Editor: Ếch
Lúc này là quãng thời gian nóng nhất trong mùa hè, kể cả đang ở phương Bắc cũng nóng đến khó chịu, nên Trữ Kình Phong mang theo Nhược Ngu đến suối Thanh Diệp ngoại thành Mạc Hà. Suối Thanh Diệp bắt nguồn từ núi Thanh Diệp, chảy xuống chân núi tạo nên một cái đầm. Đầm nước không sâu vừa đủ để tắm, hơn nữa Long Hương còn mang theo cả mấy con thuyền đồ chơi của Nhược Ngu, nếu là bình thường Nhược Ngu có thể chơi vui đến quên trời đất. Nhưng hôm nay, nàng lại ngồi trên tảng đá phía xa trốn Trữ Kình Phong, ngẩn người nhúng chân vào nước. Tư Mã đại nhân cố bắt chuyện với nàng nhưng đều bị làm lơ, về sau hắn cũng không tự làm mình mất mặt nữa, mặt mày u ám đứng dậy đi đâu không biết.
Bên bờ đầm có dựng một cái lều nhỏ, nếu mệt có thể vào nghỉ ngơi. Nhược Ngu ngâm chân một hồi, không tự chủ ngẩng đầu nhìn quanh theo thói quen tìm bóng dáng cao lớn của nam nhân kia. Mỗi khi đến chỗ lạ không quen, nàng luôn có phản xạ tìm hắn, đây là thói quen không khống chế được. Vì vậy, nàng đứng dậy đi guốc gỗ, mò mẫm vào rừng tìm hắn.
To Tú cùng Long Hương biết hai vị chủ nhân đang chiến tranh lạnh, không muốn ở cạnh nhau nên theo sát phía sau Nhược Ngu. Mờ mịt đi một lúc, nàng nhìn thấy Trữ Kình Phong đang nằm ở một tảng đá trên sườn núi, uống từng ngụm từng ngụm rượu.
Trong ấn tượng của nàng, Trữ ca ca tựa hồ không uống rượu, họa hoằn lắm mới uống rượu bên ngoài nhưng cũng chờ mùi rượu tan hết mới về gặp nàng. Trước đây nàng không hiểu, sau lại mới biết lúc uống rượu đồng tử mắt Trữ ca ca sẽ biến thành màu đỏ, vì biết sẽ dọa nàng sợ nên hắn cố uống ít rượu. Nhược Ngu không đi tiếp nữa mà ngồi lại cách tảng đá kia rất xa. Trên mặt tảng đá ngổn ngang mấy vò rượu rỗng, nàng thế mới biết Trữ ca ca là người uống rất được.
Kỳ thực, học chung với các bạn trong thư viện lâu như vậy, nàng tất nhiên hiểu thêm chút ít chuyện chung sống giữa vợ chồng. Ví như cha Triệu Thanh Nhi là ma men, lúc bình thường thì không sao, nhưng nếu lúc buôn bán khó khăn thì luôn uống rượu, còn đánh cả mẹ cô, nam tử chất phác đàng hoàng khi đó đáng sợ biết bao nhiêu. Cha Thương Nguyệt Nương bán quan tài trong chợ là lão keo kiệt, môt văn tiền cũng chia làm hai để xài. Bời vì mẹ Thương Nguyệt Nương bán một đôi vòng tay trong của hồi môn lấy tiền cho cô đi học mà cha cô lại đến tận thư viện đòi lại tiền, cuối cùng bị Tư Mã phái thị vệ ra rút đao hù nên mới thôi, nhưng mỗi lần Nguyệt Nương đến trường đều bắt cô phải nhét đầy cặp giấy vệ sinh trên trường về cho lão dùng đóng sổ để bù vào tiền bị mất. Nghe Tô Tiểu Hàn nói như vậy còn tốt chán. Có lần cha cô xử một vụ: Vợ của nhà nọ không sinh được, mà nhà đó lại nghèo không nạp được thiếp nên mẹ chồng ỷ vào con dâu quê mùa, dám bán con dâu cho bên môi giới, rồi cưới cho con trai một cô vợ mới biết sinh biết đẻ. Sau lại, anh trai đằng gái biết tin không chịu cho qua mà đi báo quan….
Mỗi lần nghe xong, Nhược Ngu đều âm thầm may mắn phu quân Trữ ca ca của mình không xấu như vậy, nhưng hiện tại lại phát hiện bản thân cũng không hiểu hắn nhiều. Lúc ra cửa, Long Hương thấy nàng rầu rĩ không vui, liền vụng trộm khuyên nàng, nói Tư Mã đại nhân đã nhường nhịn nàng đủ đường, từ lúc thành thân đến nay đã nửa năm mới viên phòng là đã nhẫn nhiều lắm rồi, nếu trong nhà có ba vợ bốn nàng hầu thì không có gì đáng nói, nhưng trong phủ lại thanh tịnh. Liễu Hạ Huệ trong truyền thuyết hiện thế không có mấy mống, đánh giá người trong giai thoại được lưu truyền này có lẽ cũng mắc bệnh khó nói nào đó nên tâm mới có thể không loạn được. Cuối cùng, Long Hương chốt: nàng phải đối xử với Tư Mã thật tốt, lòng người cần được sưởi ấm, tuổi của hắn vốn lớn hơn nàng, mỗi ngày bên ngoài lo đủ thứ chuyện, tối về còn phải quan tâm chuyện nàng ăn uống hàng ngày, nếu thời gian ngắn thì còn chịu được, nhưng nếu cứ kéo dài mãi thì ai cũng nản lòng.
Lời Long Hương nói nàng hiểu được. Nàng biết Trữ ca ca đối với mình rất tốt, mỗi lần nàng gây họa, hắn có trừng mắt lớn cỡ nào cũng sẽ không đánh, không phạt nàng. Nhưng người nàng cho là tốt nhất trên đời đêm qua chợt biến thành người khác, nàng không quen cũng thấy khó chịu. Nếu nói là đau không bừng nói nàng hoang mang: Thì ra mình không biết rõ hắn. Nhất là sau khi nghe Long Hương nói, nàng cố gắng tự hỏi ca ca thích gì? Thích ăn gì? Nhưng trong đầu nàng rỗng tuếch, mờ mịt. Việc này hình như Tô Tú cũng từng nhắc nàng, giống như đừng để Tư Mã xem công văn quá muộn, đưa hoa quả cho Tư Mã ăn…
Trong ấn tượng của nàng, nàng thích ăn gì thì hắn ăn nấy. Mẫu thân trước lúc thành thân đã dặn mình phải hầu hạ phu quân, nghe lời phu quân nhưng mà trước giờ mình đều chưa làm được. Vì đầu óc nàng không bình thường, mọi thứ đều phải có người quan tâm, ước độ đến lúc làm vợ người cũng không phải là nữ nhân thông tuệ biết ăn nói. Trước kia, nàng yên tâm thoải mái nhận mọi sự quan tâm từ hắn. Thế nhưng tất cả đều có giá của nó… Trữ ca ca giờ một mình một bầu rượu, có phải đang chán nản vì đã cưới phải một cô vợ ngu si… Nhược Ngu càng nghĩ càng khổ sở, vì bản thân nàng, cũng vì Trữ ca ca… Nghĩ vậy, nàng xoa xoa vành mắt đã đỏ lên mũi cũng cay cay, nhỏ giọng thút thít.
Thính lực Trữ Kình Phong trước nay vốn tốt, không cần quay đầu lại cũng biết đang có người đi tới. Người trước nay vốn giống cánh bướm nhào tới, ghé đầu vào đầu gối hắn chớp chớp mắt hỏi: “Trữ ca ca, ca ca đang uống gì, Nhược Ngu cũng muốn nếm thử.” Nhưng bây giờ người đó lại trốn phía sau gốc cây, không bao giờ bằng lòng… trở lại. Hắn trước đó đang đắm chìm trong thỏa mãn cùng vui sướng, hiện tại thấy nàng ghét bỏ bản thân trong lòng có vô vàn chán nản không nói ra được. Tên Triệu Dần Đường đã không biết còn cầm gậy ngoáy hố phân, nếu hắn nghe theo tên kia chả lẽ muốn ép nữ nhân của mình tha hương sao? Lần phản tỉnh này làm hắn thấy bản thân ngu như heo mới nghe theo Triệu Dần Đường.
Đúng lúc này, tiếng khóc thút thít nương theo tiếng gió truyền lại, không giống tiếng gào khóc mọi khi mà là tiếng nức nở nghẹn trong mũi. Thanh âm kia nghẹn trong cổ nàng cũng nghẹn trong cổ hắn, đúng là đang lúc phiền muộn lại càng thêm bực mà. Vung tay, hắn ném bình rượu trong tay vào vách núi phía xa, làm bình rượu vỡ nát. Có lẽ bị âm thanh này làm sợ, tiếng thút thít im bặt. Trữ Kình Phong hơi lảo đảo đứng dậy, lấy khăn lau mồ hôi bằng sa mỏng che hai mắt lại, sau đó quay ra nói với người đang trốn sau thân cây: “Chốc nữa theo nhóm Tô Tú hồi phủ, tối nay ngủ sớm đi, không cần lo ta đi vào phòng ngươi… từ hôm nay trở đi… Ta sẽ ngủ ở quân doanh, không về phủ…”
Hắn nói xong liền đi ra phía bìa rừng. Thế nhưng chưa đi được mấy bước, tiếng khóc vốn bị đè nén chỉ có nghẹn ngào lại chợt như đê vỡ, thiếu nữ trốn sau gốc cây tựa như trẻ con giận dỗi ngồi bệt dưới đất khóc rống lên. Trữ Kình Phong thử đi mấy bước thì phát hiện chân như bị trói lại, không tài nào cất bước nổi. Hắn hít sâu một hơi, xoay người lại hỏi: “Sao vẫn khóc? Muốn ta cách xa thêm nữa hả?”
Thiếu nữ đang khóc rống sợ hãi ló gương mặt ướt nhẹp ra từ phía sau gốc cây, vành mắt đỏ hồng, đến lông mi dài cũng ướt. Trữ Kình Phong thấy dù nàng có khóc đến chảy nước mũi cũng đều đẹp, chỉ muốn ôm nàng vào lòng mà hôn lên đôi mắt ngập nước kia. Con ngươi màu máu của Tư Mã đại nhân vừa hiểu nữ sắc như bị điều khiển, mất hết định lực. Hắn nhanh chóng cảm thấy bụng dưới căng nóng, trong đầu toàn thanh âm kêu gào hắn bắt con thỏ tinh câu dẫn người lại, tìm một chỗ ẩn núp ăn thịt nó. Hắn thấy nếu còn tiếp tục ở chung với nàng thì có thể sẽ làm ra chuyện khiến mình hối hận, nên liền xoay người đi. Nhưng con thỏ tinh đáng giận kia lại đột nhiên vọt ra từ chỗ ẩn thân nhào vào trong ngực hắn: “Trữ ca ca, ca ca không cần Nhược Ngu nữa sao? Muốn đem Nhược Ngu bán sao?”
Trữ Kình Phong nâng tay lên giữa chừng, cố nén dục niệm muốn ăn nàng lại, đầu óc hỗn độn nỗ lực đuổi kịp những gì thiếu nữ nói.
“Bán?”
Nhược Ngu không nghe ra hắn đang thắc mắc, nghĩ hắn đã có quyết định, trong lòng càng sợ hãi. Nàng ôm chặt hông hắn, khóc ròng: “Đừng, ca ca. Nhược Ngu sẽ nghe lời, mỗi ngày đều giặt quần áo nấu cơm cho ca ca, rửa chân đấm bóp cho ca ca, cũng sẽ cố gắng tiết kiệm tiền không lãng phí bạc lung tung… Còn, còn sinh con cho ca ca, đừng bán Nhược Ngu! Nhược Ngu, Nhược Ngu không muốn xa ca ca!”
Nếu như mấy câu này không phải do thiếu nữ đang khóc lóc nức nở nói ra, đây quả là giấc mơ của mỗi người đàn ông về người vợ hiền thảo, nhưng nàng lại sợ hãi nói thế, không biết vừa rồi lại nghĩ miên man đến đâu. Trữ Kình Phong ôm chặt nàng, cảm nhận từng cơn run rẩy từ người nàng truyền tới, cuối cùng hiểu: Hóa ra nàng tưởng mình không cần nàng nữa nên muốn bán nàng. Cho dù mượn rượu làm tê trái tim, Trữ Kình Phong cũng thấy đau lòng. Hắn biết nàng bị hành động lỗ mãng của mình làm mất đi cảm giác an toàn. Hắn càng ý thức được người mình đang ôm trong lòng không còn là nữ thuyền vương ngồi trên boong tàu uống rượu chè chén, tự do như gió khó có thể nắm bắt. Người hiện đang ấm ức khóc là thiếu nữ nhỏ xinh đẹp của hắn, là người phải cẩn thận che chở, là nụ hoa không chịu được một chút thô lỗ nào.
Nhịn không ôm nàng vào lòng, hắn kéo nàng thật sát vào người, dán mặt hắn vào gương mặt ướt nhẹp của nàng, nói ra câu đã bị đè nén suốt một ngày một đêm dưới đáy lòng: “Là ca ca không tốt, không nên làm như vậy với Nhược Ngu. Nhược Ngu muốn phạt ca ca thế nào cũng được, nhưng đừng khóc nữa, nàng là nữ chủ nhân của phủ Tư Mã, kể cả thiên vương lão tử cũng không dám bán nàng.”