Ngửa đầu, Trịnh Hạo Thiên cứ thế nhìn về phía phương hướng truyền tới âm thanh kinh thiên động địa.
"Trịnh... Hạo ...Thiên."
Tiếng thét này ẩn chứa lực lượng xuyên thấu, dường như xuyên qua không gian
cùng thời gian vô hạn, trực tiếp nổ vang bên tai hắn, ngay cả ý chí kiên định của hắn bất chợt cũng có chút dao động.
Ánh mắt mọi người
đều toát ra vẻ ngạc nhiên, bọn họ không biết ở trong lôi điện rốt cuộc
đã xảy ra tình huống gì, không hiểu vì sao Hàn Lũy Nguyên lại đột ngột
thét một tiếng hung lệ như vậy.
Tại thời khắc quan trọng, hắn
không phải cần trấn tĩnh tâm thần, kiệt lực lĩnh ngộ ý chí thiên đại và
chống đỡ thiên ma xâm thể sao? Vậy mà vẫn còn rảnh miệng thét lên một
tiếng, hơn nữa khí thế hắn mang tới còn rất bất ổn.
Chỉ bằng tâm tình này làm sao có thể chống đỡ thiên ma xâm thể?
Lẽ nào hắn không sợ trùng kích thất bại, linh hồn cùng ký ức bị thiên ma
thôn phệ, từ nay về sau rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục sao?
Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại mơ hồ cảm thụ được bên trong tiếng thét này có ẩn
chứa một cỗ lực lượng cường đại, và một niềm tin kiên định không thể
quấy nhiễu.
Hắn mỉm cười: "Hắn thành công rồi."
"Cái gì?" Dý Uy Hoa giật mình: "Hàn Lũy Nguyên thành công rồi?"
"Đúng!"
"Hắn sao có khả năng thành công? Lẽ nào thiêm ma đều đui mù hết cả rồi?" Dý Uy Hoa trợn tròn mắt không thể giải thích nổi.
Nếu như lời này là kẻ khác nói, hắn có thể hoài nghi, nhưng nếu từ miệng Trịnh Hạo Thiên, hắn không chút do dự tin tưởng.
Trịnh Hạo Thiên cười dài, nhưng trong lòng hắn cũng đồng cảm.
Cường giả thập giai trùng kích linh thể đều là một việc cực kỳ gian nan, cho
dù Hổ Bá Thiên, hay nhân vật như Văn Nhân Băng Oánh cũng phải chuẩn bị
chu toàn, mới dám thử.
Hôm nay Hàn Lũy Nguyên nổi giận mà liều
lĩnh trùng kích linh thể, theo lý mà nói tám chín phần mười sẽ thất bại, không chỉ là không thể ngộ được ý chí thiên địa mà còn bị cả thiên ma
xâm thể, cuối cùng mất đi tất cả.
Nhưng không ai nghĩ đến, hắn dưới tình huống như vậy lại có thể trùng kích thành công.
Vào giờ phút này ngay cả bản thân hắn thực sự cũng có chút hoài nghi, có phải lão thiên gia bị mù hay không?
"Ầm...."
Rất xa, một tiếng nổ ầm ầm vang lên trong đám mây đen.
Theo tiếng nổ này, mây đen cùng khe nứt trên bầu trời dần dần biến mất, đồng thời có xu thế yên tĩnh lại.
Nhưng mà, sắc mặt Trịnh Hạo Thiên cùng mọi người đều trở nên ngưng trọng.
"Uuuuu....."
Một tiếng gầm như mãnh thú thượng cổ vang lên, sau đó tiếng thét dài như
tiếng sấm của Hàn Lũy Nguyên ầm ầm vang vọng trong trời đất.
"Trịnh Hạo Thiên, ngươi còn dám đánh cùng ta một trận?"
Sắc mặt mấy người Truyện Cảnh Thụy trở nên cực kỳ khó coi, hắn tức giận hừ
một tiếng nói: "Hàn Lũy Nguyên, ngươi thật không biết xấu hổ, lấy thân
phận linh thể cường giả khiêu chiến với một thập giai tu luyện giả, lẽ
nào không sợ mọi người cười nhạo?"
Thập giai tu luyện giả cùng
linh thể cường giả tuy rằng chỉ là một ranh giới nhưng tất cả mọi người
đều biết đôi bên chênh lệch cỡ nào.
Hàn Lũy Nguyên đã tấn chức
linh thể, đó là một bước lên trời, trở thành một trong những tồn tại
đứng trên đỉnh thế giới, nhưng cường giả như vậy lại chỉ tên khiêu chiến với một thập giai tu luyện giả, tự nhiên khiến mọi người không thể tin
nổi.
"Ha ha, Trịnh Hạo Thiên, ta chỉ hỏi ngươi, có còn cam đảm đánh cùng ta một trận không?"
Hàn Lũy Nguyên mặc kệ lời của Truyện Cảnh Thụy, vẫn rít gào như trước.
Trên bầu trời vang lên tiếng cười nhạt của Văn Nhân Băng Oánh: "Hàn sư đệ,
ngươi đã có hứng thú vậy để ngu tỷ tiếp ngươi một trận, thế nào?"
"Băng nhi, chớ hồ đồ."
Một âm thanh trầm ổn vang lên, giọng nói không lớn nhưng tràn đầy uy nghiêm.
Truyện Cảnh Thụy trên mặt co quắp vài cái, nhẹ giọng nói: "Đây là phong chủ
đương đại của Phượng Sồ phong Đào Tĩnh Phái, không ngờ hắn lại nói giúp
Bá Vương phong."
Truyện Phàn Cao cười khổ: "Bá Vương phong hôm
nay lại có thêm một cường giả linh thể, Đào phong chủ đương nhiên không
muốn kết thêm cường địch."
Mọi người đương nhiên hiểu ý tứ của
hắn, tuy rằng Trịnh Hạo Thiên thắng lợi lúc trước, nhưng Hàn Lũy Nguyên
đã tấn chức linh thể, hai người cách nhau xa như trời với đất, Đào Tĩnh
Phái lựa chọn thế cũng không kỳ quái.
Trịnh Hạo Thiên hai mắt
sáng lên, nhiệt huyết trong cõ thể bốc lên không ngớt, hắn hít một hõi
thật dài, dường như đã hạ quyết tâm.
"Không nên." Cừu Hinh Dư kéo tay hắn, nói: "Hạo Thiên, hắn đã tấn chức linh thể, không nên xúc động."
Lâm Đình trầm trọng gật đầu, nói: "Không sai, Hạo Thiên, chúng ta nhất định sẽ tấn chức linh thể, chờ chúng ta tấn chức sẽ quyết một trận thư hùng
với hắn."
Truyện Cảnh Thụy cùng mọi người đều khuyên bảo, đối mặt với linh thể cường giả Hàn Lũy Nguyên, đương nhiên không ai xem trọng
Trịnh Hạo Thiên.
Nhưng mà, Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nắm bàn tay nhỏ nhắn của Cừu Hinh Dư thoáng siết chặt, nói: "Yên tâm."
Mọi người ngẩn ra, nhìn nhãn thần trong suốt của hắn không hiểu tại sao bọn họ đều ngừng lại, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường.
Dường như Trịnh Hạo Thiên đã nắm chắc thắng lợi, ngay cả kẻ mới tấn chức linh thể Hàn Lũy Nguyên cũng bị hắn đạp bay.
Cừu Hinh ưý do dự một chút cuối cùng buông tay nói: "Cẩn thận."
Nàng biết! Trịnh Hạo Thiên tâm trí tuyệt đối kiên định, nếu đã hạ quyết định ngay cả dùng chín con trâu kéo cũng không thể khiến hắn thay đổi.
Trịnh Hạo Thiên gật đầu một cái với mọi người, thân hình chợt lóe, xung quanh lập tức nổi lên một bầy kiếm quang bao bọc lấy người hắn rồi hóa thành
một đạo quang mang bay về phía Phi Thiên Phong.
"Hàn Lũy Nguyên, ngươi đã có nhã hứng, Trịnh mỗ há không phụng bồi!"
Tiếng hắn vang lên ầm ầm trong không trung, trong giọng nói ẩn chứa khí thế mạnh mẽ, không ngờ không thua kém đối phương.
"Hắn điên rồi..."
"Hắn muốn vượt giai khiêu chiến sao?"
"Vượt giai khiêu chiến linh thể cường giả? Đầu hắn không bị ẩm chứ?"
Từng tiếng bàn tán vang lên khắp xung quanh Phi Thiên phong.
Dưới tình hình thiên địa biến đổi do Hàn Lũy Nguyên đưa tới, tất cả mọi
người đã hoảng hốt chạy ra xa, nhưng bọn họ không có rời quá xa, chỉ
cách Phi Thiên phong một khoảng cách liền ngừng lại.
Bởi vì họ
cũng muốn nhìn Hàn Lũy Nguyên có thể trong hoàn cảnh này tấn chức linh
thể hay không, nhưng mà biến hóa phía sau khiến họ đại khai nhãn giới.
Hàn Lũy Nguyên không chỉ thành công tấn chức linh thể không ngờ tiếp tục cố chấp khiêu chiến Trịnh Hạo Thiên, mà khiến họ càng chấn động và kinh
ngạc chính là Trịnh Hạo Thiên không sợ hãi, trái lại đồng ý ứng chiến.
"Kỳ quái, các vị thái thượng trưởng lão vì sao lại không ngăn cản chuyện
này? Lẽ nào... Trịnh sư đệ thực sự có thể đánh một trận?" Vị thập giai
lão giả lúc trước thì thào nói.
Đám người xung quanh hắn đều rùng mình, sắc mặt cả đám trở nên cổ quái.
Thập giai tu luyện giả chống đỡ linh thể cường giả, điều này...có thể sao?
Trong khoảng mây mù, Lỗ đại sư lặng lẽ cười: "Các ngươi sao không ra tay ngăn cản."
Vân thái thượng trưởng lão vuốt râu cười khẽ: "Tiểu tử này khí huyết quá
cao, để hắn khiêu chiến linh thể cường giả, rồi vấp ngã một lần đi."
Lỗ đại sư ánh mắt đảo quanh, lầm bầm: "Ai vấp ngã còn chưa biết đâu..."
..............
Quang điểm từ trên người Trịnh Hạo Thiên chợt bắn ra ngoài, tại thời khắc này mười tỷ kiếm quang thỏa thích tung hoành, hầu như bao phủ toàn bộ tòa
đỉnh núi vào bên trong.
Trong một khắc khi Trịnh Hạo Thiên lần
thứ hai bay lên trời, chuyện đầu tiên hắn làm là phóng thích toàn bộ
kiếm quang, mà hầu như trong lúc đó, linh quang chớp động, hắn đã vỗ lên người hai tấm phù triện.
Thánh quang hoàn phù triện, đại thủ hộ phù triện, hai phù triện cường đại đều phóng thích ra toàn bộ uy năng.
Hai phù triện này của quang minh ngọc phù sư tuyệt đối là sát thủ đồng
giai, Trong khoảnh khắc khi chúng lóe ra hào quang, khí tức trên người
Trịnh Hạo Thiên cũng trở nên cực kỳ cường đại.
"Nhanh!"
Vô tận kiếm quang quấn lấy nhau nhanh chóng lao về phía Hàn Lũy Nguyên.
Phía xa sắc mặt mọi người khẽ biến, lúc này họ mới biết thì ra Trịnh Hạo Thiên lúc trước giao thủ còn chưa dùng toàn lực.
Hàn Lũy Nguyên điên cuồng cười lớn, cổ tay hắn vung lên, Nguyệt quang phủ
nhất thời hiện ra, từ bàn tay hắn hiện ta một cỗ linh lực khổng lồ, khi
những linh lực này xuất hiện, không gian xung quanh nổi lên một trận ba
động kỳ dị, linh lực càng cường đại ở trong hư không ngưng tụ lại, mãnh
liệt tiến vào trong Nguyệt quang phủ.
Chỉ trong nháy mắt, từ
trong Nguyệt Quang phủ đã bắn ra quang mang rực rỡ chói mắt, linh lực
mênh mông cường đại gần như đã trở thành thực chất
"Phá, phá, phá...."
Theo ba tiếng rống của hắn, kiếm hải đầy trời xuất hiện ba đạo lỗ hổng lớn,
từ trên trời nhìn xuống, mọi người rõ ràng thấy được vô tận kiếm quang
bị chém tan tành, mà khiến kẻ khác càng kinh hãi chính là, ba phủ này uy lực cường đại không gì sánh nổi, phàm là nơi quang phủ đi qua, tất cả
kiếm quang đều bị nghiền nát không còn tồn tại.
Thế mới biết uy năng chân chính của đỉnh cấp ngụy pháp khí này.
Cũng chỉ trong tay linh thể cường giả mới có thể hoàn toán phóng xuất uy năng của nó.
Đến lúc này, cho dù Trịnh Hạo Thiên sử dụng kiếm quang hạch tâm kích phát
từ ngụy pháp khí trước mặt lực lượng một búa này dường như cũng không
kham nổi một kích.
Chỉ là, sau khi gặp phải uy lực một búa kinh thiên kia, Trịnh Hạo Thiên ngược lại còn lộ ra sắc thái thả lỏng.
Quả nhiên như hắn đoán, Hàn Lũy Nguyên vừa tấn giai linh thể, còn không thể hoàn toàn phát ra toàn bộ uy năng của linh thể cường giả.
Nếu
như Hàn Lũy Nguyên có thể tiếp tục củng cố một năm nửa năm, hoàn toàn
nắm giữ uy năng đặc thù của linh thể cường giả, như vậy Trịnh Hạo Thiên
chắc gì đã đi lên ứng chiến. (^^ có nghĩa là có thể vẫn chiến đây mà,
gan ghê)
Nhưng mà, Trịnh Hạo Thiên đã tận mắt thấy An An cùng Hổ
Bá Thiên tấn chức linh thể ngay trước mắt, vì thế hắn biết rõ kẻ vừa đi
vào cảnh giới huyền diệu này cũng không cường đại như trong tưởng tượng
của mọi người.
Muốn chiến thắng cường giả loại này cũng không phải tuyệt không có khả năng.
Ngón tay khẽ điểm một chỉ, bên trong tầng tầng kiếm quang, chín nghìn chín
trăm chín mươi chín đạo kiếm quang đã ngưng kết hợp nhất.
"Lên."
Trịnh hạo Thiên khẽ quát một tiếng, một đạo kiếm quang hắc ám cuối cùng bị cuốn vào bên trong.
Một thanh quang minh cự kiếm thật lớn mang theo uy năng khó có thể tưởng tượng chậm rãi ngưng tụ thành hình...