Edit: Bảo Vy 197
Năm đó Lý Nhược Ngu được sắp xếp chuẩn bị quân lương có thể nhận ra tìnhcujwinhf cực kỳ cấp bách của cánh Chử quân, vì có được sự cung ứng quân lương đầy đủ, nên sự dàn xếp chiến thuật cũng có sự biến hóa tương ứng, có thể thong thả hơn nhiều.
Mà vào lúc này, phản quân phe Viên Thuật lại không hề hay biết, chỉ cho rằng dân chúng Mạc Hà thành kia đang bất an và nội thành thì trống rỗng nên cuối cùng đã quyết định tấn công vào thành, nhưng tới khi đại quân của chúng tập hợp, lúc chúng dốc toàn lực ứng phó với cánh Chử quân ở trước mắt, nhưng hậu phương lại bỏ trống, nên dẫn đến chuyện đại bản doanh ở hậu phương bị một đội kị binh tấn công bất ngờ, chỉ trong vòng một đêm toàn bộ nhà chứa ở hậu phương đều ị tổn hại, kho lương của hắn nhóm kị binh cũng tấn công đột ngột và thiêu rụi sạch sẽ.
Khi Viên Thuật đang ở tiền tuyến và nghe được tin này, trong lòng lại càng tức tối hơn. Mùa đông phương bắc không có lương thực, đơn giản là chỉ còn đường chết thôi! hắn liền lệnh cho binh lính bao vây là phải tấn công toàn lực vào các trại cắm ở Lư Sơn của Chử quân, ra sức bắt sống Chử Kính Phong kia. Vì lần này hắn muốn đe dọa để đổi lấy lương thực. Nhưng lúc các binh sĩ liều mạng đốt rừng lập vòng vây, số người chết đi hơn phân nửa, cuối cùng khi sắp công hạ được Lư Sơn, mới phát hiện kẻ trên núi trên kia vốn không phải là Chử Kính Phong, mà là một tướng quân cố ý nhuộm tóc bạc đang phải ở trên Lư Sơn qua mắt Viên Thuật biết bao ngày qua.
Viên Thuật nghe được tin này, trong lòng lập tức không còn chịu đựng được, lòng lại càng nghi ngờ Thẩm Như Bách kia đã đánh lừa hắn, mười thì hết tám chín phần là họ Thẩm kia là cùng phe với Chử Kính Phong kia, rồi dẫn dụ hắn chui đầu vào rọ!
Bây giờ chỉ còn một lựa chọn là công phá Mạc Hà thành, bằng không Viên quân đang thiếu lương thực đây thật là không còn sức để ra trận. Nhưng tới lúc công phá tường ngoài thành, Viên Thuật lại phát hiện đạn mà Nam Cung Vân cung cấp lúc trước không thể phá vỡ dù là một chút tường thành, việc gia cố tường thành kia hơn nữa trong Mạc Hà thành lại lắp thêm cung và nỏ có sức công phá mạnh, cũng không biết do người nào ra tay điều chỉnh, mà tầm bắn cực xa, một loáng liền khiến các tay súng ở hàng đầu bị thương hơn nửa. Mà ở đầu mũi tên kia được thêm vào chất nổ đặc biệt có sức công phá cực mạnh, bên trong có bao bọc loại axit mạnh có khả năng ăn mòn kim loại, thật sự làm mấy khẩu đại pháo kia đều hư hại đến không dùng được.
Viên Thuật mất đi thế chủ động, khó lòng vực dậy tinh thần sĩ khí lần nữa, thì đúng lúc này, khi quân của Chử gia thình lình xuất hiện từ hai phía như thiên giáng kỳ binh, đại quân của Viên Thuật lại bị đánh đến trở tay không kịp một lần nữa, chỉ một lát sau đại quân tan tác như núi lở, trận pháp bị mãnh tướng tấn công như nước siết đến độ đổ vỡ đội hình.
Viên Thuật vừa thấy tình thế vô vọng, liền làm theo Tào Tháo cuống quýt trốn chạy khi trận Xích Bích thất bại, hắn dự tính chạy lên một gốc cây gỗ khô sau cùng ở Thanh sơn để trốn, nhưng chạy trốn được nửa đường lại gặp được đại quân Vạn Châu thành muốn tới hưởng sái.
Thù mới rồi thêm thù cũ a, Viên Thuật vừa thấy thế trận trong lòng càng thêm chắc chắn là Thẩm Như Bách kia đã cản trở kế hoạch của hắn, lập tức hận khí càng gia tăng, đội quân thân cận mà hắn dẫn đầu đụng độ thành một trận chiến với đại quân Vạn Châu thành.
Binh lính Vạn Châu thành vốn luôn ở xa chiến tranh, tuy vậy ngày thường cũng có khổ luyện, nhưng làm sao có thể bằng với đội quân hung bạo bao năm chinh chiến nơi trận mạc của Viên Thuật ở kinh thành đây chứ?
Thẩm Như Bách kia chẳng qua vốn là muốn tranh thủ cơ hội mà thôi, chỉ cần ngồi làm ngư ông đắc lợi, hắn còn dựa sức từ đại pháo tầm xa của Nhi Đóa để quyết định cục diện cuối cùng của trận chiến này. Nhưng bây giờ lại là địch đang cận kề, tất cả các kế sách như ý toàn bộ đều vô ích. Chỉ còn các trận chiến đao kiếm thật đang tới gần.
Sau cùng mấy binh lính chân tay èo oặt được chăm dưỡng nhiều năm của đại quân Vạn Châu này đã bị quân đội ác lang của Viên Thuật hung hăng dẫm đạp không còn mảnh giáp, Thẩm Như bách kia vửa thấy đại cục không ổn đã sớm chuồn mất không còn dấu vết, cuối cùng đại quân Vạn Châu liền bị đánh tan tành như vậy đấy.
Viên Thuật kia cũng cùng đường rồi, sự kích ddooojng lại càng điên cuồng hơn, sau cùng dứt khoát làm tới cùng, hắn liền chuẩn bị đi thẳng tới và công phá Vạn Châu, cướp bóc được tòa thành trống kia cũng xem như có thể chịu đựng qua mùa đông rét buốt này.
Khi hắn tấn công tới thành Vạn Châu không người canh giữ, lại gặp phải Tư Mã Đại Sở đã chờ ở Vạn Châu thành từ lâu. Bây giờ hắn đã hồi phục mái tóc màu bạc, đang đứng trên lưng ngựa, cả mặt đầy vẻ khắc nghiệt, phất tay chỉ huy thiên binh vạn mã kia một đợt quét sạch tàn quân của Viên Thuật, hơn nữa còn tự tay bắt sống nghịch tặc Viên Thuật, diệt tận gốc khối u ác tính của Bắc Cương này.
Trong các tính toán lần này, có thể nói là nhất cử tam tiện, đã theo kế “vây Ngụy cứu Triệu”*để bao bọc Mạc Hà thành không phải chịu tập kích của chiến trận, lại diệt trừ được phản quân Viên Thuật, việc quan trọng hơn là Chử Đại Tư Mã mượn việc trấn thủ ở tòa thành Vạn Châu trống rỗng để bảo vệ thành rồi danh chính ngôn thuận mà kéo Vạn Châu gia nhập vào phe cánh của mình, sau khi làm nhiệm vụ lần này, thế lực của Chử Kính Phong được mở rộng về phía đông nam, nắm bắt được Vạn Châu là vị trí lưu thông chiến lược, về sau Bạch gia ở miền trung muốn dùng lương khô uy hiếp Mạc Bắc là chuyện khó như lên trời đấy!
*vây Ngụy cứu Triệu: Theo kế “vây Ngụy cứu Triệu” của Tôn Tẫn, Điền Kỵ thay vì cứu Triệu lại dẫn quân tức tốc tiến thẳng đến kinh đô Đại Lương của nước Ngụy, buộc Bàng Quyên phải bỏ việc tấn công Triệu để quay về cứu nước rồi bị quân Điền Kỵ đánh cho đại bại trong trận Quế Lăng.
Lúc Chử Kính Phong quyết định chiến thuật, điều duy nhất hắn lo lắng chính là lương khô, chỉ là lúc đầu Thẩm Như Bách cấu kết với Lưu Trọng kia, nếu như ngăn cản sợ là sẽ để kẻ gian xảo như Thẩm Như Bách kia phát hiện ra chuyện gì đó, hắn chỉ từ bỏ hơn nửa số lương khô và phải đánh nhanh thắng nhanh rồi chờ thu phục được Vạn Châu, cũng không lo về lương khô để sống qua mùa đông, nhưng kế hoạch này dù gì cũng có chút nguy hiểm.
May mà sau này khi Trịnh tướng quân chuyển thư tới báo, đã giải quyết được vấn đề lương khô, mới có thể tiếp tục kéo dài thế giằng co, mãi tới khi lương khô ở tiền tuyến của Viên Thuật bị tổn hại đến không còn gì, hắn mới tới tập kích kho lương hậu phương của phản quân, ép Viên Thuật kia tới mức hắn phải làm càn!
Lúc đại quân bắt đầu lên đường quay về Mạc Hà thành thì đã qua đầy hai tháng rồi. Vốn vì tường thành sụp đổ mà lòng dân trở nên dao động, giờ đây lòng dân lại càng thêm vững vàng! Các bá tánh đều giăng đèn kết hoa, hoan nghênh Tư Mã đại nhân bọn họ quay về.
Phủ Tư Mã thì khỏi phải nói, quản gia kia vui mừng hớn hở chỉ đạo nô tì thu dọn sảnh đường trạch môn, chỉ để chờ Tư Mã đại nhân quay về.
“Phu nhân, tên chạy vặt kia đi cửa thành đã trở về thông báo, nói là quân đội của Tư Mã đại nhân đã chuẩn bị lên đường vào thành rồi, người mau mau thay y phục, tới cổng thành nghênh tiếp đi ạ.”
Tô TÚ vốn một lòng mừng rỡ đi vào phòng, nàng vốn cho rằng phu nhân đã phải tắm rửa xong xuôi đầu tóc gọn gẽ và thay y phục rồi, nhưng khi vào tới phòng mới thấy, tiểu phu nhân kia điềm tĩnh ngồi thẳng người ở án thư y như cũ, tay đang cầm một cây bút đang tập trung viết chữ.
Nét chữ kia với mấy nét vẽ bậy của phu nhân trước kia đơn giản là hai người hoàn toàn khác nhau, lực bút đầu bút thật đáng để gọi là tác phẩm của một bậc thầy....Chỉ là căn bệnh run tay kai dường như cũng không vì việc phu nhân hồi phục tâm trí mà bớt đi phần nào, vốn đang là một chữ lớn thẳng thớm vì đột nhiên không kiểm soát được sự run rẩy mà trở thành một đường bút run rẩy.
Lý Nhược Ngu chậm rãi đặt bút xuống, giơ tay cầm lấy chữ vừa mới viết xong vò thành một cục, ném vào rổ trúc ở một bên, không thèm ngẩng đầu mà tiếp tục chuẩn bị viết thêm trang nữa.
Tô Tú mới nhìn một bộ dạng bảo không nghe của tiểu phu nhân, trong lòng nàng cũng có chút nôn nóng, chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên bảo: “Tính ra thì Tư Mã đại nhân đã rời đi nhiều tháng nay rồi, nhất định là vô cùng thương nhớ phu nhân, nếu ở cổng thành mà không thấy thân ảnh của phu nhân, sẽ thất vọng như thế nào đây......”
Lý Nhược Ngu mang ngữ điệu thanh lãnh cắt ngang lời của nàng: “Người mà hắn nhớ......lại không phải là ta......”
Tô Tú nghe xong liền lặng đi, đang chờ như muốn nói gì đó, lại thấy tiểu phu nhân đã chậm chạp đặt bút lông trong tay xuống, xoa bóp nhẹ cổ tay, im lặng một lúc mới nói: “ Hầu hạ ta thay y phục!”
không dễ gì khi được tiểu phu nhân đồng ý, Tô Tú vội vàng lên tiếng hô gọi thị nữ đang chờ ở ngoài mang nước nóng vào, hầu hạ phu nhân rửa mặt. Long Hương đã mở tráp nữ trang ra từ lâu, chân tay nhanh nhẹn tán phấn trang điểm dạng ẩm lên. Dùng dao nhỏ bằng bạc cắt đi một phần nhỏ thanh tước đầu đại*, rồi dùng nước đổ vào trong nghiên và đánh nhuyễn thành bột rồi nàng lấy bút càng cua chẩn bị một lát nữa dùng để tô chân mày.
*thanh tước đầu đại: chì kẻ mắt ngày xưa.
Da mặt của tiểu thư vón đã đẹp, lúc mùa đông chỉ không hay thực hiện việc thoa da bằng cao dưỡng da dầu cáo. Chờ sau khi đánh một lớp phấn mỏng, khuôn mặt nhỏ kia liền giống như trứng gà lột, ấn nhẹ cũng sợ làn da mỏng như nước kia sẽ bị ấn vỡ.
Khi vẽ sơ sơ lông mày cao vút, dùng phấn đen nhấn cho đậm, đánh má hồng đào lên, trên môi mềm tô lên son màu đỏ đậm, giai nhân trong gương đồng thật sự nhìn tiểu thị nữ bên cạnh hầu hạ đều có chút ngây người.
Tô Tú cảm thán trong lòng, tiểu phu nhân đang ở độ tuổi đẹp nhất của nữ nhân, cởi bỏ sự non nớt và càng thêm thuần thục hấp dẫn, cũng đừng trách Tư Mã đại nhân chiều chuộng mình nàng, chỉ ước được giữ ở trong miệng.
Chờ khi chải xong kiểu tóc triều thiên vãn kế nghiêng, vầng trán trơn láng của Lý Nhược Ngu được thả xuống hai lọn buông lơi dày dặn càng làm nàng thêm rực rỡ, nàng nhìn Long Hương gắn lên đầu của mình một bộ trang sức vàng nạm ngọc, nàng vốn hơi nhíu mày, sau cùng rốt cuộc là nhẫn nhịn không có mở miệng ngăn cản.
Khi nàng thay xong một bộ váy dài có đính lông thỏ bên nẹp có chạm nổi một đường ngọc vỡ, nếu không chăm chút cho một chút tinh quang cho đôi mắt trong như nước hồ trời thu kia, thì thoạt nhìn qua dường như vẫn còn bộ dạng đáng yêu thơ ngây của vài tháng trước đó.
Sau khi các nàng tay chân nhanh nhẹn giúp phu nhân rửa mặt chải đầu xong, mới đỡ lấy tiểu phu nhân đang mặc áo choàng dày lên xe ngựa, mau chóng đi thẳng tới hướng cổng thành.
Lần này hai bên đường lớn tụ tập rất nhiều đám đông, thật là náo nhiệt lạ thường, nghe nói có nhiều phú hào hương thân ở Vạn Châu cũng tới Mạc Hà thành, tìm cơ hội nịnh bợ một chút tân bá chủ mới nhậm chức.
Lúc Nhược Ngu bước theo bậc thang đá để lên cổng thành, vừa nhìn liền thấy được thân ảnh đang đi đầu tiên ở hàng ngũ kia.
Chỉ thấy người hắn có khoác mọt bộ giáp bạc sáng chói, một mái tóc bạc được búi trên đỉnh của chiếc mũ cánh phượng hàm tướng, áo choàng dài vì cưỡi ngựa về phía trước, mà tung lên ở sau lưng lực lưỡng theo hướng gió, trông thật uy phong lẫm liệt.
hắn dường như để ý cái chăm chăm của nàng, nên nam nhân cả người toát ra khí chất lạnh lùng kia đột nhiên hơi ngẩng đầu, lướt mắt nhìn đến chỗ nàng đang đứng trên lầu thành, ký ức từ quá khứ đều có chút khuôn mặt hời hợt trầm lặng, lại như sông băng đang tan chảy và tạo ra vết nứt, khuôn mặt anh tú kia lại toàn là ý cười......
Lý Nhược Ngu hơi lùi về sau vài bước, cố ý tránh đi ánh mắt hắn đang soi tới trên lầu thành.
thì đúng lúc này, đội quân đông đảo, giống như thủy triều đều ồ ạt đi vào thành, tiếp nhận sự chào đón của các bá tánh. Lý Nhược Ngu đi xuống lầu thành, sau khi lên xe ngựa, xe liền thuận theo đường lớn ngõ nhỏ mà đi vòng về phủ.
Đại quân như này rầm rộ khải hoàn, nàng đã từng thấy qua, lúc đó vì Chử Kính Phong tiêu diệt nhóm cướp bắc nhung, thắng lợi quay về, lúc đó nàng lần đầu tới phương bắc, đứng ở bên đường liền thấy nam nhân kia với tư chất anh hùng cưỡi ngựa vẫy tay, theo lệ thường, khi thắng trận trở về, chúng vị tướng sĩ luôn phải tập hợp ở một chỗ chung lòng chung vui một thời gian dài.
trên thực tế, trong hộ phủ đều đã bắt đầu bày biện yến tiệc linh đình, chuẩn bị thưởng công cho các tướng sĩ, nên Tư Mã đại nhân không thể trở về trong một lúc nữa.
Lý Nhược Ngu nghĩ như vậy, rồi xuống xe ngựa, chuẩn bị bước vào trong viện của mình. Nhưng không ngờ, còn chưa bước vào tới viện liền nghe thấy một đợt âm thanh nhốn nháo chỗ cổng trước. Quản gia kia vui rạng rỡ chạy tới thông bẩm: “Phu nhân, Tư Mã đại nhân trực tiếp về phủ, người mau ra đón ngài ấy đi ạ!”