Edit: Bảo Vy 197
Vì sắp có chiến tranh, Lưu Trọng áp tải một lô trang bị quan trọng vào Mặc Hà thành. Chờ đến khi hắnhoàn tất công sự liền tản bộ trong Mạc Hà thành, bước đi trong tuyết lớn đang nặng hạt liền tới chỗ phủ Tư Mã, tính tới lui thì đã mấy ngày chưa gặp nhi tử. hắn đặc biệt mua mứt hoa quả còn có một con rối*, chuẩn bị tới gặp nhi tử.
*con rối ở đây là loại rối sử dụng trong diễn kịch, có dây nối vào các khớp của con rối để tạo ra cử động.
Nhưng dù gì vào bằng cửa chính thì không phri lắm, hắn cũng không muốn kinh động đến tiểu nhãi hay chọc gậy bãi phân Lý Nhược Ngu kia, liền chuẩn bị ở cổng sau rồi nhờ người thông báo cho Lý Nhược Tuệ một tiếng.
Kết nghĩa phu thê bao năm rồi, cái tính miệng cứng lòng mềm của Nhược Tuệ kia hắn vẫn luôn hiểu rõ. Tuy nàng có thể đã hoàn toàn cắt đứt với hắn, nhưng vì sự nhạy cảm của con trẻ nàng luôn sẽ để hắngặp mặt, chờ khi gặp nhau, nói vài câu ấm áp lòng nàng, làm giảm đi sự ngượng ngùng vì lâu ngày không gặp, rồi lại tính tới chuyện xa hơn......
Làm ohu thê trong cuộc hôn nhân đầu, cứ cho là đã không còn chung sống nhưng vẫn còn tình cảm, hắn không tin là Lý thị kia không muốn quay lại? Cùng lắm là kêu Hồng Kiều kia chuyển ra bên ngoài, bây giờ thiếp thất ngày càng khiến hắn không thuận mắt, lại càng hoài niệm tới Nhược Tuệ.
Nhưng lúc với toàn bộ tính toán tới cổng sau, tất cả đều đổ vỡ ngay thềm cửa. hắn nhìn thấy phụ nhân Lý thị kia được Quan Bá ân cần đỡ tay nàng để lên xe, rồi đi luôn. hắn chưa chết tâm, tuy đi bộ khôngkịp với xe ngựa, nhưng nhìn theo hướng đó chắc là đi tới nhà ở của Quan Bá ở trong thành, liền theo đường đó mà đuổi tới nơi. Quả nhiên xe ngựa đã dừng ở cổng viện.
Lòng thật cảm giác một sự đau lòng không thể diễn tả được, hoàn toàn không ngờ là Lý Nhược Tuệ vẫn luôn hiền lương đoan trang kia lại có thể đi chung một chỗ với loại phóng đãng như tên Quan Bá kia.......
Đôi cẩu nam nữ này lại hăng hái, còn tốn ngần ấy thời gian mới đi ra, chỉ nhìn thấy Lưu Trọng cắn chặt răng đến muốn nứt ra, bao kẹo kia cũng vứt bừa bãi thành một mớ dưới chân.
Quan Bá! Chẳng kẽ ngươi không biết Lý thị là mẫu thân của con ta sao? Mà lại háo sắc như thế chứ! Và từ khi nào bắt đầu tằng tịu chứ?
Lưu Trọng vốn tính nhỏ mọn còn thù dai. Lần này chắc chắn là đố kỵ với Quan Bá.
Nhưng nói cho cùng hắn với Lý thị đã hòa ly, Quan Bá kia lại càng không phải là kẻ mà hắn có thể giáo huấn. Lại không cách nào đường hoàng tới trước mặt đôi cẩu nam nữ để giáo huấn, nhưng cũng tới lần này mà từ bỏ ý nghĩ quay lại với Lý thị, hắn chỉ cảm thấy đỉnh đầu đội nón xanh, trong lòng chỉ tính toán loan truyền những lời lăng nhục khó tin.
Mà mặc kệ sự chua xót trong lòng chồng trước Lưu Trọng kia, từ khi Lý Nhược Tuệ trờ về phủ bằng cửa sau đã là lúc cả phủ sáng đèn, nàng vừa vào cửa còn chưa tới được chỗ quẹo ở hành lành, liền bị giật mình đến suýt nữa lủi đầu vào người muội muội.
Nhược Tuệ giật nảy, chỉ che lấy ngực nói: “Sao lại trốn ở đây dọa người chứ?”
Lý Nhược Ngu kia ra phủ hẹn hò bí mật với Tư Mã đại nhân, về phủ lại ngủ ngon lành, vì buổi chiều Chử Kính Phong liền tới quân doanh, thức dậy muốn tìm tỷ tỷ ăn cơm, lại phát hiện nàng không có trong phủ, truy hỏi là nàng đi đâu, nha hoàn kia cũng kín miệng không khai, sau cùng còn Tô Tú thấy Nhược Ngu lo lắng, sau khi vội vàng đanh giọng giáo huấn, nha hoàn kia mới khai ra là nàng đi ra ngoài với Quan tướng quân.
Với việc Quan Bá hộ tống tỷ tỷ dĩ nhiên là an toàn và đảm bảo, nhưng nếu như vậy, Nhược Ngu lại nổi lòng tò mò, muốn biết hai người đã làm cái gì.
Nên sau khi ăn cơm xong liền kiên nhẫn chờ ở cửa phòng, dự định chặn tỷ tỷ lại.
Mới nãy nàng đứng ở khe cửa nhìn thấy tường tận, lúc Quan Bá kia đỡ tỷ tỷ xuống xe đã rất thân mật a! Lúc này liền trừng mắt sáng rỡ nhìn tỷ tỷ, mong chờ có thể đào ra được vài chuyện vui, thế là liền nheo mắt hỏi: “ Tỷ tỷ, tỷ với Quan tướng quân làm gì đấy?”
Lý Nhược Tuệ bị bắt quả tang, ánh mắt đầy hoang mang, trong lòng mừng thầm vì đầu của muội muội không nhanh nhẹn cho lắm, rồi dễ dàng né qua, liền cố gắng trán định lại nói: “Tỷ nghĩ là cứ ở chỗ phủ của muội cũng không phải là kế hoạch lâu dài, liền muốn mua một căn nhà chính thức ở ngoài, chỉ nhờ Quan tướng quân thay tỷ chọn một căn.....”
Đáng tiếc muội muội ngốc cũng không dễ bị lừa, hôm nay đã được phu quân khai sáng toàn bộ ý nghĩa chân thật của chuyện nam nữ hẹn hò bí mật, liền xem xét tỷ tỷ một lượt từ trên xuống dưới, chỉ nhìn trên đầu của tỷ ấy vẫn còn ẩm mồ hôi, có thể thấy là đầu tóc mới búi, trên mặt cũng không có chút phấn nào, đơn giản là cùng một bộ dáng với nàng khi bị tên công tử hỗn đản kia dạy dỗ trong noãn các đến nỗi trôi hết lớp trang điểm, liền tỏ vẻ thần bí: “Tỷ tỷ, là tỷ hẹn hò bí mật với Quan tướng quân đi?”
Nhược Tuệ giống như bị đạp trúng đuôi*, cả người như muốn nổ tung, lại không dám to tiếng trách lại, mà chỉ trừng mắt và nhỏ tiếng nói: “Lại nói lời hỗn láo gì vậy? Ta với hắn không có hẹn hò mai mối, gặp gỡ gì hết!”
* bị đạp trúng đuôi: chọc trúng chỗ đau của người nào đó.
Muội muội đây nhìn tỷ tỷ hoang mang như vậy, trong lòng lại càng khẳng định lời của Chử ca ca, quả nhiên là người kinh qua và từng trải chân lý của nhân gian, nàng liền học theo khẩu khí của Chử Tư Mã, mà không chút liêm sỉ nói lại: “Tỷ tỷ là lừa ta ngốc sao? Bằng không thì vì sao nam nữ gặp gỡ như vậy? Vẫn thật là giống như trong vở kịch đó, chẳng lẽ chỉ trộm liếc trong khi bái chào nhau sao? Dù sao đinữa cũng chẳng qua là cái chuyện lăn lộn thôi!”
Lý Nhược Tuệ run run môi hơi hé miệng, chỉ cảm thấy không thể lấn át được, chân tay lạnh ngắt, nghe thấy lời nói trúng phóc kia của muội muội, chỉ có thể thẫn thờ nhìn về phía sân viện, lòng thầm nói có một miệng giếng sâu một chút để nàng lập tức nhảy xuống không ló mặt lên nữa không?
Nhược Ngu lại không dò xét cảm xúc hổ thẹn của tỷ tỷ mà đang đợi còn muốn hỏi thêm, nhưng thấy nước mắt của tỷ tỷ đã lã chã rơi, dọa nàng không dám nhiều lời, chỉ kéo tỷ tỷ về phòng, rồi có chút vụng về mà dùng khăn tay lau nước mắt cho tỷ tỷ, nói: “Là Nhược Ngu nói sai rồi, tỷ tỷ đừng khóc nữa mà, nếu chưa hả giận thì đánh Nhược Ngu vài cái sẽ tốt hơn đấy?”
Nhược Tuệ nhìn đến đứa con thơ vẫn đang say giấc trên giường, hơi nức nở nói: “Muội có nói sai gì đâu, vốn là tỷ làm sai, ngay cả một bước sai thì mọi bước đều sai hết......Chỉ là muội muội đừng vì chuyện này mà coi khinh tỷ tỷ, rồi tiết lộ chuyện này ra khắp nơi.....Nếu muội làm vậy thì tỷ không thể sống tiếp được.....”
Nhược Ngu sớm bị dọa sợ không dám nói lung tung, chỉ ấp úng nói: “Nhược Ngu không nói nữa, nhưng việc gì tỷ tỷ lại như vầy? Chẳng lẽ Quan tướng quân không bì được với Lưu Trọng sao? Vì sao tỷ tỷ cư xử như vầy không muốn để người khác biết chứ?”
Nghe thấy lời muội ấy nói, Nhược Tuệ hơi lau nước mắt nói: “Chính là mọi thứ đều là cưỡng ép, mới không hợp đôi với tỷ tỷ, loại nam nhân như hắn chính là đã quen phóng đãng, nếu hắn nổi máu trăng hoa cũng phô trương hơn Lưu Trọng gấp trăm lần. Đừng nói ta không muốn gả lần nữa, cứ cho là muốn gả cũng tuyệt không tìm loại người như hắn, lúc còn yêu thương muội thì không tiếc biết bao lời đường mật, rồi muội thật lòng tin tưởng hắn, nhưng nếu lúc lòng đã lạnh há chẳng phải là càng muốn mạng người khác sao?”
nói xong, Lý Nhược Tuệ nâng mắt nhìn đến muội muội đang lắng nghe đến ngớ người kia, than một hơi nói: “Trước kia muội từng nói đã là yêu, cũng phải yêu lấy chính mình một chút, nhất định không được giao hết con tim cho nam nhân. Thời điểm đó tỷ còn cười muội chưa làm vợ người, nói toàn chuyện viển vông, giờ đây nghĩ lại, muội cũng đã chịu tổn thương trong tình cảm, mới có được cảm ngộ như vậy, bây giờ lại chứng minh được lời của muội là đúng.......”
nói tới đây, nàng lại nhớ đến một chuyện quan trọng, nói: “Tam muội cũng là đặt sai con tim, yêu lầm người, mới là một bước sai thì mọi bước đều sai......Vì thân thể muội ấy không tốt, lại cứ ở nơi ngoại thành, sắp tới phương bắc sẽ lạnh hơn, có chút không chống chọi nổi, liền muốn về Liêu Thành, hai ngày nữa tỷ đi đón muội ấy......muội có đi không?”
thật ra Nhược Tuuej còn một câu chưa nói ra, đó là Lý Tuyền Nhi bị sảy thai được coi là ngã bệnh, theo ý của lang trung, thân dưới liên tục chảy máu, nguyên khí* đều bị vắt kiệt, mạng sống định sẵn là phải giảm đi, người nhà sớm đã có sự chuẩn bị.
*nguyên khí: sức sống, sinh khí hay khí lực
Nên Nhược Tuệ mới chuẩn bị phải để Lý Tuyền Nhi trở về quê nhà, thứ nhất là khí hậu phương nam dễ chịu, lại có Chu di nương chăm sóc, thứ hai là cho dù muội muội là thứ xuất*, thấy muội ấy chết ở đất khách quê người cũng là không nỡ, liền an bài xa phu hần cận đáng tin đưa muội ấy về quê.
*thứ xuất: con vợ lẽ
Tính đi tính lại, sau khi Nhược Ngu gả đi, liền chưa gặp qua tam muội này nữa. Lúc đầu Lý Tuyền Nhi tư thông với Thẩm Như Bách đương nhiên là đáng ghê tởm, lại còn một lòng muốn trộm được kỳ nghệ của Lý gia càng là không thể tha thứ.
Nhưng xem xét kkyx lại, nếu không nhờ muội ấy, chỉ sợ là nhị muội của nàng liền phải gả cho Thẩm gia và nhận lấy sự lăng mạ của Bạch tam tiểu thư kia.
Dù gì thì lúc nhỏ cùng nhau trưởng thành lại là tỷ muội cùng cha, lúc nhỏ cũng từng cùng nhau chơi đùa cãi cọ, trải qua tháng ngày hồn nhiên, chỉ là sau khi trưởng thành trong lòng mỗi người cất giấu càng nhiều thứ, trĩu nặng từng thứ nên càng ngày càng xa cách, có lúc nghĩ lại cũng nức nở một trận, liền mượn cơ hội này hỏi ý của Nhược Ngu, cũng tính là nói một chút tới bất hòa giữa hai tỷ muội.
Nhược Ngu không gì nhiều, chỉ vui lòng nói: “Được thôi, muội cũng muốn thăm tam muội, không biết lúc trước giật tóc của muội ấy, cái phần bị hói đó đã dài ra hay chưa?”
Nhược Tuệ nghe xong cũng chỉ ngượng cười một cái, chờ sau khi Nhược Ngu về phòng, nàng mới lệnh cho nha hoàn đun nước chuẩn bị tắm rửa, nàng vừa cởi bỏ y phục, không kìm được mà tự thầm mắng: Tên ôn thần này! Lại hôn mạnh như vậy, dấu đỏ trên người này vài giờ có thể tiêu đi sao? đã ra chiến trường thì đừng có về nữa!
Ngày hôm sau, Chử Kính Phong sắp phải dẫn quân lên đường. Vì là bí mật hành quân, xuất thành cũng là sáng sớm phân nhóm mặc thường phục ra trận, Chử Kính Phong hóa trang thành một thương nhân phương bắc, mũ dạ to che đi lông mày của hắn, lại không thấy được bất cứ sơ hở nào.
Chỉ là trước khi rời đi thì nói lời từ biệt với kiều thê lại có chút khó khăn. Lúc này Nhược Ngu mới đột nhiên nghĩ tới phải rất lâu không được nhìn thấy ca ca, nhất thời nước mắt nước mũi đồng thời tuôn ra, giống như tiểu hắc hùng muốn uống sữa mà đu lấy người hắn, chính là không chịu trèo xuống.
“Ngoan ngoãn xuống nào, chờ ta quay về sẽ mang muội đi du sơn ngoạn thủy được không?”
Đáng tiếc Nhược Ngu lại không vui mà hét lên: “không! Nếu huynh không thể trở về thì làm sao đây?”
Nhóm thị nữ và bà tử ở bên cạnh nghe được mấy lời này đều xếch miệng cười, làm gì có kiểu đạo lý trượng phu ra chiến trường còn chưa công kích quân địch liền trù ẻo trước không?
Nhưng Chử Kính Phong đã quen với kiểu kiều thê xuất bài bất thường, chỉ cảm thấy nàng như vậy thìkhông rời hắn được, trong lòng lại ấm áp nói: “Làm sao không về được? Chính là sợ ra ngoài lâu, Nhược Ngu ở nhà ham chơi, không nhớ đến huynh thì sao đây?” Nhược Ngu chớp mắt, chỉ chỉ vào ngực của mình nói: “Chử ca ca huynh chính thức gắn ở dây của Nhược Ngu, hằng đêm đều phải ôn lại, làm sao có thể quên được huynh chứ?”
Cái bộ dạng chỉ vào lồng ngực thật là đáng yêu quá thể! Lại khiến Tư Mã đại nhân không nỡ buông tay, chỉ ôm lấy phần đầu tròn trịa ở sau của nàng, hôn hạ dày đặc thật lâu rồi mới rời phủ.
Nhược Ngu không thể đi đưa tiễn, liền đi lên các lầu cao nhất trong phủ Tư Mã, dựa cửa sổ nhìn về phía xa, nhìn tới thân ảnh cao lớn cưỡi trên lưng ngựa trong chốc lát đã hòa vào làn sương dày mãi chưa tan của sáng sớm trời đông......