Oành, oành, oành....
Tiếng kim loại va chạm thật lớn vang vọng
trong trời đất, quang minh cự kiếm cùng cự phủ chi quang mỗi lần va chạm đều tạo thành uy thế kinh thiên động địa, khiến cho cả lôi đài tựa hồ
cũng phải rung chuyển theo.
Miệng Hàn Lũy Nguyên phát ra tiếng
gầm thét kinh khủng mà dữ tợn, chỉ là trong tiếng gầm thét của hắn không thể che giấu nỗi sợ hãi cùng chấn động.
Khi hắn nhận được Nguyệt Quang phủ từ Âu Dương Húc, trong lòng hắn đã tràn ngập tự tin mãnh
liệt, ít nhất... hắn tin rằng, cường giả cùng giai trong Vạn Kiếm Tông
đã không còn ai có thể vượt qua mình.
Tất cả lòng tin mãnh liệt của hắn đều là do ngụy pháp khí Nguyệt Quang phủ cường đại này mang lại.
Thế nhưng, lúc này lòng tin của hắn bắt đầu dao động.
Nguyệt Quang phủ là một kiện ngụy pháp khí đỉnh phong, không ngờ khi va chạm
với Ngưng Kiếm thuật của đối phương lại không hề chiếm được nửa điểm
thượng phong, hai thứ đối chọi nhau không ngờ cân tài ngang sức, chẳng
bên nào hơn được đối phương nửa phần.
Nhưng trong lòng Hàn Lũy Nguyên cảm thấy lạnh lẽo.
Đối phương gần như chỉ dựa vào lực lượng của Vạn Kiếm Quyết cũng đã đủ
chống lại một ngụy pháp khí siêu cường, nếu hai bên có vũ khí tương
đương, hắn có thể chống lại sao?
Một gã thanh niên vừa mới thăng
cấp thập giai làm sao lại có thực lực cường đại như thế chứ? Hắn đã tiến vào thập giai không biết bao nhiêu năm tháng, không ngờ lại thua kém
quá xa, nếu trong tay không có Nguyệt quang phủ chẳng phải là bị đối
phương một kiếm chém chết hay sao?
Bỗng nhiên, trong đầu hắn nghĩ tới tràng cảnh giao thủ với Văn Nhân Băng Oánh lúc trước,
Hôm đó, hắn cũng bị Ngưng kiếm thuật của Văn Nhân Băng Oánh đánh bại, lẽ nào ngày hôm nay lại giẫm vào vết xe đổ lúc trước...
Không, ta tuyệt không cho phép!
Hàn Lũy Nguyên trong lòng giận dữ, trong mắt hắn dần dần nồng nặc vẻ điên cuồng không thể nào hình dung.
Đột nhiên, hắn thét lớn một tiếng: "Khí phách chi linh, ra ngoài cho ta."
Một ngụm máu tươi từ miệng hắn phun ra, không khí xung quanh nhất thời trở nên nồng nặc mùi máu tươi.
Nhưng mà, một khắc khi ngụm tiên huyết phun lên Nguyệt Quang Phủ, từ trong phủ nhất thời chậm rãi hiện ra một bóng người.
Bóng người này từ nhỏ biến lớn, dần dần phóng lớn lên, cuối cùng biến thành một người to lớn cao chừng ba trượng.
Khí tức nghiêm trang mà cường liệt khuếch tán ra ngoài, ngay cả lực lượng
của quang tráo cũng không thể ngăn nổi cỗ khí tức cùng sát khí này,
khiến nó lan đến tận đám khán giả ở bên ngoài.
Hầu như tất cả mọi người đều không nhịn được mà rùng mình, còn đám tu luyện giả bình
thường đều sắc mặt tái nhợt, kiệt lực chống chọi với cỗ lực lượng tập
kích mình, trong mắt họ đều chớp động vẻ kinh khủng, lòng can đảm đều bị cỗ sát khí này triệt để dánh tan.
Dư Uy Hoa cùng mọi người trong lòng nóng như lửa đốt, ở bên ngoài xem chiến đấu họ còn có thể cảm nhận được sát khí kinh khủng cỡ này, như vậy Trịnh Hạo Thiên ở bên trong lôi đài thì sao, hắn phải thừa nhận bao nhiêu áp lực đây?
"Giết hết..."
Hàn Lũy Nguyên lại phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt liền trở nên đáng sợ như quỷ dữ, hung hăng thét lên.
Mà theo ngụm tiên huyết của hắn, khí tức của cự nhân trên lôi đài càng tăng vọt.
Hắn rít gào một tiếng, nhận lấy Nguyệt Quang Phủ từ tay Hàn Lũy Nguyên, một búa bổ về phía trước.
Ầm...
Một tiếng rền vang, quang minh chi kiếm run rẩy vài cái mơ hồ có xu thế vỡ tan.
Dưới sự liều lĩnh của Hàn Lũy Nguyên, thậm chí còn không tiếc khí huyết đại
giảm muốn kích phát uy năng cường đại nhất của Nguyệt Quang Phủ, uy lực
của kiện đỉnh phong ngụy pháp khí này rút cuộc cũng được thể hiện ra
hoàn toàn.
Ngụy pháp khí cũng phân chia thành nhiều đẳng cấp,
ngụy pháp khí vừa tấn cấp rơi vào tay thập giai cường giả cũng có thể
phòng xuất toàn bộ uy năng. Thế nhưng Nguyệt Quang Phủ là ngụy pháp khí
đỉnh phong, ngay cả Hàn Lũy Nguyên cũng không thể tự lực phát huy uy
năng cực hạn của nó, chỉ có thủ đoạn đặc biệt cùng một cái giá lớn mới
có thể khiến nó thể hiện ra uy năng chân chính.
"Trịnh Hạo Thiên, ngươi chết đi!"
Dưới tiếng cười điên cuồng của Hàn Lũy Nguyên, cự nhân không ngừng huy động
Nguyệt quang phủ chém xuống, mỗi lần chém xuống đều khiến Quang minh cự
kiếm run lên kịch liệt, đồng thời quang mang trên thân kiếm ngày càng ảm đạm, dường như bất cứ lúc nào cũng bị nghiền nát.
"Hắn điên rồi."
"Đối phó với đồng môn sư huynh đệ, sao có thể dùng thủ đoạn này, lẽ nào hắn muốn cả hai cùng chết sao?"
Trên Phi Thiên phong, đông đảo thái thượng trưởng lão đều bất mãn mắng, mà
sắc mặt phong chủ Bá Vương phong Âu Dương Húc sớm trở nên khó coi dị
thường, không ngờ Hàn Lũy Nguyên lại sử dụng thủ đoạn này, cho dù thu
được thắng lợi sau cùng, nhưng sẽ tạo thành tổn hại nghiêm trọng đến
thân thể, trở thành chướng ngại cản trở hắn tiến giai linh thể.
Lúc này, trong lòng hắn có chút hối hận, nếu sớm biết thế, cho dù thế nào hắn cũng không cho phép trận chiến này xảy ra.
Ầm...
Tiếng nổ lớn lần thứ hai vang lên, quang minh cự kiếm rút cuộc không chịu nổi lực công phá, trên thân cự kiếm thậm chí còn xuất hiện một vết nứt nhỏ.
"Thu."
Trịnh Hạo Thiên thấp giọng nói, quang minh cự kiếm nhất thời bay về sau, thoáng cái đã chui vào bên trong kiếm hải.
Hàn Lũy Nguyên ngẩn ra, hắn điên cuồng cười lớn, mạnh mẽ cất bước đi tới,
cự nhân phía sau hắn cũng theo sát phía sau, Nguyệt Quang phủ thật lớn
tản mát ra lực lượng càng cường đại.
Ba ba...
Liên tiếp
những tiếng vỡ nát vang lên, dưới sự công kích của Nguyệt quang phủ,
kiếm quang rút cuộc cũng không chịu nổi áp lực mà bắt đầu vỡ tan.
Tuy rằng những kiếm quang hạch tâm này đều do ngụy pháp khí cường đại phát
ra, thế nhưng đối mặt với Nguyệt Quang Phủ này vẫn là không thể chống
lại.
Nhưng mà, ngay khi tất cả mọi người cho rằng Hàn Lũy Nguyên đã nắm chắc thắng lợi, một giọng nói lạnh băng đột ngột vang lên.
"Hàn Lũy Nguyên, ngươi đã không biết tốt xấu, vậy cho ngươi thấy lực lượng chân chính của ta."
Giọng nói vang lên từ kiếm trận, ầm ầm khuếch tán ra phía xa, khiến tất cả mọi người trên đỉnh núi đều nghe thấy rõ ràng.
Sau đó kiếm quang nhất thời tiêu tán lộ ra Trịnh Hạo Thiên đang đứng trên bầu trời.
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung lên đầu hắn, bởi vì ở đó không ngờ có một đạo kiếm quang trôi nổi, phát ra quang huy rực rỡ.
Hàn Lũy Nguyên cùng với phách chi linh phía sau hắn đồng thời dừng chân,
khí phách cự nhân của Nguyệt quang phủ tuy rằng chưa thực sự tiến giai
thành pháp khí chi phách, cũng không có ý thức thông linh, nhưng là khí
phách chi linh đỉnh phong, nó mơ hồ có năng lực dự cảm cát hung (cảm ứng điều tốt, xấu sắp xảy ra)
Lúc này, khi nhìn thấy cực kiếm lơ
lủng trên đầu Trịnh Hạo Thiên, hắn mơ hồ cảm thấy một tia sợ hãi, dường
như chuôi cự kiếm kia có thể một nhát chém chết hắn.
Cảm nhận được sự sợ hãi của khí phách chi linh, sắc mặt điên cuồng của Hàn Lũy Nguyên tràn ngập không cam lòng.
Hắn không tin một người vừa tấn chức thập giai lại có khả năng ngưng tụ
kiếm quang khổng lồ, khiến Nguyệt Quang Phủ cũng phải sợ hãi.
Tuyệt đối không có khả năng.
Hắn một quyền đánh lên ngực, một ngụm tiên huyết phun tới, hung hăng bắn lên người cự nhân.
"Lên, chém cho ta..."Hàn Lũy Nguyên dùng hết sức lực thét lên.
Cự nhân do dự một chút rút cuộc tiến lên một bước, Nguyệt quang phủ vung
cao, nhằm Trịnh Hạo Thiên cùng kiếm quang trên bầu trời hung hăng bổ
tới.
Trịnh Hạo Thiên khóe miệng nhếch lên, lộ ra một tia trào phúng.
Hắn chỉ gật đầu một cái, cự kiếm trên đỉnh đầu tùy theo mà động, không tỏ ra yếu thế chút nào nghênh đón cự phủ.
Hai quang mang bất đồng trong nháy mắt va chạm.
"Ầm....."
Quang hoa cùng tiếng nổ thật lớn một lần nữa bùng nổ.
Nhưng mà khác với những lần trước chính là, cự kiếm thật lớn hoàn toàn không
tổn hao gì, mà cự nhân cầm Nguyệt Quang Phủ ầm ầm thối lui.
Chúng nó, không ngờ không thể thừa nhận uy năng của kiếm quang.
Trịnh Hạo Thiên cười dài một tiếng, nói: "Có đi mà không có lại là không lễ phép, tiếp của ta một kiếm đi, ha ha....."
Trong chuôi quang minh cự kiếm đã ngưng tụ tròn bảy nghìn kiếm quang cường
đại, uy năng cực lớn, hoàn toàn vượt lên trên Nguyệt cự phủ, cho dù nó
có kích phát ra khí phách chi linh cũng không thể chống đỡ nổi loại uy
lực cường đại này.
Ngưng kiếm thuật tuy rằng đơn giản, thế nhưng mỗi lần dung hợp thêm một đạo kiếm quang uy năng của nó sẽ tăng vọt.
Theo kiếm quang không ngừng gia tăng, uy năng của nó cũng từng bước tăng lên.
Bảy nghìn kiếm quang tuy rằng chỉ hơn hai nghìn so với năm nghìn kiếm quang nhưng hai nghìn kiếm quang cũng đủ thay đổi toàn bộ tình hình chiến
đấu.
"Hay, Trịnh Hạo Thiên cố lên!" Dư Uy Hoa hung hăng vung tay, hò hét trợ uy.
Bên người hắn Cừu Hinh Dư, Lâm Đình mỉm cười, mà đám đệ tử Bạch Thảo phong đều điên cuồng hoan hô.
Đệ tử Bạch Thảo Phong không ngờ đánh bại thủ tịch đại đệ tử của Bá Vương
phong, đây là vinh quang cỡ nào, tự nhiên khiến đám người Bạch Thảo
phong điên cuồng.
Mà trên Phi Thiên phong, các vị thái thượng
trưởng lão quay sang nhìn nhau, cho dù là Vân thái thượng trưởng lão hay Lỗ đại sư cũng không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, Vân thái
thượng trưởng lão cười khổ: "Tên tiểu tử này, đến tột cùng là muốn cho
ta bao nhiêu kinh hỉ mới chịu dừng đây?"
Lỗ đại sư cười nhẹ: "Bảy nghìn, đây là bảy nghìn kiếm hợp nhất, ha ha, Vân lão nhi, lẽ nào Vạn
Kiếm tông các ngươi thực sự sinh ra một vị tông sư sao?"
Vân thái thượng trưởng lão trái tim nhảy mạnh lên một cái, miệng hắn hơi co quắp, nhưng cuối cùng không nói được lời nào.
Tông sư, nếu trong bổn phái có thêm một vị tông sư......
Cho dù là Vân thái thượng trưởng lão cũng không có cam đảm nghĩ tiếp.
"A...."
Đột nhiên trong không gian vang lên một tiếng hét thê lương.
Hàn Lũy Nguyên vẻ mặt đỏ bừng, trong mắt hắn bắn ra hung quang, chằm chằm
khóa chặt Trịnh Hạo Thiên, nếu ánh mắt có thể giết người, Trịnh Hạo
Thiên sợ là đã bị băm thây vạn đoạn.
Hắn thân là thủ tịch đại đệ tử Bá Vương phong, ngang dọc hơn mười năm, hiếm có người là đối thủ.
Thế nhưng hôm nay, hắn không ngờ bị một đệ tử vừa tiến cấp thập giai bức
bách tới mức này, dù cho trong tay hắn có ngụy pháp khí đứng đầu Nguyệt
quang phủ không ngờ cũng sắp bại trận.
Hắn không cam lòng, tuyệt đối không cam lòng!
Nhưng mà, kinh nghiệm nhiều năm chinh chiến khiến hắn biết rằng hai bên có chênh lệch quá lớn.
Lúc này hắn dùng cách gì cũng không thẳng nổi đối phương.
Dần dần, vẻ điên cuồng trong mắt Hàn Lũy Nguyên rút đi, còn lại là một mảnh bình tĩnh.
Hắn hít sâu một hơi, không từng bước lùi về phía khí phách Nguyệt Quang phủ nữa mà khoanh chân chậm chạp ngồi xuống.
Sau đó, một cỗ lực lượng kỳ dị từ người hắn khuếch tán ra, chúng xuyên thấu mặt đất, vờn quanh hư không, đồng thời tràn ngập trong mỗi tấc không
gian.