Chiến Tranh Lạnh Sau Khi Cưới

Chương 7: Chương 7




Buổi tối, sau khi Tống Thiên tước đưa Vạn Linh Chi về nhà, thì lại một mình rời nhà ra ngoài. Anh cần yên tĩnh một chút, anh cần một không gian yên tĩnh để xem xét lại cảm giác của mình đối với Vạn Linh Chi, nếu không anh sẽ bị những thứ cảm xúc này vây khốn mất.

"Mới ngày đầu tiên sau tân hôn đã ra ngoài ăn chơi phóng đãng như thế này, hình như là không tốt lắm đâu?" Dương Văn Lí bị mấy cuộc điện thoại liên hoàn gọi tới đây, sau khi nhìn thấy bộ dạng uống rượu giải sầu của Tống Thiên Tước, thì lạnh nhạt cười nhạo: "Cậu không sợ gia đình lục đục sao?"

"Cậu ta bị sao vậy?" Trương Cẩn ngồi ở bên cạnh Dương Văn Lí, dùng khuỷu tay huých nhẹ bạn thân một cái: "Người ta kết hôn đều là dính chặt nhau cùng ở chung một chỗ, hưởng thụ thế giới riêng của hai người, còn cậu ta tại sao lại ở chỗ này uống rượu một cách điên cuồng như vậy chứ?"

"Cái này phải hỏi người trong cuộc thôi!" Dương Văn Lí nhún vai một cái, tỏ vẻ không biết giải thích như thế nào.

"Thiên Tước, có phải là cậu nên giải thích một chút hay không? Tình trạng hiện tại là sao?" Trương Cẩn quay đầu nhìn về phía người đàn ông vẫn liên tục uống rượu không hề lên tiếng nói chuyện.

"Mời các cậu đi uống rượu còn cần phải có lý do sao?" Tống Thiên Tước đặt một bình rượu lên bàn: "Đây đều là rượu ngon trân quý tôi gọi họ đem tới, không uống sao?"

Nói nhảm, đương nhiên là uống rồi! Hai người bốn mắt chạm nhau, một giây sau, rất ăn ý cầm ly rượu lên tự rót cho mình một ly, sau đó nhẹ nhàng nhấp một ngụm… Quả thật là rượu ngon!

"Này, sáng sớm hôm nay lúc chúng ta bàn công chuyện nhìn cậu dường như còn rất tốt mà, tại sao mới có nửa ngày, mà cậu đã thay đổi nhiều như vậy rồi? Mức độ chênh lệch như vậy cũng có chút quá lớn rồi." Dương Văn Lí kỳ quái nhìn về phía Tống Thiên Tước, từ lúc nào bạn thân của anh lại trở nên hành động theo cảm tính như vậy rồi?

"Uống rượu mà cũng nhiều lời như vậy sao?" Ánh mắt của Tống Thiên Tước có chút mơ màng, nhìn dáng vẻ này xem ra là đã hơi say rồi.

"Tống Thiên Tước, rốt cuộc là cậu rất vui mừng, hay là rất buồn bực đây?" Trương Cẩn nhìn tình trạng hiện tại của bạn thân, thật sự là không thể đoán ra được là anh đang nghĩ cái gì: "Ngày đầu tiên sau tân hôn đang yên đang lành, lại chạy đến đây

uống rượu làm cái gì?"

"Vị tiểu thư nhà họ Vạn kia, cũng chính là người vợ vừa mới nhậm chức của cậu, là do cậu quyết định muốn kết hôn, hiện tại thì tốt rồi, vừa mới qua một ngày mà thôi, cậu đã không hài lòng, tính toán trả lại hàng sao?" Dương Văn Lí không chút che đậy nói thẳng ra.

"Đi chết đi." Tống Thiên Tước liếc hắn một cái, "Ai nói là tôi muốn trả lại hàng hả?"

Hơn nữa, Vạn Linh Chi cũng không phải là người anh muốn bỏ là có thể bỏ. Nhớ lại lúc kết hôn, người nhà họ Vạn ngoại trừ ông nội Vạn và mẹ vợ cho anh sắc mặt tốt ra, thì ba người đàn ông khác của nhà họ Vạn lại hận không thể ăn tươi nuốt sống anh. Nếu như anh dám đem Vạn Linh Chi trả lại hàng, khẳng định là ngày mai anh sẽ không thể thấy được ánh mặt trời.

Huống chi, anh tuyệt không muốn buông tay Vạn Linh Chi ra. Qua nhiều năm như vậy, thật vất vả lắm anh mới gặp được một người vừa ngây thơ vừa đơn giản, lại còn là một cô gái rất dễ nhìn thấu mọi tâm tư giống như Vạn Linh Chi, làm sao anh có thể dễ dàng buông tay để cho cô rời khỏi anh chứ? Hơn nữa, ở cùng một chỗ với cô thật sự là rất nhẹ nhàng và thoải mái, anh hoàn toàn không hề sử dụng chút tâm cơ nào.

Có lẽ, cảm giác bây giờ của anh đối với Vạn Linh Chi rất lộn xộn, nhưng cũng không phải là vì muốn cô rời đi. Kết hôn là quyết định anh đưa ra sau khi đã thận trọng suy nghĩ kỹ, anh sẽ không tùy tiện kết hôn rồi lại tùy tiện ly hôn. Huống chi, ngay từ lúc bắt đầu kết hôn đến giờ, anh chưa từng nghĩ tới muốn ly hôn.

Chỉ là bây giờ anh vẫn còn đang rất hỗn loạn. Anh cần có một người kéo anh lên, hung hăng gõ mạnh cho anh tỉnh lại, để anh không còn chìm đắm ở trong loại cảm giác hoang mang này nữa. Anh muốn giữ vững tỉnh táo, cái anh cần là hôn nhân, không phải là tình yêu, người anh cưới chính là bà xã, không phải là người yêu!

"Các cậu cảm thấy thái độ của tôi đối Vạn Linh Chi là loại thái độ gì?" Tống Thiên Tước đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người bạn thân của mình, nghiêm túc hỏi.

"Cậu thích cô ấy." Dương Văn Lí không cần suy nghĩ trực tiếp trả lời câu hỏi của anh.

"Cậu cảm thấy hứng thú với cô ấy." Trương Cẩn cũng kết luận một câu.

"Tôi thích cô ấy?" Dáng vẻ của Tống Thiên Tước giống hệt như bị sét đánh, trừng to mắt nhìn Dương Văn Lí, sau đó lại chuyển hướng tới Trương Cẩn dùng ngón tay chỉ vào chính mình: "Tôi cảm thấy hứng thú với cô ấy?"

"Ha ha....'' Tống Thiên Tước ngã lên ghế salon, cất tiếng cười to: "Điều này sao có thể?"

Dương Văn Lí và Trương Cẩn nhìn chằm chằm Tống Thiên Tước đang nở nụ cười rất khoa trương, trong lòng hai người không khỏi đồng thời thở dài, người này hiện tại nhìn lại giống hệt như kẻ ngốc trong tình yêu.

"Cười lớn tiếng đến đâu cũng không che đậy được sự thật." Dương Văn Lí lạnh nhạt nói: "Nếu như không phải cậu thích Vạn Linh Chi, vậy bây giờ cậu sẽ ngồi ở đây hao tổn tinh thần vì cô ấy sao? Thiên Tước, chúng ta quen biết đã vài chục năm rồi, cậu từ trước đến giờ đối với phụ nữ đều là thái độ gì, mình nghĩ chắc trong lòng cậu cũng có cân nhắc. Phụ nữ xuất hiện trong đầu cậu cho tới bây giờ đều không có dừng lại hơn nửa phút đồng hồ, nhưng hiện tại cậu lại vì phụ nữ mà ở đây uống rượu giải sầu, đủ để chứng minh tầm quan trọng của người phụ nữ này."

"Người nào nói cho cậu biết tôi ở đây uống rượu là vì Vạn Linh Chi?" Giọng điệu của Tống Thiên Tước hết sức khó chịu, kiên quyết phủ nhận, nói tiếp: "Tôi chỉ hẹn các cậu ra ngoài uống rượu giống như ngày thường mà thôi, không hề có nửa điểm quan hệ tới Vạn Linh Chi."

"Cậu cứ tiếp tục lừa mình dối người đi." Dương Văn Lí nhàn nhạt giễu cợt lời giải thích của bạn thân: "Có phải hay không, chính cậu là người rõ ràng nhất."

"Được rồi, mặc kệ có phải hay không, hiện tại cũng đã khuya lắm rồi, vẫn là trở về đi! Nói thế nào thì hôm nay mới chỉ là ngày thứ nhất sau tân hôn của cậu, làm cho nhà gái khó coi như vậy cũng không tốt lắm đâu. Thiên Tước, cậu sẽ không làm những chuyện không có phẩm chất như vậy chứ?" Trương Cẩn khiêu khích nhìn về phía bạn thân.

"Đi thôi." Tống Thiên Tước để ly rượu xuống. Lúc đứng dậy thì có chút đứng không vững, sau khi lắc lắc đầu thì mới tỉnh táo lại một chút.

Hai người đi theo phía sau anh rời khỏi Pub, sau khi đưa mắt nhìn anh ngồi lên xe do tài xế lái tới, mới yên tâm đi về nhà của mình.

Tống Thiên Tước ngồi trên xe, toàn bộ cơ thể đều dựa vào phía sau. Đôi mắt đã sớm nhắm lại, nhưng trong đầu vẫn không ngừng nhớ lại lời nói của hai người bạn thân.

Bóng dáng và khuôn mặt của Vạn Linh Chi cũng hiện lên ngay trước mắt anh, càng ngày càng rõ ràng, có dùng cách nào cũng không gạt đi được....

Vạn Linh Chi nằm ở trên giường, trằn trọc khó ngủ, trong đầu không ngừng nghĩ tới bữa cơm trưa ăn cùng Tống Thiên Tước vào xế chiều hôm nay, còn có cả cảnh tượng đi dạo công ty Bách hóa cùng với anh. Trong lòng vừa kích động lại vừa hưng phấn, cảm giác này căn bản là không có từ ngữ nào có thể biểu đạt được. Đây là chuyện mà từ trước tới nay cô chưa bao giờ trải qua, mà tất cả những điều này đều là nhờ Tống Thiên Tước mang lại cho cô, khiến cho cô phát hiện thì ra bản thân cũng có thể nói chuyện thao thao bất tuyệt trước mặt người khác, đồng thời cũng có thể nói lên quan điểm của chính mình.

Trời ạ, thật sự là rất vui vẻ! Vạn Linh Chi kéo chăn trùm kín người mình lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bị chôn sâu ở bên trong, cô hưng phấn thét lên. Một lúc lâu sau, cô mới lặng lẽ thò đầu từ trong chăn ra nhìn về phía đồng hồ báo thức đặt ở trên chiếc tủ đầu giường. Thời gian hiện lên ở trên đó đã là mười một giờ.

"Tại sao đã trễ thế này rồi mà anh ấy vẫn chưa trở về nhỉ?" Vạn Linh Chi vùi ở trong

chăn cắn chặt môi dưới lầu bầu, trong lúc chờ đợi lại không nhịn được nhìn về phía cửa phòng đóng chặt một cái, hi vọng một giây tiếp theo nó có thể đột nhiên mở ra.

Có lẽ, ông trời thật sự đã nghe được lời cầu nguyện từ đáy lòng cô, cửa phòng quả thật đột nhiên bị người ta mở ra.

"Anh đã về rồi à?" Vạn Linh Chi vui vẻ nhìn người vừa mới bước vào phòng, sau đó thế nhưng lại quên mất bản thân đang nằm ở trên giường, phải là một người "đã ngủ".

Tống Thiên Tước đang say, anh kinh ngạc nhìn về phía chiếc đèn màu vàng mờ ảo ở đầu giường, cô gái nhỏ quấy nhiễu suy nghĩ của anh suốt cả đêm nay đang dùng đôi mắt trong như hồ nước mừng rỡ nhìn anh.

Không biết tại sao, trái tim của anh giống như bị cái gì đó chạm nhẹ vào, tê tê dại dại, cực kì thoải mái!

"Còn chưa ngủ sao?" Tống Thiên Tước cố gắng dùng giọng nói tỉnh táo nhất để nói chuyện với cô.

"Ừ." Sự hưng phấn của Vạn Linh Chi lập tức biến mất trong nháy mắt, sau khi ý thức được sự luống cuống của mình, thì lập tức giải thích: "Ông nội thấy tối nay anh không trở về ăn cơm, có lòng hỏi thăm anh."

"Thật sao?" Con ngươi đen tuyền của Tống Thiên Tước bỗng chốc trầm xuống, tự mình đi về phía tủ treo quần áo lấy áo tắm của mình ra, sau đó đưa tay tháo cà vạt trên cổ, rồi đi tới cửa phòng tắm, ném vào trong máy giặt quần áo.

"Anh ăn cơm chưa? Có muốn em đi chuẩn bị cho anh không?" Vạn Linh Chi xuống giường, đi tới trước mặt anh, tận lực biểu hiện đây giống như chuyện một người vợ nên làm.

Tống Thiên Tước dừng lại, thẳng tắp nhìn cô chằm chằm, trong mắt là một mảnh thâm trầm, sắc mặt không chút thay đổi, khiến cho Vạn Linh Chi không thể đoán ra được giờ phút này anh đang nghĩ tới cái gì.

"Được." Tống Thiên Tước dựa theo cảm tính bật thốt lên.

"A, vậy để em đi nấu, anh chờ một chút nhé." Vạn Linh Chi vội vàng từ trên giường bò dậy, vui mừng chạy ra ngoài, lúc tới cửa thì đột nhiên dừng lại, quay đầu xấu hổ nói với anh: "Chỉ một chút xíu thôi, nhất định phải chờ em đó."

Tống Thiên Tước gật đầu một cái, ngay sau đó cô liền chạy ra ngoài. Nhìn bóng dáng kia chầm chậm chạy đi, trong lòng Tống Thiên Tước rất ấm áp rõ ràng đáy lòng lạnh lẽo như vậy, làm sao có thể thấy ấm áp chứ? Mỗi một cử động của Vạn Linh Chi đều luôn khiến cho anh không tự chủ cảm thấy rung động, khiến cho anh lại thêm một lần nữa trở nên không giống mình.

Aizz... Mấy li rượu tối nay coi như là uống uổng phí rồi.

Không lâu sau, Vạn Linh Chi đã bưng một chén đồ ăn đi vào.

"Được rồi, mau tới ăn thôi." Cô bưng chén tới đặt lên chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh giường ngủ, hết sức phấn khởi gọi anh tới ăn.

Tống Thiên Tước thế nhưng lại ngoan ngoãn nghe lời, đi tới, ngồi xuống trước bàn nhỏ, sắc mặt anh kì quái nhìn chằm chằm một tô mì nhỏ ở trước mặt, mùi vị quả thật rất thơm, không ngờ cô còn có thể xuống bếp.

"Có thể ăn được sao?" Anh giả bộ nghi ngờ hỏi cô, khóe mắt lại đong đầy ý cười.

"Có thể." Vạn Linh Chi sợ anh không tin, vội gật đầu: "Nếu không, để em nếm thử một chút trước."

Thấy dáng vẻ tràn đầy mong đợi của cô, Tống Thiên Tước không khỏi buồn cười. Anh cầm chiếc đũa lên bắt đầu thưởng thức tay nghề nấu ăn của cô.

Ừm, mùi vị thật thơm! Không ngờ lại ngon như vậy, Tống Thiên Tước không tự chủ tăng nhanh tốc độ ăn, không bao lâu sau, cả chén mì trước mặt đã bị anh nuốt sạch vào bụng. Cô gái nhỏ này thậm chí còn có tay nghề tốt như vậy, thực sự không thể tưởng tượng nổi!

"Ăn ngon không?" Nhìn anh ăn đến nỗi cái chén sạch bóng, như vậy cũng có thể tính là không khó ăn nhỉ?

Vạn Linh Chi căng thẳng chờ đợi câu trả lời của anh. Loại tâm tình này không có cách nào hình dung được, có một chút căng thẳng, nhưng bên trong lại có một chút hưng phấn.

"Cũng được." Biểu hiện của Tống Thiên Tước rất bình tĩnh, cái loại giọng điệu đó giống hệt như muốn nói chẳng có gì ghê gớm.

"A..." Vạn Linh Chi thất vọng kéo dài âm thanh, chỉ là cũng được thôi sao?

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bỗng chốc trở nên ủ rũ, còn có ánh mắt mất mát kia nữa, Tống Thiên Tước nhất thời cảm thấy có chút đau lòng, không cần suy nghĩ liền bật thốt lên: "Lừa em thôi, ăn rất ngon!"

"Có thật không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vạn Linh Chi mất đi vẻ ủ rũ, trong nháy mắt lại trở nên bừng bừng sức sống.

Tâm trạng của Tống Thiên Tước cũng cùng thay đổi trở nên tốt hơn, tốt bụng gật gật đầu cam đoan với cô.

"Ha ha ha." Vạn Linh Chi kích động đến nỗi tay chân luống cuống, hốc mắt không nhịn được đỏ ửng lên. Từ trước đến nay chưa từng có người nào thừa nhận năng lực của cô, đây là lần đầu tiên cô nhận được lời tán thưởng từ người khác, thật sự là rất vui mừng! Nước mắt không tiếng động lặng lẽ chảy xuống, Vạn Linh Chi cứ như vậy ngơ ngác đứng tại chỗ.

Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi đưa tay ra sờ sờ gò má của mình, cúi đầu nhìn chằm chằm nước mắt trên tay mình, trái tim trong lồng ngực, cực kỳ dễ chịu.

Tống Thiên Tước bị bộ dáng đột ngột rơi nước mắt của cô dọa cho giật mình. Mặc dù cô rất nhút nhát, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy cô khóc. Trong khoảng thời gian mấy ngày ở bên cạnh cô trước khi kết hôn, có lúc sẽ thấy cô hồi hợp, căng thẳng, cũng có lúc sẽ thấy cô cực kỳ sợ hãi, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấy cô khóc. Lần này cô đột nhiên rơi nước mắt như thế, khiến cho anh cảm thấy chân tay rất luống cuống.

Anh vừa thả chiếc đũa trong tay xuống, vừa cúi đầu nhìn chằm chằm chóp mũi đỏ ửng vì khóc của cô, sau đó thuận thế dời lên trên, cuối cùng dừng lại ở hốc mắt đỏ hồng của cô, đỉnh lông mày không tự chủ nhíu lại.

"Sao lại khóc?" Giọng trầm thấp vang lên khắp phòng.

Vạn Linh Chi cắn chặt môi dưới, lắc đầu một cái.

Tống Thiên Tước nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đợi mãi không nhận được câu trả lời của cô, vì vậy đành vươn tay giữ chặt cằm của cô, nhẹ nhàng nâng đầu của cô lên ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.

"Sao lại khóc?" Người đàn ông nhất quyết kiên trì phải lấy được câu trả lời, nhấn mạnh từng chữ.

"Không có gì, thật sự là không có gì mà." Vạn Linh Chi cố nén nước mắt, nở nụ cười nói với anh: "Chỉ là rất vui mừng vì anh cảm thấy món ăn này ngon mà thôi."

"Ha ha, thì ra là như vậy." Tống Thiên Tước khẽ cười một tiếng, ánh mắt lóe sáng nhìn cô , sau đó cúi đầu xuống hôn lên cánh môi anh đào của cô.

Vạn Linh Chi bị hành động đột ngột này của anh hù dọa ngây ngẩn cả người, nước mắt đọng lại trên hàng lông mi dài, nhìn giống như muốn rơi mà không rơi được khiến cho đáy lòng của Tống Thiên Tước không nhịn được khẽ động, anh cúi người xuống lại tiếp tục ngậm chặt môi đỏ mọng mềm mại của cô.

"Ưmh. . . . . ." Vạn Linh Chi khẽ rên thành tiếng.

"Ngoan, đừng khóc, chuyện này không đáng để cho em mừng đến rơi nước mắt đâu." Giọng nói êm ái của anh khẽ trấn an ở bên tai cô, thỉnh thoảng lại lè lưỡi liếm nhẹ vành tai của cô, dẫn đến cho cô một trận run rẩy.

"Em. . . . . . Nhưng mà đối với em nó rất quan trọng. . . . . ." Anh không biết là sự tán thưởng này đối với chính cô mà nói thật sự là chuyện quan trọng cỡ nào, cho nên cô mới không để

ý hình tượng mà rơi nước mắt trước mặt anh, đây là bởi vì cô quá cảm động!

"Cô gái ngốc nghếch." Đáy mắt của Tống Thiên Tước hàm chứa ý cười nói với cô. Loại chuyện nhỏ nhặt đến không thể nhỏ hơn này, đối với cô mà nói thậm chí lại quan trọng như vậy sao? Hóa ra cô cũng là một cô gái nhỏ cần được cổ vũ. Người nhát gan như cô từ nhỏ đã được bảo vệ rất tốt, lại bị ông nội nghiêm khắc dạy dỗ, không có bạn bè, chắc cô cũng rất cô đơn tịch mịch nhỉ?

Tống Thiên Tước dùng vẻ mặt trước nay chưa từng có ngắm nhìn cô gái nhỏ này.

Vạn Linh Chi bị nhìn chằm chằm như vậy có chút không biết phải làm sao, khuôn mặt càng ngày càng đỏ bừng lên.

Cô thẹn thùng như vậy nhưng lại khiến cho anh có loại xúc động muốn bắt nạt và giày vò cô!

Tống Thiên Tước vội vàng dời ánh mắt khỏi đôi môi đỏ mọng của cô, nhưng chỗ ánh mắt dừng lại tiếp theo, lại khiến cho anh không thể nào kháng cự lại ham muốn trong lòng.

Trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm màu vàng nhạt, bởi vì động tác không cẩn thận, nên chiếc váy đã bị kéo lên tới bắp đùi. Đôi chân trắng nõn, trơn mịn của cô bị anh nhìn không sót một chỗ nào. Lúc này, ở trong mắt anh cô hoàn toàn chính là một người con gái cực kỳ hấp dẫn, hơn nữa còn là một loại quyến rũ trí mạng!

Anh lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai giữ chặt hai tay của cô, sau đó thuận tay lôi kéo cô về phía mình rồi ôm vào lòng.

"Anh....." Cô kinh ngạc trừng mắt nhìn về phía anh, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra.

"Có gì phải kinh ngạc như vậy chứ? Chúng ta là vợ chồng, có hành động thân mật cũng là rất bình thường thôi mà." Anh nói như đây là chuyện đương nhiên.

Vạn Linh Chi đối mặt với động tác thình lình xảy ra của anh, bị dọa sợ đến mức không dám động đậy dù chỉ một chút, cả người đều cứng ngắc lại. Cả thế giới giống hệt như đang dừng lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của cô, toàn bộ suy nghĩ trong đầu cũng không khỏi bay tới một nơi rất xa....

Lúc Tống Thiên Tước nhìn thấy sắc mặt của cô lộ vẻ hoảng hốt, thì liền vươn tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô: "Chắc là em sẽ không cự tuyệt anh đúng không?"

Đối mặt với giọng nói dịu dàng và sự đụng chạm thân mật của anh, cơ thể Vạn Linh Chi lập tức cảm thấy có một trận rung động mãnh liệt! Phải làm thế nào đây? Trái tim của cô lại bắt đầu nhảy loạn thình thịch, muốn khống chế cũng không khống chế được.

Vạn Linh Chi một câu cũng nói không nên lời, khoảng cách của hai người quá gần làm cho đầu óc của cô trở nên trống rỗng: "Em....Không biết." Vạn Linh Chi không biết nên trả lời vấn đề mập mờ này của anh như thế nào, đành cúi đầu chơi đùa với ngón tay của mình.

Trời ạ, trong lòng của cô thế nhưng lại có một chút xíu mong đợi và hưng phấn.....

Tống Thiên Tước ngồi xuống bên cạnh cô, ý vị sâu xa nhìn cô chằm chằm, nhẹ nhàng vươn tay, vén vài sợi tóc bên má cô lên, đưa tới chóp mũi hít hà.

"Vậy.....Để anh đến nói cho em biết là được rồi." Nói xong, anh nhanh chóng vòng tay qua ngang eo cô, kéo vào trong ngực, sau đó không khách khí cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.

"Ưmh....."

"Anh muốn em!" Giọng nói êm ái, trầm thấp giống như gió xuân của anh khẽ nỉ non ở bên tai cô, quanh chóp mũi của anh đều tràn ngập hương thơm vừa đặc biệt lại vừa mê hoặc của cô.

Vạn Linh Chi lập tức cảm thấy thẹn thùng không thôi. Chỉ trong nháy mắt khuôn mặt của cô đã bị nhuộm thành một màu đỏ ửng cực kỳ mê người. Dáng vẻ vừa nũng nịu vừa đáng yêu này khiến cho Tống Thiên Tước không kiềm chế nổi nữa, anh cúi đầu đặt môi mình lên cánh môi của cô, vội vàng mút chặt cánh môi anh đào giống như hoa hồng xinh đẹp kia.

"Ưmh...."Vạn Linh Chi xụi lơ ở trong ngực anh, cái miệng nhỏ nhắn không ngùng bật ra từng trận thở gấp.

Vạn Linh Chi cảm thấy giờ phút này cô giống như chiếc thuyền nhỏ đang trôi lơ lửng ở trên biển, không ngừng lắc lư, mềm yếu, không chút sức lực, sau đó dân dần hòa tan ở trong ngực Tống Thiên Tước, mặc cho anh dùng đầu lưỡi nóng bỏng trêu đùa chiếc lưỡi nhỏ thơm mát của mình, khiêu khích ngọn lửa tình dục trong cơ thể cô ngượng ngùng trỗi dậy.

"Thật ngọt." Đôi môi của anh tham lam rơi vào chiếc cổ trắng nõn tuyệt đẹp của cô. Sau đó chậm rãi di chuyển dọc theo da thịt trơn mịn của cô rồi dừng lại trước bộ ngực cực kỳ mê người. Bàn tay to lớn của anh dùng sức vuốt ve bộ ngực mới vừa rồi còn không ngừng hành hạ anh, mà đỉnh bộ ngực sữa của cô cũng theo bản năng căng cứng dựng thẳng lên.

"Thật nhạy cảm!"

"A!" Một tiếng rên rỉ nũng nịu cũng khẽ bật ra từ trong miệng cô.

Tống Thiên Tước cúi đầu, không chút do dự ngậm chặt trái dâu tây trên đỉnh bộ ngực sữa, dù cách một lớp váy ngủ bằng tơ lụa nhưng anh vẫn dùng sức mút vào.

"A. . . . . ." Vạn Linh Chi không tự chủ phát ra một tiếng thở dốc mềm mại theo động tác trêu chọc của anh.

Từng tiếng rên rỉ yêu kiều của cô khiến cho lửa dục của anh càng ngày càng cháy bỏng hơn, mà ý thức của cô cũng bị anh làm cho trở nên trống rỗng, ngay sau đó anh liền đặt cơ thể mềm mại của cô nằm lên trên giường.

"Thật ngọt. . . . . ." Tiếng thì thầm của anh khẽ vang lên ở bên tai cô, tay của anh bắt đầu thăm dò từ phía dưới váy ngủ vào sâu hơn, trực tiếp đụng chạm vào bộ ngực sữa mềm mại của cô, ngón tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve nụ hoa mềm mai, chậm rãi xoa bóp.

"Ưm. . . . . ." Cái miệng nhỏ nhắn của Vạn Linh Chi khẽ mở ra, tiếng rên rỉ ái muội liên tục phát ra từ trong miệng của cô không ngừng.

"Thích anh làm như vậy không?" Tay của anh lặng lẽ trượt vào giữa hai chân đang khép chặt của cô, không ngừng vuốt ve hoa huyệt thần bí mềm mại nhất trên người cô.

Lý trí của Vạn Linh Chi dần dần rời xa cô. Cô chỉ cảm thấy bàn tay của anh giống như đang đốt lửa trên khắp thân thể của cô, chọc cho toàn thân cô đều nóng ran lên: "A. . . . . ."

"Cứ thuận theo cảm giác của mình đi, em cũng muốn anh, đúng không?" Anh nhẹ nhàng cởi váy ngủ của cô xuống, lập tức toàn bộ thân thể xích lõa trắng như tuyết của cô đều hiện ra ở ngay trước mắt anh, khiến cho anh không ngừng động tình.

"A!" Vạn Linh Chi xấu hổ nhanh chóng dùng hai tay che khuất cảnh đẹp bị phơi bày trước ngực mình.

Tống Thiên Tước kéo hai tay của cô ra, con ngươi đen bóng, trầm tĩnh chăm chú nhìn cô chằm chằm: "Anh muốn nhìn em, muốn nhìn toàn bộ cơ thể em!"

Đôi mắt của cô đón nhận dục vọng trần trụi trong mắt anh, trong lòng thoáng qua một chút khổ sở, thứ anh yêu là thân thể của cô, chứ không phải con người của cô sao?

Nhìn thấy thân thể xích lõa, mềm mại đã hiện ra ở trước mắt anh, con ngươi của Tống Thiên Tước càng lúc càng trở nên thâm trầm. Anh chậm rãi cúi đầu xuống, sau đó di chuyển dần xuống phía dưới bụng của cô, liên tục liếm mút đến trước lối vào thần bí mê người kia.

"A! Trời ạ. . . . . ." Vạn Linh Chi thấy thế, không khỏi kinh hãi kêu lên, chuyện này. . . . . . quá kinh người rồi !

Cô muốn kẹp chặt hai chân lại, nhưng Tống Thiên Tước đã nhanh hơn cô một bước, lấy tay ngăn lại, sau đó cúi đầu xuống hôn lên tiểu hạch non nớt, mềm mại của cô.

"A. . . . . ." Tay của cô đặt lên trên vai của anh, nhưng chỉ vô lực rên lên một tiếng. Đầu lưỡi của anh không ngừng trêu chọc tiểu hoa hạch nhạy cảm của cô, ép cô chỉ có thể cong nửa người lên, không tự chủ mà đong đưa eo nghênh hợp động tác của chiếc lưỡi linh hoạt kia.

"Thiên Tước. . . . . . A. . . . . ." Toàn thân Vạn Linh Chi nóng lên, nhìn đầu của anh chôn ở giữa hai chân mình, cô chỉ cảm thấy mình muốn nổ tung.

"Ưm, a. . . . . ." Theo động tác liếm mút của anh, mật dịch ngọt ngào của cô càng lúc càng chảy nhiều hơn. Hơn nữa, từng trận khoái cảm ngọt ngào làm cho người ta tê dại, lại càng khiến cho cô không thở nổi.

Lúc này, Tống Thiên Tước lại vươn tay ra khẽ vuốt ve ở trước tiểu huyệt của cô, làm cho toàn thân cô không nhịn được mà run rẩy, ngón tay của anh thăm dò vào sâu trong khe huyệt của cô, di chuyển qua lại rồi lại rút ra đưa vào khiến cho mật dịch của cô lại càng không ngừng chảy ra, đã thấm ướt ngón tay của anh, khiến cho tốc độ rút ra đưa vào của anh càng lúc càng nhanh hơn.

Vạn Linh Chi khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn

ra, không ngừng thở gấp, ra sức nâng eo nhỏ lên cố gắng phối hợp với tiết tấu di chuyển ngón tay của anh, ở dưới kỹ xảo tuyệt vời của anh, cô có thể hưởng thụ được khoái cảm cực hạn.

"Thoải mái không?" Giọng nói của Tống Thiên Tước hơi khàn khàn nhưng vẫn không mất đi sự gợi cảm bỗng vang lên ở bên tai cô.

Cô chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, đỏ mặt gật đầu một cái.

Anh cúi đầu xuống cho cô một nụ hôn thật sâu, một tay xoa nhẹ đầu vú cương cứng của Vạn Linh Chi, một tay kia thì lại tăng tốc rút ra đưa vào.

"Em thật sự là khiến cho người ta không thể kìm lòng được.." Anh vùi đầu vào trước ngực cô, đầu lưỡi nóng như lửa chơi đùa, cắn mút ở trên bộ ngực sữa đầy đặn của cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng di chuyển vòng quanh đầu vú, khiến cho hô hấp của cô càng ngày càng dồn dập, hai tay chỉ có thể ôm chặt anh, hưởng thụ động tác quyến luyến dịu dàng của anh.

"A....Em...."Vạn Linh Chi sợ hãi hét to lên, cái loại cảm giác mất khống chế đó khiến cho cô hoảng sợ.

"Thả lỏng." Nghe thấy tiếng rên rỉ nũng nịu của cô như vậy, Tống Thiên Tước cũng không nhịn được nữa.

Anh đưa tay ra lấy một cái gối ở đầu giường đặt ở sau lưng cô, sau đó tách bắp đùi của cô ra, trên cửa huyệt màu đỏ nhạt non nớt, mềm mại dính đầy ái dịch trong suốt, khiến cho cô thoạt nhìn rất mê người.... Anh phóng thích vật nam tính đã sớm căng cứng ra ngoài, nhẹ nhàng đè lên thân thể mềm mại của cô, mà vật nam tính nóng bỏng kia lại đang chống đỡ ở trên bụng của cô.

"Nhẹ nhàng cầm nó, sau đó từ từ bỏ vào!" Anh nắm lấy tay của cô, dẫn dắt cô sờ về phía vật nam tính nóng bỏng giống như cây gậy sắt trên người anh.

"Em...." Khuôn mặt của Vạn Linh Chi đỏ bừng, không thể tin nổi mình đang nắm thứ kia trong tay, nhưng mà cơn khát vọng trong cơ thể cô lại càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng cô vẫn không thể chống lại dục vọng, cô thận trọng đưa nó tới để ở trước khe huyệt của mình.

Tống Thiên Tước chậm rãi hòa nhập vật nam tính vào tiểu huyệt chặt chẽ của cô, trong nháy mắt liền cảm nhận được một loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có: "A....." Anh cúi đầu ấn lên môi cô vô số nụ hôn nhẹ nhàng như mưa rơi, đồng thời hai tay cũng vuốt ve bộ ngựa sữa mềm mại trắng như tuyết của cô, eo hổ cũng bắt đầu chậm rãi di chuyển, sức nặng của toàn thân đều đặt ở trên người cô, sau đó thi triển tiết tấu di chuyên điên cuồng nhất, nguyên thủy nhất ở trên người cô.

"A.....Ưm...." Vạn Linh Chi thoải mái rên lên một tiếng dài.

"Còn chưa đủ!" Anh nâng hai chân của cô đặt lên vai mình, sau đó tiến vào sâu hơn trong cơ thể cô.

Mỗi lần anh tiến vào đều chạm thẳng tới hoa tâm của cô, cô chỉ có thể ôm chặt anh, ngay sau đó liền bị bao phủ trong một loạt sóng tình điên cuồng. Dục vọng mãnh liệt khiến cho Tống Thiên Tước không có cách nào chậm lại, ngược lại mỗi lần ma sát với vách tường mềm mại của cô thì khoái cảm sinh ra lại càng ngày càng trở nên mãnh liệt.

"A....." Thân thể của cô không ngừng run rẩy.

Anh tiếp tục đong đưa vòng eo, một lần lại một lần, dùng sức rút ra đưa vào, di chuyển ở trong cơ thể cô, sóng tình mãnh liệt, điên cuồng gân như muốn bao phủ hai người. Bỗng nhiên, anh ôm cô lên, để cho cô đưa lưng về phía anh, mà vật nam tính của anh vẫn dừng lại ở trong cơ thể cô như cũ.

"Tối nay, em hoàn toàn là của anh!" Anh cắn vành tai của cô, bá đạo tuyên bố: "Nói, em là của an."

"Em là của anh." Vạn Linh Chi thở gấp, cô đã không còn biết được bản thân mình đang trả lời cái gì nữa rồi.

"Rất tốt, thử di chuyển lên xuống một chút xem!" Anh hài lòng khen ngợi, sau đó nhẹ nhàng ra lệnh cho cô.

Vạn Linh Chi chậm rãi di chuyển lên xuống theo như lời của anh, mà hai tay của anh thì lại đang vòng qua trước mặt vuốt ve bộ ngực sữa của cô.

"A! A! Ưm..." Cô không tự chủ giãy dụa hông của mình, trong miệng không ngừng phát ra từng tiếng rên rỉ mất hồn

Dần dần, động tác của Vạn Linh Chi càng lúc càng nhanh, hô hấp càng lúc càng gấp rút. Tống Thiên Tước biết cô sắp đạt tới cao triều, lúc này anh lập tức bế cả người cô lên, để cho cô cúi xuống nằm sấp trên giường, sau đó nắm chặt eo nhỏ của cô, bản thân anh cũng tăng tốc chạy nước rút: "A....."

"A......"

Ngay cùng lúc đó, cả hai người cùng đồng thời phát ra tiếng rên thoải mái. Anh ôm chặt lấy cô từ phía sau lưng, đẩy vật nam tính của mình vào chỗ sâu nhất trong người cô, cùng nhau hưởng thụ khoái cảm do cao triều tiến đến....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.