Vô số ý niệm trong đầu Dư Kiến Thăng chuyển động thật nhanh.
Nếu đổi lại là ba người Trịnh Hạo Thiên chỉ sợ sẽ gọn gàng dứt khoát cự tuyệt nhưng người có kinh nghiệm như Dư Kiến Thăng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện lỗ mãng như vậy.
Bản thân Lý Đức Lộc thì hắn cũng chưa coi vào đâu nhưng ở sau lưng hắn còn có một con quái vật vô cùng kinh khủng chống đỡ.
Lấy địa vị Lý gia ở Biền Tây thành thì chỉ cần hơi ra tay một chút thì mấy người bọn họ liền biến mất, ngay cả thôn Đại Lâm cũng gặp tai họa ngập đầu.
Cho nên vô luận trong lòng hắn không muốn thì cũng không thể nào cự tuyệt một cách trực tiếp được.
Trên mặt lộ một nụ cười khổ Dư Kiến Thăng nói:
- Lý quản sự ngài quả là quá để mắt đến bọn họ. Ai … có thể được Lý gia ưu ái tuyệt đối là phúc khí của bọn hắn nhưng đáng tiếc chính là …
Dư Kiến Thăng khẽ lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối cùng lo âu. Biểu tình trên mặt hắn cũng không phải là giả vờ bởi vì trong lòng hắn đang nóng như lửa đốt, nhất là nửa khắc trước trong lúc hắn đang nghĩ đến lý do cự tuyệt hợp lý.
Vẻ mặt Lý Đức Lộc không thay đổi mỉm cười nói:
- Dư tiên sinh, chẳng lẽ trước khi lão phu đến đã có người tìm đến các ngươi.
Vẻ mặt Dư Kiến Thăng kinh ngạc nói:
- Lý quản sự làm sao mà ngài lại biết được.
Trong lòng hắn mừng thầm thật là buồn ngủ có người đưa gối đến cho không nghĩ đến mình đang tìm cách để giải quyết vấn đề khó khăn này thì lão đã đưa cho một lý do hợp lý.
Lý Đức Lộc vuốt râu cười khẽ:
- Lấy tuổi cùng với thực lực ba người bọn họ chỉ cần là thấy tận mắt rồi làm sao mà có thể bỏ qua được. Tuy nhiên Dư tiên sinh có thể yên tâm đây là Lý gia chúng ta nhìn trúng nhân tài, vô luận các ngươi đã đáp ứng nhà nào lão phu cũng có biện pháp để bọn họ từ bỏ.
Lúc lão nói những lời này thì hào khí can vân tràn đầy tự tin.
Quả thật có Lý gia làm hậu thuẫn lão chắc chắn đến mười phần, không có một tia lo lắng.
Trong lòng Dư Kiến Thăng khẽ chuyển đã nghĩ đến một người hắn cười khổ nói:
- Lý quản gia đứa cháu Lâm Đình này của ta hắn có một thân thúc thúc hiện đang là hộ vệ cấp săn sư của Cừu gia.
Nói đến chỗ này hắn như cố ý như vô ý dừng lại muốn nói lại thôi.
- Cừu gia?
Lông mày Lý Đức Lộc khẽ cau chặt không nghĩ đến đối phương lại là Cừu gia một trong bốn thế lực lớn. Mặc dù Dư Kiến Thăng không nói rõ nhưng động tác của hắn đã làm lộ rõ hoàn toàn.
Mặc dù Lý gia thế lực lớn nhưng cũng không có cách nào áp chế Cừu gia, Lý Đức Lộc bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói:
- Thì ra là như vậy không nghĩ đến chúng ta lại hữu duyên vô phận thật là khiến người ta buồn bực.
Dư Kiến Thăng cười theo nhất tâm phụ họa.
Lý Đức Lộc hướng bọn họ khẽ gật đầu sau đó xoay ngươi rời đi.
Dư Kiến Thăng vội vàng dẫn theo ba người Trịnh Hạo Thiên nhanh chóng rời khỏi quân doanh, vào giờ khắc này trong lòng hắn lại xuất hiện một tia hối hận.
Lúc đầu chỉ muốn để ba người bọn chúng tham gia khảo hạch thợ săn, một khi thành công có thể làm cho lực lượng trong thôn đề cao một bước lớn và có tiếng nói trong các thôn phụ cận.
Thế nhưng không nghĩ đến biểu hiện của bọn họ lại lọt vào mắt thế gia đại tộc khiến họ lập tức dẫn động người đến chiêu dụ.
Mặc dù Dư Kiến Thăng cũng không đi theo ba người vào trong quân doanh nhưng chỉ cần nhìn thấy Lý Đức Lộc theo sát phía sau đi ra ngoài cũng biết được bọn chúng lấy được thành tích chói mắt như thế nào.
Vội vã đi nhanh về phía lữ ****, Trịnh Thành Liêm đã sớm trông chờ đến mòn con mắt.
Lúc này thấy bọn họ trở về liền nhìn kỹ biểu hiện trên mặt mấy người song làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là sắc mặt mấy người lại không giống nhau.
Vẻ mặt ba thiếu niên Trịnh Hạo Thiên lại rất hưng phấn cùng thỏa mãn, vẻ vui sướng toát ra từ trong đôi mắt không thể nào che dấu nhưng ngược lại vẻ mặt Dư Kiến Thăng lại ngưng trọng quá mức.
- Trưởng thôn, bọn chúng vượt qua khảo hạch rồi sao?
Trịnh Thành Liêm kinh ngạc hỏi.
Dư Kiến Thăng khẽ gật đầu nói:
- Bọn chúng vượt qua khảo hạch rồi chỉ cần chờ ở chỗ này ba ngày rồi có thể đến quân doanh nhận yêu bài liệp thủ (thợ săn).
Trịnh Thành Liêm yên tâm cười nói:
- Trưởng thôn đây là đại hỷ sự a, từ giờ trong thôn chúng ta lại có thêm ba liệp thủ hơn nữa còn là liệp thủ trẻ tuổi như vậy nhất định các thôn phụ cận sẽ đến chúc mừng. Hắc hắc coi như là Uyển Gia thôn chỉ sợ cũng không có liệp thủ bậc này.
Uyển Gia thôn chính là một trong những thôn có nhiều nhân khẩu nhất dưới chân Hùng Lang sơn, thực lực hùng hậu quả thật vượt xa thôn Đại Lâm.
Nhưng kể cả Uyển Gia thôn chỉ sợ cũng không có được ba vị liệp thủ chưa đến mười tám tuổi.
Cho dù trong thôn bọn họ có tuấn kiệt không kém hơn Dư Uy Hoa và Lâm Đình nhưng những người này vì hạn chế tuổi tác mà không thể tham gia khảo hạch tự nhiên là không thể có được liệp thủ ở lứa tuổi này. (DG: thôn Đại Lâm hối lộ quan trên nên ba người Trịnh Hạo Thiên mới được tham gia khảo hạch)
Dư Kiến Thăng giơ tay lên nói:
- Trịnh huynh, huynh có điều không biết lần này ba người Uy Hoa tha gia khảo hạch đã làm cho người khác chú ý.
- Người nào?
- Lý gia.
Vẻ mặt Trịnh Thành Liêm khẽ cứng lại nhẹ giọng hỏi:
- Vương Bưu?
Sắc mặt Dư Kiến Thăng nghiêm nghị gật đầu nói:
- Chính là Lý gia kia.
Chân mày Trịnh Thành Liêm nhíu lại vô luận tên Vương Bưu đáng chết như thế nào nhưng đã giết hắn đó chính là kết thù cùng với Lý gia. Cho nên bọn họ tuyệt đối không hi vọng đám người Trịnh Hạo Thiên gia nhập Lý gia hơn nữa vì gia tộc này mà ra sức.
Dư Kiến Thăng đem chuyện tình gặp Lý Đức Lộc ra kể loại sau đó nói:
- Mặc dù ta mang tên Bảo Hoa huynh đệ ra để tránh thoát một lần nhưng thủy chung vẫn không phải là kế hoạch lâu dài. Ngày sau thành tựu của mấy người Hạo Thiên ngày càng lớn khẳng định sẽ lại đem đến những phiền toái không ít.
Trịnh Thành Liêm trầm tư trong chốc lát nói:
- Trưởng thôn loại chuyện này cũng không có cách nào, không bằng chờ lúc trở về nói Lâm huynh trở về nhà một chuyến có lẽ sẽ có đề nghị tốt không chừng.
Dư Kiến Thăng chậm rãi gật đầu nói:
- Cũng tốt ta với hắn đã hai năm rồi không gặp nhau lần này có cơ hội để gặp mặt rồi.
Trịnh Thành Liêm cười ha ha một tiếng đem một hộp gỗ đến nói:
- Trưởng thôn nếu chính sự đã giải quyết xong rồi thì xử lý vật này đi.
Cái hộp này chính là da của Lang Vương, nếu da sói được đặc chế để trong hộp gỗ có thậm chí thể bảo quản đến mấy chục năm mà không hỏng.
Trịnh Hạo Thiên hưng phấn đáp một tiếng lập tức nhảy lên đi theo phía sau.
Dư Uy Hoa và Lâm Đình cũng biết bọn họ đi đến Vạn Bảo Lâu bán da sói. Tuy hai người bọn họ cũng muốn đi theo xem nào nhiệt nhưng bị ánh mắt sắc bén của Dư Kiến Thăng lướt qua, nhất thời bỏ đi ý nghĩ này.
Dư Kiến Thăng ra khỏi tiểu ****, vòng qua mấy con đường rồi tiến vào đường lớn.
- Dư thúc, Vạn Bảo Hiên ở chỗ nào?
Trịnh Hạo Thiên gấp gáp hỏi.
Dư Kiến Thăng chỉ tay về phía phương xa nói:
- Không nên vội, Vạn Bảo Hiên là nơi buôn bán châu báu, đồ quý giá lớn nhất trong thành, ở nơi xa hoa nhất trong thành, đợi lát nữa cháu có thể thấy được.
Trịnh Hạo Thiên hơi lúng túng cười một tiếng, trong lòng hắn có chút khẩn trương cùng mong đợi khó có thể hình dung được.
Ngay cả hắn cũng không hiểu vì sao mình lại nóng lòng chạy đến Vạn Bảo Hiên mà chính hắn cũng không chịu thừa nhận chính mình có chút thương nhớ muốn đến Vạn Bảo Lâu vì ở đó có thể hắn sẽ gặp lại Hề Ngữ Đình.
Mặc dù hắn biết hi vọng này tương đối xa vời nhưng cho dù thế khi chưa đến Vạn Bảo Hiên trong lòng hắn vẫn còn có hi vọng.
Có lẽ ngay lúc tiến vào Vạn Bảo Hiên hắn liền có thế nhìn thấy cô gái xinh đẹp dùng khăn lam che mặt kia.
Dư Kiến Thăng bước đi trên đường không nhanh không chậm, ngay lúc hắn dừng lại thì hai tròng mắt Trịnh Hạo Thiên đột nhiên hơi sáng lên.
Ở trước mặt hai người là một cửa hàng cơ hồ chiếm đến nữa đường phố.
Kiến trúc theo lối cổ xưa mà trên mỗi kiến trúc đều có đồ trang sức bằng kim sắc. Những đồ trang sức đó hoặc là biểu tượng long phượng trong truyền thuyết hoặc là thú dữ mà mọi người ít thấy trong Hùng Lang sơn.
Mặc dù đối với kim khí Trịnh Hạo Thiên không hiểu rõ lắm nhưng hắn chỉ cần liếc mắt đã nhận ra những đồ này dùng vàng mà điêu khắc thành.
Vàng ….
Đây là thủ bút khổng lồ đến mức nào.
Đem hoàng kim làm trang sức phô trương như thế lại ở trên đoạn đường tràn đầy vẻ cổ xưa làm cho mọi người cảm thấy có vẻ không hợp nhau nhưng mà đồ trang sức này làm tương đối xảo diệu đem ánh sáng, âm ám, thậm chí cả tâm lý con người cũng tính toán vào trong đó. Cho nên khi hai loại ý vị khác nhàu này cùng hội tụ một chỗ không những không làm cho bất kỳ người nào cảm thấy không hài hòa mà ngược lại cảm thấy tương xứng dị thường.
Lúc này đại môn cửa hàng mở lớn thỉnh thoảng có thể bắt gặp người ra vào. Tuy thế những người ra vào đều mặc những bộ quần áo hoa lệ đắt tiền, dáng vẻ, nghi thái tựa hồ mỗi người đều có xuất thân bất phàm.
Trịnh Hạo Thiên nhìn những người người ăn mặc xa hoa, từng bộ váy áo cao nhã như làm thành một thể với kiến trúc xung quanh trong lòng dâng lên cảm khái mãnh liệt.
Dĩ nhiên cảm giác như vậy cũng không phải là tự ti mà là một loạt kích thích cực lớn làm cho trong lòng hắn từ từ xảy ra một sự biến đổi kỳ diệu, làm cho hắn có một sự khát cọng đối với cuộc sống quyền thế địa vị.
Dư Kiến Thăng cũng không vào từ đại môn (cửa chính) mà dẫn theo Trịnh Hạo Thiên vòng một vòng tròn đến trước một cửa hông nhỏ thấp âm u, hắn thấp giọng nói:
- Hạo Thiên, cháu nhớ kỹ nếu muốn buôn bán một số vật kiếm được trong núi thì ngàn vạn lần không được đi bằng cửa chính.
Trịnh Hạo Thiên giật mình hỏi:
- Tại sao ạ?
Dư Kiến Thăng sải bước như lưu inh tiến về phía trước đồng thời nói nhỏ: