Bóng đêm ở Vạn Châu so với Mạc Hà Thành càng mê người hơn, đáng tiếc Tiểu Lương hoàn toàn không rảnh để thưởng thức cảnh nhánh liễu đong đưa nơi đầu ngõ, trăng la đà trên khóm trúc, tóc nàng rối bù, đi chân không bị Nhược Ngu lôi kéo chạy như điên trong bóng đêm dày đặc.
Tiểu Lương gần đây ăn nhiều nên hơi mập một chút, trên đường chạy thở hồng hộc, thở không ra hơi hỏi Nhược Ngu ở trước mặt: “Nhược…Ngu?... Ta…Ta đang nằm mơ?”
Cũng không trách tại sao Tiểu Lương lại hỏi như vậy. Nửa đêm nàng đang ngủ say sưa, lại đột nhiên bị đánh rồi nhét vào túi, bị bắt cóc đến một nơi xa lạ mà không thể giải thích được, sau đó Nhược Ngu đột nhiên xuất hiện cứu mình, khi ra cửa thì phải bước qua một cái xác đáng sợ, sau đó là chạy như điên trong bóng đêm.
Cảnh tượng như thế này thật quen thuộc y như trong những giấc mơ. Nhược Ngu đầu tóc cũng rối bù, nhưng may mắn là chân mang giày, lôi kéo tay Tiểu Lương, liền tiếp tục vừa chạy vừa nói: “Ngươi chạy nhanh nhanh chút, nếu không cơn ác mộng này sẽ biến thành sự thật…”
Kỳ thật, Nhược Ngu cũng cảm thấy chuyện đêm nay giống như một giấc mộng. Sau khi nàng quay về khách điếm, vốn là một người một phòng. Bởi vì cuộc thi tài, rất đông người đến đây xem thi đấu nên nơi nơi đều chật kín người. Chủ trọ tham lam nên ở giữa phòng lập một vách ngăn, đem một căn phòng chia làm hai gian. Nhược Ngu cùng Tiểu Lương cố ý chừa cửa nhỏ ngay vách gian giữa phòng.
Phòng Nhược Ngu có cửa sổ, mà phòng Tiểu Lương bốn phía đều là tường. Tiểu Lương có chút béo, buổi tối ngủ mồ hôi chảy đầm đìa, nên năn nỉ Nhược Ngu đổi phòng Cho có chút gió lạnh thổi vào. Hai người lười mở cửa phòng nên mở cửa nhỏ ở tấm ngăn rồi đổi phòng.
Nhược Ngu có thói quen đem Trử ca ca làm bạn ngủ, chỉ khi vuốt ve phần da thịt trên cánh tay Trử ca ca mới có thể ngủ ngon, Nay chỉ một mình cô đơn trên chiếc gối nên khó ngủ, một hồi lại nghĩ tới nếu Trử ca ca biết mình một mình lén lút chạy tới Vạn Châu, không biết huynh ấy tức giận tới cỡ nào dám chừng mặt sẽ hung dữ rồi mắng mình vài câu. Lại nghĩ đến nếu có thể sớm gặp Trử ca ca một chút cho dù bị mắng hai câu thì cũng là quá tốt rồi, nghĩ vậy nên nàng không khỏi thích ý mà lăn lộn vài vòng trên giường.
Nhược Ngu đang suy nghĩ kỳ quái thì loáng thoáng nghe cách vách có chút động tĩnh. Nghĩ đến vài ngày trước xem những bức tranh vẽ, Nhược Ngu nghĩ chẳng lẽ đó là bọn cướp? Nàng đi chân không xuống giường, ngừng thở đứng nép vào cánh cửa nối hai gian phòng, nhìn vào phòng bên kia qua lớp khe hở nhỏ của cánh cửa. Ánh trăng sáng trong xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, làm phòng của Tiểu Lương lấp lánh ánh sáng bàng bạc
Nhược Ngu nhìn thấy một nam tử che mặt, trên lưng cắm chủy thủ, bịt miệng che mắt, Tiểu Lương, bắt đầu trói chân, nhét vào bao tải. Tên cướp kia hành động thành thạo đoán chừng hắn làm việc này thường xuyên. Nhược Ngu không dám lên tiếng kêu gọi, sợ kinh động tên cướp rồi ảnh hưởng đến tánh mạng của Tiểu Lương.
Thấy tên cướp vác bao tải nhảy ra khỏi cửa sổ, Nhược Ngu phủ áo khoác qua loa, mang giày vào, liền chạy đến phòng hai mama ở cách vách. Mặc cho nàng gõ cửa như thế nào, hai ma ma kia vẫn ngủ mê mang không tỉnh, Nhượt Ngu dùng tay vạch miếng giấy ngay cửa sổ, đưa mũi đến chỗ hở đó, hít một cái thật sâu, cảm thấy mùi hương là lạ. Nhược Ngu biết nhất định là hai người này bị tên cướp cho hít khí mê, trong những bức tranh vẽ có viết rằng tụi cướp của giết người thường hay làm những việc như thế này.
Nhược Ngu chạy trở về phòng, từ cửa sổ nhìn xuống thấy tên cướp kia còn một tên đồng lõa trong sân. Một người đã leo lên đầu tường, tên còn lại phía dưới đem bao tải chứa Tiểu Lương đẩy lên trên tường. Nhược Ngu vội vàng chạy xuống lầu, chạy ra khỏi khách điếm, đi vòng đến nơi tên cướp trèo tường vô, thuận tay còn lấy theo con dao nhỏ sắc bén của khách điếm.
Hai tên cướp mang theo bao tải nhảy ra phía sau tường, dắt ra hai con ngựa từ bên trong góc tối gần đó , đem bao tải đặt trên lưng một con ngựa. Nhược Ngu trốn vào tường rào, lén lút đến gần ngựa, đánh bạo dùng dao nhỏ rạch một đường nhỏ trên bao tải. Vừa rạch xong, thì hai tên cướp kia đã thắt xong dây cương, nhảy lên ngựa chuẩn bị rời đi.
Nhược Ngu muốn đi kêu người, nhưng mà Tô Tri huyện không có ở trong phòng, những gia nhân còn lại đều đã hôn mê nếu chậm trễ, Tiểu Lương sẽ bị những tên cướp này hại thì biết phải làm sao? Nàng đưa tay vào trong tay áo, lấy túi bạc hạt dưa ra, nhanh nhẹn mở miệng túi và nhét vào khe hở trên bao tải vừa rạch, lộ ra một phần ở bên ngoài bao tải. Tên cướp cưỡi ngựa liền xông ra ngoài, trên đoạn đường đi xóc nảy không ngừng, nên bạc vụn từ trong túi rơi lác đác xuống đường, bởi vì đường tối, con ngựa kia cũng đi không nhanh, Nhược Ngu nương theo ánh trăng mà tìm đường đuổi theo theo dấu vết của những viên bạc vụn.
Khi nàng chạy đến mỏi cả chân thì rốt cuộc cũng chạy đến một đình viện mà tên cướp đó đi vào. Trong sân không có ai canh gác, chỉ có một người đứng canh cửa trước căn phòng của Tiểu Lương, nàng men theo ổ chó chạy tới hậu viện sau đó nhìn thấy đám pháo hoa được bày đầy trong đình viện, nhớ tới trước kia Mạnh phu tử có từng dạy rằng lợi dụng hỏa dược để phá núi, lập tức nảy ra một ý, dùng nguyên vật liệu có sẵn, tay chân nhanh thoăn thoắt, dương đông kích tây, mới cứu được Tiểu Lương.
Đột nhiên Nhược Ngu ngừng lại, nàng mơ hồ nghe phía sau có tiếng bước chân lùng bắt, nàng nhìn xung quanh một chút, bởi vì nơi này gần sát Việt Thải hồ, cho nên hai bên đường có nhiều hòn non bộ. Nhược Ngu lôi kéo Tiểu Lương leo lên một tòa núi, sau đó cân nhắc leo đến bên cạnh cây đại thụ.
Tiểu Lương trèo lên một cành cây, xa xa có thể thấy được một đám người đang nhanh chóng chạy tới, đao kiếm trong tay hiện lên tia sắc lạnh dưới ánh trăng.
“Nhược Ngu…Muội sợ…Muội muốn mẹ…” Tô Tiểu Lương chỉ là một cô gái chưa đến mười ba tuổi, biến cố đêm nay sợ đến mức tay chân tê dại, đợi đến khi thấy có người giơ đao chạy đến, lập tức nhớ ngya đến thi thể mình vừa thấy ban nãy. Một cô nương được nuôi dạy nơi khuê các lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị chết chóc, nên vô cùng sợ hãi, chỉ có thể ôm siết nhánh cây, bất lực gào khóc thảm thiết.
Nhược Ngu cũng ngồi ở một chỗ khác trên cành cây, nàng hơi điều chỉnh thân thể, đợi đến khi ngồi vững vàng rồi sau đó mới nói với Tiểu Lương: “Đừng sợ, có ta ở đây, ai cũng không thể làm tổn thương muội. Lúc chúng ta kết bái đã có nói, đồng sinh cộng tử. Đây chẳng qua chỉ là thử thách mà trời xanh mang đến cho chị em chúng ta, muội có còn nhớ trong những bức tranh vẽ mà ta thường xem, có lúc nào mà những kẻ ác không bị đánh cho tan tác đâu chứ. Hôm nay chúng ta liền trừ hại cho dân.”
Tiểu Lương lau lau hai mắt đầy nước, lúc này mới thấy rõ ở hai bên hông Nhược Ngu đã dùng dây thừng buộc lại hàng loạt lóng trúc, thoang thoảng có mùi của thuốc nổ. Nàng đặt hai lóng trúc xuống dưới, bẻ một nhánh cây dùng để gỡ mảnh giấy dầu bịt kín miệng ống trúc, sau đó đưa cho Tiểu Lương và nói: “Cầm lấy, đừng lên tiếng, lát nữa bọn họ chạy đến thì nghe khẩu lệnh của ta.”
Tiểu Lương được bạn tốt trấn an, nàng dùng sức khịt khịt mũi, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, chỉ mong những người đó cứ lo chạy thẳng về phía trước, cách xa các nàng một chút.
Đáng tiếc là trời cao không chiều lòng người, tên thủ lĩnh kia lại có thị lực kinh người, nên đã có thể tinh tường phân tích rõ dấu chân trên đất, kết quả phát hiện dấu chân kia cách đường chính, chạy thẳng đến bên chỗ hòn giả sơn.