Chiến Thuyền

Chương 139: Chương 139: Chương 124




Edit: Bảo Vy 197

Chử Kính Phong đi vào phòng, hắn hơi liếc tới hiền thê đang nhún nguồi hành lễ một cái, rồi ngồi thẳng trên ghế dài bên cạnh bàn trà, mở miệng nói: “Thay ta gỡ mão quan ra.”

Nhược Ngu đi đến cạnh hắn, nàng duỗi tay gỡ trâm ngọc cố định mão, rồi lấy mão quan có khảm ngọc thạch xuống, nhưng vì nàng đứng gần, lại phát hiện phần chân tóc của Chử Kính Phong lại có ẩn ẩn màu đen, nàng không tự chủ được mà duỗi tay chạm vào.

Chử Kính Phong biết nàng đang thắc mắc chuyện gì, nên mở lời: “Gần đây ta tìm được một bài thuốc, đã uống được vài thang, ban đầu dự tính là nếu không hiệu nghiệm thì thôi, bây giờ xem ra, ngược lại là dược lực vẫn tính là còn có công hiệu.”

Lý Nhược Ngu nhìn vào phần tóc màu đên, trong lòng nàng bất giác nhẹ nhõm.

Trước đây hắn bạc tóc nơi chiến trường, tính đi tính lại cũng liên can rất nhiều tới việc nàng chậm trễ trong việc giao quân trang, nghĩ lại lúc trước nàng tới quân doanh chịu đòn nhận tội, lần đầu nhìn thấy mái tóc bạc của hắn, trong lòng thực sự là cực kỳ chấn kinh, đồng thời cũng ẩn ẩn có cảm giác đau lòng.

Chỉ là nàng vẫn luôn quen việc che dấu ý nghĩ thật của mình, biểu lộ cảm xúc kỳ thực càng giống như là ghét bỏ mà thôi. thì giống như bây giờ, lúc được nghe là cuối cùng hắn đã có thể hồi phục được mái tóc đen, sự vui sướng trong lòng dâng tới miệng cũng đơn giản là một câu “Chúc mừng đại nhân” nhạt nhẽo mà thôi.

Nữ nhân như nàng, đừng nói là nam nhân chức cao quyền trọng như Chử Kính Phong, ngay cả Thẩm Như Bách là thế gia hết thời gia cảnh mới khởi sắc như kia cũng là trong lòng vướng mắc, không cách nào chấp nhận con người thật của nàng.

Bằng không vì sao Thẩm Như Bách kia từ đầu lại lén lút qua lại vụng trộm với tam muội của nàng chứ?

Tuy trước kia nàng không chút do dự mà âm thầm đưa ra quyết định giải trừ hôn ước với Thẩm Nhu Bách, nhưng trong lòng vẫn bị vị hôn phu và thứ muội song trùng phản bội mà buồn bã mất một lần. Thực chất nàng hạ quyết tâm từ đó về sau cũng không muốn gả đi nữa.

Nhưng vận mệnh trêu ngươi, ai mà ngờ được chẳng qua là một lần ra ngoài cưỡi ngựa, lại là chuyện vô tình đến ăn khớp với toàn bộ mưu kế đã được an bài, trong một thoáng mọi chuyện thay đổi ngoài sức tưởng tượng.

Tư Mã đại nhân của hiện tại đã biết tính xấu khó ưa cố chấp chân thật của nàng, chỉ sợ là cũng hối hận rồi đi? Bỏ qua ngoại hình của nàng, thì kỳ thực nàng không có một chút mềm mỏng đáng yêu nào của nữ nhân, làm sao có thể bì được với thiếu nữ tươi trẻ đáng yêu có thể nõng nẽo chu miệng chứ?

Nghĩ tới chuyện này, sự rã rời trong lòng nhất thời dâng lên, nàng liền đặt mão quan trong tay xuống, xoay người muốn đi.

Nhưng bàn tay lại bị hắn nắm lấy và kéo, chỉ nhẹ nhàng dẫn dắt liền ôm nàng vào lòng, kề sát vào mặt nàng thấp giọng nói: “Vậy nàng thử nói xem, nếu như ta là cẩu, thì nàng là gì? Chẳng phải cũng biến thành tiểu mẫu cẩu sao?”

Cái kiểu nhục mạ thẳng mặt này, trước đây Nhược Ngu nào đã nghe qua? Lập tức muốn nhảy khỏi lòng của hắn, làm sao được khi bị hắn kẹp cứng trong lòng, nàng có giãy dụa cách mấy cũng không thể động đậy được.

Nàng chỉ có thể xoay người, nghiến răng nói: “Đại nhân khen nhầm rồi, chuyện quan trọng đầu tiên khi làm cẩu chính là phải biết quẫy đuôi, nghe lời chủ nhân, chính là phải quẫy chăm chỉ chút, biểu thị sự sùng kính trong tâm. Bằng không thật sự là hoàn toàn lãng phí thân phận làm cẩu rồi! Đại nhân người giống như là Nhị Lang chân quân của thiên giới, dũng cảm và thiện chiến, trong lúc này phải tìm một con chó tốt để ở bên mình, rảnh rỗi nghe được sự anh vĩ tuyệt luân của đại nhân rồi vẫy đuôi kia thành quạt mới được chứ! Chuyện này, Nhược Ngu thật sự là ngượng ngùng không dám, không thể đảm nhận!”

Nhược Ngu cũng bị một câu “mẫu cẩu” kia của Chử Kính Phong chọc đến tức giận vô cùng, nên nàng mới nói ra mấy lời ác độc, rốt cuộc nàng bất chấp mọi chuyện, tích tụ lại rồi xả giận liền ầm ầm như tiếng pháo nổ, xả hết mọi thứ ra.

Tư Mã đại nhân dường như rất tán đồng với lời của Lý nhị tiểu thư, trong mũi hừ một tiếng rồi nói: “Lời này của phu nhân khác quá, cẩu kia tất nhiên là có mặt nõng nẽo đáng yêu, nhưng nếu không có sẵn sàng một cái miệng sắt và răng đồng, cắn miếng nào phải thấy máu miếng đó, nếu không chẳng qua cũng là chờ chực ném cho một nồi đầy thịt thơm mà thôi......”

Lúc nói cánh tay rắn chắc hơi dùng sức, bồng nàng lên: “Khắp thiên hạ, có thể sủa lại có thể cắn, tuyệt thế đáng sủng với sắc lông tươi sáng, mắt to đáng yêu thì sẽ nằm trong lòng ta, nhưng có duy một đứa gai góc là nàng lại không nhận chủ tử của mình, như vậy làm sao là tốt được chứ?”

Lý Nhược Ngu thấy nam nhân này lại đả xà thượng côn*, càng nói càng quá đáng, lửa giận trong lòng càng lớn hơn, nàng tức đến độ hét thẳng tên họ của hắn: “Chử Kính Phong! Ngươi đừng có quá phận!”

*đả xà thượng côn: câu đầy đủ là đả xà tùy thượng côn; đánh rắn bằng gậy cứng rất khó trúng mà hay bị rắn thuận thế quấn vào gậy bò lên cắn người. Ý là lợi dụng thời cơ.

Nhưng Chử Kính Phong lại đem nàng đặt lên giường, cười lạnh nói: “Nàng thân là thê tử, lại hạ trượng phu xuống thành cẩu, bây giờ lại nói là ta quá phận? Nàng thật sự trở thành quan huyện cấm đoán bách tính thắp đèn rồi đấy*?”

*câu này ý chỉ Nhược Ngu làm điều ngang ngược vô lý.

hắn vừ nói vừa đè lên trên người nàng vừa nói: “Nếu đã không nghe lời như vậy, thật sự phải trách phạt nghiêm khắc, phạt nàng thay ta đẻ một bầy cún con được chứ?”

Nếu hắn lạnh giọng chất vấn đầy mùi châm chọc, tự nhiên Nhược Ngu sẽ có trăm ngàn câu mang đầy thuốc nổ súng đạn để đáp trả hắn.....Nhưng bây giờ hắn làm như là một kẻ bất lương vô tâm, nàng thật sự không có chỗ để cãi lại.

Lý Nhược Ngu chỉ thẹn quá hóa giận mắng: “Vậy đi tìm tiểu biểu muội của ngươi mà sinh đi! Ta cũng không phải là nàng ta!”

Chử Kính Phong nhìn chăm chăm vào nàng đang nằm dưới thân hắn mà nói: “Có chỗ nào không phải? Cùng kiểu xấu tính, lòng dạ hẹp hòi, nói chuyện lý sự không tha ai, thù dai, không biết kính trọng phu quân của mình, vứt nàng vào trong chồng đá thì chính là cục đá thô cứng lật tìm cũng không ra được, theo ta thấy thì không sai một ly đấy!”

Nhược Ngu dường như chưa bao giờ bị người khác nói ra toàn nhược điểm như vậy, nàng tức đến độ quầng mắt đỏ lên, chóp mũi nhỏ hơi phập phồng nói: “Nếu đã bức rức như vậy, vì sao ngươi vẫn không buông tay, nói thật thì hai bên chúng ta đều có lợi rồi!”

Chử Kính Phong vuốt má nàng rồi nói: “Ta vốn cũng đã nghĩ như vậy, nên nếu ta bày tỏ tâm ý với cục đá này không thành thì quyết định đến lúc này nên buông tay thôi; sau khi để nàng ấy đi thì gần như đêm nào cũng có thể mơ thấy nàng; mơ thấy chính ta cưỡng ép nàng ở lại, thậm chí khi nàng khóc la cắn ta đạp ta nhưng ta lại kiên quyết giữ chặt không buông; lòng ta lúc ấy thật khó mà vui sướng, ta chỉ cảm thấy như vậy mới tính là không uổng đời này, thật vậy phải đóng vai quân tử cho ai xem chứ?

Sau này, trời cao không phụ lòng ta, lại đem nàng gửi tới trước mặt ta, chỉ là nàng bị thương, lại giống như một đứa trẻ, mọi chuyện đều phải có người dạy bảo, nhưng ta lại cảm thấy cao hứng, vì nàng như vậy, thì cũng không thể từ chối ta được nữa, từ cái miệng nhỏ hay nói những lời gây tổn thương đó chỉ cần dạy dỗ cẩn thận, ta luôn có thể chờ đợi nàng vào tương lai tươi đẹp sẽ thổ lộ yêu thương với phu quân. Vì ngày đó cứ cho là ngỗ ngược bất kham, quậy phá khắp nơi, ta cũng vui lòng cam chịu mọi trái đắng......”

Nữ nhân dưới thân dần dần yên ắng lại, hơi khép mắt mà lắng nghe hắn nói, cũng không biết là trong lòng của nàng đang nghĩ gì.

Chử Kính Phong lạ nói tiếp: “Nhưng có vẻ như trời cao cảm thấy để t với nàng như vậy là quá dễ dàng, thật ra chỉ là ra ngoài hành quân trong thời gian ngắn, lại để nàng quên hết mọi thứ về ta, phục hồi lại sự thanh lãnh của xưa kia, không còn thân mật gọi ta; lúc nàng nhìn ta thì giống như ta là người dưng nước lã trong cuộc đời nàng......”

nói tới đây, hắn duỗi tay nâng cái cằm đang gằn xuống của nàng, ép buộc nàng chú ý nhìn hắn: “Nếu nàng là ta, lúc này nàng có buông tay được không? Để mặc tất cả nỗ lực của ta trở nên thừa thãi ư?”

Nhược Ngu bị nói mà trong lòng hơi run rẩy, tuy nàng biết được những ngày ngỗ ngược kia của mình từ miệng của Long Hương, nhưng khi nghe lại từ miệng của hắn dường như mọi thứ được diễn giải chân thực hơn nhiều, nếu không phải là kẻ từng trải e rằng không thể nghiệm ra được nỗi gian khổ trong lòng......

“Ta......cho rằng Tư Mã đại nhân là thích nữ nhân đáng yêu ngây thơ, thời gian người và Nhược Ngu chung sống không lâu, người mà ngài nhìn vào cũng chẳng qua là biểu tượng của ta mà thôi, ta chính là kiểu nữ nhân khô khan, ngoài việc đóng tàu và kinh doanh ra, thì không có sở trường gì, ta sợ......đại nhân yêu nhầm, chắc chắn có ngày hối hận......”

một Lý Nhược Ngu trước giờ đã quen dùng sự đanh đá sắc sảo để trang bị cho bản thân, cho đến giây phút này, nàng mới phát hiện, điều bản thân nàng sợ hãi nhất là một ngày nào đó nam nhân này cũng sẽ giống Thẩm Như Bách, triệt để nhận thức được nàng là nữ nhân như thế nào mà không phù hợp làm thê nhà người.

Nàng có thể đối diện với sự phản bội của Thẩm Như Bách, nhưng lại không thể tưởng tượng được khi bị Chử Kính Phong hờ hững rồi xoay mình mà bỏ đi.

sự kiêu ngạo của nàng là một lớp áo ngoài mà nàng luôn bọc quanh mình, có lẽ là do có thời kỳ bị ngốc nghếch mới có thể hoàn toàn tháo bỏ, rồi không chút kiêng kị mà thể hiện sự yêu ghét của bản thân......

nói cho cùng, nàng có chút nghẹn lời, vì dường như khóe mắt đã có những giọt lệ ấm nóng đang trượt dài trên má.

Nàng như vậy hơi thể hiện sự tự ti, vì đã giãi bày bao khổ cực, mà biến thành Lý Nhược Ngu hoang mang bất lực, nhưng lại khiến Chử Kính Phong nhớ lại vào đêm mưa hôm đó đổ xuống trên ngọn chuối, thiếu nữ nhỏ nhắn đang nhìn xa xăm vào màn mưa u tối, chỉ làm cho lòng của bá chủ của cả phương bắc nhất thời mềm đi như cây bông mới được hái.

hắn mang nữ nhân ôm chặt ở trong lòng, cúi đầu hôn dòng lệ ở khóe mắt nàng, lại tiếp tục tinh tế hôn lên miệng nhỏ hơi nghẹn ngào kia, sau đó nói: “Cả thiên hạ này, còn có nữ nhân nào giống nàng chứ, đem ta lờ đi hoàn toàn không xấu tính? Khô khan một chút ngược lại là tốt, nếu nàng cũng biết bản thân mình toàn là nhược điểm, liền phải ngoan ngoãn nịnh nọt phu quân của nàng, nếu không khắp thiên hạ này cũng chẳng tìm ra một kẻ muốn nàng nữa đâu!”

Lời nói ngạo mạn như vậy, cũng chỉ có Chử Kính Phong có thể nói ra. Lý Nhược Ngu bị hắn nói mà không biết là nên cười hay nên mếu nữa.

Chuyện nam nữ sống chung này, có lúc cũng là thiếu đi sự giao tiếp qua lời nói. Sau khi Lý Nhược Ngu bị hắn ép nói ra lời trong lòng, nàng lại cảm thấy lúc chung sống với hắn nàng đã giảm đi cảm giác căng thẳng ngượng ngùng như lúc trước.

Rốt cuộc cũng bị hắn mắng là cẩu, nàng còn có thể khách khí với hắn không, thật sự hơi khó đấy!

Lý Nhược Ngu cảm thấy Tư Mã đại nhân còn không biết xấu hổ mà nói nàng là lòng dạ hẹp hòi thích ghi thù? Cái hắn gọi là thù dai vốn chính là mức độ có thù tất báo phải không? Trước đây, khi nàng ở bất cứ đâu, câu nói nào gây tổn thương tới trái tim còn trẻ trung của Tư Mã đại nhân, thì nàng phải nhớ rất rõ, rồi sau khi ân ái lúc nửa đêm liền dò hỏi từng chút thật cặn kẽ. Nếu như trả lời không đúng với ý của đại nhân liền phải phạt “làm” như cẩu từ từ yêu thương một phen, hắn hoàn toàn không quan tâm tư thế kia khiến người khác xấu hổ tới cỡ nào......

một đêm hồ nháo như vậy, thật sự khiến người ta mệt rã cả người, nàng chỉ nghiêng đầu ngủ mê.

Lý Nhược Ngu kia khi tới sáng hôm sau, đầu óc mới hơi hơi thanh tỉnh chút, lúc này nàng mới ảo não phát hiện ra, nàng hoàn toàn không có kinh nghiệm ghen tương.

Nàng hoàn toàn quên mất việc muốn hỏi, Tư Mã đại nhân với vị đường muội ngọt ngào kia của Vạn gia rốt cuộc có quan hệ tới mức nào?

Đợi khi Chử Kính Phong hết việc hồi phủ, nàng mới có cơ hội giả vờ vô tình hỏi tới.

Chử Kính Phong buồn cười nhìn nàng một cái rồi nói: “Chử Vong tuổi không còn nhỏ nữa, ta đây nhìn thấy Vạn Ngọc kia trưởng thành, cũng là biết rõ gốc gác, nhà nàng ta cũng được xem là thanh bần, từ nhỏ liền gửi nuôi trong nhà Vạn tiên sinh, bộ dạng chu đáo đàng hoàng, cũng xem là lanh lợi, ta liền muốn thay thứ đệ này của ta định một mối hôn sự. Tính tình Vạn Ngọc ngây thơ thuần phác, thật sự là làm chị em kết nghĩa với nàng cũng dễ thân thiết phải không?”

Lý Nhược Ngu nghe xong lại hơi chau mày?

Vạn Ngọc kia thật sự là thơ ngây đến mức giản dị? Ngược lại nàng thấy không cần thiết lắm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.