Lỗ đại sư đến mặc dù là điều vui mừng ngoài ý muốn, nhưng cũng không làm cho Truyện Cảnh Thụy hi vọng vào điều không thực tế.
Tuy rằng Trịnh Hạo Thiên đã tấn chức bát giai linh khí sư, nhưng hắn cũng không thể nào chống lại các thập giai cường giả đã thành danh mấy chục năm thậm chí là hơn trăm năm.
Cho nên, sau khi an ủi vài câu, Truyện Cảnh Thụy liền lập tức rời đi.
Mà Trịnh Hạo Thiên cũng lập tức trở về phòng, tiếp tục bế quan khổ tu.
Ba tháng thời gian có vẻ là rất dài, nhưng hắn biết, muốn trong thời gian này đem thực thực ở phương diện linh khí sư đều cao tới cực hạn thì rất khó khăn.
Sau khi ngồi ngay ngắn, linh lực trong não vực của Trịnh Hạo Thiên bắt đầu mãnh liệt vận chuyển.
Đại Quang minh Thánh linh pháp.
Đại Hắc Ám Tà Linh Pháp.
Hỗn Độn Âm Dương quyết.
Bên trong đan điền chân khí cuồn cuộn, tứ dại yêu phách ngửa mặt lên trời thét dài, một lượng lớn linh khí vọt lên, lại một lần nữa tiến nhập vào não vực, đồng thời cùng linh lực hoàn mỹ hòa tan làm một thể.
Trải qua một thời gian trùng kích tiến giai, Trịnh Hạo Thiên đối với việc dung hợp linh lực và chân khí đã có phần thấu hiểu, vận chuyển càng lúc càng hòa hợp.
"Đùng, đùng, đùng..” Cũng không biết trải qua bao lâu, trong não vực vang lên những âm thanh như tiếng pháo nổ.
Tuy rằng âm thanh này chỉ vang lên trong hãi não của hắn, nhưng cũng đã làm cho thân thể của Trịnh Hạo Thiên lắc lư, vầng sáng trên người chớp động bất định.
Nhưng mà, theo âm thanh này vang lên, trong não vực của hắn không ngừng kiến lập thông đạo mới.
Một luồng khí xoáy sinh ra ở giữa , thông đạo dần trở nên thông suốt, gần như mỗi giây đồng hồ đều có một thông đạo linh lực mới sinh ra, hơn nữa, tốc độ này càng ngày càng nhanh....
Gấp đôi. gấp ba... gấp mươi, gấp hai mươi, ba mươi lần!
Cho dù là Trịnh Hạo Thiên cũng chưa bao giờ nghĩ tới sau khi chân khí linh lực dung hợp lại có thể trở nên cường hãn như vậy.
Tốc độ đả thông thông đạo khí xoáy không ngờ so với tình huống bình thường phải nhanh hơn ba mươi lần.
Nếu như một linh khí sư khác làm như vậy, ngay cả là có thể đủ sức làm ra tốc độ như vậy, thì thân thể tuyệt đối không chịu được, kết quả duy nhất chính là nổ tan xác mà chết.
Nhưng Trịnh Hạo Thiên thì khác, do có linh thể đồng tu, đồng thời còn có siêu phẩm luyện yêu võ giả, còn luyện hóa yêu đan ba loại yêu thú trong yêu ma tinh quái nhị thập tứ thánh, chỉ tính về trinh độ cường hãn của thân thể thì ngay cả luyện yêu võ giả thập giai cũng chưa chắc có thể so với hắn.
Cho nên cỗ lực lượng này tuy mãnh liệt, nhưng còn chưa đủ tạo cho hắn tổn thương gì nghiêm trọng.
Cứ như vậy, trong nửa tháng kế tiếp, linh lực trong thân thể Trịnh Hạo Thiên không ngừng chấn động, phảng phất vĩnh viễn không bao giờ ngừng, nhưng sau nửa tháng hắn đột nhiên huýt một tiếng dài.
Tiếng huýt kia làm rung chuyển cả ngọn núi, truyền ra xa, có vài phần áp lực có thể làm dao động lòng người.
Trên Bạch Thảo phong. Truyện Cảnh Thụy cùng các trưởng lão trên mặt lộ nét vui mừng.
Chỉ cần tu vi của Trịnh Hạo Thiên không ngừng đột phá thì đừng nói là ngẫu nhiên huýt một tiếng dài, mà cho dù khiến họ cả ngày không thể ngủ yên, họ cũng cam tâm tình nguyện.
Chậm rãi thu liễm lại tâm thần, Trịnh Hạo Thiên trở lại yên tĩnh. Hắn cảm nhận được vô số thông đạo ở trong não vực vô cùng thông suốt, trong lòng vô cùng kích động. Dựa theo tính toán ban đầu của hắn, muốn làm được điều này không có thời gian nửa năm thì tuyệt không có khả năng hoàn thành.
Nhưng mà, việc chân khí linh lực tương dung gây cho hắn sự kinh hỉ quá lớn, không ngờ làm cho hắn trong thời gian ngắn ngủi nửa tháng đã hoàn thành việc mà vốn là tuyệt đối không thể hoàn thành.
Vô số thông đạo lúc này đã chỉnh tề, hoàn toàn hiện lên trong não vực.
Bát giai cường giả, tám mươi tụ khí xoáy phân làm tám tầng bất đồng, giữa chúng có vô số thông đạo nối liền nhau, mà mỗi thông đạo đều là đại diện cho một đạo kiếm quang.
Có thể nói, lúc này hắn đã có thể khống chế một lượng kiếm quang cực hạn, đạt tới mức rợn người: Một trăm triệu.
Trăm triệu...
Đây là một trăm triệu kiếm quang.
Cho dù một vị thượng phẩm linh khí sư bảy xoáy muốn có hơn một trăm triệu kiếm quang thì cũng phải thăng đẳng cấp lên thập giai mới có thể.
Nhưng mà, khi hắn ở bát giai đã đạt được cảnh giới huyền diệu này.
Tuy uy năng của kiếm quang bát giai không thể so sánh với kiếm quang thập giai, nhưng Trịnh Hạo Thiên là nhân vật nào chứ, hắn tất có đủ thủ đoạn để bù đắp khiếm khuyết này, thậm chí có thể làm cho cường độ kiếm quang của mình vượt qua thập giai linh khí sư.
Trong con ngươi tinh quang chợt lóe, hắn lấy ra Ôn Dưỡng hồ lô, cảm ứng Ma thạch. Thương Long thiền trượng cùng bảo khí trường kiếm ở bên trong.
Khiến cho hắn cảm thấy vui mừng chính là: Bảo quang trên Thương Long thiền trượng càng lúc càng lưu động, biến đổi muôn hình muôn trạng. Đã có kinh nghiệm một lần, Trịnh Hạo Thiên có thể phần nào cảm ứng được, khoảng cách đến ngày nó xuất thể, một bước lên trời đã không còn quá xa nữa rồi.
Dù sao Thương Long thiền trượng cũng là bản mạng thần binh mà hắn sử dụng từ khi còn là nhất giai linh khí sư, nếu có thể khống chế tiểu long hóa hình này như một kiếm quang hạch tâm thì uy lực của nó so với bảo khí bình thường hắn là mạnh mẽ hơn một bậc.
Nhưng đáng tiếc chính là, chỉ còn ba tháng thời gian, chưa hắn đã đủ cho Thương Long thiền trượng tấn chức ngụy pháp khí, nói cách khác, trong thời gian diễn ra vạn phong đại bỉ, hắn rất khó có khả năng sẽ sử dụng Thương Long.
Tâm niệm lập tức chuyển đến Huyết Quang kích cùng Hắc Ám Tỏa Liên. Hai kiện thần binh này đều là ngụy pháp khí, nếu chỉ xét về uy năng thì tuyệt đối ở trên bảo khí trường kiếm, nhưng Trịnh Hạo Thiên cũng không định để chúng trở thành bản mạng thần binh.
Hắc Ám Tòa Liên muốn phát huy ra uy năng cường đại nhất thì cứ để cho Mộng Yểm sử dụng là thỏa đáng nhất.
Về phần Huyết Quang kích....
Chỉ cần nghĩ tới sự đáng sợ của ánh sáng huyết sắc, cùng với phương thức hút máu điên cuồng để tấn chức, trong lòng Trịnh Hạo Thiên lại băn khoăn vô cùng.
Thần binh như vậy nếu sử dụng làm đòn sát thủ thì không tồi, nhưng mà nếu làm bản mạng thần binh, đồng thời kích phát ra trăm triệu kiếm quang thì chỉ sợ sẽ lưu lại cho người ta ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Khi đó. hắn là tất cả mọi người sẽ hoài nghi mình là hạng người thị huyết lạm sát.
Cho nên, sau khi dự một lát, Trịnh Hạo Thiên vẫn lấy bảo khí trường kiếm ra.
Chuôi kiếm này mặc dù Trịnh Hạo Thiên mấy lần áp bức, đã kích hoạt phát ra mấy ngàn vạn kiếm quang, nhưng trong Ôn Dưỡng Hồ có lực Ma thạch bổ sung, cho nên nó chẳng những hồi phục trạng thái thời kỳ toàn thịnh, mà còn có chỗ tinh tiến. Ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá thượng phẩm bảo khí, tiến giai trở thành tuyệt phẩm bảo khí.
Nhưng mà, Trịnh Hạo Thiên khẽ lắc đầu, việc cho nó tiến giai thành tuyệt phẩm bảo khí chỉ sợ phải lùi lại một thời gian.
Hắn cong ngón búng ra, từng đạo linh quang lập tức bắn tới thân kiếm.
Ngay sau đó, vô số kiếm quang lập tức từ trên bảo khí trường kiếm tuôn ra, đầu tiên chúng biến thành những điểm sáng lốm đốm, sau đó dưới sự vận chuyển của linh lực biến thành từng đạo kiếm quang có uy năng mạnh mẽ.
Trịnh Hạo Thiên mở miệng hút một cái thật sâu, đem nhưng điểm kiếm quang này hút vào trong bụng.
Đương nhiên, cái này chỉ là một biểu tượng mà thôi, kiếm quang chân chính thuộc về hắn nằm trong tám mươi khí xoáy ở trong não vực.
Khí xoáy của hắn so với các linh khí sư khác thì lớn hơn rất nhiều, bên trong có đủ không gian để bồi dưỡng tất cả kiếm quang hạch tâm.
Đó mới chính là đòn sát thủ chân chính của hắn.
Kiếm quang hạch tâm cùng với kiếm quang bình thường hắn vần sử dụng khấc biệt một trời một vực. Giống như là trường kiếm đúc bằng tinh cương với kiếm được đúc bằng đá.
Nếu như Trịnh Hạo Thiên có thể bồi dưỡng được một trăm triệu kiếm quang thì sử dụng bát giai kiếm quang cũng đủ để giao chiến với thập giai linh khí sư mà không rơi vào thế hạ phong.
Từng đạo tinh mang từ trên bảo khí trường kiếm hiện ra, quang mang trên bảo khí này càng ngày càng ảm đạm. Cuối cùng khi ba ngàn vạn đạo kiếm quang xuất ra Trịnh Hạo Thiên mới tạm ngừng lại.
Lúc này trường kiếm vẫn là thượng phẩm bảo khí như trước, nhưng trên thân kiếm linh lực còn sót lại gần như không có. Nếu trông cậy vào việc nó tự khôi phục thì không có nửa năm thời gian thì tuyệt đối không có khả năng.
Trịnh Hạo Thiên áy náy cười, đưa kiếm vào trong Ôn Dưỡng Hồ.
Bảo khí trường kiếm vừa tiến vào Ôn Duỡng Hồ, lập tức giống như hắn từ đói khát ba ngày rồi đột nhiên gặp một bàn sơn hào hải vị, buông tha tất cá cố kỵ, kiệt lực hấp thu lực lượng Ma thạch cùng phách lực.
Từng đoàn lực lượng lớn dũng mãnh toàn vào bảo khí trường kiếm, khiến cho linh lực đã biến mất không còn mấy trên thân kiếm được bỗ sung một lượng lớn trong thời gian ngắn.
Nếu như ở trạng thái bình thường, bởi vì trời sinh sự chênh lệch của đẳng giai, cho nên có sự tồn tại của Thương Long thiền trượng, báo khí trường kiếm tuyệt đối sẽ không biểu hiện nóng ruột như vậy. Điều này không phải do trường kiếm sinh ra khí linh, mà bỡi vì lực lượng chênh lệch nhau quá lớn khiến cho báo khí tự động làm ra chọn lựa như thế.
Nhưng lúc này, cho dù có Thương Long thiền trượng ở một bên áp chế, nó cũng bất chấp nhiều như vậy. Nếu không có một lượng lớn linh lực bỗ sung tiêu hao thì bảo khí trường kiếm đừng nói là tấn chức tuyệt phẩm, chỉ sợ có khả năng hạ cấp thành trung phẩm bảo khí.
Trịnh Hạo Thiên nhẹ nhàng vuốt ve Ôn Dưỡng Hồ, trong lòng cảm khái không thôi.
Có bảo bối này trong tay, đã đủ cho hắn tích lũy hơn trăm triệu kiếm quang rồi, hơn nữa kiếm quang này ở trong khí xoáy trải qua sự bồi dưỡng của linh lực chân khí, cho dù trong thời gian ngắn thì tuyệt đối cũng không kém hơn thập giai linh khi sư kích phát kiếm quang phổ thông.
Nó tuyệt đối là thực lực lớn nhất của hắn ở ngoài ánh sáng. Hít một hơi thật sâu. Trịnh Hạo Thiên lại lấy ra một quyền sách phong cách cổ xưa.
Bảo điển gia truyền, thu tịch lai lịch khó lường này mỗi lần linh lực hắn tấn chức đều mang đến cho hắn những kinh hỉ thật lớn.
Lúc này, hi vọng cũng không ngoại lệ.
Một luồng quang minh lực lượng tinh thuần dũng mãnh đi vào thu tịch. Ngay sau đó, thu tịch lập tức phát sáng, từng đạo ánh sáng trong hư không không ngừng hội tụ, cuối cùng tạo thành một phù triện kỳ dị mà mỹ diệu....