Thân hình Trịnh Hạo Thiên khẽ lay động giữa không trung, lực lượng bạo liệt thật sụ quá cường đại.
Khi vòng phòng hộ bị bể tan, lực lượng khổng lồ trùng kích quét sạch mọi vật trong phạm vi mười trượng, giống như đại đao quét qua sát đất, không còn bất cứ vật gì lưu lại được.
Cho dù đang ở giữa không trung Trịnh Hạo Thiên cũng cảm nhận rõ ràng được cổ lực lượng mênh mông này, nếu như không phải hắn đã đạt đến cảnh giới điều khiển Độn Thiên chu cao hơn, thì lúc này sợ ràng đã mất mặt trước mặt mọi người, thân hình cũng không vững vàng được như vậy nữa.
Lúc Trịnh Hạo Thiên giao thủ cùng đám Kim Cương vương tộc, bất luận là tu luyện giả nhân loại hay viên nhân cũng theo bản năng tránh xa khỏi khu vực này.
Đặc biệt khi Trịnh Hạo Thiên thi triển Ngưng Kiếm thuật công kích đại trận Kim Cương vương tộc, trong vòng mười trượng căn bản không có người nào dám tới gần nửa bước, cho nên mặc dù nỗ tung mãnh liệt như vậy, cũng không tạo thành thương vong ngoài ý muốn nào.
Chẳng qua, khí thế mênh mông mãnh liệt cùng cảnh tượng thê lương bi thảm thật sự đã làm tâm mọi người dao động.
Đôi mắt Trịnh Hạo Thiên sáng lên, hắn nhìn vào đống hỗn độn kia, trong lòng cũng liền kinh hỉ.
Ba trăm con tiểu long hợp thể bạo liệt mặc dù có uy năng khổng lồ, nhưng lúc trước tuyệt không thể khoa trương như thế. Mà bây giờ, cư nhiên giết tại chỗ gần trăm tên Kim Cương vương tộc, đây tuyệt đối là chuyên không thể tưởng tượng nổi.
Dựa theo phỏng đoán, ba trăm con tiểu long tự bạo, cao nhất cũng chỉ tạo một lỗ hổng trên vòng phòng hộ thôi. Sau đó hắn sẽ thừa dịp phóng kiếm quang vào, làm mất đi vòng phòng hộ, hơn nữa ngay lúc Kim Cương vương tộc kinh hoảng chưa kịp trở tay liên trảm sát, mà mục tiêu hắn nhắm vào chính là những Kim Cương vương tộc tứ, ngũ giai kia.
Năng lực phòng ngự của những Kim Cương vương tộc này dù sao cũng không bằng Kim Cương vương tộc lục giai, tìm quả hồng mềm mà nắn chính là châm ngôn hợp lý trên chiến trường.
Nhưng mà không nghĩ tới khi ba trăm con tiểu long chạm vào vòng phòng hộ, cư nhiên phá luôn cả vòng phòng hộ kia, hơn nữa còn bạo liệt ở bên trong nó.
Khi đó, vòng phòng hộ chưa hoàn toàn tan vỡ, sóng bạo liệt xung kích bên trong vòng, liền bị phản chấn ngược lại, luân phiên bạo liệt như thế mới có thể đạt được hiệu quá ghê người này.
Trên chiến trường yên tĩnh quỷ dị, chỉ còn lại thanh âm bạo liệt cùng những tiếng rên rỉ của những Kim Cương vương tộc bị thương nặng hữu khí vô lực kia.
Trong nháy mắt, một ý niệm vô cùng kỳ dị lóe lên trong đầu hắn.
Thì ra Bạo Kiếm thuật còn có thể sử dụng như vậy....
Nếu mà thi triển Bạo Kiếm thuật trong không gian bị phong bế, thì cho dù chỉ có ba thành uy lực, cũng có thể trong nháy mắt tăng lên mười thành.
“A ”
Một đạo thanh âm tràn đầy sợ hãi chợt vang lên từ miệng một viên nhân. Sau đó, thanh âm này giống như bệnh truyền nhiễm lan tràn toàn bộ chiến trường.
Phần lớn viên nhân đều không còn dũng khí chiến đấu nữa, bọn họ xoay người, bỏ chạy về bốn phương tám hướng.
Bạo liệt khủng bố như vậy ngay cả Kim Cương vương tộc cũng bị đánh nát ra, liền phá hủy hoàn toàn lòng tin của những viên nhân này.
Ngắn ngủi trong chốc lát, tất cả viên nhân đều đã chạy trốn, trừ một số còn hấp hối nằm trên mặt đất, vùng vẫy giãy chết, thì không còn tung tích một viên nhân nào.
Cổ họng Cao Thăng khẽ giật giật, hắn thở đài một tiếng, thu liễm tinh thần, nói: “Thu dọn chiến trường.”
Lúc này tu luyện giả nhân loại mới như trong mộng bừng tỉnh, bọn họ bắt đầu thu dọn chiến trường, đặc biệt với những thi thể viên nhân kia lại càng không buông tha.
Bất quá, cho dù là ai thu dọn chiến trường, đối với mảnh bạo liệt dưới chắn Trịnh Hạo Thiên kia. lúc này nằm đầy gần trăm thi thể cũng không có bất kỳ ai đám tới gần.
Cho dù bọn họ đều cực kỳ thèm khát yêu đan huyết nhục của những Kim Cương vương tộc này, nhưng từ đầu tới cuối cũng không có ai dám nhích tới gần, thậm chí ngay cả quang minh chính đại nhìn thử cũng không có.
Đây là nguyên nhân thực lực, Trịnh Hạo Thiên bày ra thực lực cường hãn như vậy đã khắc sâu vào trong tâm bọn hắn, làm cho bọn hắn không dám có nửa điểm tâm tư khác thường...
“Hống....”
Vài tên Kim Cương vương tộc ráng gượng lên, bọn chúng cố gắng đứng thẳng người, dùng ánh mắt hung lệ nhìn Trịnh Hạo Thiên.
Bọn họ tuy đã bị thương nặng, giống như tùy thời đều có thể trút hơi thở cuối cùng, nhưng thân thể bọn chúng vần vững vàng như núi.
Bất quá đến giờ khác này, bọn chúng đã hoàn toàn tin thân phận Trịnh Hạo Thiên, cũng tin Thạch Vương đại nhân đã chết trong tay tên nhân loại khủng bố này, cho nên đôi mắt bọn chúng lộ ra một vẻ tuyệt vọng.
Trịnh Hạo Thiên than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng vung tay lên, mấy ngàn kiếm quang phiêu đãng trên hư không lần nữa phóng xuống, xẹt qua trên người bọn họ, mang theo một mảnh huyết nhục.
Những Kim Cương vương tộc còn sót lại đều ầm ầm ngã xuống, khí tuyệt thân vong.
“Cao sư huynh...”
Xa xa, vang lên mấy tiếng hô càng ngày càng gần.
Trên hư không bay tới hơn ngàn đạo quang mang, những tia sáng này đều là linh khí chi quang, rõ ràng giống linh khí phi hành hoặc là tu luyện giả lục giai điêu khiến linh khi phi hành đường dài đến.
Đám người Cao Thăng đồng thời nhìn lại, mặc dù bọn họ không cách nào nhận ra tên họ mọi người, nhưng mà thân ảnh những người này đều quen mắt.
Khóe miệng Trịnh Hạo Thiên mĩm cười nhếch lên, bọn Hoắc Khánh Cương cùng Vương Vũ theo sau là Vưu Tình Khang cùng An Vu Tuệ chạy đến, bất quá, điều làm hắn có chút kinh ngạc là trong những người đến, thậm chí có hơn một nửa hắn tựa hề chưa bao giờ gặp qua. Nhưng mà, từ khí tức tuôn ra trên những người này, thực lực bọn họ đều không phải chuyện đùa, càng không thua kém Vưu Tĩnh Khang.
Ngắn ngủi chỉ trong chốc lát, bọn họ đã bay tới nơi.
Nhìn thấy một mảnh hỗn độn này, đặc biệt là vô số thi thể Kim Cương vương tộc chồng chất lên nhau, sắc mặt những người này đều nổi lên một tia khác thường.
Hoắc Khánh Cương cùng Vương Vũ trực tiếp bay ra khỏi đám người, đi tới bên cạnh Trịnh Hạo Thiên.
Vương Vũ nhẹ giọng, nói: “Trịnh huynh, lúc nãy chúng ta đang đi gặp phải đội ngũ bọn họ, cho nên song phương kết bạn đi cùng nhau.” Hắn dừng một chút, giải thích: “Bọn họ chính là đội ngũ thứ hai công xong thành thị, nhóm của Nguyên Đại Bưu Bá Vương Phong.”
“Bá Vương Phong....” Đôi mắt Trịnh Hạo Thiên đột nhiên chợt lóe, mình với Bá Vương Phong thật đúng là có duyên mà.
Bất quá, hắn nghĩ như vậy kỳ thật cũng có chút đa tám. Bá Vương Phong chính là một trong mười một ngọn chủ phong, môn hạ đệ tử được bồi dưỡng đương nhiên đều là người nổi bật. Ở trong hai mươi tòa thành thị xuất hiện một người cũng không kỳ quái, cho dù tính bằng xuất suất, thì đó cũng là chuyện tương đối bình thường.
Chẳng qua, trong lòng Trịnh Hạo Thiên, đối với cường giả Bá Vương Phong cũng không có hảo cảm, cho nên mới đặc biệt để ý tới thôi.
Vưu Tĩnh Khang cùng một vị nam tử dáng người khôi ngô khác cho thấy là người đứng đầu hai đội ngũ. bọn họ cùng nhau đi tới trước Cao Thăng, nửa hâm mộ nửa đố kỵ nói: “Cao sư huynh, lần này ngươi chiến công đỉnh đỉnh, chẳng những dẹp xong một trong hai mười tòa thành, mà còn trảm sát nhiều Kim Cương vương tộc nhiều như thế, đây đúng là chiến công thiên đại, không biết thái thượng trưởng lão sẽ khen ngợi như thế nào đây.”
Cao Thăng khẽ mỉm cười, nói: “Hai vị thật sự quá khen rồi, kỳ thật thì tất cả mọi chuyện đều là chiến tích của huynh đệ các phòng liên thủ, không có bao nhiêu quan hệ với Cao mồ.”
Tâm tinh Vưu Tình Khang khẽ động, ánh mắt liếc nhìn Trịnh Hạo Thiên một cái. Nhưng hắn đã thấy tận mắt Trịnh Hạo Thiên triển lộ thần uy, lúc này lại thấy những Kim Cương vương tộc này chồng chất lên nhau, mà Trịnh Hạo Thiên lại dừng trên bầu trời khu vực đó. Mà càng thêm quỷ dị là, ở trong khu vực này cư nhiên không có ai thu dọn.
Mơ hồ, hắn đã đoán ra được một tia đầu mối.
Vưu Tĩnh Khang hoàn toàn ngược với Nguyên Đại Bưu của Phách Vương Phong, hắn lặng lẽ cười nói: “Cao sư huynh, ngài quá khiêm nhường rồi, nếu không phải do ngươi thống soái đúng đắn, thì há có thể đạt được chiến tích như thể.”
Hắn luôn miệng nói thống soái đúng đắn, cũng không đề cập đến vũ dũng cá nhân, bởi vậy có thể thấy được, nội tâm của hắn có chút không phục.
Sắc mặt Cao Thăng hơi đỏ lên, cũng không biết nên giải thích như thế nào cho phải.
Mà Trịnh Hạo Thiên cũng đã sớm thu ánh mắt hắn vào trong lòng, liền nhìn về hắn rồi phân phó cho cấp dưới, nói: “Vương huynh, Hoắc huynh, các người đi dọn đẹp những thi thể Kim Cương vương tộc phía dưới đi.”
Vương Vũ cùng Hoắc Khánh Cương không khỏi kinh hỉ. Bọn họ trao đổi ánh mắt vui mừng với nhau, lập tức điều khiển linh khí phi hành hạ xuống, bắt đầu lục tung mảnh huyết nhục hỗn độn này.
Mặc dù khu vực này nhìn như hỗn độn vạn phần, nhưng hai người bọn họ cũng không chút chê bai, mà vẻ mặt còn cực kỳ hưng phấn.
Trên chiến trường có một quy cũ bất thành văn, chính là bên trong khu vực địch nhân bị cường giả tự mình đánh chết, thì tất cả chiến lợi phẩm bên trong khu vực đó đều thuộc về vị cường giả này.
Hiện tại, thấy được vẻ mặt mọi người ở đây, lại nhận được sự phân phó của Trịnh Hạo Thiên, hai người bọn họ nếu mà không đoán được chuyện gì xảy ra thì thật sự quá ngu ngốc rồi.
Động tác hai người không chút chậm chạp, lục tất cả thi thể Kim Cương vương tộc tử vong, lấy yêu đan bên trong ra, sau đó thu thập huyết nhục cùng xương cốt, về phần những thi thể Kim Cương vương tộc tương đối đầy đủ, thì chất đống ở chung một chỗ chờ xử lý sau.
Vương Vũ cùng Hoắc Khánh Cương tu vi chỉ chừng tứ giai, nhưng bọn hắn không hiểm những linh khí phi hành, hơn nữa đẳng cấp linh khí còn tương đối cao.
Hai tu luyện giả tứ giai này ở trong mảnh thi thể ít nhất đều là ngũ giai lục giai, vốn đã là chuyện đủ cho người ta chú ý đến.
Mà lúc này bọn họ cư nhiên ở chỗ này, nói mấy câu cùng một vị đồng môn tứ giai, rồi bắt đầu thu dọn mảnh chiến trường có giá trị lớn nhất khu vục.
Đây chính là gần trăm thi thể Kim Cương vương tộc đó, cho dù là Cao Thăng, hay Vưu Tình Khang cùng Nguyên Đại Bưu bực cường giả lục giai đỉnh phong cũng phải đỏ mắt với tài phú này.
Hai hàng lông mày Nguyên Đại Bưu đột nhiên nhướng lên, nhìn vô số viên yêu đan ngũ giai cùng lục giai bị hai người bọn họ lấy ra, rồi thoải mái thu vào trong túi, hắn không thể kìm được nữa.