Chiến Thuyền

Chương 129: Chương 129: Chương 114




Edit: Bảo Vy 197

Cõ lẽ là bộ dạng trừng lớn đôi mắt của Nhược Ngu quá là đáng yêu, Chử Kính Phong thực sự có loại xúc động đem nàng kéo vào trong lòng hôn sâu một phen. Nhưng bây giờ không khí đang thuận lợi, sau khi Nhược Ngu tỉnh táo hiếm lắm mới không giương cung bạt kiếm với hắn, vừa nãy lúc săn thú cũng ngoan ngoãn như một con nai nhỏ.

Mà thời gian này, vì trên núi giá lạnh, tuyết đóng chưa qua tới bắp chân, thân hình nàng thấp bé đi lảo đảo cả một đoạn đường, phải cần đến hắn duỗi tay đỡ eo đẩy về phía trước. Nàng cũng không cự tuyệt. Lần này nếu như lỗ mãng, chẳng phải lại muốn làm giai nhân hoảng sợ ư?

Ngay sau đó nỗ lực tự kiềm chế bản thân, chịu đựng sự xúc động muốn hôn nàng, và nói thêm vào: “ Ôn tuyền ở đây giống với ôn tuyền ở quên hương Liêu Thành của nàng, chia cắt thành hồ nhỏ, ta với nàng mỗi người ngâm một bên.”

Lúc ấy lòng Nhược Ngu mới thở phào một hơi, cũng cảm thấy biểu cảm ban nãy của mình quá lộ liễu, lập tức xoay người nói: “Ta đã tắm ở trong phủ rồi, đại nhân cứ tự nhiên, ta thì không tắm đâu.”

Chử Kính Phong nghe được mấy lời này, hơi cười nói: “Được!” một tiếng “Được” này, thật tựa như sự dứt khoát khi bẻ của dưa giòn ngâm ở quê nhà.

Tiếp đó là quang cảnh sửa soạn cho bữa tối. Quả thật đúng y như lời Chử Kính Phong, không gọi nô tì hay thị vệ tới làm giúp, tất cả đều do hắn tự tay làm. Vì bên trong đình viện có ôn tuyền địa nhiệt tuôn ra rất là ấm áp. hắn dứt khoát cởi trường bào, chỉ mặc mỗi y phục bên trong, tay áo chỉ dài tới khuỷu tay, hắn bắt đầu lột da và xể thịt thỏ, nam nhân cả người mang khí chất quý phái làm mấy việc lao động tay chân này cũng rất là mê người a.

Chẳng mấy chốc hắn liền dùng xiên tre vót nhọn xiên thỏ thẳng lên que, hắn lại đốt lò nướng trong đình viện, ăn đồ nướng dưới cảnh núi cao tuyết trắng ở ngoài trời thật là có một loại ý vị khác biệt.

Vì các nô tì đã chuẩn bị hoa quả hết từ trước, còn có vài loại thịt nai và cá ướp, nên bàn ăn nhỏ bên cạnh lò nướng bày đồ ăn kín cả bàn.

Hành quân hay đi săn ở xa, kỹ năng làm đồ nướng này đều thành thạo, Chử Kính Phong cũng không hỏi Nhược Ngu muốn ăn gì, quen tay mà dùng kẹp nhỏ bằng tre gắp lấy một món đã được nướng hoàn hảo gắp vào chén của Nhược Ngu.

Nhược Ngu chỉ ngồi một bên không làm mà được ăn, dĩ nhiên không thể kén chọn, mà lúc dùng đũa gắp lên nếm thử mới nhận ra các loại thịt trong chén này đều là thứ nàng thích ăn, bất luận độ mềm dai hay vị ngọt thoang thoảng trong miếng thịt ướp muối đều khiến người phải thèm nuốt nước miếng.

Nàng đặc biệt lưu ý đến là Chử Kính Phong chỉ đang muốn cho nàng ăn xâu thịt có phết hỗn hợp tương lê ngọt, mà hắn chỉ ăn cái chưa có phết tương, có thể thấy tương ngọt này là đặc biệt để dành cho nàng.

Vì mấy năm qua bôn ba bên ngoài, Nhược Ngu tự thấy bản thân không phải là người kén ăn, chỉ là thứ thích ăn thì ăn nhiều hơn chút, thứ không thích ăn thì ăn ít lại mà thôi.

Nhưng giờ đây lại có người hiểu rõ về khẩu vị ăn uống của nàng hơn cả chính nàng, cái loại cảm giác này khiến Nhược Ngu là người luôn quen với việc kiểm soát các chuyện lớn nhỏ có loại cảm xúc nhem nhúm khó mà tả được.

Nàng lập tức nói: “Tư Mã đại nhân, ngài cũng ăn nhiều chút, ta tự gắp là được rồi.....”

Nghe được lời nói khách sáo của nàng, nam nhân đang ngồi trên yên ngựa nhỏ chuyên tâm nướng thịt hơi xoay nghiêng mặt, đưa ánh mắt với hàm ý khó hiểu nhìn nàng. Trong sự chiếu rọi của ánh lửa lò đốt ngũ quan của hắn càng hiện rõ vẻ góc cạnh mà rõ nét hơn. Đột nhiên Nhược Ngu cảm thấy vài giọt mồ hôi đang chảy ở bên má trên mặt nàng, có vẻ như có thể khiến người có chút cảm giác bối rối.

Nàng không thích tình hình nhịp tim mất kiểm soát này, liền ăn được vài miếng rồi bỏ chén đũa xuống nói: “Ta đã ăn no rồi, xin Tư Mã đại nhân từ từ dùng bữa......”

nói xong trực tiếp rời bàn và đi vào trong phòng. Phòng trong biệt viện rất nhiều, Nhược Ngu khăng khăng cho rằng lát nữa tắm gội qua loa một chút rồi đi ngủ trước. Trong mắt nàng, Chử Kính Phong tuy lạnh lùng nghiêm lại không phải là loại có thể ép buộc nữ nhân để giải quyết, cứ cho là hắn đề nghị nàng ngủ chung với hắn, đến khi hắn ngâm ôn tuyền xong thấy nàng đã ngủ cũng chỉ có thể bỏ qua đi?

Nhược Ngu tự trải chăn ra mà nàng cũng không thay sang y phục ngủ đặt ở đầu giường, chỉ cởi bỏ y phục bên ngoài và mặc trung y rồi chui vào trong chăn. Nàng cho rằng ở chỗ lạ có thể hơi bị mất ngủ, nhưng không ngờ vừa rồi ăn quá no mà hơn nửa ngày qua đều săn thỏ trong tiết trời giá buốt là một rất mất sức, thế là lúc sự mệt mỏi tới bất ngờ thì chẳng mấy chốc nàng đã ngủ say.

Nhưng cũng không biết là trải qua bao lâu, đột nhiên nàng cảm thấy có bàn tay lớn đang sờ soạng người nàng, một khắc sau cả người nàng như củ cải dưới đất liên tục bị lôi ra khỏi ổ chăn.

Lúc đang ngủ ngon lành cả người nàng mềm oặt, tất nhiên bị lôi ra khỏi chăn vẫn không hề có sức chống trả, thường thì người đất sét cũng còn có ba phần thổ cứng rắn*, huống hồ gì nhị tiểu thư Lý gia vốn tức giận mà thức dậy, lúc này mắt còn mở hẳn, liền khó chịu than khóc một tiếng. Đến khi mắt nàng hơi mở mới phát hiện mình bị Chử Kính Phong ôm trong lòng.

*câu này ý chỉ sự nóng tính, cũng là có ý “bản tính khó thay đổi”.

Nhược Ngu bỗng giật mình một cái, sự buồn ngủ dư lại biến mất không dấu vết trong nháy mắt, thân hình nàng cứng đờ, cảnh giác trừng mắt nhìn hắn.

“Ta muốn tắm rửa, nàng tới giúp ta chà lưng đi!” Nam nhân này một chút cảm giác xấu hổ cũng không có, ngược lại còn nhíu mày trừng mắt nhìn nàng, dường như nàng ngủ như vậy, thực sự là thất phụ đức*.

*thất phụ đức: mất đi phẩm hạnh người vợ.

Riêng lúc nhị tiểu thư Lý gia học tập thì hai chữ “Phụ đức” chưa học kỹ, cứ cho là Tư Mã đại nhân quyền cao chức trọng, nhưng như vầy chẩng khác nào giộng điệu sai sử thị nữ, cũng khiến nàng tức giận trong lòng, nàng liền thừa cơ lúc sự khó chịu vì ngái ngủ chưa tiêu tan nàng liền cứng nhắc nói: “không được!”

Nàng đâu biết lúc này bản thân mình ngủ ra cái bộ dạng đầu tóc hơi rối, mặt nhỏ hồng hồng có chút tức giận, ở trong mắt nam nhân là biết bao nhiêu đáng yêu. Lúc nãy Chử Kính Phong ngồi ở mép giường cũng ngắm nhìn nàng một hồi mới bất đắc dĩ nhấc nàng lên lôi dậy.

Lần này mới thấy Lý nhị tiểu thư tức giận, lại có vài phần phong thái của biểu muội, lòng hắn lập tức lại ẩn ẩn ngứa ngáy.

Nhưng trên mặt lại không để lộ dấu vết nói: “Nấu cơm không làm thì sao chà lưng cũng không thể a? ta tự tắm, nàng thì ở bên cạnh ta truyền nước trà cho ta được không?”

Thái độ và ngữ điệu thương lượng như vầy, thật sự mà nói rất khó với nam nhân đã quen việc ra mệnh lệnh. Nhược Ngu bây giờ vẫn còn nhớ như in vào một lần gặp mặt cuối cùng của hắn và nàng, sắc mặt hắn tái mét, sau khi mở miệng làm nhục nàng, muốn giết nàng, tình cảnh rất thỏa mãn. Lúc ấy nàng đã cầm chắc tâm trạng phải chết, nhưng sau cùng vẫn được hậu chuẩn cho rời doanh.

Lúc nàng ra khỏi doanh lại là một trời khỏi lửa, mười mấy chiếc xe ngựa bị gỡ rời ra và đốt cháy, những chú ngựa bị chém đầu cách tàn nhẫn và bị rạch mở banh bụng ra, nội tạng trộn lẫn với máu tươi tràn đầy ra mặt đất, quanh mũi toàn là hương vị tanh tưởi.

Nô tì phò trợ cạnh nàng, có kẻ kia tuổi còn nhỏ chưa trải đời đều bị dọa đến khóc rống lên. Nhưng trong lòng nàng biết, người mà nam nhân kia muốn rạch nát bụng ra e rằng là nàng đây, lại liên lụy đến bọn ngựa đã dâng hiến sức chở cho Lý gia mấy năm nay.

Đây là chỗ nam nhân tàn ác kia đang giữ chức cao, lúc đối xử với ngươi dịu dàng, có thể tình tứ thân mật, quấn quýt khó rời, nhưng nếu không cẩn thận chọc tức hắn thì kết cục thường thì hai chữ “thê thảm” không thể diễn tả hết được.

Nàng vẫn nhớ tâm trạng của nàng vào thời điểm đó, có sự buồn bã không thể tả được, đồng thời có chút mơ hồ như thấy bỏ được gánh nặng, tựa như là buông bỏ thứ gì đó mà vốn không nên cầm lấy.......

Nàng hồi tưởng lại một đoạn ký ức này, vừa nãy còn đang mờ mịt ngái ngủ giờ lại hoàn toàn tỉnh táo, nàng dịu giọng mở miệng nói: “Tư Mã nói rất đúng, vừa rồi làm phiền Tư Mã đích thân sửa soạn nguyên liệu nấu nướng, lát sau liền để ta hầu hạ đại nhân.....”

Tuy nam nhân không miễn cưỡng nàng cùng ngâm ôn tuyền, nhưng nô tì trên núi đã đi hết, chỉ có một lão nô bộc nặng tai làm đánh lửa đun nước đi đứng thì run lẩy bẩy. Trách nhiệm phục vụ Tư Mã đại nhân tắm rửa này dĩ nhiên là rơi xuống trên người kiều thê. Nàng không chỉ ra được một chút điểm sai của Tư Mã.

Chử Kính Phong nhìn bộ dạng khách sáo của nàng, ý cười trong mắt hơi giảm một chút, hắn hơi hạ giọng nói: “Vậy thì phiền tới nàng rồi.”

Ôn tuyền ở biệt viện là ôn tuyền lộ thiên, có vài khối đá thiên nhiên lớn xếp chồng lên mà tạo thành, xung quanh dùng cọc tre cắm bắt chéo thành tường bao bọc, thật là có một loại tư vị khác biệt.

Nhược Ngu vốn cho rằng Tư Mã đại nhân sẽ cởi bỏ hết y phục, nàng đã chuẩn bị làm tốt để xem đến mù, nhưng không ngờ hắn lại để ý nàng, mà sau khi cởi y phục thì quấn một cái khăn dài ở eo mới đi ra khỏi phòng, nhưng hơn nửa thân trên lồ lộ kia thật sự là cơ bắp cuồn cuộn kia đều lộ hết ra.

Theo lý mà nói, Nhược Ngu đã quen nhìn các thủy thủ trên thuyền để lưng trần. Nhưng vai rộng eo thon này mà lại cao lớn vạm vỡ, thân hình tràn đầy sức sống thì ít thấy được quang cảnh mê hoặc ở thủy thủ trên thuyền ở Giang Nam.

Lúc này Nhược Ngu trầm mặc kéo sự tập trung của nàng về, chỉ chú ý vào việc làm bên hồ nước nóng, thêm nước vào ấm trà và chén trà trong tay.

Chờ sau khi nam nhân kia bước vào hồ thì nàng ngẩng đầu lên. Lúc này nước hồ đang nóng, hơi nóng bốc lên, chỉ ngâm chưa được bao lâu thì trán của nam nhân đã bắt đầu ra mồ hôi, lần này hắn xoay lưng về phía Nhược Ngu uể oải để nàng chà lưng cho mình.

Cái việc chân tay này, Nhược Ngu tuyệt đối nghĩ không ra, lúc nàng đặt ra kế hoạch cuộc đời cho bản thân, trong đso tuyệt đối không có dấu tích của vợ hiền; lúc đầu khi nàng định hôn ước với Thẩm Như Bách nàng cũng cố tình nói rõ điểm này, liền tính là sau khi thành thân chỉ sợ cũng phải xuất đầu lộ diện, không thể an phận ngốc trong trạch phủ tương phu dưỡng tử được.

Nhưng không ngờ rằng cuộc đời sóng gió bấp bênh, nàng lại gả cho nam nhân nàng tuyệt đối không ngờ được. Nam nhân như vậy, làm sao có thể chịu đựng được phu nhân độc lập trong mọi việc? Phải biết là ngay cả chà lưng cho phu quân nàng cũng không muốn làm. Tâm trạng trong lòng rối bời, nàng cầm lấy miếng xốp bí* người ở một bên, chầm chậm chà lên tấm lưng rộng như thái bình dương kia......

*xốp bí: là bí khơi khô làm đồ chà người

Nhưng chà lưng này không nghiêm trọng, phẩm chất tốt của hiền thê chưa có đè ra được, mà lại kích ra được tính ưa sạch sẽ vốn không tính là ghê gớm gì của Nhược Ngu!

Phải biết Chử Kính Phong đã hành quân ngoài kia hơn hai tháng, việc tắm rửa hằng ngày dĩ nhiên là không kịp rồi, thêm vào đó sau khi kết thúc chiến sự thì vội vã quay về liền gặp chuyện kiều thê đổi tính quên mất phu quân như sét đánh giữa trời quang, tiếp đó lại say xỉn mất vài ngày. Hôm trước về phủ tuy có lau người nhưng chẳng qua cũng là xối nước lên người một vài cái, thực ra không có ích gì cho lắm.

Lần này hơi nóng trong ôn tuyền làm cho đất bẩn trong lỗ chân lông trên khắp người bốc ra toàn bộ, đến khi vừa đặt miếng xốp bí xuống, những bùn đất tích tụ và lăn thành những con giun nhỏ thi nhau rơi xuống nước......

Vào tình cảnh này, ngay cả người đang chà lưng là nàng cũng âm thầm ngượng ngùng thay cho vị Tư Mã đại nhân cao quý này, nàng thật lòng muốn hỏi nhạc phụ và nhạc mẫu ở dưới cửu tuyền một chút: Người có biết nhi tử Tư Mã của cha mẹ lụn bại và mất mặt như này không?

Nhưng người sở hữu đống ghét bẩn này thì một chút cảm giác xấu hổ cũng không có, chỉ thoải mái dựa vào thành hồ, đầu hơi nghiêng mắt hơi khép, có nhận ra nữ nhân lung lay sau lưng đang xắn tay áo, mệt đến độ hơi thở dốc.

Nhược Ngu không biết kỳ lưng lại thử thách mà có chút gây nghiện như vậy, lúc chà sạch sẽ cho một phần da thịt lại có được loại cảm xúc đạt được thành tựu như trong giới thương gia khai mở được một vùng đang ắc tắc.

Tuy lúc đầu có chút không tình nguyện, đến cuối cùng, nữ thuyền vương đã toàn tâm chú ý, chà đến độ hai mắt lập lờ ánh đèn, nàng cũng không để ý đến phải nghỉ tay nữa, mà giống như đang trách móc đệ đệ, nói với Chử Kính Phong đang bò nửa người trên thành hồ: “Nhấc cánh tay lên,......đúng rồi, cao thêm chút nữa......”

Chử Kính Phong lại nghe lời, ngoan ngoãn nhấc cánh tay lên để mặc nàng chà rửa một lúc, rồi lại dùng nước xối qua, chuẩn bị đi lên.

Nhưng nữ nhân ở sau lưng hắn lại bày ra khuôn mặt kinh ngạc nhìn hắn, phần trước của hắn vốn chưa có chà sạch đúng không? Làm sao lại muốn đi lên chứ?

Trước giờ Lý Nhược Ngu chưa lúc nào làm việc nửa vời, nàng lập tức kiên quyết nhấn bả vai của hắn, hít một hơi sâu, nói: “Đại nhân, ta giúp ngài chà phần trước nữa a!”

Dường như Tư Mã đại nhân tắm rửa tới mức mất kiên nhẫn, sau khi hắn nhìn nàng một cái mới phải ra một tiếng dứt khoát như dưa giòn Liêu Thành: “Được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.