Edit: Bảo Vy 197
Chử Kính Phong thấy mi tâm của nhíu lại thành đụn nhỏ, hắn liền sa sầm nét mặt rồi dùng tay to ấn cái nếp nhăn nhỏ ngay mi tâm giãn ra, và không trả lời câu hỏi của nàng mà chỉ cúi thấp đầu hôn lên môi nàng.
hắn nhận ra thâm ý trong lời của nàng, chính là ẩn ẩn nhắc nhở hắn cũng không phải là ý trung nhân của nàng. hắn không biết nam nhân nào có thể khiến nàng ngưỡng mộ là nhân vật như thế nào, nếu hắn biết là người nào chỉ sợ cũng muốn tận tay giết hắn. Nhưng hắn lại muốn nàng hiểu rõ thực tại -- Bất luận nàng yêu ai, đều không thể rời khỏi hắn.
Quan Bá nói đúng, nữ nhân trên thế gian này rất bạc bẽo, từng mới thề non hẹn biển cũng chớp mắt liền quên đi. Bất luận hắn đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, từng câu từng chữ của ngốc tử kia nói không thể rời khỏi hắn cũng là lời hứa suông mà không thực hiện sao?
Xa nhau lâu như vậy, bất cứ nam nhân nhiệt huyết đã qua tôi luyện nào đều sẽ không kềm được sự sôi sục trong người, lần này mỹ nhân đang ở dưới thân, tuy nàng đang kháng cự kịch liệt, nhưng một chút kháng cự kia lại trở nên dịu dàng chút một theo môi hôn nóng bỏng của hắn, hai người đã từng chung chăn gối biết bao lần, dĩ hắn biết rõ mỗi điểm thay đổi nhỏ nhất của nàng. Dĩ nhiên môi hôn nóng bỏng kia tự nhiên dần di chuyển xuống, hắn dùng môi lưỡi cắn mút liên tục cần cổ và xương quai xanh mềm mại mỏng manh của nàng......
Kiều thê đã hồi phục tâm trí này, lần này đã hơi nhắm mắt lại, môi anh đào hơi hé, hàm răng trắng được môi hồng làm nền rõ ràng khiến chúng hơi óng ánh, chỉ là đầu đặt trên gối lại không chịu được mà cọ cọ vào gối.
Nữ nhân kia chính vào lúc này đã khiến hắn âm thầm nhớ nhung không ngớt mà không thể chạm vào, cứ tính là nàng đã hồi phục tâm trí, nhưng thân thể của nàng vẫn có thể run rấy vì hắn. Cảnh tượng khiêu khích này diễn ra trước mắt hắn, cứ cho là không uống viên mật hoàn rẻ tiền kia cũng cảm thấy ngọn lửa suy yếu ở bụng dưới có thể suy yếu ba ngày ba đêm.
Lời của thuộc hạ Quan Bá hắn lại nhớ rất rõ, hơn nữa hôm nay cần phải mang ra toàn bộ kỹ năng mới được. Chỉ là bây giờ tiểu nữ nhân này đã quên hết sự đê mê của ngày xưa, mấy trò lừa bịp ngày đó thật khiến má nàng đỏ tươi đến độ có thể nhỏ máu, nhưng biểu cảm ngượng ngùng bối rối lại càng khiến người không nhịn được mà muốn ép nàng phải đỏ mặt lần nữa......
Biệt viện này ở trong núi hắn cũng biết nàng da mặt mỏng, nên mới đặc biệt không để đám người Long Hương lên núi, lần này lại có thể tận tình dụ dỗ nàng hét lên, sau cùng thật đã ép được nàng mở miệng gọi hắn “Chử ca ca”.
Lúc đầu nữ thuyền vương không làm, sau cùng rốt cuộc bị hắn lăn lộn đến mức không còn sức lực, chỉ có thể mở miệng xin tha, nàng vừa thở vừa gọi “Chử ca ca “, vốn chỉ mong là hắn sẽ tha cho nàng, ai mà biết được hiệu lực của ba chữ kia còn ngang ngửa với mật hoàn, thật sự kích thích cho nam nhân kia lại ôm lấy lăn lộn không mệt mỏi thêm lần nữa.......
Từ khi nàng hồi phục tâm trí, Lý Nhược Ngu có chút mất ngủ, dường như vì “ngủ sâu” quá lâu, mà việc phải giải quyết lại quá nhiều, lúc nửa đêm luôn giật mình tỉnh dậy.
Nhưng đêm nay có lẽ là chà lưng cho Tư Mã đại nhân quá mất sức, thêm vào bị sự kích động ngoài sức tưởng tượng của nam nhân nhấm chìm thì giấc ngủ này thật sự ngon ngọt không mộng mị, ngủ thẳng đến sáng trễ ngày hôm sau nàng mới tỉnh dậy trong lòng của nam nhân, lần tỉnh dậy thì không quan trọng lắn nàng chỉ cảm thấy hai cánh tay đều tê rần cả.
Hôm qua những nơi nàng không thay phu quân tắm rửa lúc trong hồ nước nóng thì đều làm đầy đủ từng nơi một lúc trên giường. Trong số chi tiết khiến nhị tiểu thư Lý gia có loại thôi thúc muốn ngu ngốc lần nữa để quên hết mọi thứ đi.
Nhưng tinh thần của Tư Mã đại nhân lại sảng khoái vô cùng, thoải mái lật người trong chăn, một tay ôm lấy vai nhỏ thơm của nàng đang lộ ngoài chăn nói: “Nàng có đói không, ta đi làm đồ ăn cho nàng nhé?
Có lẽ trên núi này không có nhiều thị nữ nô bộc xung quanh nên chỉ có hai người sống với nhau nhàn nhã. Thêm nữa loại thân mật khó diễn tả bằng lời đêm qua thật khiến cảm giác xa lạ trong lòng Lý nhị tiểu thư đối với Chử Tư Mã giảm đi không ít. Nhưng vẫn chưa thể tùy ý tới mức mở miệng sai khiến vị bá chủ phương bắc này nhóm lửa nấu cơm.
Tàn cục của sự điên cuồng đêm qua bây giờ đang phơi bày trong ánh nắng rực rỡ của miền rừng núi đang nhô cao và chiếu rọi qua khung cửa sổ, thật sự có cảm giác như mơ không thực.
Nàng không nói gì, chỉ dùng chăn bọc mình lại, hơi rũ mắt nói: “không cần đâu, vốn dĩ phải là ta hầu hạ Tư Mã mới đúng......”
Kỳ thực nàng đây cũng là lờ khách khí, lúc nói câu này, trong lòng suy nghĩ để Tư Mã đại nhân gọi mấy nô tì vào biệt viện, cái việc làm cơm này thực ra không phải là sở trường của Lý nhị tiểu thư a!
Nhưng Chử Kính Phong lại không chút khách khí, trực tiếp ấn một nụ hôn lên môi nàng: “Nếu đã như vậy, có chút phiền đấy,......làm chút cháo trắng loãng đơn giản là được, dưới nhà bếp có chút món ăn kèm hôm qua mang theo, vẫn còn dưa muối giòn mà nàng thích ăn, đúng lúc có thể ăn chung với cháo.”
Nhìn nữ nhân trong lòng trước tiên là tròn mắt kinh ngạc, sau đó lại cố bình tĩnh khép miệng lại, tính bỡn cợt của Chử Kính Phong lại dần trỗi dậy và hắn lại bồi thêm một câu: “Nấu cho nhừ một chút, lại xào thêm rau xanh là hay nhất......”
Lý Nhược Ngu hít một hơi, cứng đờ trong chăn một chút cũng không động, mãi đến khi nam nhân nhìn thấu được tâm tử của nàng, thì biết nàng xấu hổ không muốn hắn nhìn thấy nàng đứng dậy thay y phục, lúc này mới hôn nàng một cái rồi đứng dậy khoác áo mỏng đi ra ngoài.
Nhược Ngu thấy hắn đi ra mới đứng dậy, cố tình xem nhẹ sự khs chịu của thân dưới, rồi dùng mềm mỏng ở ghế mềm kế bên bọc cơ thể lại, đúng lúc chuẩn bị tới rương nhỏ lục tìm một bộ y phục, nhưng nam nhân kia lại đi vào, lấy một chậu nước nóng rồi cầm nó mà đi vào.
Nhược Ngu hơi kinh hãi hét một tiếng, nhanh nhẹn chuyển người đi vào màn rũ.
Chử Kính Phong lại rất thích xem bộ dạng ngại ngùng này của nàng, nhưng trong lòng hắn có hơi nuối tiếc mà nghĩ lại thời gian nàng ngờ nghệch, bộ dạng sắc nữ chân kẹp hổ bông và không e ngại thích đọc cung xuân đồ để giải sầu, lại không biết đến khi nào có thể thấy lại lần nữa.
Nhưng trong lòng hắn cũng biết không thể nóng vội, mọi thứ đều cứ từ từ. Dựa theo tình hình của đêm qua, thân thể tiểu nữ nhân này vẫn còn nhớ hắn, mỗi lần hắn trêu chọc đều có thể khơi lên đầy đủ phản ứng của nàng. Giả như với thời gian, có gì phải lo tiểu biểu muội trêu người kia không xuất hiện trên giường nữa chứ?
Nghĩ tới đây ánh mắt của hắn dịu dàng hẳn, nói: “ Ta lấy cho nàng chậu nước nóng, nàng rửa mặt súc miệng trước, chờ khi dùng bữa xong thì đi tắm một lần.” nói xong liền xoay người đi ra sân tập quyền.
Lý Nhược Ngu có thể thấy được hắn dũng mãnh xuất quyền đầy uy lực và thân ảnh cường tráng nhảy lên. Lúc này nàng mới vội vàng rửa mặt, rồi thay một bộ y phục sạch, chỉ là tóc dài kia không biết làm sao để búi lên, nên nàng chỉ dùng cái khăn tay tsm hết tóc ra sau tai và cột đại lên.
Ngày thứ hai tân hôn thì vốn là tân nương nên rửa tay nấu canh. Cứ cho là ở Liêu Thành, đây chẳng qua là tục lệ xưa. Tuy có vài thiên kim nhà phú hào không rành việc nấu nướng, cũng có thể để các bà tử chuẩn bị thành phần nấu cho gần chín, đến ngày hôm sau lúc tân nương tỉnh dậy chỉ cần bỏ thẳng vào chảo xào qua là xong.
Lý Nhược Ngu không biết sau khi nàng và Chử Kính Phong thành thân xong là cái tình huống gì nữa, ước chừng vào thời gian đó bản thân nàng ngay cả giá múc còn không cầm xong thì cũng không thể cho làm cái gì cho phu quân lại cháy tất thảy.
Trước giờ Nhược Ngu chưa từng nghĩ tới cái ngày nàng sẽ rửa tay nấu canh cho nam nhân, nhưng bây giờ lại có chút tội lỗi, nàng muốn thật lòng nấu nnuowsng cho đàng hoàng, bù đắp cho khaorng thời gian bị thiếu sót.
Đáng tiếc một nữ nhân chưa bao giờ vào nhà bếp, cứ cho là cháo trắng đơn giản cũng rất là cực công.
Mà ông lão điếc phụ trách việc nhóm lửa thực sự không xem nổi nữa, mở miệng nói: “ Phu nhân, gạo kia tuy là loại cống phẩm, cũng phải vo qua mới có thể cho vào nồi chứ ạ......”
đã rất lâu nữ thuyền vương chưa có cái cảm giác xấu hổ vì kỹ năng thua kém người, đáng tiếc đêm qua cảm nhận một lần khi bị hành trên giường, hôm nay sáng dậy lại cảm nhận sâu sắc thêm lần nữa khi ở trước bếp lò, nhưng may mắn là nàng vẫn luôn là người phấn đấu hiếu học, nên theo lời chỉ dẫn của lão nô kia sắp xếp lại là vo gạo rồi mới cho vào nồi. Sau đó lựa củ cải đường, dùng nước sôi luộc chín, và sau khi lột vỏ mấy con tôm lớn, xắt nhuyễn tôm thành tôm nhão rồi dùng gừng sợi, nước tương và nước pha trộn lên rồi áo thêm bột rồi cho vào nước dùng cây khiếm thực, nhưng vì căn lửa không được nên nước dùng đã cạn bớt nhiều, rồi lộp bộp đổ vào chung với củ cải đường đã chín, nhưng tốt xấu gì cũng tính là nấu được món rau.
Chỉ sau khi hai món đơn giản như vậy được làm xong thì một canh giờ cũng sắp trôi qua.
Lúc món ăn được bày trên bàn thì dưới ánh mắt lấp lánh của nữ thuyền vương Chử Kính Phong gắp một miếng củ cải đường cho vào miệng.
“Như thế nào, có ngon không?” Tiểu nữ nhân ở trước mặt chắc chắn không biết gì, trên má nàng vẫn còn dính lọ nghẹ, chóp mũi nhỏ đều đen thui.
Chử Kính Phong vừa cười vừa ăn món rau, sau miệng lớn ăn vài thìa cháo mới nói: “Ngon lắm.”
Giờ Nhược Ngu mới hơi thở phào, gượng gạo đỡ lấy chén cơm, để cả khuôn mặt nhỏ đen nhẻm rồi dùng phong thái của một cô nương mà ăn từng chút từng chút một.
Đến khi dùng bữa xong, lúc nàng đi tới trước hồ nước nóng đã được thay nước mới chuẩn bị tắm rửa thì nhìn thấy ảnh phản chiếu trên mặt nước trong vắt, lúc này nàng mới khó chịu mà âm thầm kêu một tiếng, cuối cùng hiểu ra vì sao lúc dùng bữa vừa rồi nam nhân đáng ghét kia cứ nhìn nhìn mặt nàng và cười suốt thôi!
Chử Kính Phong đã yêu chết cuộc sống tân hôn trên núi này, tuy Nhược Ngu tỏ ý gấp gáp muốc xuống núi, nhưng rốt cuộc vẫn vương vẫn đến hai ngày.
Thừa dịp nơi đây không có ai, thật sự muốn khiến nàng buông bỏ tất cả chuyện ràng buộc, hắn luôn muốn để cơ thể và tinh thần của nàng đều nhớ rõ, hắn đã là trượng phu của nàng mới được!
Cái kiểu phóng túng điên đảo mà không có giờ giấc gì cả, là trải nghiệm mà trí nhớ của Lý Nhược Ngu hoàn toàn không có, đến nỗi lúc được Chử Kính Phong cõng xuống núi cả người nàng đều mềm oặt vô lực.
Sau khi xuống núi, Tư Mã đại nhân cũng không được rảnh rỗi nữa. Bây giờ Vạn Châu đã ở dưới sự cai trị của hắn, quan viên địa phương đều phải xử lý sạch sẽ và sắp xếp lại hết một lần.
Nên sau khi xuống núi hắn liền trực tiếp đi thẳng tới phủ nha xử lý công vụ.
Lúc Nhược Ngu được Tô Tú đỡ tay để xuống xe, Long Hương lại lén lút xem xét nhị tiểu thư, chỉ cảm thấy quầng mắt của nàng đều thâm đen, giống như bộ dạng không được nghỉ ngơi, trong lòng biết rằng lúc trên núi bị Tư Mã đại nhân lăn lộn ra mệt lử. Nên vội vàng phân phó xuống nhà bếp hầm canh sâm để bồi bổ ngyên khí, rồi lại hầu hạ phu nhân về phòng nghỉ ngơi.
Nhược Ngu thật sự là đặt đầu xuống gối liền ngủ, mãi đến buổi chiều nàng mới thức giấc, mở miệng nói: “Long Hương, một lúc nữa ngươi tới viện của tỷ tỷ báo cho tỷ ấy một tiếng, nói là ta muốn tới gặp tỷ ấy.”
Long Hương dứt khoát đáp ứng một tiếng, nhưng sau một lúc liền quay lại, biểu cảm trên mặt cũng xấu hổ nói không nên lời.