Chiến Thiên

Chương 514: Q.5 - Chương 514: Vây thú chi đấu (Hạ)






Trịnh Hạo Thiên cất tiếng cười dài, nói: "Diệp Khả, chờ đến khi ngươi tới gần được ta, rồi hãy nói cũng không muộn đâu."

Hai mắt Diệp Khả lóe lên tinh mang. Hắn cười như điên, nói: "Tiểu bối, Đại hắc ám Thôn Phệ phù triện chính là Đại hắc ám phù triện mà đại nhân thiết tha mơ ước. Đại nhân đã tìm khắp thiên hạ, cũng không thể tìm được tung tích của loại phù triện này. Không thể ngờ tới ta lại có thể bắt gặp nó trên người ngươi. Hắc hắc, đừng nói tiểu tử ngươi đã ăn cắp bảo vật của đại nhân, cho dù không có chuyện này, đại nhân cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, trong lòng chút cảm động.

Hắn vốn còn tưởng rằng, tấm Thôn Phệ phù triện do Vạn Bảo Hiên tặng tới này chẳng qua chỉ là một loại bình thường trong vô số Đại hắc ám phù triện mà thôi. Nhưng lúc này, sau khi nghe được Diệp Khả đánh giá, hắn mới biết phần nhân tình này rốt cuộc nặng đến nhường nào.

Đây chính là Đại hắc ám phù triện mà ngay cả hắc ám ma thần cũng phải thiết tha mơ ước, cho dù có dùng từ vô giá để hình dung cũng tuyệt đối không quá.

Thở ra một hơi thật dài, Trịnh Hạo Thiên nói: "Diệp Khả, ta không cần biết ma thần có buông tha cho ta hay không, nhưng nếu ngươi để lộ ra việc này, thì ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Diệp Khả cười điên cuồng, nói: "Không bỏ qua cho ta? Vậy cứ thử xem...."

Cổ tay hắn rung lên, lại một tấm phù triện phát sáng lên.

"Đi...."

Cùng với một tiếng quát nhẹ của hắn, đạo phù triện này không ngờ lại hóa thành một đạo hắc mang, trong nháy mắt đã xuyên thấu phong tỏa của trận pháp, phảng phất như xé rách không gian, lao về phương xa.

"Tiểu bối, bổn tọa đã báo tin cho ma thần đại nhân. Ngươi cứ đợi đại nhân đích thân hàng lâm đi." Trên mặt Diệp Khả lúc này đã tràn ngập một vẻ trào phúng và một tia không cam lòng.

Dựa theo bản ý của hắn, chỉ bằng vào lực lượng của mình cũng đủ để giải quyết tên hoàng tộc Địa ma trẻ tuổi này rồi, nhiều nhất chỉ cần hao phí một chút thời gian cùng chân linh lực thôi, như thế nào cũng không cần phải báo tin cho ma thần đại nhân.

Nhưng ma thần đại nhân đại nhân lúc trước lại từng hạ nghiêm lệnh, một khi phát hiện được nơi hạ lạc của Đại hắc ám Thôn Phệ phù triện, hoặc là tung tích của nó, thì nhất định phải lập tức báo tin cho hắn.

Diệp Khả cho dù có to gan lớn mật, tự tin mươi phần, nhưng cũng không dám làm trái mệnh lệnh của ma thần, cho nên đành phải không cam lòng mà phóng thích tín hiệu.

"Thông Tấn phù triện?" Trịnh Hạo Thiên bật cười, nói: "Diệp Khả, đến giờ khắc này rồi mà ngươi vẫn còn vọng tưởng có thể truyền tin tức ra ngoài sao?"

Xa xa, bỗng nhiên xuất hiện vô tận quang mang.

Từng đạo từng đạo kiếm quang tràn ngập cả hư không, hợp thành một kiếm hải khổng lồ, gần như là vô biên vô tận.

Tiếp đó, đạo phù triện mà Diệp Khả phóng thích ra hung hăng đánh vào kiếm hải. Nó tỏa ra một vầng quang mang chói mắt, rực rỡ, phảng phất như đang phóng thích toàn bộ lực lượng của bản thân ra trong nháy mắt.

Nhưng kiếm hải bên ngoài lại lưu chuyển phi vũ, tạo thành một bức tường vô hình, mặc cho đạo phù triện có điên cuồng trùng kích thế nào, vẫn vững vàng kết thành thiên la địa võng như trước, không để cho một chút quang mang nào lọt ra ngoài.

Sau khi phóng thích ra Thiên Tru Không Tỏa đại trận, Trịnh Hạo Thiên cũng lập tức phóng thích ra trăm ức kiếm quang. Toàn bộ trăm ức kiếm quang hình thành nên một thế giới, bất cứ thứ gì muốn thoát ly khỏi thế giới, đều sẽ phải chịu sự công kích của chúng.

"Kiếm hải, Vô Tận kiếm hải...." Diệp Khả kinh hãi kêu lên: "Đây chính là Vạn Kiếm quyết của nhân loại, ngươi làm sao lại học được?"

Trịnh Hạo Thiên khẽ giật mình, nói: "Ngươi cũng biết Vạn Kiếm quyết?"

Diện mạo Diệp Khả có trở nên dữ tợn, nói: "Túy chân nhân của nhân tộc đã giết hại vô số tuấn kiệt ma tộc chúng ta. Ta làm sao lại không biết được chứ. Mẹ nó, rốt cuộc ngươi là ai, tại sao lại học được Vạn Kiếm quyết của nhân loại?"

Trịnh Hạo Thiên khẽ cười nói: "Bộ kiếm pháp này, tại hạ trời sinh đã học được."

Diệp Khả đương nhiên sẽ không tin mấy lời nói nhăng nói cuội này, hắn nổi giận, nói: "Hiện tại ngươi không nói cũng không sao, chờ lão phu bắt được ngươi, sưu hồn đoạt phách, cuối cùng cũng biết được đáp án thôi."

Thân hình hắn nhoáng lên một cái, liền đột nhiên biến mất không thấy tung tích.

Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, cuối cùng hắn cũng tìm được phương vị của Trịnh Hạo Thiên. Lúc này, hắn không còn khinh suất chỉ đánh ra đao mang như trước nữa, mà đã trực tiếp tấn công rồi.

Vào giờ khắc này, hắn đã phát huy tốc độ tới cực hạn, vừa sải bước ra một cái liền phảng phất như đạp phá vô số không gian, trực tiếp xuất hiện trước mặt Trịnh Hạo Thiên.

Cổ tay vung lên, loan đao xẹt qua một đạo bạch quang trong hư không, hướng về phía bả vai Trịnh Hạo Thiên mà chém tới.

Hắn đã hạ quyết định, trước tiên phải chém rời tứ chi của tiểu tử này đã, sau đó mới chậm rãi tra khảo cẩn thận.

"Choang...."

Tiếng kim loại va chạm chói tai vang chợt vang lên, Diệp Khả không khống chế được thân hình mà lùi về phía sau một bước. Hắn kinh hãi nhìn chằm chằm Trịnh Hạo Thiên.

Lúc này, trên tay Trịnh Hạo Thiên đang cầm một cây thiền trượng thật lớn. Mà trên cây thiền trượng này lại có một con thương long tràn đầy uy nghiêm uốn lượn.

Loan đao trong tay Diệp Khả mặc dù là ngụy pháp khí cao cấp nhất, chẳng những sắc bén vô cùng mà còn vô kiên bất khả tồi, không gì không phá được. Từ khi có được thanh đao này, hắn vẫn hoành hành vô kỵ, cũng không biết đã hủy diệt bao nhiêu thần binh lợi khí rồi.

Nhưng, cây thiền trượng trong tay đối phương kia tựa hồ cũng có phẩm cấp không hề thua kém loan đao chút nào. Song phương vừa ngạnh kháng một chiêu, không ngờ đều không bị tổn thương.

Bất quá, điều chân chính khiến Diệp Khả cảm thấy khó tin là ở chỗ, vị hoàng tộc Địa ma trẻ tuổi tinh thông phù triện chi đạo này, sau khi ngạnh kháng một chiêu với hắn, không ngờ không hề bị hắn đánh bay, chẳng qua chỉ lui về phía sau mấy bước rồi vững vàng đứng bình ổn trở lại.

"Ngươi, lực lượng của ngươi...." Diệp Khả nghi hoặc nói.

Trịnh Hạo Thiên cất tiếng cười dài. Hiện giờ trận pháp đã thành, kiếm trận đã bố, cho dù Diệp Khả có thần thông quảng đại hơn nữa cũng khó mà truyền tin tức ra ngoài được. Một khi đã vậy, hắn đương nhiên không cần phải kiêng sợ gì nữa.

"Lực lượng của ta vẫn chưa đủ mạnh hả? Vậy xem bây giờ đã được chưa."

Cùng với một tiếng nộ hống, thân hình Trịnh Hạo Thiên đột nhiên bành trướng lên, đồng thời lập tức biến thành một con kim cương cao lớn.

"Kim cương, ngươi là kim cương nhất tộc... Không, không đúng, ngươi là nhân tộc tu luyện yêu hóa biến thân." Hai mắt Diệp Khả đỏ lừ, phẫn nộ điên cuồng gầm thét."Làm sao ngươi có thể qua mặt cấm chế dò xét, trà trộn vào trong ma tộc chúng ta?"

Kỳ thật, yêu hóa biến thân cũng không phải là độc quyền của nhân tộc. Ở trong rất nhiều chủng tộc cũng có phương pháp cùng loại, có thể biến lực lượng của dị tộc thành lực lượng của mình. Cho dù là trong ma tộc, cũng có một số tồn tại cường đại lựa chọn tu luyện yêu hóa biến thân.

Bất quá, vừa nghĩ tới kiếm hải vô biên vô tận ngoài kia, Diệp Khả lập tức suy đoán ra sự thật. Tên hoàng tộc Địa ma trước mắt này, kỳ thật chính là một gã nhân loại linh thể song tu giả dạng.

"Ha ha, Diệp Khả, nhận của ta một côn...."

Trịnh Hạo Thiên cười dài một tiếng, chẳng thèm trả lời câu hỏi của đối phương mà trực tiếp vung cao thiền trượng trong tay, giáng thẳng xuống đầu hắn.

Vào giờ khắc này, lực lượng của kim cương đã được hắn phát huy tới cực hạn, hơn nữa bên trong một côn này, còn ẩn chứa vô tận uy năng.

Tuy chỉ vẻn vẹn là một côn thôi, nhưng một côn này lại phảng phất như xuyên thấu qua vô tận không gian, mà cứ xuyên thấu qua một chút không gian thì uy lực của nó lại càng cường đại. Cho đến lúc cuối cùng, khi một côn giáng xuống đầu Diệp Khả, uy thế của nó đã không thể đỡ được nữa rồi.

Tâm thần Diệp Khả trở nên ngưng trọng, lập tức vứt hết mọi tính toán ra khỏi đầu. Loan đao trong tay vừa chuyển đã dùng một phương thức xảo diệu phi thường hất văng thương long thiền trượng ra ngoài.

Lực lượng của hoàng tộc Địa ma tuy hơn xa nhân loại, nhưng cũng không phải là vô địch thiên hạ. Nếu như cùng so đấu lực lượng với kim cương nhất tộc - chủng tộc có lực lượng vang danh thiên hạ, thì hắn quả thực quá ngu ngốc rồi.

Loan đao trong tay vừa chuyển, lóe lên đao quang vô tận. Sắc thái rực rỡ kia phảng phất như hợp thành một thế giới đẹp đẽ mà tràn ngập mị lực, lách qua thiền trượng mà chém tới.

Nhưng Trịnh Hạo Thiên lại vung cao thiền trượng, đông một đập, tây một quét, tuy không nhìn ra bất cứ chương pháp gì, nhưng lại có thể mạnh mẽ đánh tan toàn bộ số đao quang của đối phương, khiến Diệp Khả thủy chung vẫn không thể hình thành thế bao vây được.

Diệp Khả càng đánh càng kinh hãi. Tên nhân loại này vừa biến thành kim cương liền như có được lực lượng vô tận. Cây thiền trượng trầm trọng to lớn kia ở trong tay hắn phảng phất nhẹ như kim thêu vậy. Tuy hắn đã dốc hết toàn bộ vốn liếng, nhưng vẫn không thể nào chiếm cứ được thượng phong.

Không chỉ như vậy, tình huống trong trận pháp này rõ ràng bắt đầu trở nên không ổn.

Tấm phù triện trên bầu trời tuy vẫn như trước, không ngừng phóng thích ra hắc vụ nồng đậm, nhưng tốc độ thôn phệ của cơn lốc xoáy trong trung tâm trận pháp của đối phương lại càng lúc càng nhanh.

Tuy lúc này nhìn qua, song phương có vẻ vẫn đang giằng co, nhưng Diệp Khả lại biết, chẳng bao lâu nữa, Đại hắc ám phù triện mà ma thần đại nhân ban cho sẽ mất đi hiệu lực. Đến lúc đó, với uy lực của tòa trận pháp này, hắn e rằng sẽ phải rơi xuống hạ phong rồi.

Thân hình nhoáng lên một cái, Diệp Khả đã rút dao thối lui. Lúc này, hắn đã đánh mất tin tưởng tuyệt đối có thể giết chế đối phương rồi.

Dù sao hắn cũng đã nắm giữ được rất nhiều thông tin về đối thủ, chỉ cần đem về báo cáo cho ma thần đại nhân, thì với thực lực và uy vọng của đại nhân, nhất định có thể điều tra ra chi tiết thân thế của đối phương.

Chỉ cần biết được lai lịch của đối phương, thì nhất định có thể thu hồi bảo vật bị đánh cắp, hơn nữa còn có thể cướp Đại hắc ám Thôn Phệ phù triện tới tay nữa.

Nhưng ngay khi hắn vừa mới hạ quyết tâm bỏ chạy, thì bên người chợt truyền đến mấy tiếng xé gió.

Một con cuồng bạo hùng vương, một con cự điểu, năm thân hình khổng lồ tối đen như mực, một thanh trường kích màu đỏ tươi như máu không ngừng lay động, phảng phất như đột nhiên từ trong không gian nhảy bổ ra, vây khốn hắn lại. Mà càng khiến chắn cảm thấy kinh hãi chính là, bên cạnh người con kim cương kia, chợt xuất hiện một thân ảnh tối đen, không ngừng cười khằng khặc quái dị nhìn hắn.

"Diệp Khả, giờ mới muốn chạy sao, quá muộn rồi.

Trịnh Hạo Thiên cười dài, đem tam đại linh thể, Mộng Yểm, thậm chí ngay cả năm con Thiên ma vương bước đầu đã bồi dưỡng thành công, tung ra toàn bộ.

"Linh thể, Thiên ma vương, Mộng Yểm...." Sắc mặt Diệp Khả khẽ biến, lúc này hắn mới hiểu ra, mình đã vô tình bước chân vào cái bẫy mà đối phương chuẩn bị tỉ mỉ từ trước rồi.

"Giết...."

Cùng với tiếng quát lớn của Trịnh Hạo Thiên, Thiên ma vương cùng hắn đồng loạt xuông lên, điên cuồng tấn công xung quanh Diệp Khả không chút lưu tình. Trong khi đó, Mộng Yểm lại cười lạnh phất phất tay, hoàn cảnh xung quanh lập tức xảy ra biến hóa vi diệu.

Cho dù Diệp Khả thật sự có đủ thực lực thoát khỏi trùng vây, thì cũng đừng mơ tưởng lập tức phá vỡ ảo cảnh, bỏ chạy.

Mà nếu có khoảng thời gian quấy nhiễu này, đám người Trịnh Hạo Thiên nhất định có thể khiến đối phương vĩnh viễn nằm lại nơi đây.

"Giết, giết, giết....."

Khi vô số tiếng rống hận cùng vang lên trong trận pháp, trên người Diệp Khả rốt cuộc cũng xuất hiện vết thương, đồng thời còn nhanh chóng tăng lên.

Hai mắt hắn đỏ lừ, không thể nghĩ tới, kẻ đóng vai thợ săn và con mồi lại đổi chỗ cho nhau nhanh như vậy. Hơn nữa, con mồi này còn bày ra thiên la địa võng, khiến hắn căn bản không thể đào thoát.

Hắn ngẩng đầu, phát ra một tiếng gầm rống thê lương tựa như tê tâm liệt phế.

"Aaaaaaaaa... nhân loại đáng chết, đây là ngươi bức ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.