Gió núi mát lạnh dọc theo sơn cốc sâu thẳm thổi tới, mang theo hơi nước và hương cỏ cây, đồng thời cũng mang theo cả những tiếng gào rú điên cuồng từ trong hạp cốc ra.
Những thanh âm lớn tụ hội với nhau lại một chỗ, bỗng nhiên lại như sản sinh ra một thứ lực lượng khiến cho người ta phải sợ hãi.
Nhưng khi những âm thanh đó truyền tới tai Trịnh Hạo Thiên thì bỗng dưng trong lòng hắn lại bùng lên một ngọn lửa hừng hực, không cách nào hình dung được.
Thân thể hắn bắt đầu như nóng lên, giống như có một thứ gì đó đang thiêu đốt quanh người vậy, làm cho trái tim hắn đạp lên mãnh liệt.
Hắn xoay người...
Thúc cháu Lâm gia và Dư Uy Hoa đều là người thân của hắn, tuy không phải là máu mủ ruột thịt nhưng chẳng khác nào chí thân.
Vừa liếc mắt nhìn về phía bầy sói che trời kín đất không biết từ nơi đâu xuất hiện, hắn cũng không dám nghĩ tới hậu quả xấu nhất có thể nữa.
Trái tim hắn dần dần buông lơi, bốn luồng nhiệt lưu trong cơ thể và chân khí bắt đầu hoàn quyện, dung hợp với nhau làm một thể.
Trịnh Hạo Thiên bước ra một bước, để lại trên mặt đất một vết in thật sâu, cả mặt đất cũng phải trở nên rung động. Hắn lại bước ra một bước nữa, bước vào trong rừng cây, phát ra một tiếng vang thật lớn, phảng phất như trực tiếp xuyên thẳng vào lòng người.
Khí thế trên người hắn đã thay đổi, một cỗ sát khí lăng lệ khổng lồ từ trong thân thể hắn điên cuồng trào lên, trong nháy mắt đã phát tán ra xung quanh.
Phía sau lưng hắn, ba người chủ tớ Cừu gia và Nhạc Mãnh trong lòng đều phát lạnh. Bọn họ lập tức ngưng thần nhìn lại, nhìn cái bóng lưng không thể nói là lớn trước mắt.
Bầy sói phía trước thật sự quá đông, số lương đạt tới một con số không tưởng tượng nổi. Trước mặt một bầy sói khổng lồ như thế này, bất cứ thủ đoạn đánh lén, tập kích đều không có tác dụng.
Biện pháp duy nhất có thể đột phá bầy sói này chính là xông.....
Dùng sức mạnh cường liệt nhất, quét sạch mọi thứ cản trở trên đường đi, xuyên qua bầy sói che trời kín đất kia mà tiến vào trong sơn cốc.
Uỳnh.. uỳnh... ùynh.
Những âm thanh ầm ầm giống như có người khổng lồ đang dẫm lên mặt đất, giống như sấm sét, bão táp phô thiên cái địa không ngừng truyền tới.
Bầy sói đang vây phía bên phải sơn cốc không khỏi trợn tròn đôi mắt xanh lè, nhìn chằm chằm về phía phát ra âm thanh đó.
Bầy thâm sơm cự lang này tuy rất đông, nhưng khi chúng tụ họp lại, cùng vây khốn sơn cốc phía trước lại không hề xuất hiện bất cứ âm thanh ồn ào, náo loạn nào cả.
Có thể khống chế bầy sói đến mức độ này, chứng tỏ trí khôn và năng lực lang vương không phải là tầm thường.
Bất quá khi khí tức khổng lồ kia từ bên ngoài dần dần tràn tới, cả đám thâm sơn cự lang gần đó cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bắt đầu trở nên náo loạn.
Cho dù là lang vương đằng xa đang không ngừng tru lên cũng không thể áp chế cục diện hỗn loạn này.
Bóng người lóe lên, Trịnh Hạo Thiên cầm lang nha bổng trong tay cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt bầy sói.
Từ trên người hắn đang tỏa ra một khí tức cực kỳ khủng bố, không gì có thể so sánh nổi. Đây chính là sát khí hắn tích lũy sau khi giết hai con bạch nhãn lang vương và vô số mãnh thú trong thâm sơn mà có được.
Nếu hiện giờ đàn sói trước mặt chỉ có hai mươi con, có lẽ chỉ cần cảm ứng được luồng khí tức này thôi, chúng đã cúp đuôi chạy mất rồi.
Bất quá, số lượng khổng lồ đã bù đắp lại đảm lượng của chúng. Một con cự lang há ngoác miệng, nhảy vọt lên không trung, hướng về phía Trịnh Hạo Thiên mà táp tới.
Trịnh Hạo Thiên vừa nhấc lên một cước đã dùng một tốc độ khó tưởng tượng nổi đạp lên lưng con cự lang kia, tiếp đó mạnh mẽ nhấn xuống.
Lực lượng từ chân hắn bạo phát, giống như đang có cả một ngọn Thái Sơn đè xuống. "Rốp..." Một tiếng xương vỡ giòn tan vang lên, con cự lang kia lập tức gan tan ruột đứt, bị hắn đạp nát bụng, chia thành hai nửa.
"Cút....."
Trịnh Hạo Thiên bước ra một cước lại hét lớn lên một tiếng. Cùng với thanh âm bạo phát tựa như sấm sét đánh giữa trời quang đó, cây lang nha bổng lại quét ngang một mảng.
Âm thanh phảng phất như tiếng trứng chim vỡ nát không ngừng vang lên. Những con thâm sơn cự lang kia đứng trước mặt Trịnh Hạo Thiên thậm chí đến cả sức lực giãy dụa cũng không có, chưa kịp phản ứng gì đã bị cây lang nha bổng khủng bố đập thành đống thịt nhão.
Máu tươi đỏ lòm chỉ trong chốc lát đã ngập ngụa mắt đất, mùi tanh nồng gay mũi cũng theo đó mà tràn ngập cả không trung. Nơi đây phảng phất như trong nháy mắt đã biến thành Tu La địa ngục vậy.
Trịnh Hạo Thiên không hề ngừng lại dù chỉ một giây. Hắn cứ như vậy mà từng bước từng bước hướng về phía trước mà tiến lên phía trước.
Tốc độ của hắn cũng không phải quá nhanh, nhưng mỗi hắn bước ra một bước, phía trước người đều bắn văng tung tóe máu tươi. Hắn giống như một cái cối xay thịt hình người, phàm là thâm sơn cự lang đứng trong bán kính một trượng trước người hắn đều bị nện thành thịt nát trong nháy mắt.
Ở trước mặt hắn, số lượng của bầy sói tựa như biến thành một thứ gì đó vô nghĩa, nực cười. Hắn cứ như vậy dựa vào cây hung khí trong tay mà mạnh mẽ mở ra một con đường dải đầy máu thịt giữa bầy sói.
Từ đầu đến cuối. Trịnh Hạo Thiên không hề quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần. Bởi vì sau lưng hắn đã có Nhạc Mãnh và ba người chủ tớ Cừu gia.
Nếu không muốn sức cùng lực kiệt mà bỏ mạng trong bầy sói khổng lồ này thì nhất định phải xông được vào sơn cốc trong thời gian ngắn. Cho nên Trịnh Hạo Thiên đã đem toàn bộ lực lượng của mình để tấn công phía trước, đem lưng mình giao phó cho đồng đội.
Có lẽ hắn cũng lo lắng, nhưng vào giờ khắc này, hắn đã không còn con đường nào khác
Trên người hắn mùi máu tươi càng ngày càng nặng, mà sát khí cũng càng lúc càng nồng. Rốt cuộc, dù bầy thâm sơn cự lang đông đến như vậy, hung hãn đến như vậy không ngờ cũng sinh lòng sợ hãi, không dám công kích hắn nữa.
Ở sau lưng hắn, hai tay hộ vệ Cừu gia bảo vệ chặt chẽ hai bên người hắn, cao giai liệp sư Nhạc Mãnh thì đích thân đứng phía sau chặn hậu, dùng tất cả sức lực của hắn mà lần lượt đẩy lui những đợt công kích liều chết của bầy sói.
Ba người bọn họ đều sử dụng binh khí là đại đao. Có lẽ đây không phải là binh khí sở trường của bọn họ, nhưng vào thời điểm này, đại đao không thể nghi ngờ chính là sự lựa chọn sáng suốt nhất.
Về phần Cừu đại tiểu thư, nàng vẫn một mực đi sát sau lưng Trịnh Hạo Thiên, bàn tay cầm chặt lấy chiếc thủ trạc đang không ngừng lóe lên quang mang màu lam.
Mỗi khi có người gặp nạn, nàng lại cầm chiếc thủ trạc, hướng về phía người đó mà vung lên.
Lập tức, một đạo lamg quang bắn ra như điện, chỉ trong chớp mắt đã biến một con thâm sơn cự lang khổng lồ thành bức tượng băng.
Bất quá những đạo lam quang này rõ ràng cũng bị hạn chế, không phải là vô cùng vô tận. Sau hơn mười lần kích phát, tần suất phát ra công kích không khỏi bị trì hoãn hơn rất nhiều.
Cũng may Trịnh Hạo Thiên uy mãnh tuyệt luân, tốc độ tiến lên phía trước dần dần nhanh tới cực điểm, giống như căn bản không hề có bầy sói ở trước mặt, không ngừng tiến gần tới sơn cốc.
Chỉ trong nửa khắc đồng hồ ngắn ngủi, bọn họ không ngờ đã xuyên qua hơn phân nửa lộ trình, mắt thấy đã có thể hội hợp với mọi người trong sơn cốc rồi.
Nhưng ở phía sau bầy cự lang, một tên nam tử toàn thân bao phủ bởi một chiếc áo bào màu đen chậm rãi mở mắt ra. Hắn phảng phất như đang lẩm bẩm một mình: "Lý thiếu gia rốt cuộc lại trêu chọc vào ai đây. Một luyện yêu võ giả, hai kiện linh khí. Không phải là hắn muốn khơi mào thế gia chi chiến ở Biền Tây thành đấy chứ." Khẽ lắc lắc đầu, hắn lại tự giễu chính mình: "Quên đi, dù sao trời có sập xuống cũng có người cao chống đỡ, ta cứ làm việc của mình là được rồi."
Hắn há miệng, đột nhiên phát ra một tiếng tru thê lương.
Tiếng tru này không ngờ lại không hề khác chút nào tiếng tru của một con sói chân chính cả.
Khi tiếng tru của hắn vang vọng khắp cả sơn cốc, bầy sói cản trở trước mặt Trịnh Hạo Thiên lập tức đều trở nên điên cuồng.
Chúng dường như đã quên mất sợ hãi, quên mất sinh tử, cả đám cùng há ngoác cái miệng khổng lồ, phả ra khí tức tử vong khủng bố, rồi điên cuồng xông tới, tựa như muốn cắn nát Trịnh Hạo Thiên ra thành từng mảnh.
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên dần dần trở nên đỏ ngầu. Trên người hắn trào ra một luồng sát khí hung mãnh. Nhưng bầy sói lúc này rõ ràng đã khác hoàn toàn lúc trước, mặc cho sát khí của Trịnh Hạo Thiên có mãnh liệt thế nào cũng không thể áp chế khí thế của bọn chúng xuống được.
Bước chân lập tức bị cản chậm lại, tốc độ vung lên của cây lang nha bổng trong tay Trịnh Hạo Thiên tuy vẫn chưa giảm đi, nhưng hắn cảm thấy rất rõ ràng, áp lực từ bốn phương tám hướng truyền lại đang tăng vọt.
Đặc biệt là hai bên người hắn, hai vị trung giai liệp sư đã gần như chống đỡ hết nổi, liên tiếp gặp nguy hiểm.
Hắn lo lắng vạn phần, đồng thời cũng thầm hối hận trong lòng không thôi.
Nếu sớm biết thế này, hắn đã không mang theo Cừu đại tiểu thư cùng đồng hành. Nếu như chỉ có một mình hắn thì có lẽ lúc này đã xông vào tới nơi rồi.
Cổ tay Cừu đại tiểu thư khẽ rung lên, một chiếc ngọc bài màu lam đột nhiên xuất hiện trong tay. Nàng lạnh lùng quát: "Đề khí hộ thân."
Trịnh Hạo Thiên thầm nghĩ trong lòng, đây chẳng phải vô nghĩa sao, ở chỗ này còn không đề khí hộ thân chẳng phải là tự tìm đường chết sao."
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu thì hắn đã nghe thấy một tiếng quát lớn: "Băng phong gào thét...."
Cùng lúc đó, một luồng khí lạnh mãnh liệt từ phía sau trong nháy mắt tràn ra ngoài.
Luồng khí lạnh này trào ra ào ạt, khí thế phô thiên cái địa, chỉ trong nháy mắt, lấy Cừu đại tiểu thư làm trung tâm, trong vòng mười trượng đã bị bao phủ bởi màu trắng xóa.
Thân thể Trịnh Hạo Thiên khẽ run lên. Tuy chân khí trong cơ thể hắn đã lập tức vận chuyển, nhưng vẫn cảm thấy một tia hàn ý thấu xương.
Bất quá nếu đem ra so sánh thì bầy cự lang lại càng thê thảm hơn. Cả một đám đều trở nên cứng ngắc, bốn chân không ngừng run rẩy, thậm chí ngay cả cựa quậy một chút cũng cực kỳ gian nan.
Hai mắt Trịnh Hạo Thiên sáng ngời, bỏ mặc luồng khí lạnh đang tấn công bản thân mà mạnh mẽ xông về phía trước.
Lần trùng kích này quả nhiên là thế như chẻ tre, chỉ trong nháy mắt đã bị hắn giết ra một con đường máu.
Bất quá con đường máu này cũng chỉ dài thêm được mười trượng mà thôi. Sau khi rời khỏi phạm vi băng tuyết bao phủ, đàn sói bên ngoài vẫn hung hãn như trước, không hề có chút trì trệ nào.
Trịnh Hạo Thiên hét lớn: "Cừu đại tiểu thư, đóng băng thêm vài lần nữa, chúng ta nhất định có thể xông qua được."
Cừu đại tiểu thư lập tức cứng họng, không còn gì để nói.
Tiểu tử này coi linh khí là củ cải trắng à? Loại bảo vật hộ thân đỉnh cấp thế này ngay cả nàng cũng chỉ có hai cái mà thôi, lấy đâu ra mà dùng tới mấy lần.....
Ở phía xa, sắc mặt nam tử mặc hắc bào càng lúc càng trở nên ngưng trọng. Bất quá trong hai con ngươi của hắn lại lóe lên một tia tham lam.
Linh khí cường đại như vậy, hơn nữa còn có một đôi. Nếu có thể cướp tới tay, thực lực bản thân ta nhất định sẽ tăng vọt.
Tâm niệm vừa đông, hắn lập tức ngửa đầu, đột nhiên phát ra một tiếng rít kỳ dị.
Ở bên cạnh hắn, mấy con cự lang toàn thân màu đen, hình thể hơi nhỏ vừa nghe thấy tiếng rít đó liền lập tức đứng lên, nhanh chóng lẩn vào trong bầy sói, lặng lẽ tiến về phía bốn người bọn Trịnh Hạo Thiên.
Nhưng ngay khi bọn chúng sắp chạy tới bên người đám Trịnh Hạo Thiên thì từ cửa cốc đột nhiên vang lên một tiếng hét lớn: "Thay chỗ ta."
Cùng với tiếng hô của hắn, ba người theo phía sau lập tức nhảy ra, dùng binh khí trong tay bảo hộ thân thể, thế chỗ cho hắn.
Tôn Kiều Cảnh không hề lui vào trong cốc nghỉ ngơi, thân hình lóe lên một cái, không ngờ lại hướng về phía đám người Trịnh Hạo Thiên mà lao tới.