủ, cho dù là kẻ cường đại như Tịch Tiếu Nhân cũng chẳng có bao nhiêu năng lực chống cự. Đối diện với tông sư chân nhân, trừ cường giả đồng giai ra, những người còn lại đều chỉ là con kiến.
Trịnh Hạo Thiên, quả nhiên đã trở thành tông sư, trở thành một trong những nhân vật tối cường trên thế gian này.
Kim Thuấn Thiên chậm rãi cung kính nói: "Trịnh chân nhân danh dương thiên hạ, phù hộ Phiêu Miểu ta...."
Vô số người cùng hô lớn, hợp thành một thanh âm hào hùng mạnh mẽ xông thẳng vào trời xanh.
Tông sư chân nhân đã không còn là tài phú của môn phái nữa, là mà sức mạnh đỉnh phong của toàn bộ Phiêu Miểu đại lục, có trách nhiệm thủ hộ toàn bộ đại lục
Trên khóe miệng Trịnh Hạo Thiên chợt lộ ra một nụ cười. Quang mang trên người càng mạnh mẽ, giống như một vầng thái dương chiếu rọi khắp thiên địa.