Edit: Thanh Phượng
Lý phu nhân thường thấy nam tử Giang Nam nhã nhặn, nên cho rằng nam tử ở phương Bắc như hắn sẽ sòng phẳng dứt khoát. Nay có hộp lễ vật rất to được bày sẵn trên bàn, ngân phiếu giấy đất cũng vừa đúng lộ ra một góc hộp, chỉ chờ một câu nói của Tư mã đại nhân- Thả người hay không.
Nhưng mà vị Tư mã đại nhân tóc trắng, mặt lạnh này lại chỉ cầm chén trà nhỏ chậm rãi nhấp từng miếng nhỏ, chậm rãi thưởng thức đủ ba cách pha trà đặc biệt của Liêu thành.
Lý phu nhân cũng không dám thúc giục hắn, chỉ có thể dùng ánh mắt thấp thỏm nhìn bàn tay to thô ráp nhưng thon dài quen cầm đao kia cầm chiếc kẹp nhỏ bằng trúc, lấy mỗi thứ một ít quả mơ cùng đường mật viên bỏ vào trong chén
Đừng tưởng Trữ tư mã là người xứ khác đến mà lầm, hắn cực kì chú ý cách uống trà của địa phương thế này, một miếng mứt mơ, kết hợp hai viên đường đích thực cùng sở thích của Nhị cô nương nhà mình giống nhau như đúc.
Ngay tại lúc Lý phu nhân đang suy nghĩ, Tư mã đại nhân đột nhiên mở miệng nói “Phu nhân sốt ruột như vậy, có phải sợ sẽ trì hoãn hôn sự của Nhược Ngu cô nương hay không?
Trữ Kình Phong khí thế áp người đột nhiên hỏi vậy khiến Lý phu nhân bất ngờ không kịp chú ý, lập tức bật ra lời nói thật lòng: “Cũng không phải vậy, tiểu nữ đã cùng Thẩm gia từ hôn...” đến khi phát hiện ra thì hối hận đã muộn.
Nghe thế, Trữ Kình Phong dừng động tác uống trà, nhướng mày hỏi: “Chẳng lẽ Thẩm công tử từ hôn?”
Thấy Trử đại nhân rốt cuộc cũng chịu để tâm vào câu chuyện, Lý phu nhân âm thầm thở hắt ra, nhưng câu hỏi vừa rồi lại là câu nhằm vào việc xấu trong nhà, đau tận tim, nhưng cũng không dám trả lời qua loa, chỉ có thể gắng gượng nói “Đại nhân ngài cũng nhìn thấy tiểu nữ bệnh thành như vậy làm sao có thể làm thê tử người khác? Cũng không nên đem con gái ngốc nhà mình gây tai họa cho phủ người ta, nghĩ tới nghĩ lui, dân phụ tự mình làm chủ đã chối từ hôn ước với Thẩm gia, Thẩm nhị công tử lấy tam tiểu thư cũng coi như giữ thể diện cho hai nhà.”
Lý phu nhân còn chưa dứt lời, thì Trữ Tư Mã đã tiếp tục truy vấn: “Đã đưa thư từ hôn chưa?”
Lý phu nhân sắc mặt cứng đờ gật đầu, Tư Mã đại nhân lại yên lặng đứng lên. Qua một hồi lâu mới nói “Bổn tọa thấy ngày cưới của nhị cô nương đã đến gần, nghĩrằng bệnh tình của Lý nhị cô nương chắc cũng không có gì đáng lo, nói không chừng xông hỉ một cái sẽ khỏe lên. Đến lúc đó, vụ án vận chuyển hàng cấm cũng nên điều tra tỉ mỉ một phen. Nhưng nếu phu nhân nói đã giải trừ hôn ước, vậy liền đủ chứng minh bệnh tình của tiểu thư xác thực nghiêm trọng, làm khó một người bị bệnh nặng như thế, đúng là quá đáng.....”
Lý phu nhân vừa nghe nói đến đây khuôn mặt liền lập tức lộ vẻ vội vàng: “Bệnh của con gái dân phụ xác thực rất nghiêm trọng...”
Trử Tư Mã kéo dài giọng : “Nhưng mấy ngày tới, nếu Lý nhị cô nương lập gia đình...”
Lý phu nhân nghe xong khoát tay lia lịa: “Làm gì khỏe nhanh như thế chứ! Sẽ không! Chắc chắn không!...”
Đợi cho Lý phu nhân thu lại giấy đất và ngân phiếu, ôm hộp đựng Hà Thủ Ô rời khỏi Dịch quán thì bà vẫn còn mờ mịt như đang đi trong sương mù, không biết vì sao Tư Mã đại nhân băng sơn ngàn năm không tan này lại chịu mở một con đường sống, đồng ý ngày mai tới đón Nhị cô nương về phủ.
Mặc kệ Tư Mã đại nhân đã chạm phải dây thần kinh nào, Nhị cô nương có thể về phủ bình an đó là chuyện tốt nhất.
Chờ khi con gái bà quay về phủ bà nhất định sẽ dặn dò quản gia mua chân heo thượng hạng nấu một nồi bún cho con bé. Sau đó bà dẫn theo mấy nha hoàn và ma ma, liên tiếp kiễng chân đứng chờ.
Chờ đến trưa, xe ngựa cuối cùng cũng xuất hiện ở đầu hẻm.
Mặc dù phải vào lao ngục mấy ngày, nhưng khí sắc của Lý Nhược Ngu ngược lại cực kì thoải mái, mái tóc mềm mại suông mượt sáng bóng, quần áo chỉnh tề.
Lý phu nhân nhìn bộ dáng ngây thơ của nữ nhi đang cười hì hì thì trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà bà vẫn lo lắng một chuyện, lại không tiện bày tỏ cùng ai. Nên khi về đến phòng, buông mành xuống, bà cẩn thận nhìn thủ cung sa có hình hoa mai trên cánh tay vẫn còn nguyên vẹn thì trong lòng mới thả lỏng.
May mắn thủ cung sa vẫnnhư trước, không hề thay đổi hình dạng, có thể thấy được con gái ngốc của bà vẫn chưa đụng phải loại sỉ nhục gì lớn lao.... Nhưng từ bụng của nàng có mùi thuốc dán xông lên mũi.
Nghe người hộ tống Nhược Ngu trở về dịch quán nói cô nương bị đau bao tử nhưng được Tư Mã đại nhân mời lương y đến khám, thuốc dán này chính là phương thuốc trị đau bao tử rất tốt, nhưng cần phải được xài liên tục thêm vài ngày không được bỏ giữa chừng, sau đó người hầu mang hết thuốc đem theo đưa cho bà.
Trừ bỏ mùi thuốc thoang thoảng, Nhược Nhu còn mang về một ít đồ chơi nhỏ, thí dụ như món đồ chơi điêu khắc tinh xảo làm bằng gỗ đàn hương, đồ xếp hình bằng gỗ, đồng hồ cát được làm bằng đá quý... Điều kỳ quái nhất là lại còn có một con vẹt có bộ lông trắng như tuyết.....
Nếu không phải lo âu nhiều ngày, mắt đã mờ đi vì khóc nhiều thì Lý phu nhân quả thực nghi ngờ Nhị tiểu thư con bà không phải ngồi tù, mà là đi đến trường như Hiền nhi.
Mỗi lần tiểu bá vương mỗi khi đến trường, tan học về luôn mang theo những bảo bối vơ vét từ đám bạn học cùng trường.
“Nhược Ngu, cái này là ở đâu ra?” Lý phu nhân nhíu mày hỏi.
Nhược Ngu ăn bún, miệng còn đầy bún nói: “Ca ca cho...bằng không..Nhược Ngu sẽ khóc..”
Lý phu nhân nghĩ nghĩ, có đánh chết bà cũng không dám đem “Ca ca” trong lời nữ nhi liên hệ với băng sơn ngàn năm Tư Mã đại nhân được, chỉ nghĩ là một người quản ngục tốt bụng nào đó, thấy con bé ngốc khóc đến đáng thương, nên lấy mấy thứ này ra dỗ dành mà thôi.
Nhưng mấy thứ khác thì không nói, chiếc đồng hồ cát bằng ngọc quý cùng với con vẹt trắng như tuyết đó, nhìn thôi đã thấy giá trị xa xỉ, thật sự không phải thuộc loại quản ngục tốt bụng có thể mua nổi.
Đúng lúc này, Nhược Ngu đã ăn no đủ, nên thong thả bước đến bên cạnh lồng của chú vẹt trắng đang cực kì kiểu cách dùng cái mỏ cong cong rỉa lông. Không kiềm được ríu rít gọi” “Tật Phong... Lát bắt thỏ nha....”
Lý phu nhân nghe không hiểu gì hết, quản gia đã đi đón Nhị tiểu thư từ sáng thấy thế giải thích: “Vừa rồi, lúc tiểu nhân tặng phong bì cho người hầu bên cạnh tiểu thư, có nghe nói. Mấy món này là Tư Mã đại nhân mua cho Nhị cô nương. Về phần con vẹt này là do lúc gần đi, Nhị cô nương đúng lúc thấy liệp ưng do Tư Mã đại nhân huấn luyện trong sân, thấy thích nên khóc đòi ầm cả lên, nhất định phải mang Liệp ưng cùng quay về phủ.”
Nói đến đây, trong lòng quản gia vẫn còn sợ hãi lau mồ hôi, nói tiếp: “Nhị tiểu thư gan dạ sáng suốt.. Tuy bệnh nhưng gan lớn không thua gì lúc chưa bị bệnh, lại dám ở trước mặt Tư Mã đại nhân mặt đầy sát khí kia đòi.... Ai ôi, đòi con ác điểu như thế này làm gì chứ! Tiểu nhân suýt nữa tiểu cả ra quần khi thấy cặp mắt Tư Mã đại nhân đỏ lên như muốn lấy mạng người. Maymà Tư Mã đại nhân khoan dung, phân phó thủ hạ mua được con vẹt này cho Nhị cô nương, ít ra mỏ cong, lông trắng không khác gì Liệp ưng lắm.”
Đúng lúc này, Nhược Ngu đã đưa tay tháo vòng quấn quanh trên chân chú vẹt kia, học theo tư thế của người huấn luyện chim ưng mà nàng rình thấy mấy ngày trước, đưa cánh tay xua xua con vẹt, ra lệnh: “Truy kích!”
Con vẹt vừa mới rỉa lông xong, bị bất ngờ nên hoảng hốt, ở trong phòng vỗ cánh phành phạch bay khắp nơi, khắp nơi đều thấy lông chim màu trắng rơi rụng.
Trong nhất thời nha hoàn trong phòng và Lý phu nhân chết điếng trong sợ hãi. Lý phu nhân cũng bị vẹt vỗ cánh làm rơi mất một cái trâm cài đầu, trong lòng liền cảm thấy áy náy với Tư Mã đại nhân, có lẽ mấy ngày nay lúc hắn thấm vấn si nhi này chắc gặp không ít khổ sở. Nên mới chịu không nổi đành đem con gái mình trả về phủ?
Bây giờ nghĩ lại việc giải trừ hôn ước cho nữ nhi đúng là không sai. Bằng không dựa vào bộ dáng ngây ngô hiện giờ của con bé, chẳng phải khi gả đến đó sẽ bị Thẩm gia ghét bỏvà chế giễu hay sao ? Hiện tại xem ra Thẩm Như Bách cũng không phải một lòng một dạ yêu thương nữ nhi của mình, may mà sớm phát hiện. Cho dù cả đời không lấy chồng cũng có gì đáng phải lo ngại, Lý gia không thiếu nhất là tiền vẫn có thể cho Nhược Ngu một cuộc sống không buồn không lo.
Bởi vì có em gái gả thay nên hôn kỳ cũng không có gì thay đổi nhưng những người có quen biết với hai nhà Lý, Thẩm cũng đều biết chuyện nhị tiểu thư cùng Thẩm gia từ hôn. Liêu thành vốn cũng không lớn, nên chuyện này biến thành đề tài cho thôn dân địa phương bàn luận khi trà dư tửu hậu.
Chu di nương cũng không biết nghe Lý Tuyền Nhi nói cái gì, lá gan cũng lớn theo. Lập tức chạy tới cùng Lí phu nhân thương lượng nói những chuyện liên quan đến của hồi môn của con gái mình.
“Trước khi lâm chung lão gia có nói, tương lai Tuyền Nhi xuất giá chẳng phân biệt là con dòng chính thất hay con thiếp thất, cũng phải chuẩn bị đầy đủ đồ cưới hậu hĩ.” Lời nói của Chu di nương tuy rằng ôn nhu, nhưng tư thế đến đòi hỏi của hồi môn thì không hề có chút nhượng bộ.
Lúc lão gia còn sống hầu như không hề bước chân đến phòng của Chu di nương, Lí phu nhân cảm thấy mình có lỗi với Chu di nương, bởi vì mình chủ trương, nên một con gái nông gia đáng hoàng trong sạch mới đi đến Lý gia làm thiếp thất, vào phủ nhưng vẫn phòng không, cho nên đối xử với Chu di nương như chị em ruột thịt.
Nhưng mà bà không nghĩ tới người thiếp này lại chen chân vào nhân duyên của con gái mình, trong lòng bực bội là chuyện khó tránh khỏi. Nhưng bà vẫn chú ý đến chữ 'lý'. Trước khi lâm chung lão gia cảm thấy có lỗi với người thiếp này nên xác thực có từng nói ra câu ấy, nên đương nhiên bà không thể không nhận, nên lạnh lùng nói: “Ngươi cứ tự đi đến phòng thu chi để lãnh là được, ta đã thông báo với bên đó rồi.”
Chu di nương cám ơn đại phu nhân còn nói thêm: “Chỉ là hôn lễ quá cận kề, không đủ thời gian chuẩn bị, nhất là đồ trang sức mua ở cửa hàng mẫu mã có sẵn luôn không đủ tinh xảo như thế sẽ làm cho Thẩm gia chê cười Lý gia chúng ta..”
Lý phu nhân nén giận hỏi: “Vậy ngươi nói thử xem, hiện giờ phải làm sao?”
“Theo muội muội thấy, đồ cưới của Nhị tiểu thư trên căn bản đã đủ hết, nàng ấy lại nhất thời chưa dùng tới, không bằng.. Cho Tuyền Nhi dùng trước đi.”
Lý phu nhân nghe thế, tức giận vỗ bàn một cái: “Âm mưu đoạt con rể của ta, nay lại còn dòm ngó muốn đoạt luôn đồ cưới của con gái ta? Chu thị, ngươi to gan thật! Có phải do ngày thường ta đối đãi với các ngươi quá tốt, không đánh chửi chèn ép thiếp thất như đại phu nhân trong những phủ khác nênngươi đã quên mất thân phận của mình ?
Đồ cưới của Nhược Ngu ngoài những rương hòm đựng đồ trang sức, còn hơn một nữa là đồ trang sức từ nhà mẹ đẻ của bà mang tới, số còn lại chính tay mẹ chồng của ta tặng cho ta. Mấy thứ này, phải chính Nhược Ngu mới có quyền nhận lấy. Dù là con gái lớn của ta là Lý Nhược Tuệ cũng chưa từng được một chút xíu nào, nay ngươi cả gan dám mở miệng đòi hỏi những thứ này, ngươi phải nhìn xem con gái của ngươi có xứng được nhận hay không mới được!”
Lý phu nhân chưa bao giờ nói nặng Chu thị như vậy nên Chi thị nhất thời bị ngượng không nói được gì nhưng trong lòng tức giận không thôi lập tức lạnh lùng nói: “Tuyền Nhi mặc dù là thứ nữ nhưng hiện giờ nàng ấy là truyền nhân duy nhất của Lý gia, nắm giữ bí phổ. Sự giàu sang hiện giờ của Lý gia đều là nhờ những chiếc thuyền to hoàn mỹ có thể an toàn lướt sóng kia mang đến. Nên sau này, chuyện kinh doanh của Lý gia không thể không thể không có Tuyền nhi nhưng mà đại phu nhân hiện tại lại keo kiệt chút đồ cưới nhỏ nhoi ấy.... Đúng là ánh mắt thiển cận..”
Lý phu nhân hôm nay bị Chu thị làm cho cựckì tức giận cảm thấy mình nên chấn chỉnh lại gia quy, để không còn xảy ra chuyện mất thể diện này nữa, nên chuẩn bị sai ma ma hầu bên cạnh bước sang tát Chu thị một cái rồi quát bà ta về phòng sám hối.
Nhưng mà ngay lúc này, trong viện Nhược Ngu ở cách vách lại ầm ỹ náo loạn, dường như nghe được tiếng Nhược Ngu gào, còn có tiếng Lý Tuyền nhi thét chói tai.
Chu thị vốn thấy sắc mặt của Lý phu nhân không tốt, trong lòng âm thần hối hận mình nhất thời mau miệng vừa nghe âm thanh nữ nhi thét lên, vội vàng chạy đi. Lý phu nhân cũng nóng lòng lo cho con mình hiện tại si ngốc bị thua thiệt nên cũng vội vàng chạy theo.
Bọn họ chạy vội qua nhưng khi đến nơi không khỏi hít ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy trong viện Nhược Ngu rối loạn không thể tin nổi. Xung quanh là nha hoàn đang nôn nóng muốn tách hai người ra, nhưng không tìm được khe hở.
Lúc này một tiếng the thé chói tai vàng lên chỉ thấy Lý Tuyền Nhi ôm đầu nằm trên đất bị Nhược Ngu ngồi lên một đầu tóc rối bù, bị cô gái ngốc nào đó dùng sức kéo mạnh, một nắm tóc bị nhổ bật kha khỏi da đầu.
Lý Tuyền nhikhông chịu được đau liền kêu thảm nước mắt chảy xuống son phấn trên mặt lem luốc không còn gì.
Vốn tưởng rằng là nữ nhi mình phải chịu thua thiệt nhưng gặp phải tình hình này Lý phu nhân thật sự bị hù rồi. Sao bà lại quên nữ nhi năm tuổi thì theo mang theo nam đồng khoảng sáu bảy tuổi đi đến thư viện học vỡ lòng, đừng nhìn nàng là một bé gái, nếu thực sự chọc giận nàng đến mức đánh nhau thì nàng không hề thua bất kì nam hài nào. Thường xuyên có cảnh tượng bé trai mập ú trắng trẻo bị đánh đến bầm xanh bầm tím, khóc lóc nỉ non bị mẫu thân mang đến lý phủ mắng vốn. Ngẫm lại, tiểu ma vương Hiền nhi kỳ thật cũng là học theo nhị tỷ nhà mình.
Ban đầu bà cùng lão gia còn lo lắng cho tính tình nữ nhi hung hãn như thế thì sau này sẽ ra sao đây. May mà về sau Nhược Ngu lớn thêm chút theo tiên sinh học hỏi dần dần thay đổi tính hung tàn, hành động cử chỉ ngày càng đoan trang hiền thục hơn. Nhưng mà sau khi ngã lại quay về tính tình trẻ con, quấy phá ngang ngược. Không biết Lý Tuyền nhi đã chọc gì nàng đến nổi bị nàng đánh ngã xuống còn túm tóc kéo.
Chu thị ở một bên nhìn thì đau lòng vội vàng xông lên chuẩn bị kéo Nhược Ngu ra nhưng lại bị Nhược Ngu đá một cái, Chu thị gầy yếu trượt chân té nhào vào chậu hoa gạch ngói vỡ vụn.
Đợi cho đến khi nha hoàn tiến lên cũng đem được Nhược Ngu cùng Tuyền Nhi tách ra thì Lý Tuyền Nhi đã khóc không thành tiếng tóc tai bù xù mặt mũi trắng bệch.
Lý phu nhân hỏi những ma ma và nha hoàn ở bên cạnh chăm sóc Nhược Ngu mới hiểu được rõ ngọn nguồn.