Edit: jessfann
Hắn cũng biết Nhược Ngu cùng hai cô gái ngốc nghếch kia có giao tình sâu đậm. Nhược Ngu nay có thể tươi đẹp, hoạt bát như vậy cũng là cùng hai người kia ở thư viện chặt chẽ không rời. Nhược Ngu cam đoan là về sau tuyệt đối sẽ không cùng Tiểu Lương nhìn lén tập tranh vẽ đó nữa, nên hắn mới cho phép nàng mang sách đến trường để học.
Mấy ngày nghỉ ngơi làm cho mấy nữ sinh thần khí sảng khoái, cùng nhau chia sẽ hiểu biết mấy ngày nay. Chỉ là chẳng hiểu tại sao Lý Nhược Vũ tiểu thư là có bộ dáng mặt mày ủ dột.
“Nhược Vũ, làm sao vậy? Bộ không ngủ đủ hay sao?” Tiểu Lương nằm ở trên bàn tò mò đánh giá Nhược Ngu, dưới mắt nhàn nhạt màu xanh, nếu là người lớn thì biết thiếu nữ trước mắt vừa trải qua đêm tân hôn, tất nhiên có thể đoán ra đây là do miệt mài quá độ mà nên.
Đáng tiếc Tiểu Lương là một người ngây ngô, đương nhiên nghĩ đến chuyện khác, nháy mắt ra hiệu nói: “Có phải là đang tơ tưởng đến sau này sẽ gả cho người nào tài giỏi, tuấn tú hay không?”
Nghe thế, trong lòng Nhược Ngu phát ra một hơi thở dài, cảm thấy hai chữ “Nam sắc” này là quá đủ rồi. Chỉ là suy nghĩ sơ một chút thôi thì cảm thấy hai chân như nhũn ra… Mấy ngày nay được nghỉ, những bạn cùng trường đều đi ngao du sơn thủy, ngắm hoa lá cỏ cây, chỉ có nàng là trải qua những ngày nghỉ cực kì vô vị nhàm chán, đó là: “Lên giường rồi lại xuống giường, trăng non rồi đến mặt trời giương cao.”
Nhược Ngu mơ hồ cảm thấy chắc hẳn mình đã làm sai ở chỗ nào rồi, chứ tại sao Trử ca ca không uống rượu bổ mà tinh lực vẫn tràn đầy như cũ? Bát cơm của dân chúng toàn thành đều trông đợi vào Tư Mã đại nhân, đang cần Tư Mã đại nhân ngày không ăn đêm không ngủ để đối phó với tình hình hạn hán, thế mà mấy ngày nay hắn gần như không hề ra khỏi cửa là sao vậy?
Tô Tiểu Lương hỏi như vậy cũng là có nguyên nhân, bởi vì nhị tỷ nàng có tin tức, cha mẹ nàng liền xếp đặt cho nàng một mối nhân duyên tốt. Chọn người giàu sang, đương nhiên là phải dựa vào con rể thứ hai tương lai---Viên Tứ thiếu gia rồi!
Tứ thiếu đối với mấy chuyện loại này đương nhiên là có thể lo liệu, nhanh chóng cùng nhạc phụ tương lai chọn ra một người, đó là Thứ sử Vạn Châu. Vì vậy Tô huyện lệnh liền viết ngày sinh tháng đẻ của nữ nhi, sau đó ủy thác Tứ thiếu gia lúc về đi ngang qua Vạn Châu thay ông ngỏ lời.
Tô Tiểu Lương cũng biết sự việc này nên trong lòng cũng mơ hồ mong đợi, làm hại Triệu Thanh Nhi cũng vội vàng theo. Nói đúng ra là vụng trộm oán trách nương cự tuyệt lời cầu hôn của Triệu viên ngoại, làm cho Triệu ngũ ca nản lòng thoái chí.Nghe nói Thương Nguyệt Nương của cửa hàng bán quan tài nghe đâu lại rất nhiệt tình, mấy ngày hôm trước sắp đến rằm tháng 7 phải đốt giấy tiền vàng mã, nàng ta lại lén cha của nàng ta mang đến cho Triệu Ngũ ca cả đống giấy tiền vàng bạc.
Triệu Thanh Nhi nói tới đây liền nổi nóng: “Thương Nguyệt Nương kia đúng thật là không biết xấu hổ, việc hôn nhân còn chưa quyết định đâu, đã đem một đống giấy tiền vàng mã đi hối lộ tổ tông mấy đời nhà người ta rồi, như vậy… Như vậy phải làm sao bây giờ đây?”
Lúc này ba người bạn ngồi ở dưới cây hòe lớn trong thư viện, Lý Nhược Ngu cắn trái mật đào trong tay, vừa ăn vừa nói: “Vậy muội cũng nên bỏ tiền ra mua giấy tiền vàng bạc nhiều hơn của nàng ta, nhớ ghi tên họ cho rõ ràng rồi đốt xuống đó hối lộ. Chắc chắn tổ tong nhà đó sẽ chỉ biết muội là con dâu mà không chấp nhận cô nàng kia.”
Triệu Thanh Nhi chửi thề một tiếng, giận dỗi nói: “Ai muốn làm cháu dâu nhà họ chứ!” Nhưng vừa chuyển nét mặt, liền nghiêm túc nghiên cứu xem cần phải mua bao nhiêu giấy tiền vàng mã mới có thể vượt qua con gái của chủ cửa hàng bán quan tài.
Tô Tiểu Lương từ trước đến nay vốn không sợ bất cứ chuyện gì, nên hiến kế Triệu Thanh Nhi mua nhà, mua xe bò và cả ngựa giấy cùng người hầu xuống đó hối lộ, để cho cô nàng chủ cửa hang bán quan tài kia hoàn toàn hết hy vọng!
Triệu Thanh Nhi cũng cảm thấy ý kiến này cực kì hay, mình phải để cho cả tổ tiên dòng họ đã khuất của Triệu Ngũ ca thấy, ai mới đối xử tốt với cháu trai nhà họ, nếu có thể báo mộng để mắng cho Triệu ngũ ca tỉnh, thì lại càng hay hơn. Đáng tiếc gần đây thời tiết quá nóng, thịt heo trong nhà bán không được nhiều, nên tiền tiêu xài mua son phấn của mình cũng bị bớt đi rất nhiều, thật sự là cháy túi không nhiều tiền cho lắm!
Lý Nhược Ngu vừa nghe xong liền gọi Tô Tú, lấy ra hà bao trắng, móc ra những viên bạc nhỏ sáng rỡ, dốc hết vào trong lòng bàn tay củaTriệu Thanh nhi: “Bấy nhiêu đó có đủ không? Nếu không đủ thì ngày mai ta đem theo nhiều hơn.”
Những nén bạc đó khác hắn với những nén bạc vụn của dân chúng tầm thường, màu sắc rực rỡ, mỗi một thỏi đều có khắc hoa văn được điêu khắc tinh tế, thật là làm cho người ta yêu thích. Không nói đến tỉ lệ phân lượng, mỗi một hoa văn đó đều có lỗ nhỏ xíu, nếu xỏ vào thì có thể làm khuyên tai cực kì tinh xảo. Nên đương nhiên những thỏi bạc nhỏ này có giá trị hơn bạc họ dùng thường ngày rất nhiều.
Tô Tiểu Lương cùng Triệu Thanh Nhi vốn ít khi có được nhiều bạc, thấy Lý Nhược Ngu lấy ra nhiều bạc hạt dưa vậy nên rất là hâm mộ: “Nhược Vũ, ngươi không nên giữ nhiều bạc như thế.”
Nhược Ngu không cho là đúng nên nói: “Mấy ngày trước trong phủ ta có học nữ hồng từ tú nương, khâu ra hai món, ta một cái,Trử ca ca một cái. Trử ca ca nói hà bao này nhìn không khó coi lắm, vì là ta khâu, nên không để những thứ tầm thường phàm tục vào trong đó. Huynh ấy còn nói nếu đến trường để uống trà thì mới lấy ra mời khách dùng. Ta là ngại đem mấy cái thứ này đeo ở cổ nhìn xấu xí, nên mới bảo Tô Tú cất hết vào hầu bao.”