Trịnh Hạo Thiên cười dài một tiếng, trong tiếng cười ẩn chứa sự hài lòng tới cực điểm, thân thể hắn tràn ngập cảm giác vui vẻ vô bờ.
Nghĩ thông rồi, hắn cuối cùng cũng nghĩ thông rồi.
Những cảm ngộ trong biển hoa lúc trước vào giờ khắc này tựa như đã trở nên viên mãn.
Hắn vươn tay nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Cừu Hinh Dư, mà lúc này, ảnh tượng thần kỳ xinh đẹp của Trang Mạt Mạt đồng thời xuất hiện trong não vực của họ, nàng giống như một cái cầu bắc nang tinh thần hai người, đem tinh thần hai người liên hệ với nhau.
Nhưng mà, Trang Mạt Mạt có thể làm được điều này bởi tâm linh của hai người bọn họ đều buông lỏng, toàn tâm tín nhiệm đối phương, đồng thời bọn họ đều có thân thể thuần âm.
Nếu không Trang Mạt Mạt dù có bản lãnh gấp mười cũng không làm được chuyện này.
Lúc này, bọn họ tâm ý tương thương, ý niệm tương liên, bất luận ai vừa chuyển ý niệm người còn lại cũng lập tức hiểu được.
Mà chuyện thần kỳ vẫn còn, hai người bọn họ không ngờ có thể trao đổi tâm đắc Vạn Kiếm quyết với người kia.
Tuy Trịnh Hạo Thiên có năng lực ba loại yêu hóa biến thân nhưng năng lực này không có chút tác dụng với Cừu Hinh Dư.
Nhưng mà, tạo nghệ trên phương diện Ngưng Kiếm thuật của Trịnh Hạo Thiên thông qua tâm linh cảm ứng không giữ lại chút nào truyền cho Cừu Hinh Dư.
Đôi mắt của nàng lập tức sáng lên, Ngưng Kiếm thuật....
Thì ra như vậy là có thể sử dụng Ngưng Kiếm thuật.
Đương nhiên, đó là cảm giác của nàng nhưng không cách nào chân chính xuất ra tam kiếm hợp nhất. Tuy nhiên nàng đã nắm được bí quyết thi triển ra Ngưng Kiếm thuật, chỉ cần chăm chỉ luyện tập, tối đa một tháng là có thể đạt tới trình độ này.
Mà lúc này Trịnh Hạo Thiên cũng đang mừng như điên.
Từ ý niệm của Cừu Hinh Dư truyền lại, hắn nhận được rất nhiều tri thức cùng cảm ngộ.
Lúc này hắn như hóa thân thành Cừu Hinh Dư, trong nháy mắt cảm ngộ lại tâm đắc của nàng một lần, hơn nữa những cảm ngộ này như biến thành của chính hắn, căn bản không thể mất đi.
Tâm niệm vừa chuyển, kiếm quang của Trịnh Hạo Thiên phóng xuất trở nên linh hoạt hơn.
Nếu như nói Trịnh Hạo Thiên trước đây đối địch đều bằng vào lực lượng cường đại của Ngưng Kiếm Thuật, dùng áp lực mạnh mẽ đối phó với địch nhân thì lúc này kiếm quang của hắn nhiều hơn vài phần linh hoạt, hơn nữa mỗi đạo kiếm quang đều như có sức sống riêng.
Chúng phối hợp sau đó hô ứng với nhau, cuối cùng trở thành một chỉnh thế kiếm trận không gì phá nổi.
Tuy rằng loại kiếm trận phối hợp uy năng kiếm quang này không thể bằng với Ngưng Kiếm thuật nhưng độ khó lại như một trời một vực.
Cho dù là Văn Nhân Băng Oánh thập giai cường giả đỉnh phong cũng không có khả năng cô đọng hết kiếm quang của mình sở hữu thành một thể chứ đừng nói là Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư mới có tứ giai linh khí sư.
Bọn họ có thể làm được điều này đã là kinh thế hãi tục lắm rồi.
"Ồ..."
Trong hư không phát ra một đạo tiếng vang kỳ dị, sau đó toàn bộ kiếm mạc xảy ra chuyển biến.
Tiểu Long mà Trịnh Hạo Thiên phóng ra xảy ra chuyển biến, một lần nữa biến thành kiếm quang.
Sáu nghìn năm trăm sáu mươi mốt đạo kiếm quang giờ khắc này trở nên chói lóa.
Tứ giai cực phẩm linh khí sư có khả năng phóng ra cực hạn là sáu nghìn năm trăm sáu mươi mốt kiếm quang, lúc này, Trịnh Hạo Thiên cũng phóng ra kiếm quang như vậy, hơn nữa những kiếm quang này đồng loại tản ra bám theo kiếm quang của Cừu Hinh Dư.
Ngay từ đầu, phiến kiếm mạc tiếp nhận tân kiếm quang lập tức náo loạn lên.
Nhưng trong nháy mắt lập tức bình ổn lại, tâm linh tương thông khiến hai người lập tức cảm ứng được chỗ thiếu hụt bên trong, đồng thời bù đắp cho nhau.
Sau đó, một mảnh kiếm mạc lưu chuyển đã có thêm sáu nghìn năm trăm sáu mươi mốt đạo kiếm quang, mà mở rộng ra gấp đôi, trở thành kiếm mạc có một vạn ba nghìn một trăm hai mươi hai đạo kiếm quang chợt phóng đại, toàn bộ quang hoa của kiếm mạc phóng lớn lên gấp hai lần.
Kiếm quang trong kiếm trận càng nhiều, uy lực của nó càng lớn.
Loại cường đại này không phải là một cộng một bằng hai, mà theo cấp số nhân mà tăng lên.
Tại điểm này, vô luận là Ngưng Kiếm thuật hay Kiếm hải đều như vậy.
Sau khi hơn một vạn kiếm quang thành công tạo thành kiếm trận, uy năng của kiếm mạc nhất thời được đề cao gấp bội, mà cùng lúc đó tâm tư của Trịnh Hạo Thiên trở nên trong suốt, ý niệm của hắn cùng Cừu Hinh Dư kết hợp cùng một chỗ lại càng trở nên cường đại, có thể nói là nắm toàn bộ cục diện trên chiến trường trong tay.
Dưới chân khẽ động Độn Thiên Châu, linh lực khổng lồ lập tức phun ra.
Độn Thiên Chu vẽ ra trên hư không một đường thẳng tắp, dọc đường vô số kim cương viện nhân bị táng mạng dưới kiếm quang. Phàm là kim cương viên nhân nào cản trở, vô luận tu vi của họ cỡ nào cũng đều bị cuốn vào trong kiếm quang biến thành một mảnh máu thịt.
Gần như trong chốc lát, Trịnh Hạo Thiên đã đạt được mục đích, ở một nơi nào đó có hơn mười tu luyện giả đang dùng ánh mắt kinh hỉ đợi chờ kiếm mạc giáng từ trên trời xuống.
Kiếm Mạc lóe lên lập tức đưa bọn họ vào bên trong.
Đúng như Trang Mạt Mạt nói, khi Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư kết hợp thì linh lực trong cơ thể họ cũng hòa quyện với nhau.
Ý niệm của họ tăng gấp đôi, kiếm quang tăng gấp đôi, phạm vi cảm ứng của họ tăng lên mười lần, uy năng tăng lên mười lần..... Trong linh lực của họ có quang có ám, vừa cương vừa nhu hình thành một bộ thái cực đồ kỳ dị, sinh ra vô tận linh lực, giống như một thế giới nhỏ chỉ thuộc về riêng họ mà thôi, sinh sôi không ngừng
"Vù vù...."
Tốc độ kiếm mạc càng lúc càng nhanh, bọn họ không chút kiêng nể lướt qua đám đông kim cương viên nhân.
Bất cứ nơi nào họ đi qua đều trở thành một mảnh hỗn loạn, kim cương viên nhân tử thương vô số, mà đám tu luyện giả được cứu đều được thu vào trong kiếm mạc, bình yên vô sự.
Bỗng nhiên, Kiếm mạc hóa thành một vầng bạch quang chói mắt bay thẳng lên trời.
Trong hỗn chiến cho dù là lục giai cường giả cũng không dám làm thế, bởi vì trong quá trình này hắn sẽ biến thành bia ngắm của vô số người, chỉ sợ chưa bay được lên cao đã bị chết tại trận.
Nhưng mà, một mảnh bạch quang chói mắt sau khi xuất hiện trên không trung không ngờ không có bao nhiêu kim cương viên nhân dám ra tay công kích.
Dưới uy năng của vô tận kiếm quang, vô số kim cương viên nhân sinh ra lòng sợ hãi.
Độn Thiên Châu không ngừng bay lượn, trong nháy mắt đạt tới tốc độ cực hạn.
***
Cách chiến trường nghìn dặm, trung tâm một trận đồ lớn đã hội tụ hàng vạn tu luyện giả nhân loại.
Sắc mặt họ đều ngưng trọng, đều là tinh anh trong nhân tộc.
Lúc này bọn họ nhìn tiền phương nghe tiếng thảm sát không ngừng vang lên, một đám đã nắm chặt nắm tay, nhưng họ biết dưới tình hình này nếu xông ra cứu người chẳng khác nào tự sát.
Kim cương viên nhân dốc toàn lực công kích lần này dã hoàn toàn vượt ra ngoài suy đoán của bọn họ.
Nếu không phải nhận được huyết thư truyền tin của La Khắc Địch bọn họ còn chưa tin là thật.
Nhưng mà, nhân tộc cường giả ở đây dù sao cũng đều là tinh anh cường giả, bọn họ trong nháy mắt đưa ra một lựa chọn chính xác.
Lợi dụng siêu cấp trận đồ mà nhân tộc am hiểu tiến hành ngăn cản, tiêu diệt dần lực lượng của kim cương viên nhân.
Nhưng mà, song song với quyết định này cũng có nghĩa là bọn họ không thể ra ngoài cứu đồng bạn của mình.
Mọi người đều tới chiến trường gần một tháng, tính cảnh giác đã cao hơn ban đầu nhiều, mà tu luyện giả có thể săn bắn được nhiều đều kiếm lớn, vì thế người tới săn bắn ngày càng nhiều.
Hôm nay số lượng nhân tộc rời khỏi đại doanh đi săn... lại có hơn mười vạn. Mà số phận của bọn họ hiện tại tuyệt đối là cực kỳ bi thảm, bởi vì bọn họ nhất định thành vật hi sinh cho trận quyết chiến của hai bên.
Đám người ở chỗ này tuy ngại đại cục mà không dám rời khỏi trận đồ tiến hành cứu viện nhưng bọn họ đều trong lòng như lửa đốt, lo lắng cho huynh đệ đồng môn của mình.
Trong đó, Cao Thăng sắc mặt lo lắng nhất.
Trong lòng hắn hối hận vạn phần, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý cho Trịnh Hạo Thiên, Cừu Hinh Dư, cùng Dư Uy Hoa ra ngoài.
Ba người họ là nhân tài mới nổi của Vạn Kiếm tông, lúc này muốn họ ra ngoài đi săn để thể hiện thực lực cường đại.
Danh khí của bọn họ cũng lan truyền khắp nơi trong miệng các tu luyện giả, đối với Vạn Kiếm tông mà nói là một chuyện tốt.
Nhưng mà, lúc này hắn lo lắng nhất chính là ba người Trịnh Hạo Thiên có thể thoát thân từ trong cuộc tập kích bất ngờ của kim cương hay không.
Vạn nhất, nếu như.....
Mỗi lần nghĩ đến khả năng này, trong lòng hắn đều như bị khẽ run lên, hận không thể lập tức xông vào đám kim cương đưa bọn họ ra.
Nhưng hắn biết, chuyện này chỉ là vọng tưởng mà thôi.
Xa xa, không ngừng có tu luyện giả chạy thoát, trên người họ đều loang lổ vết máu, hoặc là thương tích đầy mình, nhưng một khi bước vào trong trận đồ phòng ngự là có thể bảo đảm an toàn tính mệnh.
Đám Cao Thăng lo lắng nhìn về phương xa, nếu thấy được bóng hình quen thuộc của đồng môn đều phát ra tiếng hoan hô, nhưng mà đoàn người chạy tới ngày càng ít, sắc mặt đám người bên trong ngày càng âm trầm.
Bỗng nhiên, một tiếng kinh hô vang lên: "Nhìn xem, cái gì kia?"
Mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn.
Một đạo quang mang dường như từ xa xôi bay tới, đồng thời trong nháy mắt xuyên qua tận cùng không gian bay tới bầu trời trận đồ phòng ngự.
Đây là một đạo quang mạc uốn lượn, nó giống như một cái kén tằm thật lớn, tỏa ra vô tận uy nghiêm cùng áp lực.