Edit: jessfann
Trử Kình Phong không khỏi nhíu mi, rất muốn quay trở lại hỏi quản gia một câu, theo lý chu cấp thuyết hàng tháng tiền cũng không ít, sao Trử Vong lại có thể nghèo túng như thế.
Nhược Ngu buổi chiều ăn ngủ no nê, tự nhiên không muốn ngồi yên một chỗ, nên nàng đứng dậy, đi đến cửa trên nhìn lão nô bắt gà. Con chó nhỏ kia cũng quây quẩy cái đuôi, hưng phấn kêu tới kêu lui.
Trử Kình Phong nhìn thoáng qua nơi được đặt đầy tứ thư ngũ kinh, liền hỏi Trử Vong bài vở và bài tập, Trử Vong cúi đầu đứng ở một bên trả lời với ánh mắt mừng rỡ.
Tuy rằng thiếu niên này giống Trử Kình Phong, nhưng tính tình lại như một đứa trẻ, cúi cùng cũng được đại ca quan tâm, toàn thân tràn đầy sự vui sướng khó có thể kềm chế được, ánh mắt kỳ vọng cũng được bộc lộ ra ngoài thông qua cặp mắt kia.
Có lẽ bản thân hắn cùng với nương tử ngốc chung đụng quá lâu nên đối với ánh mắt như vậy lại có chút không đành lòng. Trử Kình Phong nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Sách đệ cứ đọc, nhưng thi cử thì không cần, nay quan trường chốn kinh thành hỗn tạp, đệ là đệ đệ của ta, đương nhiên cũng sẽ có ảnh hưởng, chi bằng đệ ở Mạc Hà Thành tìm việc gì đó làm, nam nhân đầu đội trời chân đạp đất thì cũng nên ra ngoài lăn lộn một thời gian mới có thể thành tài .”
Trử Vong ra sức gật đầu, cung kính nói: “Đệ nghe theo huynh trưởng an bài.”
Trử Kình Phong đến đây với ý muốn bày tỏ một chút để thể hiện huynh đệ hòa thuận, tầm mắt ngay lúc này thì thấy phòng ốc nơi đây đơn sơ, Trử Kình Phong cũng không muốn ở lâu nên đứng dậy chuẩn bị trở về phủ.
Nhưng ngay lúc này, trong viện đột nhiên truyền đến tiếng thét to kinh hồn của Nhược Ngu. Trử Kình Phong đi mau tới, chỉ thấy Nhược Ngu đứng bên cạnh giếng, nhìn giếng chưng bày đầy những dụng cụ cơ khí thì vô cùng kinh ngạc và mừng rỡ. Lúc mới tới thì sân nhìn rất đen, lúc đầu nàng không có chú ý, sau đó mới phát hiện trong nhà này đúng là có bảo bối.
Cần phải biết rằng muốn mang nước từ giếng lên là phải dùng ròng rọc kéo nước, từng chút một đưa thùng gỗ xuống giếng, múc đến đâu quay đến đó, tuy rằng tốn thời gian, nhưng so với trực tiếp lấy nước từ trong giếng thì thoải mái hơn rất nhiều nhưng mà ở gian nhà này miệng giếng cũng nằm trên ròng rọc kéo nước, nhưng đặt trên ròng rọc là một chậu nước rất to, bên dưới có đặt một cái rương bằng gỗ, hai bên là một khúc gỗ dài hơn một thước.
Nhược Ngu nhìn lão bộc dùng dây thừng trói hai chân gà trống đặt ở dưới đất bên cạnh giếng, đem theo rương gỗ kéo dài xuống phía dưới, trong rương gỗ phát ra tiếng vang lách cách, thùng nước nhanh chóng chạm vào mặt nước. . Lão bộc đánh nước, kéo xuống một bên, bắt đầu đổ nước vào thùng bên cạnh.
Nhược Ngu nhìn một cách thú vị, đi đến, đôi mắt sáng rỡ nhìn những khí cụ chung quanh, nàng không nhìn ra cửa mà nói, liền vỗ vào rương gỗ bốp bốp, hưng phấn như lão bộc nói: “Mở ra, mau mở ra cho ta xem.”
Lão bộc lộ vẻ khó xử: “Còn cần phải tắm gà, nếu mở ra sẽ không lấy được nước đâu.”
Lúc này Trử Kình Phong đi tới, kéo tay Nhược Ngu lại: “Lại đang nghịch ngợm nữa à?”
Nhược Ngu ngẩng đầu, khát vọng nhìn Trử Kình Phong: “Trử ca ca, cái này hay lắm. Nhược Ngu ở trong sân ngay miệng giếng, cố gắng hết sức, mà không có tác dụng, Nhược Ngu còn không di chuyển nó được. Mà có cái này, Nhược Ngu có thể múc nước cho ca ca tắm, còn có thể múc nước rửa chân cho ca ca, có được không?”
Với bộ dạng cô vợ nhỏ hiền thục này, bọn thị vệ trong sân nghe vậy liền lộ vẻ khâm phục: Không hổ là phu nhân của Tư Mã đại nhân, lúc đầu còn tưởng nàng ngu ngốc, mà giờ xem ra là biết săn sóc động lòng người nha. Tư Mã đại nhân oai hùng như vậy, vậy mà dạy dỗ được người vợ ngốc nghếch biến thành người tỉ mỉ và hiền lành.
Trử Kình Phong bị Nhược Ngu dỗ ngọt đến nỗi mát lòng, hắn nhìn nước trong giếng kia, cảm thấy có chút kì quái vì ở nơi hẻo lánh như vậy thì làm sao mà có một thứ mới mẻ, độc đáo, có thể tiết kiệm được sức lực, nên hỏi lão bộc: “Làm sao mà có được cái vật mà mang nước lên được?”
Đúng lúc này Trử Vong cũng đi theo, nói: “Mấy tháng trước, đệ cùng với Thuận Bá ở đồng ruộng đã cứu một vị công tử bị bệnh, lúc ấy vào ngay mùa xuân, mực nước giếng còn thấp, hắn thấy Thuận Bá cố hết sức múc nước, sau khi lành bệnh liền làm đồ dùng để bơm nước lên, quả nhiên là dùng tốt. Chẳng may vị công tử kia đi rồi, cũng không để lại họ tên, nếu đại tẩu thích thì chi bằng tháo cái này xuống và đưa cho tẩu ấy đi.”
Nhược Ngu lắc đầu, sai người mở rương gỗ ra, nhìn khung bánh răng bên trong, ánh mắt sáng rỡ đứng quan sát. ấy tay đẩy đẩy bánh răng, sau đó sai người khép lại: “Không cần đâu, Nhược Ngu muốn tự làm, vừa đúng lúc là bài tập thực hành nộp cho phu tử luôn.”
Ngày đó Trử Vong lưu luyến không rời mà đi tiễn huynh trưởng và đại tẩu, cảm thấy đại tẩu quả nhiên là một bậc Anh thư không thua gì đấng mày râu, nhưng lại bình dị đến như thế, cho dù có gia đình rồi mà vẫn không bỏ dỡ bài tập, đúng là tấm gương mẫu mực để mình noi theo.
Tấm long ái mộ của thiếu niên, thoáng chốc đã biến thành hai người.
Bài tập về nhà trong câu nói vừa rồi của Nhược Ngu, đó chính là vị Mạnh phu tử, Mạnh Thiên Cơ kia sắp xếp. Vị Mạnh phu tử này lần đầu tiên bị, đả kích trong lớp, về sau lại càng bị áp chế nên không ngừng cố gắng, làm cho tất cả các tiểu thư mỗi khi đến giờ học của hắn đều kêu khóc không ngừng.